Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giá Trị Đầu Tư

Phiên bản Dịch · 2388 chữ

Gauvain bắt đầu cảm thấy tử tước Andrew là một người rất thú vị.

So với quý tộc thì anh ta còn giống một thương nhân hơn.

Nhưng đồng thời cũng không phải là một thương nhân khôn ngoan, Gauvian cảm thấy như vậy.

Một doanh nhân thông minh sẽ không đặt những thứ như giao dịch, thương lượng, nợ nần lên trên vào thời điểm này, hoặc một nhà quý tộc thậm chí sẽ không bận tâm đến những thứ như vậy. Điều tốt nhất cho Tử tước Andrew lúc này là tiếp tục giúp đỡ gia đình Cecil một cách lặng lẽ, nhưng đồng thời phải đem sức ảnh hưởng của mình lên các kỵ sĩ và binh sĩ đang được bảo vệ kia, lợi dụng thân phận quý tộc, theo các điều luật trong pháp lý xác định “món nợ” đối với gia tộc Cecil, tốt nhất là đem món nợ này có thể truyền đến tai nhà vua, sau đó… việc Rebecca có sẵn sàng trả món nợ hay không cũng không còn quan trọng.

Luật pháp của đất nước này và các quy tắc của giới quý tộc sẽ giúp anh ta hoàn thành cuộc giao dịch này.

Tất nhiên, Gauvain cảm thấy hắn có thể hiểu được cảm xúc của Tử tước Andrew, suy cho cùng thì sự suy tàn của gia tộc Cecil đã rất rõ ràng, đặc biệt là ngày nay khi lãnh thổ cốt lõi của gia tộc đã bị phá hủy hoàn toàn. Rebecca còn bao nhiêu khả năng có thể vực dậy gia tộc, điều này thật sự là một ẩn số.

“Gia tộc Cecil sẽ không mắc nợ người khác bất cứ thứ gì,” Rebecca nói, có vẻ không thuyết phục lắm, “yên tâm, chúng tôi có khả năng trả nợ, tuy rằng đã mất đi khu vực thịnh vượng nhất, nhưng một số ngọn núi bên ngoài rìa thành Cecil vẫn còn, miễn người thừa kế là tôi vẫn tiếp tục, thì sẽ có một khoản vay thuộc về gia tộc Cecil trong ngân khố, cùng lắm thì…”

Gauvain ho hai tiếng, cắt ngang lời định nói của Rebecca.

Hắn thấy mình đã xem đủ cảnh này rồi, đại khái cũng đã hiểu được tình huống hiện tại. Đồng thời mọi ký ức trong đầu hắn gần như đã sắp xếp xong, lập tức liền đứng dậy: “Rebecca đừng nóng vội, tử tước Andrew, ta nghĩ ngươi nên có một cái nhìn xa hơn.”

Andrew đưa mắt nhìn đến Gauvain, người đàn ông được xem là “ anh hùng cổ đại” này quả thật đối với anh ta có một sự uy hiếp nhất định, mặc kệ là thật hay giả, vị tử tước này cũng dần thu liễm lại: “Thật có lỗi, tôi hình như có chút…tham lam.”

Anh ta thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận mình "tham lam", điều này khiến Gauvain hơi ngạc nhiên. Hắn nhướng mày: "Ngươi rất trung thực, nhưng không sao cả - việc theo đuổi lợi nhuận không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng chúng ta phải tìm hiểu rõ tình trạng đang báo động bây giờ, một thành tử tước đã bị phá hủy, một con rồng xuất hiện trong vương quốc, và những con quái vật của thời đại của thủy triều quỷ xuất hiện trở lại - đối mặt với những điều trước mặt này, thì quả thật bây giờ không thích hợp để bàn về kinh doanh.”

Không đợi Andrew mở miệng, Gauvain tiếp tục nói: “Tất nhiên, sau khi nói xong những điều này, chúng ta vẫn phải xem xét các vấn đề thực tế. Ngươi lo lắng rằng sự trợ giúp cho gia tộc Cecil sẽ tích lũy vô hạn, và cuối cùng ngươi sẽ mất cả chì lẫn chài, một đi không trở lại. Ta sẽ nói rõ cho ngươi biết luôn, nhà Cecil không chỉ có khả năng trả hết nợ, mà nếu có thể nắm bắt cơ hội, chúng ta còn có thể mang lại cho ngươi nhiều lợi ích."

Tử tước Andrew nhìn vào mắt Gauvain: “Mời ngài tiếp tục.”

“Bản thân ta,” Gauvain chỉ vào mình, “Ta chính là khoản đầu tư lớn nhất.”

