Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn Lên Bầu Trời

Phiên bản Dịch · 2602 chữ

Ấn ký hiệu con dấu đặc biệt lên mật thư, sau đó cẩn thận cuộn trọn lại, tỉ mỉ đóng lại bằng sơn lửa, chờ làm xong mọi thứ, Tử tước Andrew nhẹ thở ra một hơi, nhớ lại mình có bỏ qua chi tiết hay sai xót gì không.

Không nên nói thêm gì nữa - những nội dung đã được thống nhất trước đó đều được viết trong bức mật thư, và cách viết cũng rất chân thực, đáng tin cậy, Tử tước Andrew khá tự tin vào khả năng bịa chuyện của mình, anh ta cho rằng bất cứ ai khi đọc được bức mật thư này đều sẽ tin rằng anh ấy thực sự là nhân chứng cho tất cả sự kiện ly kỳ đó.

Việc còn lại là để xem vị vua già đang ở vương đô xa xôi kia có chịu tin tưởng vấn đề này hay không.

Không, phải nói là anh ta có thật sự muốn thừa nhận mấy vấn đề này hay không.

Đây là hành động có chút mạo hiểm, thế nhưng tử tước Andrew không phải là người sợ mạo hiểm, nếu như không chấp nhận rủi ro, năm đó anh ta cũng không thể vượt lên bảy anh chị em của mình, bộc lộ hết khả năng và trở thành người thừa kế của gia tộc.

Tuy nhiên, anh ta cũng không mong đợi mình sẽ mạo hiểm tham gia vào chuyện của gia tộc Cecil.

Gia tộc kia cũng như mặt trời sắp lắn, thời điểm một trăm năm trước liền rời khỏi trung tâm chính trị của quốc gia, bây giờ thì trở thành gia tộc có nhân khẩu mỏng manh đến mức sắp suy tàn.

Tử tước Andrew luôn quan tâm đến “hàng xóm”của mình, cũng không phải vì hai lãnh thổ gần kề nhau và có nhiều cuộc tiếp xúc thương mại vào các ngày trong tuần, mà còn là sự sa sút của gia tộc Cecil ngày càng nghiêm trọng trong hai năm qua…Nếu như tiến độ này vẫn cứ tiếp tục, thực tế Andrew lúc còn tại vị hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này mà nhân đôi lãnh thổ của gia tộc Leslie, cái gái nhỏ vội vàng thừa kế gia nghiệp vẫn chưa đủ điều kiện để trở thành một lãnh chúa, dù cô ta đã hết sức cố gắng, nhưng khẳng định không thể gánh nối gia nghiệp lớn này.

Chỉ là lận này, vận mệnh lại đùa giỡn tất cả mọi người, hơn nữa lại dùng phương thức không ai tưởng tượng nổi: khi nghe tin Cecil bị tiêu diệt bởi quái vật, Andrew đã rất bối rối; những con quái vật đó đã được ghi chép trong lịch sử thời ma triều xâm chiếm, bây giờ lại xuất hiện gần lãnh thổ mình, anh ấy vẫn còn sững sờ; khi những thương nhân vào thành phố đề cập rằng một con rồng xuất hiện, anh ấy lại càng chết lặng; khi Rebecca Cecil và Herty Cecil đưa một người đàn ông tự xưng là tổ tiên của họ vào lâu đài ... Tử tước Andrew đã thể hiện ra sự điềm tĩnh và năng lực tiếp nhận.

Đó là bởi vì cuối cùng anh ta cũng đã quen với sự bất ngờ này.

Nhưng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với "Tổ tiên đại nhân" và trở về phòng ngủ của mình, Tử tước Andrew cảm thấy mình đã quyết định đúng.

Một quý tộc cùng hệ thống gia phả sắp biến mất, lãnh thổ bị đốt đến chẳng các giá trị gì, do đó cũng không thể vắt ra được lợi ích vật chất gì. Nếu như muốn thu hồi chi phí bồi thường, tốt hơn nên biến từ một kẻ vắt kiệt tham lam thành một người hàng xóm tốt bụng rộng lượng. Hơn nữa sự xuất hiện vị “Tổ tiên” kia chính là điểm mấu chốt, tử tước Andrew lúc này đã thật sự tin tưởng vào chuyện này, gia tộc Cecil có hay không có vị tổ tiên này, hoàn toàn đã trở thành hai chuyện khác nhau.

