Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẦN TRỞ VỀ NHÀ

Phiên bản Dịch · 19159 chữ

Nhóm dịch : Valvrareteam

CHƯƠNG BA: THẦN TRỞ VỀ NHÀ

Bánh xe kim loại bắt đầu quay, xới tung một đám đất mủn.

“Rồi đấy, làm tốt lắm.”

Sleipnir—dù là nguyên mẫu được thiết kế bởi một người nghiệp dư, với những bộ phận có gì dùng nấy, và chưa bao giờ kiểm tra độ bền—vẫn cứ chạy không vấn đề gì cả. Chẳng có gì là nhờ tới những lời khích lệ dịu dàng Yukinari dành cho nó đâu.

Họ đang lái xe dọc theo một con đường núi hẹp, cùng một con đường mà đám rước đã đi. Rất may, có lẽ vì cả đám người đã đi qua rồi quay trở lại, những chỗ mòn và dấu chân đánh dấu đường đi rõ ràng, và giúp bốn bánh của Sleipnir ăn vào đất. Hai người đang đi đâu đây? Rồi sẽ biết khi họ thấy lối đi dẫn tới nơi nào.

Nhưng đoạn đang đi…

“Yuki.”

“Anh biết.”

Dasa không cần phải cảnh báo cậu—Yukinari đã nhận ra từ trước. Các thân cận của Yggdra đang đuổi theo họ.

Những bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện giữa những hàng cây hai bên đường. Họ không gặp khó khăn gì trong việc theo kịp tốc độ của xe máy. Thừa nhận là, Yukinari đã phải giảm tốc do đường xấu, nhưng ngay cả vậy, cậu vẫn đang di chuyển nhanh hơn vận tốc đi bộ.

Những dáng hình không di chuyển trên mặt đất, mà cao hơn nhiều. Nhiều khả năng, họ đang nhảy từ cành này qua cành khác. Hoặc có lẽ họ đang dùng dây leo như dây thừng, đung đưa như những con lắc để di chuyển. Dù thế nào, hệt như lúc họ thấy ở thị trấn, từng chút thực vật ở khu vực này, từ ngọn cỏ bé nhất tới ngọn cây cao nhất, dường như đều nằm trong sự kiểm soát của Yggdra.

Nói về lợi thế sân nhà.

Có khi rào chắn bằng cây khổng lồ bao quanh Rostruch cũng là do Yggdra làm ra. Không thể do ngẫu nhiên, nhưng cũng chẳng thể nào nó lại được tạo ra bằng bàn tay con người.

“Yggdra hẳn là—”

“Yuki!”

Nghe Dasa hét, Yukinari ngay lập tức nhìn sang hai phía. Các cành cây đang kéo dài từ trái và phải, như thể định chặn đường. Chúng chỉ là cây cối—lẽ ra không nên có khả năng chuyển động—song lại đang tiến rất nhanh đến mức mắt thường cũng thấy. Và chúng đang cố ngăn Yukinari và Dasa.

Khoan đã. Chúng không có chuyển động.

Chúng đang mọc với một tốc độ phi thường!

Cây cối đơn giản là thiếu đi khả năng sinh học để di chuyển giống như động vật. Chúng không có khớp, không có cơ. Một bộ phận rất nhỏ—cây mắc cỡ, hoặc cây ăn thịt như cây bắt ruồi Venus, chẳng hạn—quả thực có chuyển động, nhưng đó là do sự thay đổi áp lực tế bào khi tế bào của chúng hấp thụ và giải phóng nước. Chúng chỉ có thể lặp lại những chuyển động một cách máy móc; hành động phức tạp đối với chúng vẫn là bất khả thi.

Dù sao thì, nếu như cây cối có thể tự do di chuyển, thì chắc cũng chẳng cần đến các thân cận như Ulrike làm gì. Vì cây cối không thể chuyển động, Yggdra đang khiến chúng mọc rất, rất nhanh, thẳng giữa đường Yukinari và Dasa. Đó là lí do tại sao đối với họ cây cối trông như đang chuyển động.

“Giờ thì hiểu rồi…!”

Nếu cây cối đã có thể di chuyển tùy ý chúng, thì hẳn đã có một cách dễ dàng hơn để ngăn chặn hai vị du khách. Nhưng cho đến nay, Sleipnir vẫn có thể tránh khỏi đám thực vật đuổi theo, suýt soát thôi. Vậy tức là những cái cây không thể mọc nhanh bằng Yukinari chạy.

“…!”

Một thân cận bật khỏi cành cây và nhảy về phía chiếc xe máy.

Sinh vật ấy gặp phải một tiếng bùm.

Nhưng viên đạn .44 Magnum Yukinari vừa bắn chỉ lướt qua, không trúng đối phương.

“Chết tiệt…”

Nếu cậu không bắn, thì họ đã gặp nguy hiểm. Hoặc có lẽ, Yukinari thì không. Còn Dasa, chắc chắn. Ấy vậy mà, Yukinari vẫn có sự giằng xé về việc bắn các thân cận, với phần nhiều là phụ nữ, trẻ em và người già. Thân cận này có hình dạng của một bà lão, và bà ta tóm lấy hai người họ.

Yukinari đánh trả lại bằng Durandall. Bà lão lăn ra, bật nảy qua đống đất mủn—chỉ ngay sau đó, bà nắm lấy một sợi dây leo như thể từ trên trời rơi xuống, đu ảo như Tắc-giăng, và đạp vào cành cây để mở một con đường khác.

Thật là một màn trình diễn đáng kinh ngạc về sức mạnh thể chất. Và thậm chí phải nói rằng bà đã tiếp đất trên đất mủn, thật kì lạ là bà lão không cảm thấy khó chịu bằng lúc rơi từ một phương tiện đang di chuyển. Có lẽ sức mạnh thần thánh của Yggdra đã gia cố cơ thể bà…

“Có lẽ không còn cách nào khác ngoài giết họ rồi…”

Các thân cận liên tiếp tấn công. Yukinari cố hết sức để bắn họ, nhưng lái Sleipnir thôi đã đủ khó rồi, cộng với sự dằn vặt, cậu còn chẳng làm xước nổi miếng da của đối thủ. Còn các thân cận, về phần họ, chẳng hề tỏ ra sợ hãi vũ khí của cậu, có lẽ vì họ chưa bị nó gây hại gì cả.

Yukinari suýt nhảy dựng lên khi một thân cận cuối cùng cũng hạ cánh xuống tay lái của Sleipnir. Một cô gái nhỏ với khuôn mặt tròn. Có lẽ ráng chiều đã khiến tóc em ấy, lẽ ra phải có màu xanh lá cây, dường như đen.

Có một khắc gần như lặng lẽ khi Yukinari ngập ngừng thoáng chốc. Chỉ vì sự tương đồng thoảng qua với chị gái Hatsune của cậu. Rồi cậu thở ra một hơi và, cùng với đó, gạt đi sự thiếu quyết đoán của mình. Nhưng như vậy là đủ thời gian để thân cận nắm lấy cổ cậu.

“Hrrg…?!”

“Yuki!” Dasa hét, gần như là gào lên.

Thân cận sở hữu sức mạnh bất nhân. Yukinari tức khắc quẳng Durandall đi, cào cấu bàn tay quanh cổ mình, nhưng cứ như thể chúng gắn liền với cậu—đã trở thành một phần của cậu. Cậu không thể tách chúng ta. Những ngón tay ngày càng cấu sâu hơn vào thịt, như thể sắp sửa xé toạc đầu cậu ra. Đôi mắt cậu dần chuyển đỏ. Nhưng rồi…

“Yuki!”

Một tiếng súng ngay kế bên tai Yukinari. Chấn động như một cái tát nhẹ vào má, và tâm trí cậu lập tức minh mẫn trở lại. Người nào bắn một viên .44 Magnum ngay kế bên đầu bạn sẽ làm vậy.

Cô bé—thân cận—bóp cổ Yukinari nãy giờ văng ra. Ở khóe mắt, cậu thấy em ấy va xuống đất. Cậu đoán em ấy đã bị bắn, có lẽ là bằng Ớt Đỏ.

“Dasa…!”

“Em ở bên… anh, Yuki!” Dasa gần như hét lên. “Kẻ thù… của anh là kẻ thù… của em!” Nói cách khác, chẳng có thương xót cho kẻ tấn công cậu. Ngay cả khi chính cậu còn ngần ngại xả đạn.

Chậc. Mình thật thảm hại mà…

Giờ thì tay Dasa đã nhúng chàm vì cậu do dự một cách ngu xuẩn. Dĩ nhiên, Dasa đã từng bắn người trước kia, nhưng chỉ trong trường hợp tuyệt đối cần thiết, liên quan đến sống còn. Đó không phải tội lỗi. Hoặc nói chung là, Yukinari nghĩ vậy, và hẳn Dasa cũng có chung cảm giác.

Vậy nên không phải việc Dasa thực hiện nó là vấn đề, mà đúng hơn là, trong suy nghĩ của cậu, cậu đã ép cô phải làm điều đó.

Mình đúng là chẳng hơn gì những người dâng vật tế sống hay thực hiện trợ tử!

Cậu đang ép người khác làm những việc mình không thể. Y hệt như những người để cho đám tu sĩ xử lí các vật tế, hoặc những người yêu cầu bác sĩ tháo phích cắm không vì lí do nào ngoài việc họ không thể chịu nổi cảnh chứng kiến người thương của họ đau đớn thêm nữa.

“Yuki, anh… tập trung vào… Sleipnir đi.” Dasa lại khai hỏa Ớt Đỏ.

“Có ít đợt công kích hơn rồi phải không?” Yukinari hỏi. Độ thường xuyên của những đợt tấn công từ các thân cận đã giảm rõ rệt. Họ vẫn bám đuổi trong cây cối, song đã thôi phóng mình vào chiếc xe máy.

“Nhìn kìa…”

Trong số đám thân cận truy bắt họ qua những tán cây là em gái Dasa vừa bắn. Yukinari không rõ đạn trúng chỗ nào, nhưng rõ ràng là em ấy chưa chết.

Một bên “sừng” trên đầu em đã gãy. Có lẽ đó là nơi trúng đạn. Hẳn là Dasa đã nhắm vào trán sinh vật, nhưng sự rung lắc của Sleipnir đã khiến việc bắn khó mà chính xác.

“Hiểu rồi. Chúng đã biết rằng bị bắn thì sẽ đau.”

Không rõ liệu các thân cận thực sự cảm thấy đau hay không, nhưng những người ủng hộ Yggdra đã hiểu thế nào là ăn đạn ở cự li gần.

Yukinari lại phát hoảng khi thấy một thân cận rơi khỏi cảnh và chắn trên đường họ.

Là Ulrike.

Hẳn là nhỏ đã đi đường tắt để vượt lên trước họ. Không mất quá lâu để suy luận ra nơi mà Yukinari và Dasa đang hướng đến.

Lặng lẽ, Ulrike lắc cành của mình. Trong nháy mắt, rễ và cành bám lấy Sleipnir. Yukinari cố cày xới chúng bằng lực cực mạnh…

“Hrn?!”

Sleipnir được nâng lên bởi các chi thực vật đang mọc nhanh chóng, bánh của nó đạp lên bầu trời. Chẳng còn quan trọng chiếc xe máy có bao nhiêu mã lực nữa.

Chiếc xe treo ngược trong không trung; Yukinari và Dasa văng xuống đất. Yukinari tóm lấy người đồng hành của mình giữa không trung, dí cô vào người mình. Cậu không hạ cánh ngay ngắn trên đôi chân của mình, nhưng ít ra có thể bảo vệ cô nàng khi họ tiếp đất. Cậu lăn vài vòng, rồi dừng lại.

Ngay trước mặt Ulrike, đang đứng bình thản.

Đôi bên không nói một lời. Yukinari khuỵu một bên gối, giữ Dasa sau lưng trong lúc đối mặt thân cận. Nhưng giây kế tiếp, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cậu khỏi nhỏ gái—thứ khổng lồ hiện ra sau lưng nhỏ.

“Vậy ra… Đây hẳn là hình dạng thật của Yggdra.” Trông nó gần giống với những gì cậu tưởng tượng dựa trên những điều đã xảy ra, nhưng tận mắt chứng kiến thì vẫn kinh ngạc.

Một cái cây cao lớn, chắc hơn một ngàn năm tuổi. Sự đồ sộ của nó làm ta liên tưởng tới một đặc điểm địa hình hơn là một sinh vật sống, như một ngọn núi hay con sông. Nó cao hẳn chừng mười trên dưới một trăm mét. Cành của nó tỏa ra hơn năm chục mét từ đầu này sang đầu kia. Đây hẳn là lí do tại sao quanh đây có ít thực vật, cho dù họ đang ở trên núi—các tầng cành lá đã ngăn ánh sáng chiếu xuống về mặt, tức là chỉ có lớp bao phủ bề mặt mới có thể tồn tại bên dưới chúng.

Đây là một thổ thần đã cắm rễ của nó xuống đất theo nghĩa đen. Và dễ hiểu tại sao sinh vật sử dụng vật tế như thân cạn. Cơ thể chính của nó không thể di chuyển khỏi vị trí này.

“…Yuki, nhìn kìa.” Dasa chỉ vào rễ của cây đại thụ. Một sinh vật rất kì lạ, có lẽ là ngoại thú, bị rễ cây bóp nghẹt. Mà không—một tiếng khô khốc, cổ sinh vật gãy, bẻ về một hướng phản cảm. Rễ và cành xọc vào mắt mũi tai của cơ thể giật giật, hút khô nó trong nháy mắt. Bằng cách này, Yggdra không chỉ giết những á thần và ngoại thú đủ ngu xuẩn để thách thức nó, mà còn biến chúng thành dinh dưỡng cho bản thân.

“Đã chịu bỏ cuộc chưa, Kẻ Sát Thần?” Ulrike nói ngạo nghễ, nhìn xuống Yukinari nơi cậu quỳ trong bụi bặm. Các thân cận còn lại vẫn giữ khoảng cách. Có vẻ như thực sự có điều đặc biệt về thân cận tên Ulrike này. Không một thân cận nào khác thậm chí lên tiếng.

Chỉ mình Ulrike nói ngôn ngữ loài người. Có lẽ nhỏ là cá thể duy nhất có bất cứ thứ gì giống với suy nghĩ con người. Điều đó khiến nhỏ, hiện thời, là đại diện của Yggdra. Cây cối không thể nói cũng như di chuyển. Các thân cận, kết nối trực tiếp với Yggdra là vậy, đóng vai trò trung gian của nó với nhân loại.

Không một lời, Yukinari đặt Dasa xuống, nhìn cô một cách nghiêm trọng. Cậu không đảm bảo cô nàng hiểu được ý cậu là gì, nhưng Dasa, em gái và người học việc của nhà giả kim Jirina Urban, ngay lập tức hiểu điều Yukinari nghĩ. Ở vào hoàn cảnh của họ, lựa chọn duy nhất là chiến đấu bằng tất cả sức lực. Đây không phải là một đối thủ mà họ có thể sống sót dù chỉ kiềm chế một chút ít.

“Bỏ cuộc ư? Ừm… Chắc nói vậy cũng đúng.” Vừa nói, Yukinari vừa nắm tay phải và đấm xuống mặt đất. Đồng thời, Dasa di chuyển sang một bên, nới rộng khoảng cách với Yukinari.

Ulrike liếc nhìn Dasa, nhưng có vẻ không coi cô nàng là mối đe dọa; thân cận không làm gì để ngăn cô nàng.

“Mà… Sao có thể nói ngươi đã bỏ cuộc được nhỉ?” Ulrike—Yggdra—hỏi.

Yukinari thở hắt ra.

“Ta đã từ bỏ… niềm tin vào cái kết yên bình này!”