Andrew vẻ mặt ngưng đọng trong vài dây, sau đó có chút khó khăn giật nhẹ khóe miệng: “Công Tước…ngài, tôi có thể tin tưởng ngài thật sự là vị công tước kia, nhưng tôi vẫn muốn nhắc ngài rằng, ngài đã rời khỏi thế gian này tận bảy trăm năm, Assu bây giờ chỉ còn được gọi là vương triều đệ nhị, mặc dù tước vị của ngài vẫn còn nhưng tài sản, đất đai, phong hầu, kế thừa….đều đã bị hoàng thất lấy lại. Tất nhiên, cá nhân tôi luôn luôn tôn kính ngài, mỗi một người dân Assu đều sùng bái ngài, nhưng tôi cũng chỉ là một con người, một lãnh chúa bình thường, tôi phải vì lãnh thổ và công dân của mình để xem xét mọi chuyện…”

Gauvain nhún vai: "Hãy mở rộng lối suy nghĩ đi, anh chàng Tử tước, có đúng là chỉ cần tiền và đất đai mới là giá trị đầu tư không?"

Andrew: "Ý của ngài là. . ."

“Ta có quyền khai phá, mở rộng đất đai bờ cỏi vĩnh viễn,” Gauvain giơ thanh kiếm lên, “Khi Gauvain Cecil cầm trong tay thanh kiếm tiên phong, đều có quyền khai khẩn đất hoang ở bất cứ đâu chưa được biết đến, bao gồm không giới hạn ở các khu vực chưa phát triển trong Assu, các khu vực man rợ bên ngoài biên giới của các quốc gia khác nhau và vùng đất hoang ở Gondor, v.v...nơi không có tranh chấp pháp lý, chỉ cần có thể cam đoan duy trì được việc quản lý sau khi khai khẩn. Bất cứ nơi nào thanh kiếm tiên phong đi đến, đó là lãnh thổ của gia tộc Cecil và hoàng gia Assu sẽ công nhận và đảm bảo quyền của lãnh chúa Gauvain Cecil bất cứ lúc nào."

Trong khi nói chuyện, Gauvain quan sát con mắt ngày càng mở to của Tử tước Andrew, rồi cố ý nói chậm lại: "Quyền khai phá nói trên đã được ký bởi Charles I, vị vua sáng lập của Assu. Đồng thời, bộ tộc Ogure ở phía tây và phía đông bộ tộc Typhon, bộ tộc phía Nam Kaolin, bộ tộc yêu tinh Bạch ngân và các thành phố phía bắc cùng công nhận rằng thời hạn hiệu lực là vô hạn — miễn là người tiên phong được ủy quyền, tức là ta, vẫn còn sống, nó sẽ có hiệu lực mãi mãi.

"Thực ra sắc lệnh này không phải do một mình ta ký. Lúc đó, mọi người trong các ban lãnh đạo tiên phong đều có ủy quyền tương ứng, nhưng hôm nay ... chính ta là người có thể thực hiện quyền này."

Nói đến đây, Gauvain cười đắc ý: “Mấy ông già ký những văn bản này chắc chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ chui ra từ trong quan tài”.

Tử tước Andrew còn chưa hết kinh ngạc, thì Rebecaca ngay bên cạnh đã không nhịn được mà cảm thán: “Tổ…Tiên đại nhân!! Chuyện này…đây là sự thật sao?!”

“Ai phụ trách lớp lịch sử của con bé vậy?” Gauvain không khỏi ôm trán và liếc nhìn Herty “Hay là luật này bị bãi bỏ? Nếu nó bị bãi bỏ, thì ta sẽ hơi xấu khi nói mấy điều này một cách chắn chắc như vậy. Mà các thủ lĩnh của quốc gia chắc cũng không nên buồn chán đến mức đã mấy trăm năm rồi đột nhiên tụ họp lại để tổ chức đại hội và tuyên bố hủy bỏ một dự luật tiên phong từ lâu đã vô tác dụng?"

"Lớp lịch sử của Rebecca ... Tôi thực sự đã dạy nó, nhưng điểm thực sự rất kém," Herty đỏ mặt giải thích, rồi nhanh chóng trả lời câu hỏi của Gauvain, "Ngoài ra, luật mà ngài đề cập tất nhiên vẫn chưa bị bãi bỏ - khi nào những kỵ sĩ tiên phong vẫn còn sống, không ai dám phế bỏ, sau cái chết của vị tiên phong cuối cùng, sắc lệnh này trở thành một phần vinh quang, đại diện cho niềm tin của nhân loại sẽ tái tạo lại nền văn minh, và càng không ai có thể xóa bỏ nó.”

Tử tước Andrew liền bổ sung thêm: “Chẳng những không bãi bỏ, mà các nhà lịch sử và đám học giả đều cẩn thận lưu lại một cách quan trọng…”

Gauvain nhún nhún vai, “Việc ta sống dậy có thể đối với họ mà nói…bất ngờ ngoài ý muốn nhỉ, cái luật của bảy trăm năm trước này cuối cùng cũng có thể sử dụng rồi.”

Tử tước Andrew nhìn chằm chằm Gauvain, đặc biệt chú ý tới thanh kiếm tiên phong trong tay: "Tôi thừa nhận, đây quả thực là một ý tưởng ... mà tôi chưa từng nghĩ tới ... Nếu ngài sử dụng quyền khai phá vĩnh viễn, ngài quả nhiên có thể một lần nữa hồi sinh gia tộc Cecil, nhưng với tất cả sự tôn trọng - đây sẽ là một cuộc mua bán rất lâu dài. Ngài có biết hiện nay, bao nhiêu vùng đất chưa được biết đến ở biên giới của vương quốc không? "

“Đại khái là biết một chút, trên đường tới đây, đám con cháu đã nói với ta rồi,” Gauvain nhìn về Rebecca và Herty ngay bên cạnh, “Trên cơ bản các vùng đều đã bị phân chia, đất đai cũng đã được phong hầu, nơi vô chủ chỉ có rừng sâu và đầm lầy, hoặc là giáp với biên giới vùng đất chết Gondar.”