Anh ta phong ấn bức thư bí mật trong ống bạc, quấn một vòng sợi chỉ ma thuật quanh ống bạc, rồi đưa cho người quản gia già đứng gần đó: "Gửi người đưa tin giỏi nhất sau đó xuất phát trên con tàu, hãy đảm bảo người đưa tin đến Pháo đại bạc trước gia tộc Cecil.”

Quản gia tiếp nhận ống bạc, đang chuẩn bị rời đi thì tử tước Andrew liền gọi hắn lại: “Đợi một chút, ngươi hãy đến hầm bạc gửi trả lại vàng bạc của nhà Cecil như cũ.”

"Vâng, Tử tước Chủ nhân. Nhưng nó có thể được trả lại như cũ không?"

"Gửi lại như cũ là đủ rồi. Khi họ khởi hành, tôi sẽ chuẩn bị thêm một chút với danh nghĩa chi phí đi lại."

Tình hình đã thay đổi, cái “phí” trước đây, anh ta đã tính lấy nó để thỏa lòng tham của mình nhưng giờ nó lại trở thành củ khoai nóng bỏng tay, đó mới chỉ là bước đầu tiên, cũng không thể làm quá mức ngay lập tức được.

Tử tước Andrew cẩn thận cân nhắc trong lòng, hi vọng nhân vật cổ đại của bảy trăm năm trước kia có thể hiểu được tấm chân tình này.

Bóng tối ngày càng mù mịt.

Gauvain khoác lên chiếc áo ngủ, đẩy cửa phòng bước ra ban công, đến sân thượng tầng hai của lâu đài Tử tước.

Trên thế giới này không có ánh trăng vào ban đêm, trên bầu trời sâu thẳm chỉ có những cụm sao dày đặc hơn so với trên trái đất, những ngôi sao lấp lánh đó mang lại ánh sáng dịu mát cho vùng đất này, và mỗi ánh sao đều khiến Gauvain cảm thấy vô cùng đặc biệt.

Kể từ khi đến thế giới này, hắn thích nhìn lên bầu trời cả ngày lẫn đêm. Vào ban ngày, thì nhìn vào "mặt trời" khổng lồ nhưng không quá chói mắt, vào ban đêm, hắn nhìn vào bầu trời sâu thẳm không ánh trăng.

Ánh mắt của hắn di chuyển giữa các vì sao, cố gắng tìm kiếm một thiên thể đứng yên và đặc biệt giữa các ngôi sao lấp lánh.

Nhưng đây là một nỗ lực vô ích. Có rất nhiều ngôi sao và hắn không có đủ thông tin cũng như các dữ liệu tính toán, hắn không thể tìm thấy vị trí mà hắn đã nhìn xuống lục địa này lúc trước. Dù cho có tìm thấy nó, hắn cũng không thể phân biệt nó trên bầu trời đầy sao này.

Nhưng hắn không thể không làm điều này, bởi vì hắn biết rõ hơn tất cả mọi người ở thế giới này, rằng có những bí mật ẩn giấu trên bầu trời xa lạ kia. Có một cái gì đó, có thể là một số loại thiết bị giám sát, một vệ tinh, một trạm vũ trụ hoặc một con tàu. Tuy rằng hiện tại rất có thể đã bị đình chỉ, nhưng cũng không thể loại trừ có những thứ khác chưa bị đình chỉ vẫn đang treo lơ lửng trên bầu trời.

Hắn đã từng là một phần của thiết bị giám sát - đây là phỏng đoán gần nhất mà Gauvain có thể nghĩ ra gần đây.