Ngay cả khi trả lời, cậu đã bắt đầu biến đổi.

Thị trấn Friedland về cơ bản là yên bình. Có mối lo ngại rằng một á thần hoặc ngoại thú có thể xuất hiện trong lúc Yukinari đi vắng, nhưng hiện tại thì không có bất kì dấu hiệu của mối nguy nào như vậy. Lính đã được cắt cử tại “thánh địa” của Yukinari, nơi mà khả năng cao bất kì kẻ thách thức nào cũng sẽ tấn công trước. Không khó khăn gì lắm, bởi vốn đã có những bục quan sát xung quanh từng được sử dụng để xác nhận việc thổ thần đã ăn vật tế. Nếu có bất cứ thứ gì xuất hiện, lính gác sẽ trông thấy ngay lập tức.

“Không biết liệu mọi chuyện có ổn thỏa với Yukinari không…” Fiona lẩm bẩm, ngừng tay làm việc. Một vài mảnh giấy nằm trước mặt cô. Giấy là một tài nguyên quý giá, nhưng nó cũng là cách thuận tiện nhất để lưu trữ các ghi chép chi tiết cần thiết cho việc quản lí một thị trấn. Da cừu không bền đủ lâu, còn cuộn gỗ thì chiếm quá nhiều diện tích. Vậy nên Fiona đã mua càng nhiều giấy càng tốt khi các thương nhân ghé qua.

“Mình tự hỏi… không biết con ngựa sắt Chúa Tể Yukinari làm ra có thể đi nhanh tới mức nào.”

Fiona không nói cụ thể với ai, nhưng Berta, nãy giờ đứng ở góc phòng, vẫn trả lời. Yukinari đã nhờ Berta giúp Fiona với vô số những công việc không tên ám ảnh phó thị trưởng trong lúc cậu đi, nên cô ấy—biết rõ tình trạng bản thân là tài sản và vu nữ của Yukinari của mình—đàng hoàng chờ cạnh Fiona để được giao việc như vậy.

“Nhưng Đức Chúa Tể Yukinari có nói ngài ấy sẽ quay trở lại sớm nhất có thể. Ồ, ngài có muốn thêm trà không?”

“Không, cảm ơn,” Fiona nói với một nụ cười trừ và lắc đầu. Berta ở đó để giúp Fiona, nhưng do không có kiến thức hay kinh nghiệm về quản lí, cô không làm được gì nhiều. Cô có thể pha trà, nhặt đồ rơi khỏi bàn, và xoa bóp đôi vai mỏi của Fiona—nhưng thế là hết. Yukinari thực sự đã để Berta lại cho Fiona chăm sóc thì đúng hơn là để cô giúp. Cô sẽ có nguy cơ bị tấn công lớn hơn nếu cậu bỏ cô lại thánh địa.

“Cô ấy đâu phải mèo con đâu chứ…” Fiona lẩm bẩm.

“Dạ? Mèo con ư? Bộ ngài cần—”

“Không có gì đâu, tôi tự nói với bản thân thôi mà,” Fiona thở dài nói.

“Um… Phu Nhân Fiona?” Berta bắt đầu nói như thể vừa chợt nảy ra điều gì đó. “Nếu được thì… Ngài biết đấy…” Song sự do dự nhanh chóng phủ lấp những lời lẽ có thể đã theo sau đó. “Um… Liệu có thể… Ồ, Tô-Tôi xin lỗi, ngài đừng để ý.”

“Đừng có lắp bắp. Cô biết tôi ghét vậy mà.” Fiona tỏ vẻ không bằng lòng, còn Berta, gần như hoảng sợ, nói tiếp:

“Tôi nghĩ phải chăng… không có Chúa Tể Yukinari ở đây… phải chăng ngài thấy cô đơn?”

“Hở? Điều gì khiến cô nghĩ vậy?”

“Thì, mỗi lần ngừng viết, ngài lại thì thầm tên ngài ấy…”

Câu này khiến Fiona phải nhăn mặt trong im lặng.

“Ngài hẳn là rất yêu Chúa Tể Yukinari, phải không, thưa Phu Nhân Fiona?”

“Ta chỉ giả bộ vậy để chọc ngài ấy thôi. Vui nên ta mới làm. Ngài có mấy cái sức mạnh thần thánh đó, nhưng bên trong chỉ là một cậu bé bình thường thôi… mặc dù thỉnh thoảng ngài ấy cũng có một số ý tưởng hay ho.”

Vậy ra những điều cô nói với cậu chỉ đơn giản là đùa cợt; cô không đặc biệt quan tâm đến cậu như một cá thể khác giới. Cậu đã lộn xộn với cô ở một thời điểm nào đó—vụ muốn lên giường với một cô gái có học và khiến cô ré lên—và đó giờ cô vẫn đang trả đũa cậu.

Sự thật là, Yukinari đã vượt qua tầm với của cô theo một vài cách, và hiện tại cô không thể coi cậu như một đối tượng cho mục đích tình cảm. Cô cảm thấy thân thiện với cậu, chắc rồi, còn nếu cậu thực sự đến để thịt cô, thì cô sẽ không ngần ngại phản ứng lại—nhưng phần lớn điều đó sẽ nằm ngoài nghĩa vụ của một phó thị trưởng.

“Sức mạnh của Đức Chúa Tể Yukinari không phải thần thánh, ngài là một vị thần.” Berta nhìn cô dò hỏi.

“Đó không phải ý tôi… Berta? Cô thật đúng là—ý tôi là, nói về việc có tình cảm với Yukinari.”

“Vâng, dĩ nhiên tôi có,” Berta nói không chút mảy may xấu hổ.

“Yukinari đã nói cô không phải ép mình làm vu nữ của ngài ấy, vậy mà cô vẫn cứ quanh quẩn bên ngài… Nè, bộ ngài đã bao giờ thực sự, ờm, làm chuyện đó với cô chưa?”

Berta và Yukinari đã sống chung một mái nhà được một thời gian rồi, nhưng theo những theo những gì Fiona thấy, Yukinari chưa từng đụng một ngón tay vào cô ấy.

Berta đưa ra bằng chứng cuối cùng: “Không, vẫn chưa. Vì không thể làm gì khác, tôi có cảm giác ít nhất mình có thể làm vậy cho ngài, nhưng mà…” Cô nhìn xuống, buồn bã.

“Ý tôi, không phải lỗi của cô đâu…”

Berta là một đứa trẻ mồ côi được nuôi nấng để trở thành vật tế sống. Cô gần như chẳng biết tí gì về dọn nhà hay bất cứ thứ gì khác mà một cô gái bình thường có thể học được từ cha mẹ để giúp cho tương lai của mình. Có vẻ cô trông trẻ con tốt, có lẽ vì từng giúp nuôi nấng các em gái của mình ở cô nhi viện, nhưng kĩ năng đó lúc này không được sử dụng nhiều khi cô phục vụ Yukinari. Và không cần phải nói, các tu sĩ đã chẳng hề có nỗ lực đặc biệt nào để đảm bảo cô có bất kì kĩ năng cụ thể nào khác. Vu nữ tồn tại cho một và chỉ một mục đích: để dâng hiến thân thể của mình.

Có lẽ điều đó giải thích nỗi ám ảnh của Berta về việc dâng mình cho Yukinari. Bởi lẽ cậu không phải là quái vật ăn thịt người, điều duy nhất còn lại cô có thể thực sự làm là dâng mình cho cậu như một người phụ nữ.

“Phu Nhân Dasa là… Đại khái… Lúc nào cũng…” Berta ngập ngừng nói như mọi khi. Có vẻ ý cô là Dasa ngáng đường, hoặc là Yukinari kiềm chế bởi cậu biết Dasa ở đó. Từ góc nhìn của Fiona, rõ ràng là Dasa cũng đắm đuối Yukinari, còn Yukinari thì có vẻ coi cô nàng kiểu như em gái. Thỉnh thoàng hai người họ dường như còn hiểu sai ý nhau nữa.

“Và giờ thì hai người họ đi mất rồi…”

Giờ nghĩ về chuyện đó, quả thực họ vốn cũng đã đi cùng nhau trước khi tới Friedland. Nếu tình cảm của họ đã phát triển suốt quãng thời gian ấy, Berta không thể dễ dàng xen vào bây giờ được. Có lẽ cách mà Berta cứ dính chặt lấy Yukinari kể từ hồi cậu đến Friedland đã bằng cách nào đó dường như khơi dậy cảm xúc của Dasa, mặc dù chính bản thân Berta không nhận ra điều đó.

Dù tốt hay xấu, Fiona cũng có một sự nắm bắt khá tốt về cảm xúc của người khác. Song có vẻ cô không luôn mang sự rạch ròi tương tự đến với cảm xúc của chính mình.

“Được rồi, hết giờ giải lao,” cô nói, lắc đầu. “Biết sao không? Tôi muốn thêm trà.”

Nhưng chính lúc đó…

Fiona khựng lại và cau mày. Có phải cô vừa nghe giọng nói không? Cô nhìn Berta. Cô gái còn lại dường như cũng nghe thấy; cô ấy đang nhìn mơ hồ ra ngoài cửa sổ. Fiona đứng dậy khỏi bàn và tự mình đi đến cửa sổ. Then cài mở ra.

Cô ngó ra ngoài. Mọi thứ trong thị trấn đều trông bình thường. Cô tự hỏi liệu một đám cháy đã nổ ra, hoặc có khi một chiếc xe ngựa đã cán qua một đứa trẻ, nhưng mà…

“Berta. Vừa rồi là gì vậy…?”

“Nghe như một tiếng hét, cơ mà—”

Trước khi cô kịp nói hết câu, tiếng rống lại tới—lần này rõ ràng. Fiona tì ra ngoài cửa sổ để cố xem chuyện gì đang xảy ra, khi mà đột nhiên, cô bị bóng tối che phủ.

Cô bị sốc; thứ khổng lồ gì đó đã chặn ánh mặt trời. Ngay sau đó nó đã phóng qua đầu cô, xoay vòng ở phía xa bầu trời. Một dạng sống kì quái biết bay với bốn cánh.

“Là con—”

“—á thần đó!”

Chính là con chim quái dị Yukinari không giết được vài hôm trước.

Cơ thể Yukinari được bao phủ trong ánh sáng trắng xanh. Một ánh sáng kì diệu, bằng chứng cho thấy chính cơ thể cậu cũng là một phép lạ.

“Cái gì thế này…?” Thậm chí Ulrike—có lẽ là cả Yggdra, người điều khiển nhỏ—còn ngạc nhiên.

Một vị thần do con người tạo ra sắp sửa thách thần một vị thần hàng thật giá thật.

“Đồ quái đản…!” Ulrike hét, rồi lao về phía Yukinari, tay khua cành. Nhỏ cảm nhận được rằng sự biến đổi của cậu vẫn chưa hoàn tất. Có lẽ nhỏ không biết chi tiết, nhưng khách quan thì là đúng.

“Đừng có hòng.”

Có tiếng lầm bầm và tiếng súng, và rồi Ulrike bị quẳng ngược lại. Nhưng chỉ một giây sau, nhỏ lại lăn về phía trước như được phóng từ bệ lò xo.

“Muốn xía vào sao, gái?” Chẳng hề có máu trên mặt Ulrike khi nhỏ lên tiếng. Nhưng nhỏ có chút mất thăng bằng, hơi loạng choạng. Dasa đã nhắm vào đầu nhỏ—cụ thể là, vào một bên “sừng” mọc ở đó. Cùng một chỗ cô nàng đã bắn thân cận tấn công họ; cô đã thấy sinh vật đó xanh mặt và rút lui.

Những chiếc sừng có lẽ là điểm chí mạng của các thân cận. Hoặc có lẽ chúng là thứ liên kết các thân cận với Yggdra, giống như các nhà truyền giáo đã sử dụng âm thoa để điều khiển tượng thánh bảo hộ. Nếu cô có thể gây hại những chiếc sừng, có khi Ulrike sẽ không di chuyển được nữa.

“……Éc.”

Ulrike vẫy cành. Nhỏ đang loạng choạng, nhưng một loạt cành từ cây gần đó vươn về phía Yukinari và Dasa, còn dây leo và dây thường xuân thì bay tới như dây thừng.

Đối mặt với chúng—

“Ta sẽ không để các ngươi… ngăn Yuki đâu.” Dasa ngắm bắn ở tư thế nằm nghiêng. Năm viên đạn xả về phía Ulrike, nhưng một bức tường rễ cây rồi từ đất lên chắn cho nhỏ. Ngay cả đạn Magnum cũng không có sức mạnh xuyên phá để chọc thủng nó.

Dasa giật mình nhảy ra khi mà, cùng lúc đó, một sợi dây leo quấn quanh tay phải cô nàng. Cô không thể di chuyển súng được nữa; cô gục ngã, còn các thân cận khác, nãy giờ vẫn giữ khoảng cách, bắt đầu tiếp cận. Họ lao về phía cô từ mọi hướng…

“Bỏ tay ra.”

Nhất loạt, các thân cận đều văng ra.

Ulrike đứng vững lại, kinh ngạc. Đứng kế bên Dasa là một hiệp sĩ diện mạo kì quái trong bộ giáp xanh sẫm. Giáp xanh trên nền đen. Bộ giáp này không phải chỉ để cho đẹp: trông nó như thể vừa khít với dáng hình, cứ như sinh ra đã vậy.

Nhưng điều choáng ngợp nhất ở kị sĩ này lại chẳng liên quan gì đến thân hay giáp. Mà là những chiếc cánh đen tuyền mọc trên lưng. Chúng khẽ đóng và mở, như thể đang hô hấp, và hẳn là chứa đựng một lượng lớn nhiệt, bởi lẽ từ chúng bốc lên một làn sương mỏng.

Bluesteel Blasphemer.

Đây chính là “Thiên Thần Xanh” đã giết Dominus Doctrinae, kẻ đứng đầu của Dòng Truyền Giáo, và đầu não của một loạt các quan chức Giáo Hội cấp cao khác ở thủ đô, ngay tại nhà của chúng, và rồi tẩu thoát. Đây là hình dạng cho phép cậu sử dụng tối đa sức mạnh của mình.

“Bỏ tay ra khỏi Dasa,” Bluesteel Blasphemer—mệnh danh Kẻ Sát Thần—gầm gừ. “Đừng làm hại em ấy. Đừng khiến em ấy đau. Ta có thể bỏ qua mọi điều khác, nhưng không phải điều đó. Cho dù có phải đối mặt với một vị thần.”

Yukinari chắp tay lại như cầu nguyện. Một luồng ánh sáng trắng xanh chảy giữa hai người, và một giây sau, cậu lôi ra mỗi bên tay một Durandall, như thể rút chúng ra từ chính tay mình.

“Ngạo mạn, Kẻ Sát Thần,” Ulrike nói, chậm rãi lùi lại. “Ngươi có tha thứ hay không tha thứ cũng chẳng đáng bận tâm. Bộ ngươi nghĩ có thể giết ta với mấy thứ đồ chơi đó sao?”

“Muốn thử không?” Yukinari tiến về phía trước, như đang đuổi theo Ulrike.

Khoảnh khắc kế, đạn bay về phía cậu từ khắp mọi hướng.

Một cái bóng rộng lớn trôi qua trên đầu, Thân hình đồ sộ trở mình, đủ nhanh để khiến không khí cuộn, bốn cánh của nó khuấy những đám mây bụi nhỏ. Á thần con chim quái dị quan sát con người phía dưới hoảng loạn chạy trốn, và rít lên thật to như chỉ để dọa họ.

“Hắn… Hắn Ở đâu? Tên ĐÓ đâu RỒI? Ta sẼ ăN hẮN!”