“Cho nên ngài định làm như thế nào đây?” Tử tước Andrew tiếp tục nói, “Ngài muốn chọn nơi nào để phục hồi gia tộc của mình?”

“Đó là điều ta muốn xem xét,” Gauvain mỉm cười, nhưng điều hiện lên trong tâm trí hắn chính là hình ảnh nhìn xuống lục địa này từ độ cao, điều mà con người không thể tiếp cận được trong thời đại này, độ chính xác cùng độ rộng gần như là một bản đồ vệ tinh vốn được lưu rất sâu trong trí nhớ của Gauvain, mặc dù nó có thể là một bản ghi lỗi thời từ vài năm thậm chí hơn mười mấy năm trước (dù sao thì Gauvain hiện đã bị ngắt kết nối với góc nhìn trên cao), nhưng đối với Gauvain như vậy đã đủ để chỉ rõ con đường tương lai phía trước. “Ngươi bây giờ chỉ cần suy nghĩ lại một chút…giá trị của việc đầu tư vào một đại công tước đã tham gia vào lần khai phá thứ hai, lại có quyền khai khẩn đất hoang vĩnh viễn, thì có bao nhiêu lợi ích đây.”

Andrew cúi đầu xuống, lần thứ nhất suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Một lúc lâu, anh ta mới mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Nếu quyền khai phá vĩnh viễn của ngài thực sự được vương thất công nhận, thì tử tước nhỏ bé này rất vui lòng giúp đỡ ngài với toàn bộ khả năng cho phép của ta."

Lời nói chuẩn mực kiểu dáng của quý tộc - không để lại sai sót, không vượt quá các quy tắc, nhưng cũng thể hiện một mức độ tôn trọng nhất định.

Rebecca trợn tròn mắt, “Không lẽ vị vua sáng lập và các tổ tiên khác của mấy mươi gia tộc đều đã thừa nhận quyền khai phá vĩnh cữu này, mà các nhà lãnh đạo bây giờ lại không chịu thừa nhận sao?”

Gauvain nhìn đứa hậu bối còn quá non nớt này: “"Đương nhiên bọn hắn không muốn thừa nhận - thật ra, bọn hắn rất có thể sẽ không thừa nhận thân phận của ta, ngay cả khi Charles đệ nhất xuất hiện để chứng minh ta là thật, thì Bệ hạ và các quan chức của ông ấy có thể vẫn cầu nguyện từ tận đáy lòng rằng ta có thể chết ngay tại chỗ, và sau đó được chôn cất trở lại ngôi mộ cổ ở biên giới phía nam của vương quốc.”

“Tại sao??” Rebecca cảm giác sự nhận biết của mình đang bị thách thức, “Ngài là đại công tước có công lập quốc! là nhân vật được cung phụng tại các miếu đường! Nhà vua và các quý tộc hằng năm đều tưởng nhớ ngài, chẳng lẽ bọn họ không hy vọng ngài có thể quay trở lại trợ giúp đất nước sao?”

Gauvain vừa muốn mở miệng nói rõ lý do, thì liền nghe âm thanh của Amber bên đối diện bàn: “Bởi vị bọn họ sẽ bị mất ba ngày nghĩ lễ!”

Một bên nói to, cô gái bán yêu tinh này cố ý nháy mắt ra hiệu với Gauvain, ngay lập tức nhận ngay cái trừng mắt tức giận của Herty.

“Đừng nghe cô ấy nói bậy, đó là trò đùa mà ta cho phép,” Gauvain xua tay, “nguyên nhân chính là gì…Herty và quý ngài Andrew đây có thể tự hiểu được rồi chứ?”

Herty thở dài: “Các nhà vua đều tôn trọng những vị anh hùng, bởi vì hình ảnh và danh tiếng của các vị anh hùng đều sẽ củng cố cho sự thống trị của bọn họ, tuy nhiên, bọn họ cũng không hy vọng các vị anh hùng sẽ quay trở lại, một khi các vị ấy xuất hiện lần nữa, các hình ảnh cũng như danh vọng sẽ không còn như cũ, bọn họ cũng không cách nào kiểm soát được…”

Do có Andrew ở đây, nên Herty không có nên thêm lời đại nghịch bất đạo nào nữa: Nhất là vị quốc vương ngày nay có nguồn gốc từ một đứa con riêng, thời điểm chưa có danh chính ngôn thuận mà lên nắm giữ chức quyền.

“Cho nên chúng ta phải cân nhắc vấn đề này rõ ràng,” Gauvian cúi đầu nhìn thanh kiếm bên hông, “Chính là…để quyền khai phá vĩnh cữu của ta được có hiệu lực.”

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.