Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Thành "Thiên Nhãn"

Phiên bản Dịch · 2534 chữ

Năm nào tháng nào ngày nào, giờ nào phút nào giây nào đó....

Thế giới bên dưới vẫn như mọi khi, khu vực có thể quan sát được trời trong xanh, không có gió và mây mỏng.

Cao Văn lặng lẽ nhìn xa xôi, thăm thẳm xuống cảnh quan bên dưới, im lặng suy nghĩ chuyện cuộc sống —— dù sao thì hắn cũng không làm được việc gì khác.

Hắn cũng không nhớ rõ bản thân mình đã ở trạng thái này được bao nhiêu năm rồi, cũng không biết bây giờ mình là bộ dáng gì, mặc dù hắn có thể phân biệt được ngày đêm, phán đoán được thời gian, xong với cái vòng lặp thời gian ngày đêm của mấy chục vạn năm tới, hắn cũng lười tính toán.

Chính mình coi như xuyên qua đi?

Nói thật, liên quan tới “Xuyên qua” Cao Văn nhìn chuyện này rất thoáng, cũng không phải nói hắn giác ngộ được bao nhiêu mà có thể xem nhẹ chuyện sinh tử, chỉ là đời trước đi máy bay, thời điểm rơi xuống hắn liền ý thức thế sự vô thường sinh tử tại ý trời, rốt cuộc ở trong hoàn cảnh sống chết đó, thà có cơ hội xuyên qua còn hơn thực sự rơi xuống, hắn chỉ không biết chính mình tại sao sau khi xuyên việt lại ở trạng thái trôi nổi trên bầu trời này nữa…

Còn một hơi thở thì có trời mới biết bao nhiêu ngàn năm.

Cao Văn không biết mình hiện tại đang ở dạng trạng thái gì, hắn cũng không cách nào di chuyển thị giác được, càng không cảm giác được sự tồn tại của thân thể, trên thực tế ngoài trừ thị giác, hắn đã triệt để mất đi khả năng nhận biết đối với thế giới bên ngoài, cho nên bây giờ hắn cũng không xác định được bản thân mình chỉ là một sợi tàn hồi hay là một xác chết lơ lửng trên không trung. Tuy nhiên, có thể xác định rằng, hiện tại hắn tuyệt đối không phải dùng hình dáng con người bình thường ở chổ này trôi nổi.

Bởi vì hắn có thể khẳng định, nếu như dùng tinh thần của một người bình thường tuyệt đối không thể cứ lẻ loi trơ trọi ở trên trời mấy vạn năm như vậy, lại còn có thể giữ trí nhớ hoàn chỉnh, tư duy rõ ràng, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi ở chỗ này suy nghĩ đến chuyện cuộc sống.

Người bình thường chắc sớm điên rồi.

Nhưng hắn không điên, chẳng những không điên, mà còn có trí nhớ xuất sắc.

Mấy chục ngàn năm trôi qua, không ảnh hưởng chút nào tới trí nhớ của Cao Văn, cho đến tận hôm nay hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng những điều mình đã trải qua trong giây phút cuối cùng như những tiếng la hét, cảnh báo của máy bay, những rung động dữ dội từ cabin, thế giới lộn nhào bên ngoài cửa sổ, mặt nạ thở mà người ngồi ghế bên cạnh không thể đeo và tiếng ồn lớn khi máy bay tan vỡ trên không trung.

Tất cả mọi chuyện đều rõ ràng như vừa mới hôm qua, mà hắn đều có thể rõ ràng nhớ kỹ, ngay sau tiếng động lớn, hắn mở mắt ra lần nữa, hắn đã thật sự bị sốc đến như thế nào khi nhận ra bản thân trôi nổi trên bầu trời của hành tinh xa lạ như này.

