Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CON THÚ HIẾU KỲ

Phiên bản Dịch · 12869 chữ

Nhóm dịch : valvrareteam

CHƯƠNG 3: CON THÚ HIẾU KỲ

Nơi đây được gọi là thánh địa. Là nơi thờ Thổ thần. Trên thực tế, dù vậy, đây lại là một bàn thờ cúng tế, chứ không phải thứ được gọi là tòa nhà. Mặc dù có trụ cột và trần nhà, nhưng lại không có tường ngăn cách giữa bên ngoài và bên trong. Nó chỉ đơn giản là một nơi cho ăn của con quái vật mệnh danh thổ thần-mà không, nó chỉ đơn giản là một cái đĩa ăn tối.

Thánh địa bây giờ trống rỗng. Mới hôm nọ, một cuộc chiến khốc liệt đã nảy ra ở đây, và xác chết của những gì bị giết đã bị bỏ lại cho thối rữa hết cả. Song hiện tại, chúng đã biến đi mà chẳng chừa lại dấu vết, như thể toàn bộ nơi này đã được quét sạch. Không có cả vết máu. Các thi thể của thổ thần và đám người thân đã tự dưng biến mất.

“VUOOOOOooOOORRR …!”

Một giọng nói vang tới thánh địa từ đâu đó sâu thẳm trong khu rừng gần đây. Nghe như tiếng hú của một con thú, nhưng nó lại có gì đó hoàn toàn khác so với bất cứ loài động vật nào. Ấy là rung động của trí thông minh. So với tiếng nói của một người bình thường, thì nó thật thô sơ, và lạ lẫm… nhưng điều đó lại càng khiến nó mang lại cảm giác trần trụi.

Chẳng phải con người hay động vật, thật khó để diễn tả nó chỉ bằng một từ. Giọng nói ấy là bằng chứng cho thấy những con vật vốn đã vứt bỏ thú tính của chúng nay đã xuống đến mảnh đất này khi mà một “chỗ trống” thổ thần đã được hình thành—giống như Fiona dự đoán.

Bình minh ló rạng.

Yukinari và Dasa quyết định đi dạo quanh thị trấn. Thật ra, phương án rời khỏi thị trấn càng sớm càng tốt vẫn còn rất đáng lưu tâm, và chính Yukinari có lẽ đã chuẩn bị để làm thế. Tuy nhiên, sự mệt mỏi của Dasa lại nghiêm trọng hơn cậu tưởng, và vì vậy họ đã quyết định tạm thời hoãn lại ngày khởi hành.

Sau khi kiểm tra tình trạng mắt Dasa, Yukinari liếc nhìn cô nàng. “Okê, đi kiểm tra nơi này thôi nào. Nhớ mang theo Ớt Đỏ đấy, Dasa. Để đề phòng thôi. ”

“…Có đây… rồi. Cả đạn dự trữ… nữa”.

Yukinari vắt Durandall qua vai, và hai người bắt đầu bước xuống hành lang tầng hai của dinh thự nhà Schillings.

“Đức Chúa Tể Yukinari—”

Berta đang đứng ở đầu cầu thang. Hôm nay, thay vì bộ trang phục vu nữ quá chừng khêu gợi, cô mặc cùng loại quần áo với bất kì người phụ nữ bình thường nào trong thị trấn này mặc. Vì thế, trông cô có vẻ sáng sủa và rạng rỡ hơn so với lần đầu tiên gặp mặt. Lúc này trông cô ấy thực sự giống bất kì người con gái bình thường nào khác. Tuy nhiên—

Đừng bảo là cô ta đã đứng đó suốt đó nha?

Sự nghi ngờ đột nhiên nảy lên trong tấm trí Yukinari.

Trừ khi làm một điều gì đó điên rồ như kiểu nhảy ra khỏi cửa sổ, còn không để rời khỏi dinh thự nhà Schillings thì phải đi xuống cầu thang. Nói cách khác, vị trí mà Berta đang đứng là điểm then chốt để giám sát không cho Yukinari và Dasa rời khỏi mà không nói với bất cứ ai.