Rõ là sinh vật đang theo đuổi Yukinari. Nhưng Yukinari đã tới Rostruch, và vẫn chưa trở lại.

Fiona hộc tốc vào thị trấn, hô lên bằng tất cả sức bình sinh: “Mau vào trong! Dù làm gì cũng đừng ra ngoài!” Bởi lẽ thổ thần của họ đã ra khỏi thị trấn, trọng trách giữ cho người dân an toàn rơi vào phó thị trưởng. “Mà dù sao thì, linh cảm tốt đấy,” Fiona lẩm bẩm. Trong tay phải, cô có thể cảm nhận sức nặng của thứ vũ khí mình vớ lấy lúc rời dinh thự.

Chính là Durandall. Một trong những vũ khí sát thần mà Yukinari làm ra trước khi đi. Và quả thực cậu đã hạ cựu thổ thần của họ bằng một cái như này; chứ không dùng sức mạnh thiên thần của mình.

“Nhưng vũ khí mà không biết sử dụng thì cũng vứt.”

Thật sự mà nói, đối với Fiona phần nhiều Durandall giống như một tấm bùa hộ mệnh. Thực tế thì Yukinari đã dạy cô cách dùng súng, còn đạn đã nạp sẵn, nhưng cô không thực sự tin mình có thể sử dụng thứ này một cách hiệu quả.

“Phu Nhân Fiona!” Berta chạy tới đằng sau cô—cầm theo, tất nhiên, một Durandall nữa.

“Berta, cô nên ở trong đi chứ!”

“Nh-Nhưng mà…”

“Cứ làm theo đi!” Và rồi Fiona lại chạy.

Hiện tại, á thần vẫn đang bị ám ảnh việc tìm Yukinari, nên nó chưa cố tấn công bất kì cư dân thị trấn nào. Nhưng á thần gia tăng sức mạnh bằng cách ăn thịt người. Con quái vật này sớm thôi sẽ nghĩ về điều đó, và một khi cơn thịnh nộ bắt đầu sẽ chẳng có gì cản được. Cô phải để càng nhiều người vào nhà càng tốt trước khi điều đó xảy ra.

“HẮN đâU rồi?”

Thình lình, thổ thần có chuyển biến. Có lẽ phát cáu khi Yukinari không xuất hiện, nó bắt đầu bay cao lên bầu trời.

Có vẻ là, nó bắt đầu sẵn sàng đánh chén rồi.

Cơ mà, may thay, tiếng hô của Fiona đã có vài tác dụng; hầu hết người dân thị trấn đã di tản vào bên trọng. Dĩ nhiên, á thần có thể cán qua mái nhà nếu nó muốn, nhưng như vậy sẽ mất một lúc. Có lẽ đủ để cô nảy ra ý tưởng gì đó.

“Berta, vào nhà đi! Đâu cũng được!” Vừa nói, Fiona vừa khai hỏa Durandall. Một tiếng rống, và sự dội ngược khiến khẩu súng xốc lên trong tay cô. Tất nhiên, viên đạn không trúng con chim, nhưng á thần đã thay đổi hành động. Nó găm móng vào một tòa nhà, xé toạc bức tường trong lúc mạnh bạo đổi hướng.

Á thần hạ cánh xuống đất và nhìn Fiona.

“thì rA ngƯƠI Ở ĐâY!”

“…Hở?”

“ta sẼ TRả lẠi nHỮNG VếT ThƯƠNg ngươI đà gâY cho tA! NỗI ĐaU! SỰ đaU Đớn!”

Phát súng dường như đã khiến á thần hiểu lầm rằng Fiona là Yukinari. Chưa nói việc cô là nữ còn cậu là nam, họ cũng có chiều cao và khuôn mặt khác hẳn… Có lẽ thật khó khăn để á thần phân biệt con người như cách con người chỉ ra ngay được chim nào là con đực và con cái, hay sự khác biệt nhỏ giữa cơ thể chúng là gì.

Fiona cứng đờ người. Chỉ mới lúc trước, giữa cô và á thần còn có một khoảng cách an toàn, và sinh vật còn chẳng tập trung vào cô. Nên cô chưa thấy sợ. Nhưng giờ thì… Giờ thì á thần nghi Fiona là người nó tới để ăn. Hận thù của nó thường trực và dữ dội. Fiona đã có thể lờ đi nỗi sợ cho tới lúc đó, nhưng giờ thì nó bắt được cô, đe dọa sẽ khiến cô trong lộn ra ngoài.

Nó sẽ ăn mình mất. Không…

Ấy là nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất, nỗi kinh hoàng thủy tổ ẩn trong mọi sinh vật sống.

“gIỜ TA sẼ đáNH chÉN!”

Á thần đạp đất và bay về phía Fiona.

Từ xa, cô đã biết mình phải vào trong, nhưng cơ thể cô không nhúc nhích. Cái mỏ lớn rộng mở như sắp nuốt chửng cô.

“Phu Nhân Fiona!”

“Graaaaaaaaaa!”

Tiếng hét của Berta đến cùng với—phải tiếng rống không?

Đoạn, Fiona bị gạt sang một bên. “Ủa…?” Cô chớp mắt bối rối ngay cả khi vừa lăn ra đất. Nhờ cú huých, mà cô đã không bị xơi. Nhưng ai đã đẩy cô vậy?

“Gwa?!” Một tiếng rít của sự va chạm, và một giây sau, có ai đó bay tới chỗ đất bên Fiona. “Eeyow!” thân hình kêu. “Đau đấy! Đai vãi chưởng luôn!”

Cô nhận ra, trước sự kinh ngạc của mình, đó là Arlen Lansdowne. Hắn đang không mặc giáp, nhưng mang theo một ngọn dáo kỵ binh dài, còn hiện đang lăn trên dưới đất, miệng không ngừng, “Yao! Oái!” Chắc hẳn hắn đã dụng ngọn thương để làm chệch hướng mỏ á thần.

“Lansdowne?! Thế quái nào mà ngươi—”

“Ngươi cứ nằm đó làm gì vậy?!” Arlen hét vào mặt cô. Hắn đã thôi kêu đau đủ lâu để nhảy dựng lên. “Ngươi đúng là ngu hết chỗ nói mà, phải không!”

“Bảo ai ngủ cơ?! Mà khoan—ngươi lấy vũ khí ở đâu ra vậy?!” Các hiệp sĩ truyền giáo của Giáo Hội Chân Chính Harris lẽ ra đã bị cấm dùng vũ khí, tất cả đều đã bị khóa trong kho.

“Arnold đã đột nhập vào kho vũ khí và—mà giờ không phải lúc!” Hắn nắm lấy tay Fiona. “Ngươi chạy loanh quanh thị trấn để kêu mọi người vào trong, mà lại không nghe nổi lời mình hả? Rõ ngu mà!”

“S-Sao ngươi dám…”

“Cứ vào trong đi! Ngáng đường quá!”

Những lời này không tới từ Arlen, mà từ một giọng khác. Fiona thấy ba hiệp sĩ nữa—không giáp, mà chỉ mang gươm với giáo—đang cố chống chọi trước á thần. Hẳn là một người họ đã hét.

Á thần quả thực khổng lồ, lớn đến mức ngay cả trên đường chính, chuyển động của nó còn bị vướng vào các tòa nhà hai bên. Kích cỡ áp đảo cho nó phạm vi lớn hơn nhiều so với các phe truyền giáo; kiếm và giáo của họ không thực sự hữu dụng. Nhưng có lẽ đủ để câu chút thời gian.

“Phu Nhân Fiona!” Berta, vừa sơ tán vào tòa nhà gần đó, ngó ra và gọi cô. Fiona vẫn chưa thể khiến sức lực trở lại cơ bắp của mình, nên Arlen đành nửa đỡ, nửa kéo cô về chỗ Berta.

“Nói cho ta biết!”

“Biết? Biết cái gì?”

“Thì là, tại sao ngươi giúp ta?” Đối với cô nó hoàn toàn vô lí.

“Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả, phụ nữ ạ.” Arlen nói có vẻ chân thành. “Bọn ta là các hiệp sĩ của Lệnh Truyền Giáo. Những chiến binh thần thánh mang trọng trách đánh bại ác quỷ và mang sự cứu dỗi quý giá đến với những kẻ chưa được khai sáng ở biên giới. Đối mặt với quỷ dữ, bọn ta chiến đấu. Nếu có khả năng, dù nhỏ tới đâu, rằng người ở đây, dẫu quê mùa, một ngày nào đó đến được với những lời dạy của Giáo Hội Chân Chính, thì bọn ta bảo vệ họ cũng là điều đương nhiên. Họ không thể cải đạo nếu họ đã chết!”

“Ngươi……”

Lời lẽ hắn nói ngạo mạn và phách lối, hoàn toàn chẳng màng đến những người hắn đang nói tới—đây không nhầm lẫn gì chính là Arlen Lansdowne mà cô biết. Vậy mà…

“Nghĩa vụ của bọn ta là tiêu diệt ác quỷ tại các vùng hẻo lánh này. ‘Thiên Thần Xanh’ là một chuyện—nhưng đây chỉ là một con quái vật, đã thế còn xấu xí. Tại sao bọn ta phải sợ cơ chứ?”

Vậy mà hắn vẫn khác. Đâu đó giữa khoảng thời gian họ đường ai nấy đi tại thủ đô và khi họ gặp lại ở Friedland, hắn đã trở thành một hiệp sĩ.

Yukinari ôm trọn tay để chắn cho Dasa. Những viên “đạn” găm vào cơ thể bọc giáp của cậu từ mọi phía. Chúng dường như không có nhiều sức mạnh xuyên phá, nhưng chúng tới như một trận bão, kìm chân cậu.

“Cái quái…?!”

Bởi lẽ cậu đang nằm nghiêng, giữ cho Dasa an toàn, khó mà biết chuyện gì đang xảy ra. Tất cả những gì cậu biết chắc đó là điều này là một loại hình tấn công bởi Yggdra.

Súng ư? Chúng đang xấy đạn vào mình à? Sao một thổ thần…

Thế giới này đã không hề có khái niệm về súng cho đến khi Yukinari mang nó tới. Thậm chí ở thủ đô, nơi tương đối phát triển hơn các vùng biên giới, cũng chẳng có chất nổ phù hợp dùng cho chiến trận. Có khả năng ai đó đã nghĩ về ý tưởng một khẩu súng, nhưng theo những gì Yukinari biết, vũ khí bắn và pháo binh tiêu biểu, cùng lắm, là cung và tên.

Hay là có một thiên tài ở Rostruch đã phát minh ra vũ khí mang tính cách mạng này?

Nhưng mình không nghe tiếng súng…

Có khá nhiều tiếng ồn khi đạn nảy khỏi người cậu, nhưng tiếng nổ chính thì không có. Thế quái nào mà họ bắn chúng được? Khí điều áp, chăng. Lò xo. Hay thứ gì khác…

“Hự…”

Ý thức của cậu dao động với loạt chấn động tiếp theo. Cậu không rõ đạn dược của kẻ địch được bao lâu, nhưng cứ thế này thì chẳng đi tới đâu cả. Nếu quá quay cuồng, có khi cậu còn chẳng bảo bệ Dasa được.

“Dasa—”

“Yuki?”

“Anh sẽ làm một lá chắn. Trốn sau nó nhé.”

“…Được.”

Một khi được Dasa đồng ý, Yukinari bắt đầu quá trình tái cấu trúc vật lí. Trong hình dạng hiệp sĩ bọc giáp này, Yukinari có thể biến đổi bất cứ thứ gì đang chạm vào bất kì bộ phận nào của cơ thể cậu. Ngay lập tức cậu phá vỡ đất bên dưới đầu gối và khuỷu tay mình, làm ra một tấm lá chắn bán cầu để chắn cho Dasa.

“Rồi.” Sau khi chắc rằng rào chắn thép crôm molypden cố định, Yukinari lăn qua một bên và vớ lấy Durandall, mới quẳng sang một bên lúc nãy khi mới lao về phía Dasa. Cậu nhảy lên, rồi lại phóng sang một bên. Cậu đang bám trụ vào hy vọng rằng nếu đối phương đang sử dụng thứ gì như súng, chúng sẽ không thể ngắm nhanh bằng cậu di chuyển.

Nhưng cậu đã sốc khi nhận ra, lần đầu tiên, cái thứ “đạn” găm vào cậu là gì.

“Đây là… hạt giống hả?”

Phải. Hạt giống, bắn với lực không tưởng.

Hoa đã nở quanh cậu và Dasa, những bông lớn đến mức chúng khiến cậu lẫn lộn khoảng cách. Chúng đã rụng đi những cánh hoa, phóng hạt ra từ những quả mọng.

“Cây bóng nước?!”

Một số loài hoa lan tỏa hạt giống bằng cách bắn chúng đi một khoảng cách xa. Cây bóng nước là một ví dụ tiêu biểu, nhưng một số loài khác cũng đã được xác nhận—khi quả chín, sự chênh lệch về áp suất tế bào trong và ngoài vỏ quả tích trữ năng lượng, và chỉ cần một kích thích nhẹ để khiến hạt bay đi. Về cơ bản chúng là đất sét tự nhiên.

Dĩ nhiên, cây bóng nước bình thường không thể gây thương tích với hạt giống của chúng, nhưng những cây này, được Yggdra làm cho mọc rất nhanh, sở hữu các hạt đặc biệt lớn được phóng ra với sức mạnh đáng kể. Chúng không thể xuyên qua giáp Yukinari, nhưng nếu một loạt hạt giống, hàng chục hàng trăm, tác động vào một người không mặc giáp, chẳng mấy chốc họ sẽ trở thành bộ xương khô.

“Cái đống cỏ dại quá cỡ chết tiệt…!”

Yukinari phóng đến chỗ đống “địa lôi thực vật” và chặt từng cái một. Kẻ địch của cậu, hóa ra, không phải đang cụ thể nhắm vào cậu, mà chỉ đang đơn thuần tuân theo quy trình lan tỏa hạt giống tự nhiê, điều mà chúng không chỉ làm được một lần—nên chúng không có cách nào đáp trả lại sự công kích của cậu.

Nhưng Ulrike liền vẫy cành. “Chống cự vô ích thôi.” Ngay sau đó, Yukinari thấy mình bị làm cho bất động bởi một sợi rễ chồi lên từ mặt đất và quấn quanh chân cậu. Thêm nhiều khẩu địa lôi nhanh chóng mọc lên, mười, rồi hai mươi cái bao vây cậu, sẵn sàng tiêu diệt cậu bằng hạt giống của chúng.

“Nhiều á thần và ngoại thú đã tới mảnh đất này để thách thức ta, nhưng chưa một con nào biến được ta thành bữa ngon của chúng. Ngươi cũng chẳng ngoại lệ đâu, Kẻ Sát Thần. Ngươi sẽ chết, và mục rữa, và bồi bổ cho ta.”

Ulrike nói không mang vẻ tự hào hay giễu cợt; giọng nhỏ trầm ổn. Chẳng nghi ngờ gì đây là cách mà sự cai trị của Yggdra đã diễn ra nhiều thế kỉ. Như đã thấy trước đó, ngay cả khi một ngoại thú chạm vào được cơ thể của Yggdra, thì cũng chẳng thể làm gì với một cái cây kích cỡ này. Nó sẽ bị bắt, giết, và biến thành chất dinh dưỡng.

“Hrrg…”

Một loạt đạn mới, thậm chí còn mạnh hơn trước, đánh vào Yukinari. Cậu sử dụng sức mạnh tái cấu trúc vật lí các hạt giống va vào cậu, nhưng ngay cả thế, giáp cậu vẫn nhận phần nhiều chấn động, được truyền vào cơ thể cậu. Cậu cảm thấy thân thể “thiên thần” của mình rên rỉ với những cú sốc không ngừng.