Nếu như hắn không từng trải qua bị treo lơ lửng cố định ở trên bầu trời quan sát lục địa này, nếu như hắn vừa tới nơi này đã ngay lập tức xuyên qua thân thể của Gauvain Cecil trước, như vậy hắn căn bản sẽ không có nhận thức ở phương diện này, càng không phải vì nó mà sinh ra áp lực. Thế nhưng hắn hết lần này đến lần khác đều xảy ra mấy chuyện kỳ lạ và hắn cũng chỉ biết chút ít, dù sao hắn cũng chỉ là một linh hồn trái đất với đầu óc hiện đại, hắn không thể khống chế bản thân không ngừng tò mò về bầu trời này…cũng như sự lo lắng vô hình.

Cái gì đang treo trên bầu trời kia? Nó sẽ có ảnh hưởng gì đến lục địa này? Nó hay họ sẽ luôn treo ở đó một cách bình yên như vậy? Mục đích của nó hoặc người chế tạo ra nó rốt cuộc có mục đích gì?

Tất cả những điều này mang lại cho Gauvain – một kẻ ngoại nhân như hắn có cảm giác cấp bách. Giống như một người đàn ông trên trái đất đột nhiên biết rằng có một con tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh đang đậu trên quỹ đạo phía trên đầu anh ta, ngay cả khi con tàu đó đã hơn 100.000 năm tuổi. Nó đã bất động hàng trăm nghìn năm, do đó người sống trên mặt đất khó có thể an tâm.

Nhất định phải hiểu rõ chân tướng của nó thì mới có thể an tâm đi ngủ.

Cho dù không có lo lắng, thì chỉ bằng sự tò mò, Gauvain cũng không cách nào làm ngơ mà không ngừng đi tìm hiểu rõ tất cả.

“Ngài lại nhìn lên bầu trời sao, hoặc là nhìn mặt trời bây giờ thì ngắm sao.”

Âm thanh của cô gái đột nhiên phát ra từ sau lưng, Gauvain quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy cô bé đạo tặc bán yêu tinh đang ngồi trên lan can sân thượng, đưa lưng hướng về phía bên ngoài, nhìn người đối diện và cười, hai chân đung đưa dưới lan can, cũng không có lo lắng hay sợ hãi mình có thể sẽ rơi xuống.

Gauvain liếc mắt nhìn cô bé: “Nửa đêm lẻn vào ban công nhà người khác rồi hù dọa người ta là không lễ phép chút nào."

“Ban đêm chính là thiên hạ của tôi, khắp nơi đều là bóng tối, tôi muốn đi đâu thì đi đó,” Amber lắc lư trên lan can, cơ thể như tan vào bóng tối, và khoảnh khắc tiếp theo cô liền xuất hiện ở phía bên kia của ban công, “Mà ngài đường đường là anh hùng của bảy trăm năm trước, không lẽ còn sợ có người hù dọa mình vào ban đêm?”

Gauvain cũng không ý thừa nhận vừa rồi hắn quả thật bị giật mình đến nổi một thân da gà…

“Mỗi ngày ngài đều nhìn cái gì?” Amber nhìn Gauvain không nói lời nào, liền chuyển chủ đề, “Ban ngày nhìn mặt trời là để xác định phương hướng. Ban đêm không lẽ nghiên cứu chiêm tinh học sao? Ngài còn biết thuật chiêm tinh?”

“Ngươi nghĩ sẽ có gì trên bầu trời?” Gauvain hỏi ngược lại người bên kia.

"Trên trời? Đó không phải là các vì sao và mặt trời sao?" Amber thản nhiên trả lời, "Ồ, vâng ... Ngài sẽ không muốn nói với tôi rằng là có cung điện của các vị thần cũng đang ở trên bầu trời, và sau đó giảng giải cho tôi? Vậy thì thật xin lỗi, tôi không có hứng thú. Tôi chỉ tin vào nữ thần bóng tối và đêm đen, đó là nữ sĩ bóng đêm, Thần quốc của các nữ sĩ bóng đêm nằm ở phần sâu nhất của màn đêm sâu thẳm, nó hoàn toàn khác với bầu trời trong thế giới thực. Tôi nhắm mắt và cầu nguyện mỗi ngày. Thậm chí là thờ cúng các vị thần trong một thời gian!"