Tất nhiên, dù vậy đi chăng nữa, chắc không phải Berta muốn làm điều này. Có nhiều khả năng là Fiona hay các linh mục đã đưa ra hướng dẫn cho cô ấy.

“Có phải ngài sắp ra ngoài?” Berta hỏi, hơi nghiêng đầu.

“Ừ. Đang tính là sẽ đi dạo quanh thị trấn một chút.”

Nghe vậy, trên mặt Berta nở một cười khẽ và duyên. “Nếu thế thì, hãy cho phép em được dẫn ngài đi. Em sinh ra và lớn lên ở đây. Em biết mọi ngóc ngách của nó. ”

“Nhưng cô cũng có điều muốn làm nữa mà phải không?” Yukinari nói cẩn trọng. “Chúng tôi chỉ đi dạo chút, nên thực sự không cần phải dẫn đường đâu…”

“Dạ không, em là một vu nữ,” Berta nói, lắc đầu. “Phụng sự thổ thần là vai trò của em.”

“Điều đó không có nghĩa là cô phải—”

“Cả cơ thể và trái tim em cũng tồn tại vì thổ thần.”

Chắc ý của cô ấy là muốn làm điều gì đó cho Yukinari. Có lẽ cô ấy vẫn còn bận tâm về việc không thể hoàn thành “công việc” như một vu nữ của mình. Cô đã không bị con quái vật đó ăn thịt, cũng như không thành công trong việc sử dụng cơ thể để phục vụ Yukinari tối hôm trước. Chắc cô ấy đang cảm thấy không thoải mái, như thể mọi thứ vẫn chưa được hoàn thành.

Dĩ nhiên, Yukinari không hối hận khi giúp Berta. Dù vậy, không nghi ngờ gì nữa chính việc làm của cậu đã đẩy địa vị xã hội của cô vào vòng nguy hiểm. Theo nghĩa đó, Yukinari cảm thấy mình có trách nhiệm với cô ấy.

“Okê. Thế thì tôi sẽ mang cô theo luôn vậy. ”

“Yuki…?” Dasa nhìn mặt Yukinari từ phía bên. Cô nàng có vẻ hơi ngạc nhiên. Cả biểu hiện của Berta cũng tràn đầy sự kinh ngạc—và vui mừng nữa.

“Ngài chắc chứ?!”

“Đã không muốn người ta trả lời không thì đừng có hỏi thế… Dù sao thì, thị trấn này cũng khá lớn. Điều tệ nhất xảy ra là bị lạc, nên sau khi nghĩ lại, với một người hướng dẫn chắc chúng tôi sẽ ổn hơn.” Lời giải thích thiên về lợi ích của Dasa hơn là Berta.

Berta gật đầu phấn khởi, mặt cô sáng lên. “Vâng, thưa Đức Chúa Tể Yukinari! Tôi sẽ làm hết sức mình để đưa ngài đi thăm thú! ”

“Được rồi, không cần phải cuống lên thế đâu …”

Và thế là, Yukinari và Dasa đã quyết định để Berta dẫn họ đi quanh thị trấn. Có lẽ quả thực Berta đã được giao cho nhiệm vụ theo dõi họ, bởi dù bắt gặp ánh mắt của vài đầy tớ nhà Schillings ở tầng dưới và ở lối vào dinh thự, không ai trong số họ nói dù chỉ một lời. Họ chỉ đơn giản cúi chào kính cẩn. Có vẻ như Fiona đã chấn chỉnh họ là không được phép thất lễ. Được đối xử một cách lịch sự thì không tệ, nhưng khi Yukinari nghĩ về nguyên do—rằng họ mong muốn cậu trở thành một thổ thần—nó khá nặng nề đối với cậu.

“Lối này.”

Berta đi trước Yukinari và Dasa vài bước, thường xuyên quay lại nói với hai người. Chẳng mấy chốc họ đã đến trung tâm thị trấn và con đường chính chạy qua nó như một động mạch.