“Yuki!” Tiếng hét đau đớn của Dasa theo cùng một phát súng. Nó tới từ Ớt Đỏ, hiện đang ló ra khỏi lá chắn. Dù là súng lục, thứ vũ khí được trang bị ống ngắm giúp bắn chuẩn xác, và phát bắn nhắm vào Ulrike.

Dĩ nhiên, thân cận vốn dĩ là con rối của Yggdra, nhưng khả năng cao là nhỏ đang điều hướng đám địa lôi thực vật. Nếu hạ được nhỏ, có khi loạt tấn công sẽ dừng lại, dù chỉ chốc lát—có lẽ đó là suy nghĩ của Dasa.

Và quả thực, loạt đạn đã nguôi bớt. Cơ mà…

“Đã bảo rồi, chống cự vô ích thôi.”

Viên đạn đã bị chặn lại bởi một bức tường rễ cây trồi lên từ mặt đất. Từ lúc nào, các thân cận còn lại đã tới đứng hai bên cạnh Ulrike. Nhỏ không phải là tai mắt duy nhất của thổ thần. Một cái cây như Yggdra hẳn không có điểm mù. Nhỏ có thể có bao nhiêu tai mắt tùy thích. Hàng phòng ngự của nhỏ, như một chiếc cây, chẳng bao giờ đổ xuống. Tức là…

“Kẻ sát thần. Cô gái tóc bạc. Nếu các ngươi không chống cự, thì sẽ không phải chịu đau đớn.”

“Im lặng và nhận lấy sự trừng phạt thần thánh của các ngươi, hả? Cứ nằm xuống chịu chết đi á?” Yukinari nói, đứng vững lại. “Coi cái thứ cỏ dại xấu xí thô kệch đang cố thể hiện chút lòng trắc ẩn kìa? Tốt đấy—”

Chỉ một khắc, Ulrike nghiêng đầu. Nhỏ, hoặc có lẽ Yggdra, dường như đã nhận ra điều gì đó. Nhận ra rằng mặt đất dưới chỗ Yukinari nằm đã đổi sắc, trong một vòng tròn đường kính khoảng mười mét, xoay quanh cậu. Ở đó vốn có đất mủn đen—và trong khi vẫn còn đen, màu sắc dường như đã thành mức trung bình.

“Đã bao giờ nghe đến bột đen chưa?”

“Hả?”

“Nói thật nhé, đây thực ra là lần đầu tiên ta biến đổi nhiều nguyên liệu đến thế. Nhưng ngươi tốt bụng đến mức cứ bắn ‘nguyên liệu’ vào người ta cơ mà.”

Nitroglycerin, nitrocellulose và nitroguanidine. Yukinari đã liên tục phá vỡ các hạt giống để trữ thông tin nhằm sản xuất các chất này. Và rồi cậu tái cấu trúc trực tiếp mặt đất bên dưới mình.

Có vẻ là một vòng tròn rộng mười mét, nhưng thuốc súng không khói cậu tạo ra cũng sâu mười mét. Về cơ bản thì cậu đã trồng một quả bom bự ngay trong núi của Yggdra.

“Đã hiểu chưa?” Yukinari bắn một viên .44 Magnum vào chỗ chân Ulrike. “Logic tương tự. Nhưng thử nghĩ đến quy mô hàng nghìn—có khi hàng triệu—lần lớn hơn mà xem. Nhiều tiếng ồn, một rung chuyển lớn, và lửa. Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với ngọn núi này nào? Ta biết cây sống không cháy dễ dàng, nhưng ngươi nghĩ có thể chống chọi một trận cháy rừng sao?”

Yukinari trỏ Durandall xuống chân mình.

Ulrike lặng im một lúc, nghi hoặc nhìn viên đạn Magnum.

Yukinari không rõ Yggdra hiểu những thứ như thuốc súng hay vụ nổ tới mức nào, nhưng nếu thổ thần nghiệm ra rằng tính mạng của nó đã nằm trong tay Yukinari, thì vậy là đủ.

Một khoảng lặng bao trùm vẫn còn đó.

Cuối cùng, Ulrike lên tiếng, như thể đã chịu đủ sự tĩnh lặng. “Tại sao ngươi không khai hỏa nó, Kẻ Sát Thần?”

“Ngươi nghĩ là tại sao?”

Ulrike lại im im thêm một lúc, rồi nói, “Ngươi là gì? Ngươi chẳng phải người, mà cũng chẳng phải thần gì cả. Ngươi là gì?”

“Ngươi đã để đám tu sĩ ấy dắt mũi rồi—đồ cây cối mũi còn chẳng có! Cứ Kẻ Sát Thần này nọ. Còn bây giờ lại muốn biết ta là gì à?” Có sự chua cay trong lời lẽ của cậu, nhưng bên trong cậu lại thở phào. Có vẻ như Yggdra đã sẵn sàng nói chuyện.

“Đúng là ta đã giết thổ thần của Friedland. Chỉ là kiểu như cách mọi chuyện diễn ra—thì, thứ đó đã coi ta là vật tế và định ăn thịt ta.” Yukinari liếc nhìn đám ngoại thú khô héo rải rác quanh rễ Yggdra.

“Cách mọi chuyện diễn ra…?”

“Phải. Ta không có sở thích, hoặc công việc là loanh quanh giết thổ thần. Ta không biết đám tu sĩ từ Friedland đã bảo ngươi cái gì, nhưng… Ta không tới đây để giết ngươi. Tất cả những gì ta muốn là thiết lập giao thương giữa Rostruch và Friedland. Thị trấn của ta đã mất đi phước lành của đất, và lỗi ở ta vì đã giết vị thần đó. Ta nghĩ có lẽ chúng ta có thể chia sẻ một phần của cải của Rostruch.”

“…Vậy ngươi tuyên bố rằng ngươi không hề có sự thù địch nào với Rostruch, hoặc ta?”

“Đúng,” cậu nói, nhưng rồi lại nheo mắt. “Yggdra, đúng không? Ngươi khác hẳn so với thổ thần ta đã giết ở Friedland. Khi mới tới đây, bọn ta đã thấy một đoàn dâng vật tế cho ngươi, nên ta đã nghĩ có thể ngươi cũng là một loại quái vật ăn thịt người…”

“Ta chứng thật rằng ta tiêu thụ con người. Những cư dân được dâng lên trở thành một phần của ta,” Ulrike bình tĩnh nói. Lời lẽ không có vẻ cùng chung một nghĩa đối với Yggdra như đối với Yukinari. Hẳn là bởi vì thổ thần, xét cho cùng, cũng chỉ là một cái cây sở hữu nhận thức gần giống với suy nghĩ con người.

“Đúng vậy. Và dường như đó là điều xấu, nhưng…” Yukinari nghĩ về người bệnh cậu gặp. “Ta thấy rằng người Rosturch không tức giận việc bị dâng cho ngươi. Có vẻ họ thực sự coi nó là phước lành. Và những người trở thành vật tế đều là người cao tuổi sắp chết hoặc bị bệnh nan y. Đối với họ, được dâng cho ngươi hẳn là như một sự cứu rỗi. Điều ta đang nói là, mọi thứ ở đây rất khác so với Friedland.”

Ulrike cạn lời thực sự.

“ Này nhé, đây là điều ta muốn hỏi. Ngươi có đòi hỏi những vật tế này không? Hay ngươi cứ thế chấp nhận những người đang chết dần được mang tới? Làm thế nào mà ngươi trở thành thổ thần.”

Ulrike giữ im lặng thêm một lúc nữa, như chìm trong suy nghĩ.

“Khỏi đầu của ta là với Ulrike đây.”

Ulrike—hoặc đúng hơn là, Yggdra, thổ thần mà nhỏ gắn liền—chậm rãi bắt đầu nói.

Về bản chất, thổ thần cai trị một số khu vực nhất định. Chúng hình thành mối liên kết tâm linh với mảnh đất cho phép chúng gây ảnh hưởng lên nó. Do đó con người tôn thờ thổ thần như các thực thể với khả năng ban phát sự màu mỡ. Và các thổ thần, với trí tuệ gần bằng loài người, có khả năng đáp lại sự tôn thờ này.

Nhưng, suy cho cùng, thổ thần từ đâu mà ra? Về cơ bản, thổ thần sở hữu và được hỗ trợ bởi một mức độ tâm linh cao. Đây là bản chất của điều khiến chúng là thổ thần và khác các sinh vật sống khác. Có một cách đơn giản để có được trí tuệ và mức độ tâm linh: lấy nó từ những ai có sẵn. Nói cách khác, trở thành kẻ ăn thịt người.

Việc ăn người sống, hấp thụ thịt và linh hồn đã cho chúng sức mạnh tâm linh và trí tuệ. Đây là cách dễ nhất. Do đó, đối với thổ thần và ngoại thú, ăn thịt người là sự ưu tiên thì đúng hơn là vấn đề duy trì. Sự ưu tiên để trở nên mạnh mẽ và thông minh hơn.

Nhưng khi thổ thần bị kết nối với mảnh đất trong một thời gian rất lâu, mặc dù không yếu hay già đi, sức mạnh tâm linh và trí tuệ của nó sẽ dần phân tán vào đất. Nó sẽ trở thành một đặc điểm của đất chứ không còn là sinh vật sống, như ngọn núi hoặc con sông. Nói cách khác, toàn bộ nơi này sẽ trở thành cơ thể của nó, còn ý thức của thổ thần, phát tán ra còn quá ít, thì sẽ biến mất.

Thổ thần cần sức mạnh tâm linh và trí tuệ để ngăn điều này xảy đến. Việc cung cấp các vật tế sống là một cách có hệ thống để có được các yếu tố này thông qua giao kèo với loài người.

Tuy nhiên, đôi lúc một thổ thần có khả năng đạt được những gì nó cần từ thứ khác ngoài con người. Giả dụ, á thần hoặc ngoại thú xông vào lãnh thổ của nó, thánh thức vị trí của thổ thần. Vậy thì nó sẽ không còn là ăn thịt người, mà là ăn thịt thần.

Và thỉnh thoảng, một thổ thần có thể sinh ra khi mà, hoàn toàn tình cờ, một chồi non tìm thấy chất dinh dưỡng ở một cô bé, và lần hồi, trở thành một một cái cây to và có được thức cảm.

“Ulrike và ta đã hòa làm một, và ta nhận được trí tuệ cùng năng lực tâm linh. Tất nhiên phải mất nhiều năm dòng ta mới có thể hoàn toàn hợp nhất với Ulrike.”

Và một sự trùng hợp còn lớn hơn nữa, thị trấn gần đó—tạm gọi, Rostruch—có lẽ có một truyền thống mang người già cũng người bệnh không còn chăm sóc nổi tới các ngọn núi, nơi họ, cũng nuôi dưỡng cái cây vô danh này, và thế là nó nhanh chóng tiếp cận sự thần thánh.

Và khi cái cây thông thái này được người Rostruch biết đến, họ đã yêu cầu nó trở thành thổ thần của họ. Cái cây này vốn đã có rễ cắm sâu trong lòng thổ, cành lan tỏa đã che chở những sinh vật bò dưới đất, và đã làm tổ cho chim bay trên trời. Còn điều gì khiến nó phản đối bảo vệ con người cho được?

Do đó cái cây vô danh này được đặt tên là Yggdra, và trở thành vị thần bảo vệ Rostruch.

Như đã nói, thổ thần có xu hướng mất đi trí khôn và tinh thần, và sau cùng là bản ngã. Để ngăn điều này, Yggdra chấp nhận những người Rostruch bỏ trên núi. Cuối cùng, Yggdra đã có thể sử dụng rễ của nó để kết nối với bộ nào của Ulrike cũng như các thân cận khác, và tất cả chỉ vì thổ thần không hề cảm thấy căm phẫn và ghê tởm trước việc buông tay những người sắp chết.

Mà không. Tiếng nhân loại mà Yggdra sử dụng để nói thông qua Ulrike là điều nó đã lượm lặt được từ những vật tế. Vật tế là những người Yggdra có thể bổ sung vào trí tuệ tập thể của nó, và chẳng có lí do gì để nó phản đối điều đó cả.

“Ta nghĩ là mình hiểu rồi, ít nhiều,” Yukinari nói, giơ một tay lên. Hệ thống hiến tế của Rostruch và Friedland về cơ bản là khác nhau, đúng như cậu nghi ngờ. Cậu không thể hoàn toàn nhất trí ý tưởng hiến tế người sống, bất kể họ còn ít thời gian đến đâu hay nằm ngoài sự giúp đỡ tới mức nào—nhưng ít ra đây không phải một kẻ địch nhẫn tâm, một ác quỷ cậu phải tiêu diệt.

Yukinari vốn đã phân tán lớp giáp và trở về ngoại hình bình thường của mình. Họ sẽ chỉ nói chuyện thôi, và cậu biết Yggdra sẽ dễ tiếp thu hơn nếu cậu hạ vũ khí của mình xuống.

“Vậy ta hỏi nhé.” Cậu liếc nhìn Dasa, vẫn đang giữ cho búa của Ớt Đỏ được kích, “Ngươi còn coi ta là kẻ thù không?”

Song đồng thời, cậu vẫn giữ ngón tay ở cò Durandall. Họ đang nói chuyện với một thổ thần—hơn nữa, còn là một cái cây. Chẳng thể biết nó hiểu logic của con người tới mức nào. Cậu không muốn mất cảnh giác quá sớm.

Với tất cả lượng thuốc súng dưới chân, chẳng may bóp cò là tự sát. Dasa chắc chắn cũng nhận thức được điều tương tự. Nó không nhất thiết phải cháy ngay chỉ với một phát, nhưng nếu họ bắt đầu khai hỏa, tình huống hẳn sẽ rất nghiêm trọng.

“Ngươi…” Ulrike nhìn xuống đất trong lúc nói, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. “Trước khi nghĩ đến vết thương của mình, trước khi đánh trả lại ta, ngươi đã bảo vệ cô gái đó.”

Phía sau cặp kính, Dasa chớp mắt. Có lẽ cô nàng ngạc nhiên trước việc Ulrike tự dưng đưa mình vào cuộc trò chuyện.

“Và ngươi nói về ‘niềm hạnh phúc’ và ‘sự cứu rỗi’ của các hậu duệ của ta. Vả lại, dù nói rằng mình có thể đốt ta thành tro, ngươi đã không làm vậy, mà trước hết tìm cách nói chuyện. Lời lẽ và hành động của ngươi có chút khác biệt so với đám á thần và ngoại thú chỉ tới để tìm giết ta.”

“…Chắc thế.”

“Ta sẵn sàng nhận ra rằng ngươi không phải kẻ địch. Ta không thành thạo các sắc thái tương tác của con người. Ta tin một khoảnh khắc thế này đòi hỏi một lời xin lỗi. Ta đã sai ư?”

“…Ờm, thì, không, không có đâu.”

Yukinari thở dài. Cậu đang đối phó với một vị thần. Lại còn là, một cái cây khổng lồ. Cậu đã không mong đợi một sinh vật như vậy nói chuyện bình thường cho lắm, nhưng Yggdra lại đang vòng vo đến mức Yukinari chẳng biết vị thổ thần thực sự cảm thấy thế nào—hay chính xác hơn là, đã đến lúc lơi là hay chưa.

“Những lúc như vậy, chúng ta chỉ cần nói ‘Xin lỗi.’”

“…’Xin lỗi.’” Ulrike lẩm bẩm, như đang thử nói một từ lạ mới nghe lần đầu. “’Xin lỗi.’ Ta nhận ra từ này.”

“Hở?”

“Nó ở trong kí ức của Ulrike. Phải… ‘Mình xin lỗi.’”