“Ngươi thực sự là tín đồ của nữ thần bóng đêm sao?” Gauvain bất ngờ liếc nhìn Amber. Mặc dù hắn không có tín ngưỡng, nhưng hắn vẫn biết rất nhiều về các tôn giáo trên thế giới từ trí nhớ của Gauvain Cecil, những vị thần và giáo phái đa dạng đó, to nhỏ đều khiến hắn mở rồng tầm mắt nhưng đồng thời cũng muốn dây vào, nhưng không ngờ tên trộm trước mặt tưởng như không có chút thành kinh gì, hóa ra lại là một người có đức tin…

“Tùy tiện là theo một cái đi, dù sao nữ sĩ bóng đêm cũng không yêu cầu phải cung phụng, cũng không ban phước, lại còn không cần thời gian làm lễ cúng viến gì, không tốn công tốn tiền bạc thì việc gì không thuận tiện tin vào chứ? Amber hời hợt nói như một tín đồ đại nghịch bất đạo vậy, “Hơn nữa, bóng đêm có phần gắn liền với sức mạnh của nữ sĩ bóng tối quyền năng, đôi khi tôi cầu nguyện một chút thì thực sự có thể biến nên lợi hại hơn, mặc dù mấy lần đó đều là uống sau mà sinh ra ảo giác.”

Gauvain bĩu môi, quyết định không nghe mấy lời vớ vẩn của bán yêu tinh này nữa.

Đúng là nỗi xấu hổ của giới yêu tinh, mặc kệ nữa huyết thống còn lại của cô ta là cái gì, thì chắc chắn đều là sự sỉ nhục của chủng tộc còn lại này.

"Này, ngài tại sao không nói nữa," Amber không có ý định buông tha hắn, "Ngài còn chưa nói, ngài đang nhìn cái gì?"

Gauvain liếc mắt nhìn cô: "Ngươi đã từng nghe câu nói sau khi chết, linh hồn của một người sẽ trở lại bầu trời, lang thang giữa các vì sao, và mỗi ngôi sao thực sự là linh hồn của con người..."

"Tôi chưa bao giờ nghe nói về điều đó. Tôi nghe nói rằng sau khi một người có đức tin chết đi, linh hồn của người đó sẽ bị lấy đi bởi các vị thần mà hắn tin tưởng, và sau đó ở lại vương quốc của thần, trong khi những người không có đức tin sẽ bị lấy đi bởi các thần chết. Vợ của thần chết dùng lược sắt chải lại tất cả ký ức, sau đó ném nó trở lại thế giới - vì vậy một số người nói rằng tất cả chúng sinh trên thế giới đều là tín đồ của thần chết,” Amber Balabala nói, "theo thực tế, bất kể tín ngưỡng của họ là gì, thì câu nói của ngài thật sự rất thú vị. Con người sẽ lên thiên đường sau khi chết? Đây có phải là một câu nói của tôn giáo nào cách đây 700 năm trước?"

Gauvain có chút xấu hổ: “Không, đây là…”

"A, đúng rồi! Không phải ngài đã từng chết rồi sao!" Amber mở to mắt nhìn Gauvain như thể cô đã khám phá ra một thế giới mới, cô lắc lư người bước đến trước mặt hắn, vội vội vàng vàng mà hỏi: “Không lẽ khi ngài chết đã ở chổ nào trên bầu trời sao? Người đã chết rốt cuộc có bộ dạng gì? Ngài mau kể chó tôi nghe đi, một chút thôi cũng được?”

“Đi, đi, tránh sang một bên!” Gauvain nắm lấy mặt đối phương cưỡng ép đẩy ra ngoài, “Người đã chết rồi thì không biết cái gì hết, hiểu chưa hả? ta vừa rồi là quá rảnh rỗi mà đoán mò thôi!”

“Hừ…” Amber trừng mắt nhìn Gauvain một hồi lâu, xác nhận đối phương không muốn nói cho cô biết thì liền quay đầu đi chổ khác: “Người già thiệt là nhàm chán,”

Gauvain: “Ngươi lặp lại lần nữa?!”

Ngay lập tức, Amber đã biến mất dạng.

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯

Bạn đang đọc Bình Minh Chi Kiếm (Dịch) của Viễn Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.