Đây là một thị trấn nhỏ, nhưng vẫn rất bận rộn, và có những người bán hàng rong khắp nơi đang bán đồ của họ. Tuy nhiên, đa phần họ chỉ có thức ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày; chỉ có một vài cửa hiệu kinh doanh đồ xa xỉ và mấy món lặt vặt. Về tổng thể thì có lẽ là thị trấn này nghèo đói. Trông nó như sở hữu tất cả những yếu tố cần thiết của một thị trấn đáng kính trọng—không có vấn đề gì với các tòa nhà, và các quận trông được sắp xếp khá trật tự—nhưng Yukinari cho rằng những món đồ xa xỉ là thứ mà họ chẳng thể nào nghĩ tới.

“Ra vậy…” Yukinari lẩm bẩm.

Đây là một thị trấn hẻo lánh vùng nông thôn, nơi chất lượng của vụ mùa thu hoạch có ảnh hưởng trực tiếp tới dân số. Có lẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi mà họ lại muốn cầu xin các vị thần giúp đỡ. Cơ mà—

“Họ không hoàn toàn cắt đứt với thủ đô, phải chứ?”

“Em không… nghĩ vậy…” Dasa trả lời.

Tối qua, họ đã ăn tối tại dinh thự nhà Schillings. Ở đó, họ đã được cung cấp cho cả một bộ dao dĩa mà dường như đã được sản xuất công nghiệp hàng loạt. Đáng chý ý, bộ dao, nĩa, và muỗng được đặt ra đã được chế tạo theo cùng một cách, và với độ chính xác đến nỗi không thể tưởng tượng rằng chúng đã được làm theo cách thủ công.

Nói cách khác, có những sản phẩm công nghiệp từ thủ đô lưu thông tại đây, cho dù chúng cực kì hạn chế. Và ngoài việc đó, cũng có cả những thợ kim hoàn trong thị trấn này. Vậy tức là—

“Đây là trại trẻ mồ côi nơi em lớn lên.” Giọng Berta cắt ngang dòng suy nghĩ của Yukinari, và cậu nhìn theo hướng cô đang chỉ. Ở đó có một tòa nhà đá trông ấn tượng một cách kinh ngạc.

“Trại mồ côi, hử.”

“Ngài có muốn xem không?” Berta nghiêng đầu hỏi.

“…Ừ. Được thôi.”

“Vâng. Thế thì—”

Berta bước qua cổng và vào trong tòa nhà. Yukinari và Dasa theo sau.

Bên trong tòa nhà, một số cô gái đang dọn dẹp dở. Một trong số họ nhận thấy Berta, và một cái nhìn sốc lan ra trên mặt cô gái.

“Berta …!”

Ngay khi nghe thấy cái tên đó, những cô gái khác ngay lập tức dừng tay và chạy đến chỗ họ, vẫn cầm nguyên đồ dọn.

“Chẳng phải chị đã tới nghi lễ rồi sao…?”

“Berta!” Một thiếu nữ nói. “Nhưng làm thế nào?!”

Biểu hiện của các cô gái tràn ngập sự lo lắng. Không phải là họ không mừng. Nói đúng hơn, họ nhìn như thể vừa thấy người chết lai vãng quanh họ—

“Có vài chuyện đã xảy ra và… chị về rồi đây.” Berta nói, gượng cười nhạt.

Cũng có đôi chút ngượng ngùng trong giọng của cô ấy. Đối với cô, dường như những cô gái này có lẽ đang chỉ trích mình về việc trở lại mà không làm tròn công việc, giống như những người dân thị trấn ngày hôm qua. Thế nhưng—

“Thế Chị, Chị, vậy là bây giờ chị có thể lại chung sống cùng bọn em rồi phải không?”

Một vài cô gái nhỏ tuổi nhất bám lấy Berta với vẻ mặt bừng sáng. Có lẽ các em ấy chưa hiểu được ý nghĩa đằng sau “vu nữ” và “nghi lễ”.