Ngay từ khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã biết thứ mình đang nhìn nhất định không phải là biển và trời đất hằng ngày mình vẫn thấy, vì vậy hắn đã dành một chút thời gian để suy nghĩ và chấp nhận sự thật rằng, mình đã đến một thế giới khác, sau đó lại dùng thời gian dài hơn để nghiên cứu làm thế nào để có thế kết thúc trạng thái trôi nổi này.

Thật đáng tiếc, chuyện sau đó dường như không thành công.

Hắn phát hiện mình bị "Cố định", hoặc đúng hơn là ngay thời khắc này hắn căn bản không có năng lực hoạt động, giống như hắn trở thành một “con mắt cố định” nhìn xuống thế gian, nhưng vẫn bị hạn chế gắt gao vị trí trước mắt. Hắn có thể nhìn chăm chú xuống phía dưới, thậm chí hắn chỉ có thể nhìn vào một điểm khu vực giới hạn phía dưới- khu vực này là một lục địa bất thường với một vòng tròn đại dương xung quanh nó, nhưng tầm mắt của hắn căn bản không thể mở rộng ra để nhìn thấy xung quanh.

Hắn không cách nào chuyển động ánh mắt sang trái phải, cho nên cũng không thể xác định được bên ngoài đại dương kia có hay không một lục địa khác – đồng dạng nguyên nhân, cho đến hôm nay hắn cũng không thể nhìn ra toàn bộ thế giới này là bộ dáng gì.

Hắn thậm chí không xác định được cái thế giới này có phải còn tồn tại một thiên thể khác – nói không chừng nhắm con mắt, xoay đầu một cái liền nhìn thấy TM một thượng đế râu bạc đang giơ cái đèn tựu quang chiếu sáng mọi vật.

Nghĩ thật hay…

Dù cho có quay ngược về sau chỉ có thể thấy một lão râu bạc cầm đèn tựu quang chiếu sáng mọi vật cũng được.

Nhưng hết thấy đều là hy vọng xa vời, con mắt chỉ nhìn xuống lục địa kia lại không cách nào đổi phương hướng.

Thế nhưng cố gắng một thời gian rất lâu, Cao Văn có thể tìm được một khả năng mà thị giác có thể hoạt động – mặc dù không cách nào xoay chuyển trái phải, nhưng hắn có thể tiến hành phóng to tầm mắt cũng như thu nhỏ, hoặc nói là rút ngắn cùng đẩy xa thị giác của chính mình.

Về phát hiện này, hắn quả thực cao hứng một thời gian rất lâu, sau đó liền thử nghiệm đủ loại phóng to thu nhỏ tầm mắt của chính mình, nhưng dù có kéo xa tầm mắt đến cực hạn cũng không cách nào quan sát được bên ngoài vòng đại dương kia, nhưng ít ra hắn có khả năng phóng to ánh nhìn trên khu vực lục địa bên dưới, xem đến cùng là có thứ gì.

Phía trên cây vỏ xanh um tươi tốt, khả năng sinh sôi lập nghiệp, rất rõ ràng là tồn tại sinh mệnh.

Nếu như có thể nhìn một chút sinh hoạt hằng ngày của mọi người dưới dị giới cũng xem là tốt rồi, mặc dù bản thân mình chỉ có thể ở chổ này lơ lửng, nhưng ít ra quan sát đám người phong thổ dưới dị giới cũng coi như giải khuây cho bớt nhàm chán đúng không?

Sau đó hắn liền đem tầm mắt của chính mình phóng to đến điểm gần nhất, gần đến có thể rõ ràng quan sát được ngọn cây cọng cỏ trên mặt đất mới thôi.

Ngày nào đó, hắn tuyệt vọng phát hiện, trên mặt đất có một nhóm động vật... có vú…

Trọng điểm là còn không có một loại sinh vật nào học được cách đứng thẳng đi lại…

Thế nhưng không có việc gì, Cao Văn rất có kiên nhẫn —— có lẽ trước kia khi còn sống, hắn là con người không mấy kiên nhẫn, nhưng từ khi xuyên qua thành một điểm nhìn chỉ có thể nhìn xuống, hắn phát hiện hóa ra mình thật sự có tính kiên nhẫn rất cao.