Thân cận lâu năm nhất của Yggdra đứng lí nhí một hồi. Rồi, đột nhiên, nhỏ ngước lên và nói, “Xin lỗi! Chào nhé!” Và nhỏ bật cười. Hạnh phúc, như một cô bé.

Yukinari giật mình; dường như bỗng chốc nhỏ đã biến thành một người khác. Nhưng rồi nhỏ lặp lại, “Ừ, xin lỗi. Chào nhé. Mình xin lỗi.” như một đứa trẻ hạnh phúc bập bẹ những từ đầu tiên.

“Ta cảm thấy sẽ dễ nói chuyện nhất nếu cấc ngươi ‘gần gũi hơn’ với Ulrike, nên đây là cách ta tiến hành. Không phản đối chứ?”

Như đã đề cập, ý thức của Yggdra dường như bao gồm trí tuệ tập thể của những người đã được hiến tế. Trong hầu hết các trường hợp, có vẻ thổ thần hoạt động chỉ với “mức trung bình” của các trí tuệ đó, nhưng dường như là, khi cần đến, nó có thể mang ra một nhân cách cụ thể.

Có lẽ những biểu cảm khuôn mặt, cách nói chuyện này, thuộc về cô gái Ulrike. Nhỏ nói nghe như bà cụ non hoặc cứng nhắc đến lạ; có phải đơn giản chỉ vì nhỏ đã vài trăm tuổi, hay ấy là nhân cách của một vật tế cao tuổi nào đó lẫn vào với nhỏ? Yukinari không biết chắc, nhưng chẳng thành vấn đề.

“Có rất nhiều điều ta muốn nói lúc này khi mà chúng ta đã làm sáng tỏ sự hiểu lầm giữa đôi bên. Dù sao thì, đó cũng là lí do mà bọn ta tới. Có lẽ ta nên nói chuyện với thị trưởng Rostruch, song có vẻ mọi thứ sẽ đơn giản hơn nếu ta nói chuyện với ngươi trước. Vậy có được không?”

“Nếu coi đó như là lời xin lỗi của ta, thì ta chắc chắn sẽ nói chuyện với ngươi,” Ulrike gật đầu nói.

Yukinari nhìn nhỏ cùng với cái cây khổng lồ mọc đằng sau, và rồi, thở cái thượt, chìa tay phải ra, “Chắc là không thể thực sự bắt tay với Yggdra rồi, nên ta sẽ bắt với ngươi vậy, Ulrike.”

“Hửm…?”

“Là vì một tương lai tươi sáng cho chúng ta.”

“Phải, một tương lai tươi sáng, bé nhỏ của…” Ulrike nghiêng đầu. “Cái này mới. Ngươi không phải hậu duệ của ta. Hay kẻ thù. Hay chất dinh dưỡng. Vậy với ta ngươi là gì?”

“Thôi thì là bạn bè nhé?”

“…Bạn bè.”

Ulrike thử nói từ này với một cái nhìn trống rỗng. Một lát sau, mặt nhỏ sáng lên và nhỏ gật đầu vài lần.

“Bạn bè. Bạn bè. Phải, đã rất lâu rồi, ta gần như đã quên mất. Mặc dù nó nằm trong các thân cận của ta, nó lại là một khái niệm mà ta, Yggdra, không sở hữu.”

Nhỏ nói nghe vẫn già dặn và cứng nhắc, nhưng có vẻ Ulrike thực sự hài lòng, và điều đỏ khiến nhỏ trông thật xinh xắn.

“Thế, hãy để ta nói lại. Đây là vì một tương lai tươi sáng, người bạn bé nhỏ của ta.”

Ulrike nắm lấy bàn tay vươn ra của Yukinari bằng những ngón tay tí hon của mình. Cậu nghĩ da nhỏ có chút hơi lạnh—nhưng mềm mại.

Tiếng rít kì quái bao trùm bầu trời trên thị trấn.

Nó cao vút, như tiếng chim kêu—nhưng lại nói tiếng người. Có chút gì đó giống như chất giọng của người nói tiếng bụng, và ai không biết hơn có khi sẽ thấy nó buồn cười. Nhưng nó thuộc về một con chim có kích cỡ bằng tòa nhà, và chẳng có gì vui ấy cả.

Á thần giống chim bay vòng vòng trên bầu trời Friedland. Dường như nó bực bội trước nỗi đau Yukinari gây ra, và nó không hề có ý định rời đi chừng nào chưa tìm ra cậu. Nhưng hiện Yukinari đang không ở Friedland.

Họ có thể cố giải thích điều này với con chim khổng lồ, nhưng không biết liệu á thần có hiểu cho hay không. Xét cho cùng, có vẻ nó còn chẳng thể phân biệt nổi người với người. Thậm chí nó còn nhầm Fiona là Yukinari khi cô bắn nó bằng Durandall.

Trong cái rủi có cái may đó là á thần này dường như, ngạc nhiên thay, lại yếu hơn vẻ bề ngoài. Kích thước dễ khiến ta cảm tưởng nó có thể nghiền nát những ngôi nhà dưới chân, nhưng khi mà lộ ra răng bản thân chỉ có thể cào cấu mấy viên ngói và làm gẫy mấy cành cây, thì đơn giản là nó thiếu sức mạnh để phá hủy những ngôi nhà bằng gạch đá được xây dựng chắc chắn. Có lẽ trọng lượng có thể của nó ít hơn so với lúc mới đầu nhìn—xét cho cùng, nó có thể bay.

Chừng nào mọi người còn ở trong nhà, thì có vẻ sẽ không ai bị ăn thịt cả. Nhưng lại nói, mọi sự cứ vậy, thì họ đang ở vào thế bí.

Luôn có khả năng á thần sẽ mất kiên nhẫn và cố xông vào một tòa nhà. Hầu hết á thần được tạo thành từ một thể sống làm từ “lõi” hoặc hạt nhân của chúng, cùng với một loạt các động vật khác bị thu hút bởi thiên tính non trẻ do lõi sinh ra. Các động vật khác này là thân cận của nó, và mỗi liên kết tâm linh giữa tất cả chúng cho phép chúng hành động hiệu quả như một thể sống khổng lồ duy nhất. Tuy nhiên, cũng vì lí do tương tự, á thần có thể phóng thích một vài thân cận của nó, trên sự hiểu rằng nó sẽ mất một chút tinh linh và trí tuệ, để khiến bản thân nhỏ đi.

Nói cách khác, họ không thể cứ ở trong và chờ giông tố qua đi. Họ phải gọi Yukinari về. Cậu là người duy nhất có thể chiến đấu với á thần.

“Ái, trời đất, nghe có ích phết đấy!” Fiona đang nói. “Bộ ngươi không thể bảo ta sớm hơn được sao?”

“Bảo ngươi á?” Arlen vặc lại. “Ngươi có thể nào ích kỉ và độc đoán hơn được nữa không? Theo ta nhớ, thì ngay từ đầu chính ngươi và Thiên Thần Xanh đã lấy hết dụng cụ của bọn ta!”

“Phu Nhân Fiona, Ngài Lansdowne… Hai người đang ồn ào quá rồi đấy…”

Hai người bèn dừng cãi vã. Fiona đang dẫn Berta và Arlen về phía nhà kho của thị trấn, di chuyển từ bóng râm này sang bóng râm khác để không bị á thần phát hiện.

Nhà kho được xây dựng để chứa phần thu hoạch của lãng cùng như mọi thứ họ có nói chung, bao gồm cả hàng hóa số lượng lớn mua được từ các thương gia ghé thăm. Nó có khá nhiều không gian, nên vũ khí và trang bị tịch thu từ các hiệp sĩ truyền giáo cũng được cất ở đó. Và theo lời Arlen, chỗ trang bị ấy bao gồm thứ gì đó cho phép họ liên lạc với Yukinari.

Mục đích ban đầu của nó vốn là để giữ liên lạc giữa thủ đô và các đơn vị Lệnh Truyền Giáo được gửi đi các khu vực xa xôi. Trước kia, chim đưa thư đã được sử dụng cho mục đích này, song một con chim thì luôn có thể bị thú săn mồi, bao gồm á thần và ngoại thú, bắt mất. Nên phần lớn số chim đã được thay thế…

“Được… Tới rồi,” Fiona nói, dẫn họ vào lối cửa sau. Ngay khi họ vào trong—tức là dưới mái nhà và xa khỏi hiểm họa bị á thần tấn công ngay tức khắc—Arlen ưỡn lưng và tỏ thái độ ngạo mạn mà Fiona đã biết quá rõ.

“Ổn rồi, bắt đầu tìm thôi nào! Chúng ta không có dư thời gian đâu! Nó là một chiếc hộp gỗ, khá to, với chữ đỏ trắng ngoài mặt và—”

“Đừng có ra lệnh cho bọn tôi!” Fiona nói. “Lẽ ra thì, ngươi mới phải là người tìm chứ!”

“Ta sẽ cố tìm một lọ dầu thánh!”

Họ vẫn tiếp tục hét vào mặt nhau trong lúc tìm kiếm.

“Chẳng phải ngươi đã vào đây rồi sao? Khi mà đột nhập vào để trộm giáp với vũ khí ấy?” Cô đang đề cập tới vũ khí hắn vừa cầm trong lúc giao tranh với á thần, một vũ khí mà các hiệp sĩ đã mang theo khi tới Firedland.

“Đã bảo rồi, tự Arnold và đồng bọn Bartok của hắn đã làm vụ đó—bọn ta chỉ tận dụng những thứ chúng để lại thôi… Vả lại, ngay từ đầu những vũ khí đó là của bọn ta cơ mà! Lấy lại cái của mình thì có gì là sai?!”

“Các ngươi phải giao chúng cho Yukinari sau khi ngài ấy đánh bại các ngươi, nên chúng không còn là của các ngươi nữa!”

“U-Um, Phu Nhân Fiona…”

“Sao?!”

“Em nghĩ mình tìm thấy nó rồi…” Berta ngập ngừng chỉ về phía cái hộp trông giống như Arlen miêu tả: làm bằng gỗ, có tên Giáo Hội Harris viết bằng chữ đỏ trắng ở mặt ngoài cùng dòng chữ khắc “Chim đưa thư.”

“Phải cái này không?” Cô hỏi.

“Đúng rồi. Một con chim máy—giống như thánh bảo hộ, một sản phẩm của các thợ thủ công có một không hai của Giáo hội. Nó còn vượt xa cả trí tưởng tượng của đám nhà quê chân đất các ngươi, chuyển động nhờ dầu thánh thần kì của Giáo Hội—”

“Tại sao lúc nào ngươi cũng phải tỏ ra cao cả và vĩ đại thế hả? Fiona hỏi, ngay cả khi đã mở hộp ra. Và quả thực, bên trong đặt một con chim kim loại có cơ thể bằng bánh răng và thanh chống, và cánh trông như thật. Cô khẽ nâng nó trong tay; nhẹ hơn vẻ bề ngoài.

“Đây là cách các ngươi điều khiển nó phải không?” Vài chiếc âm thoa ở trong hộp cùng con chim.

“Đừng có chạm vào!” Arlen la toáng. “Nó mỏng manh lắm!” Hắn dựt lấy con chim liên lạc từ Fiona.

Có vẻ là thiết bị được điều khiển thông qua việc dùng nốt nhạc, và một lọ dầu thánh nhỏ gắn kèm, người ta có thể xác định giai điệu và tạo ra một chuỗi hành động để con chim thực hiện. Về mặt đó, nó khá giống như tượng thánh bảo hộ.

“Được rồi, Schillings, lại đây nào.” Arlen đã nghịch xong cái thiết bị và gọi Fiona.

“Ái chà, ngươi muốn ta không chạm vào nó hay muốn ta tới giúp ngươi nào?”

“Ta không muốn ngươi chạm vào nó. Nhưng đây là chim liên lạc, ngươi không viết tin nhắn—mà dùng giọng nói. Ngươi nói tin nhắn cho nó biết, rồi nó sẽ đi đến đích và lặp lại.”

“Dùng giọng nói…?”

“Đúng. Gọi Thiên Thần Xanh bằng giọng của ngươi. Nó phát lại giọng của phụ nữ tốt hơn. Nhưng nó không nhớ được nhiều, nên ngắn gọn thôi.”

Ngập ngừng một lúc lâu, Fiona nói, “Được rồi.” Arlen đưa con chim nhân tạo ra cho cô, và Fiona tập trung tư tưởng một lát, quyết định xem nên nói gì. Rồi cô hít một hơi thật dài.

Cưỡi trên Sleipnir, nay đã trở lại với họ, Yukinari và Dasa quay lại làng Rostruch—và ngạc nhiên, khi thấy cư dân thị trấn đang đồng loạt chào đón họ, cúi đầu đầy kính cẩn.

“Ta đã cho họ biết sự hiểu lầm của chúng ta đẫ được xóa bỏ,” Ulrike, đi cùng họ, nói vẻ tự hào. Có vẻ là, một thân cận khác đã được phái tới thị trấn để cho mọi người biết rằng Yukinari và Dasa không phải kẻ thù của Yggdra, hay của Rostruch.

Các thân cận hoạt động như trung gian của Yggdra, và thổ thần có thể liên lạc với chúng từ một khoảng cách không nhỏ. Bởi lẽ những người được tế sống trở thành thân cận, các tu sĩ để làm xúc tác giữa người và thần là không cần thiết. Nếu có, thì các thân cận sẽ đảm nhiệm vai trò ấy.

Còn nếu không, thì đúng là thật tốt khi thông điệp đã được lan tỏa nhanh chóng.

Yukinari và những người khác được dẫn thẳng đến dinh thự của thị trưởng và được đưa vào một nơi kiểu dạng phòng khách. Yukinari sẽ giải thích lần thứ hai lí do tại sao cậu đến Rostruch. Nếu không gặp phải đám tu sĩ, cậu đã có thể nói chuyện này từ trước.

“Giao thương, sao?” thị trưởng hỏi, trông có hơi bất ngờ.

Ông là một người đàn ông vừa bước tuổi tứ tuần tuy không cao những có bờ vai rộng. Chiếc cằm vuông và mũi lớn làm nổi bật khuôn mặt trông thật thà; trông ông như một người có khi thoải mái với việc cuốc ruộng hơn là ngồi ở bàn giấy làm việc chính quyền.

“Quả đúng là Rostruch khá giàu cây vụ,” ông nói, “nhưng mà… Chúng tôi vốn có rất ít liên hệ với thế giới bên ngoài. Thứ lỗi cho việc nói thẳng, nhưng tôi không chắc chúng tôi có lợi gì với việc giao thương.”

“Tôi hiểu…”

Quả thực, Rostruch, nơi có bầu không khí của một ngôi làng ẩn, trông phần lớn là tự túc. Đây là một phần đóng góp cho nền văn hóa độc đáo của nó: không chỉ cách ăn mặc của con người, mà còn kiến trúc và thậm trí cả các nghi lễ tôn giáo.

“Tôi chưa thấy hết thị trấn, nên không thể nói chắc được,” Yukinari nói, cặn kẽ quan sát thị trưởng. “Ở đây mọi người có đủ thuốc chứ? Có vị bác sĩ nào ở không?”

“Sao cơ…?”

“Trông có vẻ là mọi người hầu hết chỉ có những phương pháp điều trị truyền thống…”

Y khoa dường như không quá phát triển ở Rostruch. Anh chàng mà họ gặp ở tòa nhà trông như bỏ hoang đã bị mù vì bệnh, và không rõ liệu nó có thể được ngăn chặn hay không.

Chẳng hạn, có một thứ gọi là chứng quáng gà, hay “mù ban đêm,” được biết đến sớm nhất từ thời Edo ở Nhật Bản. Ấy là một triệu chứng của mắt khiến tầm nhìn bị hạn chế hơn khi ở chỗ tối. Mắt của hầu hết mọi người đều có thể quen với bóng tối, nhưng những người mắc chứng mù ban đêm thì không thể.