“Chị… không chắc.” Trông Berta hơi bối rối và khó trả lời. Nhưng đồng thời, trông cô lại có vẻ hạnh phúc.

“…Yuki …”

“Sao?”

Dasa gọi tên Yukinari từ phía bên, như thể đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

“Thật mừng vì bọn chị… đã cứu… chị ấy.”

“Ừm.” Yukinari gật đầu.

Dasa có lẽ đã nhìn thấy Jirina và chính bản thân mình qua Berta và mấy đứa em gái.

Jirina vốn là gia đình duy nhất của Dasa. Cô nàng chẳng có cha mẹ mà nhớ. Bằng tất cả ý chí và quyết tâm, Jirina đã là người nuôi nấng cô nàng. Đó là lý do tại sao việc chị ấy bị cướp mất đã để lại một lỗ hổng lớn đến vậy trong tim Dasa.

Yukinari chẳng thể làm gì cô nàng về vấn đề ấy, thế nhưng—

“Anh cũng mừng.” Cậu gật đầu và đặt lòng bàn tay lên đầu Dasa, rồi bắt đầu luồn ngón tay vào mái tóc bạc của cô nàng.

“…mn.”

Đằng sau cặp kính, đôi mắt xanh dương của Dasa nheo lại thành một nụ cười hạnh phúc.

Trong lúc nhóm của Yukinari đến thăm trại trẻ mồ côi, thi tại dinh thự nhà Schillings Fiona đang nói chuyện với các linh mục trong văn phòng của mình.

Cụ thể là, các linh mục đã đi quanh điều tra tình hình thị trấn và cảm nghĩ của cư dân, và hiện đang nộp lại các bản báo cáo.

“…Vậy là”, một linh mục nói với vẻ mặt u ám, “mọi người đang ngày càng nghi ngờ người đàn ông đó, cô gái đi cùng hắn ta, và cả Berta nữa.”

“Đáng chú ý,” một vị linh mục khác thêm vào, “vì Berta đã sống sót trở về mà không làm tròn công việc, nhiều người lo sợ cơn thịnh nộ của thổ thần sắp trút xuống. Thậm chí còn có người kêu gọi tiến hành lại nghi thức, mang cả vợ của họ ra để làm vật tế thứ hai.”

Người dân thị trấn đang không nghĩ đến giấc mơ hoang đường nhất của họ rằng Yukinari có thể đã giết chết thổ thần. Thật vậy, nếu ban đầu Fiona đã không nhận được báo cáo từ các linh mục, thì thậm chí đến cả cô cũng không tin điều đó—ngay cả khi đích thân Yukinari kể cho cô về sự qua đời của thổ thần. Thế nên không có gì ngạc nhiên khi người dân thị trấn lại tin rằng Berta đã chỉ đơn giản là chạy về nhà. Và bởi không có vật tế tại thánh địa, cư dân đang cảnh giác rằng thổ thần có thể tức giận trước sự mạo phạm cam kết của họ và tấn công thị trấn.

Việc thổ thần đã chết—Yukinari đã giết nó—đang được giữ im lặng. Một mệnh lệnh đã được đưa ra nhằm bịt miệng các linh mục, và rất ít người có được tất cả các thông tin chính xác. Nhưng cuối cùng thì sẽ có ai đó đến thăm thánh địa, và một khi điều đó xảy ra, thì chẳng mấy chốc người ta sẽ biết thổ thần đã bị giết. Mà không—trước đó, có lẽ thổ thần tiếp theo đã được sinh ra rồi, và đã đến thị trấn để tìm kiếm một giao kèo. Một khi điều đó xảy ra, họ sẽ không thể giữ bí mật nó được nữa.

“Không hay rồi …” Fiona nói, thở dài.