Hắn cứ thế sửng sốt chờ đến khi đám khỉ kia học được cách đứng thẳng đi lại mỗi ngày.

Sau đó lại qua rất nhiều năm, hắn tận mắt thấy người đầu tiên tạo ra lửa trong nháy mắt.

Là lấy đá đập ra lửa.

Tất cả thay đổi, cũng chính là do ngọn lửa kia mà hình thành.

Cao văn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ở trên mặt đất từ khi tạo được lửa, về sau hắn liền cảm thấy tất cả đột nhiên đều "Biến nhanh", hoặc nói hắn phát hiện thời gian trôi ra hình như có chút vấn đề - trên mặt đất mọi việc bắt đầu tiếp diễn nhanh chóng, giống như đoạn video bị tua vô số lần. Hắn thấy những chủng tộc người kia kiến tạo nên bộ lạc nguyên thủy, sau đó từ bộ lạc lại trở thành bang, hắn cũng thấy đám người đó sử dụng thứ giống như ma pháp hay một dạng kỹ xảo để mở rộng đất đai biên giới. Nhưng còn chưa kịp đợi hắn nhìn rõ trên mặt đất đến cùng là phát sinh ra chuyện gì, thì một vương quốc vừa mới hình thành đã biến thành phế tích, ngay sau đó lại có một sinh vật hình người theo các ngõ ngách của phế tích một lần nữa sinh sôi nảy nở…

Nhân loại từ các chủng tộc khác nhau bắt đầu tranh đoạt không gian sinh tồn trên đại lục, bọn hắn thành lập đủ mọi vương quốc, đủ loại tín ngưỡng, hô to đủ loại danh hiệu thần linh và chinh chiến khắp xa trường, sau đó lại nhanh chóng lụi bại.

Tiến trình không ngừng tăng tốc, Cao Văn dần dần không cách nào xử lý hết một lượng tin tức lớn này, hắn thấy phảng phất một dạng sinh vật giống rồng đột nhiên xông đến ngay tầm mắt, nhưng lại không biết “Rồng” đến cùng là từ trên đại lục tiến hoá thành hay là đến từ bên ngoài đại dương bí ẩn kia.

Hắn thấy có đao binh hưng khởi, chiến hỏa liên miên cơ hồ thiêu hủy toàn bộ đại địa, nhưng trong nháy mắt lại một nền văn minh mới được tạo dựng lên.

Từ đó về sau trải qua một thời gian, hắn mới ý thức được không phải tiến trình phát triển trên mặt đất tăng nhanh, mà là chính mình “Nhảy qua” hàng loạt các tin tức.

Dường như quá trình “Quan sát” của hắn đang trở nên đứt quãng, theo quan sát ban đầu biến thành mấy năm thậm chí vài chục năm mới có thể ghi chép thành vài ba hình ảnh, mà giờ này những khoảng cách to lớn của hình ảnh dần hiện ra, khiến cho hắn sinh ra ảo giác của tiến trình tăng tốc.

Lúc trước hắn không cách nào ý thức được điểm này, bởi vì bên trong thị giác các quan sát bị cắt đứt, tư duy của bản thân hắn cũng bị đứng im theo.

Mà khi điểm nhìn một lần nữa khôi phục hoạt động, suy nghĩ của hắn giống như không có khe hở nào mà tiếp tục hoạt động.

Cho nên hắn căn bản không ý thức được vấn đề phát sinh trên người mình.

Thật đau khổ.

Cao Văn thấy ba chữ này trong đầu tựa như tia chớp xẹt qua, nhưng ý nghĩa thật sự của dòng suy nghĩ này thực tế chỉ sợ dùng đến thời gian trăm năm.

Bởi vì hắn thấy rõ sự thay đổi lớn lao trên mặt đất – trong đầu vừa mới chạy ra ba chữ đồng thời, liền có một vương quốc đang cường thịnh biến thành phế tích.