Mù ban đêm được cho là do thiếu vitamin A gây ra. Trí khôn giân dan ở kỉ Edo cho rằng người ta có thể ngăn ngừa bệnh quáng gà bằng cách ăn lươn, một thực phẩm thông thường ở Nhật và giàu vitamin A. Liệu Rostruch có cùng kiến thức như vậy không?

Đây không phải là liên hệ duy nhất có thể được kể đến. Sự thiếu hụt trong chế độ ăn uống gia tăng ở các cộng đồng bị cô lập là điều bình thường. Kết quả là những căn bệnh tương đối riêng với cộng đồng đó, một số có thể gây chết người. Sự thiếu vitamin A, chẳng hạn, có thể dẫn đến không chỉ mù ban đêm, mà còn gián đoạn sự phát triển của trẻ và sinh ra sự mất khả năng học tập.

Dĩ nhiên, nhưng vấn đề như vậy có thể được giải quyết thông qua nhiều năm thử nghiệm và sai sót. Nhưng có cái được và cái mất, Rostruch sở hữu hệ thống vật tế sống giúp mang lại sự thanh thản. Có khả năng con người của thị trấn chưa bao giờ phát triển công nghệ có thể cho phép họ bám víu lấy cuộc sống.

Và một điều nữa…

“Khi ai đó đang chết dần chết mòn, thì đó là một chuyện. Nhưng còn đa phần, những chấn thương bất chợt, như là tai nạn nghiêm trọng, hay bệnh nặng nhanh thì sao? Giả sử nạn nhân sẽ không sống sót nổi ba ngày. Phải chăng có những trường hợp như vậy. khi mà họ không kịp thời nhận được sự cứu rỗi của Yggdra?”

“Thì…” Thị trưởng trông lúng túng ra mặt. Có vẻ như Yukinari đã nói trúng tim đen.

“Dasa bị mù bẩm sinh,” Yukinari nói, chỉ vào cô gái ngồi kế bên cậu.

Điều này dường như khiến cả Ulrike lẫn thị trưởng đều kinh ngạc.

“…Hả?”

“Nhưng cô ấy…”

“Phải. Lúc này em ấy có thể nhìn. Tôi đã chữa cho em ấy.”

Thị trưởng cứng họng, soi xét Dasa. Cô nàng hẳn thấy hơi chút kì quặc, vì cô liền khẽ quay mặt sang một bên và dí lại gần Yukinari.

“Hiện tại, dĩ nhiên, tôi không thể chữa trị mọi thứ. Nhưng điều này không đơn thuần chỉ là y khoa. Mọi người ở đây có vẻ rất sẵn lòng từ bỏ người khác. Có lẽ tại Friedland chúng tôi đã tìm ra cách giải quyết điều đó. Ta cá rằng nếu xem xét, chúng ta có thể tìm ra tri thức mang ý nghĩa và những sản phẩm có thể đem trao đổi.”

Cậu hầu như chẳng thấy công cụ bằng sắt nào ở Rostruch. Luôn có khả năng là họ đang dùng đồ đá, chứ đừng nói là đồ đồng. Các đồ vật bằng kim loại có thể rất đắt tiền. Nhưng đối với y học, các món đồ kim loại là không thể thiếu: những dụng cụ có khả năng làm việc tinh xảo, không sợ bị biến dạng hay mòn đi bởi nhiệt hoặc ẩm. Có lẽ họ không cần dao mổ, nhưng ngay cả khâu vết thương thì cũng cần kim.

“Có khả năng…”

“Tôi biết những người cận kề cái chết ở đây cho rằng việc được dâng cho Yggdra là một niềm vui và vinh dự. Nhưng nếu thay vào đó họ có thể sống, thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Và một vài người phải chịu đựng những chấn thương và bệnh tật không gây tử vong. Chúng ta cũng có cơ hội để giúp cả họ.”

Thị trưởng không cất lời, mà nhìn Ulrike như thể coi xem Yggdra nghĩ gì về chuyện này. Song thân cận không thể hiện phản ứng cụ thể nào. Thị trưởng thở dài và nói, “Tôi thừa nhận rằng đề xuất của các bạn hấp dẫn ở một vài mức độ. Nhưng nếu chúng ta thực hiện điều các bạn nói, thì… sức mạnh của Lãnh Chúa Yggdra…”

Ông nói có hơi vấp một chút, nhưng ông nói đúng. Nếu thổ thần không duy trì sức mạnh tâm linh và trí tuệ theo một vài cách, ý thức của nó sẽ dần phân tán và hòa tan vào môi trường xung quanh. Truyền thống từ bỏ người già yếu của Rostruch không chỉ là một cách để tránh rắc rối, cũng không phải đơn thuần là sự mê tín vô ích.

Ulrike, im lặng nãy giờ, lên tiếng. “Về mặt đó, dù không biết chính xác tới mức nào, tôi có thể duy trì bản thân bằng cách ăn những á thần và ngoại thú bắt được.”

“Nhưng… Lãnh Chúa Yggdra…” Thị trưởng trông có vẻ quẫn trí; không nghi ngờ gì nữa ông nghĩ thế này sẽ không đủ để chu cấp cho thổ thần.

Yggdra là một cái cây khổng lồ, và ảnh hưởng của nó rất mạnh và rộng. Ý thức của nó có thể hao mòn nhanh hơn các thổ thần khác.

“Khi Ulrike và ta kết nối lần đầu tiên,” Ulrike bắt đầu nghiêm túc nói, “tâm trí cô ấy đầy ắp ước mong được thấy mẹ và cha, và cô bé đã cô đơn thế nào khi không có họ. Ngay từ đầu cô bé lên núi vì mong muốn họ được ăn súp nấm. Trước kia, khi ta chỉ là một cái cây, ta không hiểu những cảm xúc như vậy. Nhưng sau khi quan sát các ngươi, hậu duệ của ta, thật lâu, và sau khi được dâng cho nhiều vật tế, ta tin là mình hiểu, đại khác.”

Nhỏ khẽ mìm cười. Trông nhỏ như một cô bé, nhưng nụ cười trông giống như của người mẹ. “Nếu có cách để các ngươi sống sót, hãy thử. Khát vọng tránh khỏi cái chết là cái chung đối với mọi sinh vật sống—với các loài thú và chim, phải, thậm chí cây và cỏ. Không cần phải chối bỏ cảm xúc của chính mình để cân nhắc cho ta. Khi một người trong các ngươi cảm thấy họ đã sống đủ, hãy đưa họ tới cho ta chăm sóc.”

Ulrike hơi vươn người ra để vỗ đầu thị trưởng. Cảm tưởng như đứa con gái mười tuổi đang vỗ về cha của nó, hoặc thậm chí là ông nội, và chứng kiến cảnh ấy, thật khó một cách kì lạ để không nở nụ cười.

“Lãnh Chúa Yggdra…”

“Về phần đó,” Yukinari nói, liếc nhìn Dasa, “có khả năng người chẳng cần vật tế nào hết.”

“…Ngươi nói cái gì vậy?”

Dasa là người trả lời. “Dầu… thánh. Thứ Giáo Hội Harris… dùng… cho ‘phép màu’ của chúng.”

“Phép màu…?”

“Chất lỏng… sản xuất bằng giả kim thuật. Nó có thể tích trữ nhiệt và năng lượng. Bao gồm sức mạnh tâm linh. Ít ra… đó là mục đích ban đầu… của nó.”

Dasa, từng là một phụ tá cho chị gái làm nhà giả kim mặc dù bị mù, ở vào một vị trí tốt hơn Yukinari để đưa ra lời giải thích đơn giản và chính xác về chủ đề này.

“Ở Đại… Thánh Đường của Giáo Hội Chân Chính Harris, chúng lưu hành… dầu thánh để cất giữ sức mạnh tâm linh của… những lời cầu nguyện của các tín đồ. Dầu cũng có thể được sử dụng… để thực hiện nhiều ‘phép lạ.’”

Đối với một tín đồ bình thường, chẳng biết tí gì về điều này, dường như việc một thứ như tượng thánh bảo hộ có thể chuyển động là điều kỳ diệu. Và còn kinh ngạc hơn nữa đó là các thiết bị được điều khiển bởi chất lỏng màu đỏ trông như máu.

“Á thần và ngoại thú muốn ăn thịt người… ăn não của họ… bởi sự giàu có của sức mạnh tâm linh ở đó. Sức mạnh tâm linh là nền tảng của trí tuệ, và con người có thứ đó nhiều hơn mọi sinh vật khác. Có thể nói chúng ta nằm trên đỉnh của chuỗi thức ăn tâm linh. Bằng cách… sử dụng sự trung gian của lời cầu nguyện để thu thập sức mạnh tâm linh từ mọi người, và… dầu thánh để tích nó, sức mạnh tâm linh có thể được tích trữ… để sử dụng vào một lúc khác…”

Tự dưng, Dasa dừng lại, chớp mắt như vừa nhận ra gì đó. “… Anh hiểu không?”

“Ế, ít nhiều,” Yukinari cười trừ nói. Cậu liếc nhìn thị trưởng và Ulrike—hay đúng hơn là, Yggdra—cả hai đều gật đầu.

Thị trưởng nói, “Vậy là… Thay vì dâng vật tế sống, chúng ta có thể dâng những lời cầu nguyện, và rồi dùng dầu thánh…”

“Như một sự thay thế, phải.” Dasa gật đầu. “Miễn là có nguyên liệu, tôi có thể làm… dầu thánh. Yuki cũng… được. Chúng ta còn có thể dạy… những ai muốn học. Dù là chúng ta sẽ cần… công cụ.”

Thị trưởng phát ra âm thanh thắc mắc.

Truyền thống là một liên kết quan trọng giữa hiện tại và quá khứ, nhưng quá lệ thuộc vào nó có thể ngăn chặn những phát kiến mới mẻ. Bởi lẽ hệ thống vật tế sống chưa bao giờ là một vấn đề thực sự trong suốt hàng trăm năm, con người Rostruch chưa từng cân nhắc việc thay thế nó bằng thứ khác.

“Chúng tôi không nói rằng các người phải thay đổi mọi thứ ngay,” Yukinari nói, cảm thấy nhẹ nhõm vì mọi thứ dường như đang chuyển biến tốt. “Nhưng có thể có một vài lựa chọn cũng là điều tốt.”

Những loại hàng hóa mà hai thị trấn có thể trao đổi, bao gồm dầu thánh, là điều mà họ sẽ phải thảo luận chi tiết hơn. Nhưng vì Rostruch có vẻ đón nhận ý tưởng, Friedland đã có đà để trở thành một nơi thịnh vượng hơn. Rồi, có khi người Friedland sẽ cảm thấy mình có đủ dư thừa để chu cấp cho những đứa trẻ ở cô nhi viện.

“Mà giờ nghĩ lại,” Ulrike nói, “có đám người tu sĩ và hiệp sĩ từ Friedland đó…”

“…Ủa…” Yukinari và Dasa tự dưng nhớ ra đám người ngay từ đầu đã đẩy họ vào mớ hỗn độn này.

“Câu hỏi còn đó là làm gì với chúng,” thân cận nói. “Đúng là chúng đã lừa ta. Nhưng chúng đã tới Rostruch bất chấp những cuộc tấn công từ mấy con ngoại thú thịt mất vài đồng bọn của chúng. Chúng hẳn có lí do để làm vậy. Ta không thể nói chúng đáng phải chết, nhưng cũng không thể để mặc chúng được.”

“Tôi nghi là—”

Yukinari đã sắp sửa giải thích điều cậu nghĩ khi mà họ bị phá đám bởi một giọng to như sấm:

Yuuuukiiiinaaaaaaariiiiii!

Họ đều nhảy dựng lên trước tiếng ồn, gọi đích danh tên của Yukinari từ trên đầu xuống.

Giiiiúúúúúúúúpppp bbbbbbọọọọọọọnnnn ttttttôôôôôiiiiii!

“C-Cái quái gì vậy?!”

“Một giọng từ bên ngoài, có vẻ vậy.”

“Tôi nghĩ nó tới từ chỗ này.” Thị trưởng bước về phía cửa sổ và mở then cài. Yukinari và Dasa cảm ơn ông, rồi phóng tới để nhìn ra ngoài.

“Yuki, đằng kia.” Dasa chỉ lên trời. Thứ gì đó màu trắng bay trên nền xanh không một gợn mây. Nó đang vỗ cánh như chim, nhưng cậu chưa từng nghe về loài chim nào có thể kêu lên “Yukinari, giúp bọn tôi!” đủ to để cả Rostruch nghe thấy cả. Và mặc dù giọng nói có phần sai lạc—cậu không chắc là, âm lượng hay âm sắc—nó nghe rất là giống giọng Fiona.

Con chim, hay bất kể nó là gì, lượn vòng trên bầu trời thị trấn, lặp đi lặp lại “Yukinari” —“giúp bọn tôi” —“á thần lúc trước…”

“Á thần ư? Không thể nào…”

Ý cô ấy chẳng có nhẽ là con quái vật bốn cánh. Yukinari đã đẩy nó đến bờ hấp hối, nhưng như Dasa đã nói, trong cái đầu giống chim đó không có vẻ chừa lại ấn tượng cụ thể nào. Hoặc có lẽ nó muốn trả thù, hoặc một trận tái đấu với Yukinari. Bất kể lí do nào, nó đã tấn công Friedland.

Cậu không rõ vật thể giống chim có thể bay nhanh đến đâu, nhưng không có vẻ là nó có thể tự dịch chuyển tức thời từ Friedland tới Rostruch. Vậy tức là một khoảng thời gian đáng kể hẳn đã trôi qua kể từ lúc thị trấn bị tấn công.

“Vừa mới đi được mấy ngày đã…!”

Cậu đã để lại ba khẩu Durandall và cỡ một trăm viên đạn, và trong khi đó có thể một chuyện khi đối đầu với một á thần dưới đất bình thường, những viên đạn lục cự li gần Durandall sử dụng sẽ khó mà nhắm trúng kẻ địch có thể bay trên trời. Càng tệ hơn nếu như người cầm súng không quen ngắm bắn. Tức là…

“Chết tiệt! Thậm chí với Sleipnir, thì cũng phải mất ít nhất nửa ngày mới về được!”

Ai mà biết liệu Fiona và những người còn lại có thể cầm cự lâu đến thế không? Trong viễn cảnh tệ nhất, thậm chí có khả năng á thần đã tàn phá Friedland. Người có thể đã chết—hàng chục, hàng trăm.

“Chúng ta cần phải về nhà càng nhanh càng tốt.” Yukinari nói, giọng có dấu hiệu căng thẳng do hoảng loạn. Cậu đã sắp sửa định lao ra khỏi nhà thị trưởng khi ai đó nắm lấy tay cậu.

“Ulrike…?” Chính thân cận của Yggdra đã kéo cậu lại.

“Ta không hiểu chính xác chuyện gì đang diễn ra, nhưng ta đồ rằng ngươi phải gấp rút trở về Friedland, đúng chứ?”

“Ừ, tôi—”

“Vậy thì có lẽ ta có thể cho ngươi mượn viện trợ của ta.”

“Hở…?” Yukinari cau hàng lông mày.

Liệu Ulrike—à không, Yggdra—có thể làm gì để giúp cậu trở lại Friedland nhanh hơn? Yggdra là một cái cây khổng lồ không thể đi bất cứ đâu bằng tốc độ nào cả. Và kể đến Ulrike và các thân cận khác có tính cơ động tuyệt vời, họ cũng chỉ có vậy.

“Đi nào,” Ulrike nói. “Trên đường ta sẽ giải thích.”

Phải nhìn thật gần mới hiểu thấu được nó lớn một cách phi lý đến mức nào. Yggdra là một cái cây khổng lồ, và sự kiểm soát của cô ta dàn trải đến hầu hết các thảm thực vật trong khu vực. Nếu cần thiết, cô ta thậm chí có thể đẩy nhanh quá trình phá vỡ các tế bào nhằm tái xây dựng cây cối ở một nơi khác hoặc trong hình dạng cần thiết.

Có lẽ điều hiện đang xảy ra là một ứng dụng của khả năng đó.

Hai cái cây cao lớn—nhỏ hơn Yggdra, nhưng bề ngoài vẫn hàng trăm tuổi—bắn ra những cành cây dày mà từ đó treo một sợi dây leo đủ lớn để làm dây thừng. Và trên cái dây thừng đó—mà không, dây leo chứ—tất cả các thân cận đang kéo.

Các thân cận mang hình dáng nhân loại, nhưng sức mạnh thì vượt xa con người. Thật là một kỳ tích khi mà các cành cây đỡ sợi dây leo không gãy; bản thân sợi leo thì phát ra tiếng ọp ẹp. Về cơ bản nó là…

“Một khẩu súng cao su? Mà không, giống cung tên hơn chứ…”

Ngay cả Yukinari cũng trợn mắt. Cơ chế giống như một cây cung, nhưng kích cỡ thì gấp hàng tá lần bất cứ cây cung nào con người từng sử dụng.

“Đúng,” Ulrike nói, “chính là vậy. Nhưng nó không bắn tên.”

“Ngươi định phóng ta ra khỏi thứ này về tận đến Friedland.”

“Đúng rồi.” Nhỏ gật đầu và mỉm cười. Nhỏ mang vẻ bề ngoài của một đứa trẻ vừa nghĩ ra một trò đùa tinh nghịch—và quả thực, nếu Yggdra đúng là như vậy, đây thực chất có lẽ là tính cách của cô bé mà Ulrike thể hiện.

“Ngươi hẳn là mất trí rồi…”

“Một con người từng nghĩ mình sẽ cứ thế mà thổi bay một ngọn núi cho hay.”

“Mà, thế thì chịu rồi.”

Yukinari vốn đã biến chỗ thuốc súng dưới núi Yggdra trở lại thành đất. Dù xét việc khu vực có phần ẩm ướt, có lẽ nó sẽ không phát nổ ngay cả khi cậu cứ để nó ở đó.

“Hình dạng ngươi hóa thành trong trận chiến của chúng ta—nó sở hữu một bộ cánh đẹp đẽ. Ta cho rằng chúng không chỉ để trang trí nhỉ?”

“Không biết có gọi là để trang trí hay không, nhưng chính xác thì chúng không được làm ra để vỗ…”

Mục đích thực sự của bộ cánh là để giúp tản lượng nhiệt thừa đáng kể có thể sinh ra nhanh chóng từ tái cấu trúc vật lí. Đây là lí do tại sao mọi thứ xung quanh Yukinari dường như bị bao phủ trong một đám mây khi cậu hóa thành hình dạng Bluesteel Blasphemer.

“Nhưng ngươi có thể di chuyển chúng theo ý mình.” Có lẽ chúng đủ khả năng, ít nhất là, cho việc liệng. “Đó là tất cả những gì ngươi phải làm. Giờ, thì—Yukinari.”

Ulrike chỉ về phía dây leo mà các thân cận còn lại đang kéo vịn. Ngạc nhiên thay, Yukinari thấy bán cầu cậu đã tạo ra để bảo vệ Dasa đã được gắn vào nó. Đó là thứ họ sẽ dùng để giữ cậu.

“Cô gái trẻ. Dasa, phải không?” Ulrike, bản thân trông cùng lắm là mười tuổi, quay sang Dasa, đang đứng cạnh Yukinari. “Ngươi nên lưu lại đây. Việc này nguy hiểm đối với một người bình thường.”

“Ta… không,” cô đáp lại tức thì. Câu trả lời này dường như đến cả Ulrike còn phải bối rối.

“K-Khoan đã nào, Dasa. Anh biết em cảm thấy thế nào, cơ mà—”

“Yuki.” Dasa giữ chặt lấy tay áo cậu và lắc đầu. “Em sẽ không để anh… đi một mình đâu.”

“Nhưng mà—”

“Em ở bên… anh mà, nhớ không.”

Yukinari không nói gì cả.

“Em sẽ luôn ở… bên anh.” Và rồi cô nàng vươn tay ra chạm vào má cậu. “Em sẽ cùng anh… đi bất cứ đâu. Nếu không thì, em… không thể ở đó vì anh được, Yuki.”

“……Thôi được rồi.” Cậu thở dài cái thượt, khẽ nhún vai. “Em ấy có thể hơi cứng đầu. Mà tôi thì hiện không có thời gian để tranh cãi với em ấy. Dù chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm—nên hãy đưa chúng tôi đi cùng nhau.”

“Thế đành vậy. Có điều cần thận đừng để rơi đồng đội dễ thương của mình đấy.”

“Chắc rồi.”

Ulrike gật đầu, và Yukinari tập trung tinh thần. Ánh sáng trắng xanh bao trùm lấy cậu, hòa lẫn cùng màu đen bốc lên để bao bọc. Chẳng mấy chốc cơ thể cậu bọc trong giáp xanh và đen, và rồi những chiếc cánh xuất hiện, trông như thể được làm từ những mảnh thủy tinh.

“Đi thôi nào,” Yukinari ẵm Dasa trong tay và leo vào trong bán cầu. Dasa, về phần cô nàng, vòng tay quanh cổ cậu. Và rồi…

“Bắn.”

Không đếm ngược, chỉ một từ đó. Ngay kế tiếp, các thân cận đồng loạt buông tay một lượt, dây leo đẩy Yukinari và Dasa lên không trung với lực cực mạnh.

Tầm nhìn của Yukinari mờ dần, có là do mọi chất lỏng trong cơ thể cậu—đặc biệt là đầu—bị dồn xuống phần thân dưới bởi sự gia tốc. Cậu đang bị tắt điện—hoặc trong trường hợp này, tắt nắng. Đại khái nó giống như điều mà phi công chiến đấu trải nghiệm ở mức 3 hoặc 4 g.

“Hrgg… gg…” Trong tay cậu, Dasa rên rỉ đau đớn. Cậu không thể trách cô được—Dasa chưa từng làm gì như là đi máy bay, chứ đừng nói là bị quẳng vào bầu trời. Họ không có kính chắn gió, và sự thực là, họ đã rất may mắn khi đã không ngất xỉu hoàn toàn.

Ổn thôi mà. Chúng ta sẽ ổn thôi…

Cậu không thể thốt ra lời lẽ trong khi bay, nên thay vào đó cậu ôm Dasa thật chặt.

Và rồi, khi xét rằng họ đã đi cao hết mức có thể, Yukinari giang đôi cánh thiên thần. Những chiếc cánh nhân tạo lấp lánh dưới ánh mặt trời khi cậu chao trong gió. Cậu và Dasa khiêu vũ giữa tầng không; họ có thể thấy mọi thứ trải ra trước mắt. Yukinari đón được một ngọn gió và nương theo chúng về phía Friedland. Cậu làm mọi thứ có thể để kiểm soát sự hạ độ cao, đôi cánh của cậu lắc lư và rên rỉ.

“…Chúng ta sẽ làm được.” Cậu ôm Dasa chặt hơn nữa cùng niềm tin trỗi dậy trong tâm. Bluesteel Blasphemer lướt qua bầu trời, hướng đến nơi Friedland chờ đợi được giải cứu.

Có tiếng gào rít, và bức tường của tòa nhà đổ vào trong. Á thần giống chim cuối cùng cũng đã mệt mỏi vì chờ đợi. Nổ khùng vì không thể tìm thấy Yukinari, nó bắt đầu tấn công bất cứ kiến trúc nào trong tầm với.

Mạnh mẽ là thế, cơ thể giống chim của nó lại nhẹ, đồng nghĩa việc á thần không có sức mạnh để phá hủy những tòa nhà kiên cố bằng gạch đá. Nhưng các cửa và cửa chớp bằng gỗ thì có thể bị hại, đặc biệt xunh quanh bản lề của chúng. Á thần có vẻ đã phát hiện ra điều này.

Nó chui đầu vào một cách cửa sổ vỡ. “Não! CHO TA não các ngươi! Ta sẽ ăN chÚNG, và mạNh hơN…!”

Cư dân thị trấn đã tuân theo lệnh sơ tán của Fiona. Họ đã tưởng rằng mình an toàn trong các tòa nhà. Giờ thì họ la hét và chạy vào các phòng trong. Cái mỏ khổng lồ mổ tới, dường như đủ lớn để nuốt chửng cả một đứa trẻ, và tất cả những gì mọi người có thể làm là run rẩy trước những tia sáng lọt vào.

Và rồi…

“Não! Nããão, sộp soạp! Ăn chÚNg, thônG minH hƠN…!”

Đột nhiên, hình bóng của khuôn mặt trong cửa sổ dường như rúng động, và rồi một vài con chim quái nữa, nhỏ hơn đáng kể so với á thần, mọc ra từ đầu nó. Chúng đa dạng từ diều hâu và chim ưng, những loài chim săn mồi lớn, tới những loài gia cầm nhỏ hơn—rùng một cái, chúng tách ra khỏi đầu á thần và xông vào phòng.

Các thân cận.

Cơ thể á thần được tạo thành từ lõi sở hữu thiên tính thu hút các sinh vật khác, sau đó trở nên gắn kết về mặt tâm linh với nó. Nó như kiểu cả một đàn di chuyển thành một thể sống duy nhất. Nếu muốn, á thần có thể chỉ huy các thân cận của nó như thể chúng là chân tay.

Trong cơn hoảng loạn, cư dân thị trấn cố sập cửa và đi sâu hơn vào nhà của họ, nhưng thậm cả bên trong cũng không còn quá an toàn nữa. Những ngôi nhà hoặc cửa hàng có tầng hầm vẫn có thể xoay sở được, nhưng trốn trong nhà phụ bằng gỗ thì đúng không có tác dụng. Không có với á thần đang tách rời từng mảnh của mình, phái thân cận của nó qua các cửa và cửa sổ và những chỗ nứt trên tường.

“Đằng này…!”

Berta vốn đã chạy chậm. Hay chính xác hơn, cô vốn đang tập hợp những đứa trẻ mồ côi, đang lang thang khắp nơi không biết đi đường nào, và giờ thì chúng đang nép mình trong mái nhà tạm hỏng đến nửa. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngay phía bên kia đường, cô có thể thấy một căn nhà kho bằng gạch trông chắc chắn. Ở tầng chỉ ngay qua cổng vào là lối vô tầng hầm. Nếu có thể tới được đó, họ sẽ được cứu—chắc hẳn. Nhưng cô cũng có thể thấy các thân cận của á thần đang tới chỗ họ.

Tự mình, có lẽ cô làm được, nhưng chạy cùng hai ba đứa “em gái nhỏ” đằng sau là điều bất khả thi.

“Chị Cả Berta, em sợ quá…”

Cô vỗ về cô bé đang bám vào lưng mình. “Ổn thôi mà. Chị sẽ ở cạnh em.”

“Chúng ta sẽ bị ăn thịt phải không? Con chim đó sẽ ăn chúng ta phải không?”

“Đó không phải là thổ thần đáng kính, nhỉ?”

Berta bặm môi. Các cô gái ở trại mồ côi đã được các tu sĩ giáo huấn để tin rằng được dâng cho thổ thần là một vinh dự, nên họ có khá ít sự sợ hãi bị thần ăn thịt. Nhưng cũng vì lí do tương tự, điều này nghĩa là nếu sinh vật nào khác bắt được họ trước, điều ấy có thể hoàn tác toàn bộ lý do sống của họ.

“Chị Cả Berta…”

Thời khắc an tâm đã qua. Á thần và các thân cận của nó sẽ sớm nhận ra họ. Berta đã vội chạy tới đây đến mức bỏ lại khẩu Durandall Yukinari đưa cho mình. Không phải là cô thực sự biết cách sử dụng nếu có nó đâu.

Xét cho cùng, cô chỉ là một cô gái bé nhỏ bất lực. Chẳng có ích gì với ai. Chẳng vừa với điều gì ngoài bị thần ăn thịt.

Đã vậy thì…

“Nghe nè.” Berta lần lượt tách từng đứa em ra và nhìn thẳng mặt chúng. “Các em thấy tòa nhà gạch ở kia không? Khi chị nói ‘chạy,’ hãy chạy tới đó càng nhanh càng tốt. Có một cánh cửa vuông ngay bên trong, dạng mở nắp. Mở nó ra, và đi vào. Nếu ngã, đừng khóc, hãy đứng dậy và chạy tiếp. Hiểu không? Các em làm được chứ?”

Không một em gái nào lên tiếng, nhưng khi Berta nhìn từng đứa một, chúng hoảng sợ gầu đầu với cô.

“Vậy, được rồi. Đi thôi nào.”

Berta bước ra khỏi các em gái của mình và nhìn xuống lòng đường từ cái bóng của đống đổ nát. Á thần ở đó, nhiều thân cận hai bên, hướng thẳng tới chỗ họ.

“Chạy!”

Ngay khi hét ra lệnh, Berta bước về phía á thần và bầy thân cận của nó. Cô dang tay ra để chúng thấy rõ cô, như thể nói rằng, Ta ở đây nè!

Nếu cô cố tình tới chỗ á thần, nó sẽ ăn cô trước; thế sẽ câu được cho tụi nhỏ chút thời gian.

Hoặc đó là điều cô nghĩ.

Trước sự kinh ngạc của Berta, một vài thân cận bay qua cô với tốc độ cao.

“Khoan đã! Hở…?”

Trước khi kịp ngăn mình lại, Berta quay vòng để xem đám sinh vật đang đi đâu, và cô nhận ra sự ngu ngốc của chính mình.

Các em gái đang chạy, như cô đã bảo chúng. Một đứa ngã, nhưng thay vì khóc, em lại đứng dậy. Song hành động thực ra đã thu hút sự chú ý của á thần tinh mắt và các thân cận của nó.

Chim có thể bắt bọ bằng mỏ của chúng trong không trung, hoặc đớp mồi dưới mặt đất khi đang bay với tốc độ cao. Nói đến việc xác định vật thể chuyển động, thị giác của chúng vượt trội hơn con người rất nhiều, Nếu có thứ gì cố gắng bỏ chạy, một con chim sẽ đuổi theo nó gần như theo bản năng.

“Không…!Dừng lại…!”

Một vài thân cận đang bu vào em gái vừa ngã. Dù có chạy, Berta vẫn sẽ không thể đến chỗ em ấy kịp lúc.

Đúng lúc ấy, cô nghe á thần rít lên sau lưng. “Chất xám! TA sẼ húp húp húp nÓ!”

Cả khu vực bị bóng tối bao trùm. Cô nhận ra mình đang ở ngay dưới á thần.

Chẳng còn hy vọng nữa. Cho cô. Cho các em gái của cô.

Nhưng chỉ vừa lúc Berta sắp sửa buông mình vào tuyệt vọng…

Một tiếng súng.

“Đần độn! Mau chạy đi!”

Fiona, đang ló nửa chừng ra khỏi cánh cửa nhà kho, vung vẩy Durandall.

Dĩ nhiên, cô chẳng tập luyện vũ khí nhiều hơn Berta; cơ hội để cô bắn trúng á thần đang bay hay thân cận của nó là nhỏ lay lắt. Fiona kích đòn bẩy và bắn phát nữa, nhưng chẳng hề có dấu hiệu là cô bắn trúng gì cả.