Cao Văn không biết tất cả những thứ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết đây nhất định không phải là tình huống bình thường. Theo các sự việc không ngừng lướt qua, khoảng cách thời gian dùng năm làm đơn vị tính toán trong tấm hình, từ suy nghĩ đến ý thức của hắn kỳ thật đã sắp muốn biến mất.

Mỗi một trăm năm, thời gian hắn suy nghĩ cộng lại chỉ sợ vẫn chưa đến một giây đồng hồ.

Đồng thời tư duy bị gián đoạn” còn đang không ngừng lặp lại.

Bởi hắn ý thức được sự vật trên mặt đất đã nhảy vọt đến tốc độ không thể tưởng tượng được, những hình ảnh phản chiếu nhanh chóng biến đổi, những "đường trượt" chuyển đổi giống như đèn lơ lửng và bóng tối sắp đạt đến mức mà họ hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Cứ theo đà này, có lẽ trong một cái nháy mắt nào đó, cái tên “Cao Văn” liền triệt để tiên tán tại nơi không thể lý giải này, hắn liền bên trong nháy mắt đó mà vĩnh viễn ngủ say, cũng không có cơ hội khởi động lại.

Không biết bao nhiêu vạn năm trước cho đến nay, Cao Văn lần đầu sinh ra cảm giác cấp bách, hắn bắt đầu điên cuồng thôi thúc suy nghĩ của mình, muốn tránh thoát khỏi loại cục diện này, hắn cảm thấy đầu óc của mình xoay chuyển nhanh chóng (nếu hắn còn có chức năng nói chuyện), vô số suy nghĩ như nước phun dũng mãnh, nhưng mà nhìn xem “hình chiếu” trên mặt đất không ngừng hoán đổi, hắn biết trình độ tư duy của mình kỳ thật đã rất chậm, chờ một khung hình cũng phải mất đến nghìn năm.

Đương nhiên, nói như vậy hơi cường điệu quá, nhưng tình huống thật cũng không khác biệt lắm.

Thoát ly cục diện này, thoát ly cục diện này, thoát ly cục diện này, thoát ly cục diện này…

Không cần biết biện pháp gì, mặc kệ hình thức gì, nhất định phải thoát ra khỏi cục diện này, cho dù là bản thân trở lại trong khoan máy bay đang sắp rơi vỡ kia, cũng không thể ở nơi khó giải thích này mà chết một cách khó hiểu như vậy được

Nhưng ngay lúc hắn tưởng như mình sắp triệt để tiêu tán hoặc chết lặng trong nháy mắt đó, đột nhiên một âm thanh không biết nơi nào truyền đến:

“Sự cố năng lượng, máy chủ không thể khởi động lại.

Chương trình giải thoát đã được bắt đầu. "

Trong nháy mắt đó, điểm nhìn cố định biến mắt – trước mặt Cao Văn là một mảnh tối tăm.

Nhưng suy nghĩ của hắn lại không hề dừng lại.

Lần đầu tiên trong vô số năm qua, hắn “Nhắm mắt” trong thời điểm vẫn còn đang suy nghĩ.

Hắn không biết mình đã ngây người trong bóng tối bao lâu, hắn cảm thấy mình phảng phất lại cuồn cuộn, lại rơi xuống, khi tiến vào một nơi chật chội lạnh lẽo, đủ loại tri giác xa lạ từ toàn thân truyền tới, đầu óc của hắn cũng hỗn loạn tưng bừng, mà trong hỗn loạn, hắn loáng thoáng nghe được một giọng nữ trẻ tuổi, cái âm thanh kia nghe tương đối bối rối:

“ Đừng…Trước đừng giết ta! So với việc cấp thiết là ép vách quan tài của tổ tiên nhà các người lại còn không quan trọng hơn sao!"

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Kim PhiếuPhiếu✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 14
Lượt đọc 1147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.