“Screee?!”

“Gyaaa!”

Nhưng sự e sợ của các thân cận là rõ ràng ngay cả với Berta. Chúng nhớ. Chúng còn nhớ cơn đau mà súng của Yukinari đã gây ra khi chúng còn là một phần của cơ thể á thần. Các thân cận biết rằng khi loài người sử dụng thiết bị sấm sét-đùng đoàng đó, chúng có thể bị đau.

Và rồi—

“Đám người các ngươi đúng là vô dụng mà, phải không!”

Trước sự bất ngờ của Berta, Arlen nhảy ra qua chỗ Fiona. Hắn không mặc giáo hay mang giáo, nhưng thay vào đó, cũng cầm một khẩu Durandall. Hắn lướt tới chỗ các em gái của Berta.

“Cái thứ phân cứt nhỏ bé quê mùa phiền phức nhà ngươi! Thử hỏi ngươi có thèm nghĩ đến cái phận mình khi chạy ra đây không?!”

Berta quan sát, ngạc nhiên, khi thấy hắn ta quẳng hết sắp nhỏ vào nhà kho. Chính xác thì hắn không đáp hay phi chúng, mà điều Berta thấy là các em gái nhỏ của cô kêu lên khi chúng nảy một cái và rồi lăn vào nhà kho.

Các hiệp sĩ đã quen với việc mặc giáp toàn thân và mang những thanh giáo dài cùng khiên nặng; không khó để một người họ ném vài đứa bé gái suy dinh dưỡng qua cửa vào.

“Ta, Arlen Lansdowne, hiệp sĩ của Lệnh Truyền Giáo, đành phải hạ cố với mấy con thân cận vậy!”

Hắn nhảy về phía kẻ địch, dùng Durandall để cắt đuôi chúng. “Đừng có đứng đó, gái!” hắn hét. “Chạy đi!”

“Berta!”

Giọng Arlen và Fiona khiến cô bừng tỉnh.

“Não!”

Nhưng ngay khi định chạy, Berta bị xô ra đất bởi một luồng gió mạnh mẽ va vào lưng cô. Á thần bene trên hẳn đã vỗ mạnh cánh của nó.

“Ao…”

Cô ngã ngửa mặt, nhìn trân trân bầu trời. Một thân hình khủng bố trên đầu cô, như cánh cổng thiên đàng. Chậm rãi, thật chậm rãi, nó giáng thế. Một vài thân cận vây quanh. Móng vuốt khổng lồ vũ khí của nó giương về phía đầu Berta…

“Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Giây kế tiếp, Berta không thể thấy á thần nữa. Một tiếng thét kéo dài đã gạt phăng nó khỏi tầm mắt.

“…Hở?” cô ngây người hỏi.

Cô không chỉ mất dấu á thần; các thân cận của nó cũng đang rơi rụng quanh nền đất. Có lẽ những gì xảy ra với cơ thể chính cũng có tác động đến các thân cận.

Á thần buông ra một tiếng giận dữ. “Graaaaaaaaaaaaaaaa!” Nó nhào lộn trong không trung như thể bị cây gậy sắt khổng lồ đập phải, va vào tòa nhà gần đó. Á thần chao đảo trên bầu trời, rụng lông, ứa máu, và các cơ thể thân cận bị tiêu diệt.

“C… Chúa tể Y-Yukinari…?”

Cô có thể thấy cậu trên lưng á thần. Một hiệp sĩ kì quái trong bộ giáp xanh sẫm, cùng những chiếc cánh pha lê đen.

Người mà cô thờ phụng. Thần bảo vệ của Friedland.

“Thiên Thần Xanh…!”

“Yukinari!”

Arlen và Fiona nghe ngạc nhiên hệt như Berta.

Họ có thể nhận ra Dasa trên đó cùng Yukinari trên mình á thần. Hai người họ có thứ trông như dây thừng xám đen, thứ họ quấn quanh thân hình to lớn của á thần và đang siết chặt.

“Graaaaahhhhhh!”

Á thần vật lộn, cố hất Yukinari và Dasa ra, nhưng họ bám chặt lấy sợi dây và chẳng hề có nguy cơ rơi xuống. Thay vào đó, một tiếng rống nữa từ súng của họ, và thêm máu lông và thân cận rớt ra từ con quái vật.

“Chúa Tể Yukinari đã—!”

“Thổ thần đáng kính đã quay trở lại!”

Có lẽ bị thu hút bởi tiếng hét của á thần, người người đang nhìn ra từ cửa và cửa sổ. Một vài nhà truyền giáo cũng xuất hiện, lăm lăm vũ khí trong tay. Họ vốn biết mình không thể chống chọi lại á thần, nhưng còn mấy con thân cận rớt phịch xuống? Cái đó họ xử lí được.

“Hãy cảnh giác, dính một chưởng coi chừng tạch đấy!”

“Cứ làm như mấy con thân cận là—!”

Các hiệp sĩ đã tới Friedland như những kẻ xâm lăng, nhưng như Arlen đã nói, họ luôn là kẻ địch của thổ thần, á thần, và ngoại thú. Người Friedland là những tín đồ tương lai, những người cải đạo tiềm năng. Việc đánh trận này gần như là trọng trách của họ.

“Chúa Tể Yukinari…!”

Berta ngồi dậy, nhìn vị cứu tinh đã một tay xoay chuyển tình thế. Tính đến nay đã không biết bao nhiều lần cậu kéo cô lại từ bàn tay của tử thần?

“Ồ…”

Cô mới thật ngu ngốc làm sao. Cô thuộc về Yukinari, vậy mà lại định tự ý dâng mình cho á thần. Phải, vốn dĩ là cô đã cố cứu các em gái từ cô nhi viện. Nhưng chẳng phải điều đó cũng thể hiện sự thất bại trong việc tin vào Yukinari hay sao? Lẽ ra cô phải có lòng tin, cho tới phút chót, rằng cậu sẽ tới và cứu chúng. Cô là của cậu, một vu nữ có trọng trách hàng đầu là phục vụ cậu.

“Hỡi thần… của em… của chúng con.”

Một định mệnh quá nghiệt ngã để con người hứng chịu thì gọi là tuyệt vọng. Và ai có thể đưa nhân loại ra khỏi tuyệt vọng, họ mang danh thần.

Hy vọng là ánh sáng xuyên qua màn đêm băng giá của khốn cùng.

Bộ giáp màu xanh sẫm, như choáng váng khi chiêm ngưỡng, đối với Berta trông như chính nó là ánh sáng của hy vọng.

“Cái đồ chim đ—!” Yukinari kéo mạnh dây cương trong lúc bắn Durandall. “Lần này ta sẽ biến ngươi thành gà quay thật luôn, thế nên là chịu—chết—đi!”

Nhưng điểm đặt chân không vững đồng nghĩa với việc đạn của cậu chẳng có hy vọng gì chạm được vào lõi, phát chí mạng. Yukinari, vẫn đang giữ Dasa dưới tay trái, nảy nảy trên lưng á thần như kiểu cậu là cao bồi diễn cưỡi ngựa ở thế giới giả tưởng.

“Dasa, em ổn chứ?”

“Em ổ…n…!”

Sau khi Yggdra phóng họ vào không trung, họ đã bay thẳng tới Friedland, nơi Yukinari phát hiện ra á thần đang tấn công thị trấn và làm một cú lấy thịt đè người trên đà sà xuống. Ngay khi hiểu ra rằng nó chỉ cần hai cánh để điều khiển vị trí trên không trung, á thần dường như bị phân tâm bởi thứ gì đó trên mặt đất.

Yukinari cũng đã thành công trong việc sử dụng tái cấu trúc vật lí để tạo ra sợi dây kim loại. Nhưng đó là lúc rắc rối xảy đến.

“Lõi của nó đâu? Trong đầu không có…!”

Trong trận chiến trước, Yukinari đã hành động với giả định rằng lõi được đặt ở đầu á thần, nhưng đó rõ ràng là một sai lầm. Đó là cách mà sinh vật đã tẩu thoát ngay khi cậu tưởng nó chết.

Á thần đồng thời cũng lớn hơn trước rõ rệt. Có vẻ là, sau khi bỏ chạy, nó đã tấn công con người, hoặc ít nhất là các á thần và ngoại thú khác, gia tăng sức mạnh tâm linh của nó và thu hút thêm nhiều chim và động vật làm thân cận. Có khả năng ai đó ở đâu đó đã trở thành nạn nhân của nó, tất cả chỉ vì Yukinari thất bại trong việc kết liễu nó lần cuối.

Vậy là càng có thêm lí do để tìm ra lõi lúc này.

Cơ mà nó ở đâu? Đến cả Durandall cũng thiếu đi sức mạnh để xuyên qua cả cơ thể khủng bố này, còn “khẩu đại bác” giống như cái cậu dùng với tượng thánh bảo hộ sẽ chẳng để làm gì nếu cậu nhầm lẫn đích đến của phát bắn quyết định. Cậu không có đủ trong mình để nhanh chóng liên tiếp tạo ra nhiều hơn một thứ lớn như vậy.

“Có lẽ anh có thể dùng tái cấu trúc vật lí để tách rời cơ thể nó một chút?”

“Yuki—đừng để phân tâm,” Dasa nói, liên tiếp bắn Ớt Đỏ từ nơi cậu ôm cô dưới cánh tay. Phát bắn của cô nàng hạ gục một thân cận đã tự tách rời khỏi cơ thể á thần và cố tấn công họ.

“Anh biết rồi!” Cậu dùng Durandall để chặn một con ở đây, bắt một con ở đó. Nhưng cậu vẫn chưa thể tìm ra mục tiêu thực sự của mình, cái lõi, ở chỗ nào. Dĩ nhiên, cứ tiếp tục cắt xẻo cơ thể á thần như thể này không phải là điều bất khả thi…

“Gyyyahhhh!”

Con quái vật gào lên chống cự. Dường như nó đang bắt đầu hoảng loạn do không thể rũ bỏ những kẻ dày vò mình.

“NgươI! ngƯƠi! loÀi bÒ mặt đất LáoXƯỢc!”

“Óc chim như ngươi mà nói căng đấy,” Yukinari nói, dựt dây cương thêm một cái. “Ngươi đã thua từ giây phút bọn ta gông cái xích này vào cổ ngươi rồi. Ngươi không thể bay đi, và với cái thân này, ta cá ngươi không thể với nổi đễ gãi chỗ ngứa, phải không nào? Ngươi sẽ không bao giờ dứt được bọn ta đâu.”

“Graaaa…” Á thần khẽ rên rỉ, và khoảnh khắc kế tiếp:

“lũ ngU Dại chẾT TIệt CÁC NGƯƠI!”

Dây cương chìm sâu vào cơ thể đồ sộ. Nó chưa ghăm vào thịt—mà đang trôi xuyên qua.

“Yuki…!”

Yukinari không đáp; cậu và Dasa bị quẳng vào không trung.

Á thần đã có thể cho sợi dây xuyên qua cơ thể nó bằng cách tạm thời phân tách các thân cận từ chính mình và biến chúng lại thành một bầy chim. Có lẽ nó đã có ý tưởng khi nghe Yukinari nói “dứt được bọn ta.” Dù hình dạng có kì quái tới mức nào, thần vẫn là thần; chúng thông minh hơn chim và động vật bình thường.

“Rơi Xuống Địa Ngục Đi!” á thần—hay đúng hơn là, bầy chim kì quái—cười khúc khích giữa không trung.

Chỉ một khắc sau phát súng vang lên về hướng bầy chim.

“Biết ngay là óc chim mà,” Yukinari bật cười trong khi rơi cắm thẳng xuống. “Tự lộ ra điểm yếu của mình cơ đấy!”

Hoảng hồn, á thần tức tốc hàn gắn lại mình, nhưng Dasa bắn Ớt Đỏ hết viên này tới viên khác, hạ gục các thành viên trong bầy của nó. Cuối cùng, lõi ở trung tâm của đống hỗn độn cũng lộ ra. Yukinari hướng Durandall về nó, và vũ khí khạc lửa.

“Graaaaa…!”

Lõi chim hứng một phát trực diện từ viên đạn .44 Magnum và văng khỏi vầu trời.

“Khực!”

Trái lại, Yukinari dang cánh để giảm tốc độ rơi của họ. Thậm chí với Dasa trong tay, bằng cách nào đó cậu vẫn xoay sở để dùng chân tiếp đất. Va chạm tạo ra một ổ voi sâu gần hai mét, nhưng thần kì thay không làm gãy chân cậu.

“…Ga!” Cậu thở hổn hển. “Mười mét là một cú rơi không ngắn, ngay cả với cơ thể được cường hóa.” Cậu thả Dasa xuống và đứng dậy.

Cậu đã sử dụng cánh để triệt tiêu vận tốc hướng xuống của họ, nhưng dĩ nhieenm điều này chỉ khả thi vì cậu đang ở dạng Bluesteel Blasphemer. Nếu điều này xảy ra với bất cứ người bình thường nào, cho dù họ có tiếp đất được bằng chân, mọi khúc xương trong thân dưới của họ sẽ bốc hơi ngay lập tức.

“Graaaa…”

Một con quạ trơ trọi nằm trên đất ngay trước mặt Yukinari. Đây hẳn là lõi của thổ thần đó. Về cơ bản trông nó giống bất kì con quạ nào khác, nhưng mắt nó quá to, giống như của con người, và mỏ của nó trông như thể một cặp môi. Đầu nó mang một dáng hình dị hợm, như một hộp sọ với hình thành được phân nửa.

“Vậy mà ta cứ tưởng ngươi là chim săn mồi cơ,” Yukinari nói, nhấc Durandall lên. “Hóa ra chỉ là con quạ. Thỏa mãn trong vườn của ta chứ? Mà, giờ thì cuộc vui kết thúc rồi.”

“Gra!”

Phát súng đầu tiên đã hoàn toàn phá vỡ sự kết nối tâm linh với các thân cận của nó—mọi con chim khác đã trở lại cơ thể bình thường của chúng và rơi rụng, không hề có dấu hiệu nỗ lực bảo vệ lõi.

“Hẹn gặp lại dưới địa ngục nhé,” Yukinari nói, và bóp cò.

Khí nổ đẩy viên đạn—một viên đạn săn đầu mềm—qua nòng. Viên .44 Magnum đi vào cơ thể của con chim dị hợm nhanh hơn vận tốc âm thanh, và tất cả động năng ấy chẳng có chỗ nào để đi ngoài xuyên qua thịt của sinh vật. Cái lõi bay đi, toạc thành hai mảnh, chỉ để lại một đám lông đen.

“Người ta nói quạ thông minh lắm,” Yukinari, “cơ chắc là khi thông minh quá, chúng trở nên xấu xí.” Rồi cậu và Dasa nhìn qua vai mình.

Berta và Fiona vốn đang chạy tới và đã ở đó. Phía sau họ, cư dân thị trấn đang nhìn Yukinari như kiểu lớ nga lớ ngớ. Cậu cũng thấy Arlen và một vài hiệp sĩ khác nữa, đang cầm vũ khí.

Theo như cậu thấy, không có cư dân thị trấn chết nào xung quanh. Phước lành nhỏ bé.

“Ồ…!”

“Chúa Tể Yukinari…”

Một số người thấy cậu liền quỳ xuống cầu nguyện. Một số khác reo tiếng tung hô. Còn một số chỉ đơn giản là rơi lệ khi biết mình còn sống. Mọi người đều có phản ứng khác nhau.

“A… Anh chắc là mình đã kịp lúc, nhỉ?”

“…Mn.”

Câu trả lời của Dasa là một âm tiết duy nhất, một tiếng thở dài, và một cái gật đầu.

Bạn đang đọc Bluesteel Blasphemer của Sakaki Ichirou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.