Việc người dân thị trấn này có thể sẽ tấn công Yukinari, Dasa đồng đội của cậu, hay Berta là có thể hiểu được. Vậy Yukinari sẽ làm gì? Nếu cậu có hứng đánh đấm… thì có lẽ đó không hoàn toàn là một cuộc thảm sát, nhưng hàng chục, mà không, hàng trăm người có thể sẽ chết. Cần phải có một sự thỏa hiệp. Tỉ dụ như—

“Giờ thì thổ thần đã bị giết, trong tương lai không xa, các á thần và ngoại thú sẽ cảm nhận được rằng nó đang mất tích, và sẽ đến đây. Liệu ít nhất chúng ta không thể đặt người đàn ông đó vào thánh địa như một thổ thần mới về mặt hình thức hay sao?”

Câu hỏi này đến từ vị linh mục tối cao và dường như đại diện cho ý nghĩ của tất cả những người còn lại. Về bản chất, ngay cả khi Yukinari không thể “định cư” tại vùng đất này như một thổ thần—để thiết lập một liên kết tâm linh với đất đai và bảo vệ khu vực—thì có lẽ cậu vẫn có thể thực hiện các vai trò khác: bảo vệ thị trấn khỏi sự đe dọa từ các á thần và ngoại thú. Cho rằng Yukinari đã giết chết một thổ thần, chắc chắn cậu có sức mạnh để làm được điều đó.

“Tùy thuộc vào ngài thôi, thưa Phó Thị Trưởng.” Vị linh mục giục giã Fiona trả lời, với vẻ mặt nghiêm nghị.

” Không may là, anh ta vẫn chưa bị thuyết phục…”

Tối qua, Fiona đã lại ra lệnh cho Berta lấy lòng cậu. Những lời cô đã nói thực sự rất đơn giản, “Chỉ cần phục vụ ngài ấy bằng cách nào đó và khiến ngài ấy thích cô, bằng bất cứ cách nào có thể” Tuy nhiên, có vẻ như nó không tiến triển tốt lắm. Khả năng cao là do cô nàng đi cùng cậu—Dasa. Mối quan hệ giữa cô nàng và Yukinari không minh bạch, nhưng không thể nhầm được cô ta rất quý giá đối với cậu. Thế rồi…

“Nếu nhất thiết, chúng ta có thể bắt đứa con gái làm con tin.”

“Mọi người thực sự có ý đó sao?” Fiona hỏi, thật lòng hy vọng họ sẽ nói không.

Tuy nhiên, tất cả các linh mục, bao gồm cả vị linh mục tối cao, đều gật đầu đáp lại. Họ nghiêm túc một cách quá thể đáng.

Yukinari biết được rằng trại trẻ mồ côi, thực chất là do các linh mục điều hành. Lý do mà tòa nhà được xây dựng đầy tráng lệ có liên quan đến việc nó được tạo ra như là một phần của thánh địa—không phải là nơi hành lễ, mà là nơi các linh mục ở. Thánh địa ấy chỉ đơn giản là khác xa trại trẻ mồ côi này.

Nếu là vậy thì, Yukinari nghĩ, có thể cậu sẽ sớm bắt gặp những linh mục đó—nhưng cậu được bảo rằng họ đều đã ra ngoài hết. Vậy nên, không thấy dấu hiệu của bất kỳ rắc rối nào, Yukinari đang thong thả trong khi những đứa trẻ mồ côi thể hiện với cậu lòng hiếu khách.

“Em đã sợ rằng nó không phải điều gì đặc biệt…” Berta nói. Cô và những bé gái khác đã mang cho cậu ít trà.

“Cảm ơn,” Yukinari nói, rồi cầm cái tách gỗ với đĩa mà Berta đang đưa cậu.

Có cái gì đó trên chiếc đĩa trông giống như một gốc cây. Có phải đồ ăn vặt không? Hay ý là khuấy trà với cái này để… tăng hương vị cho trà hay gì đó? Cậu quay về phía Dasa và nhìn cô nàng vẻ thắc mắc. Có vẻ chính cô cũng chẳng biết, và bèn lắc đầu đáp lại.

“Hừm…”

Cậu không muốn đáp trả lòng tốt của Berta bằng cách làm điều gì đó hết sức ngu ngốc. Thật không may, cô ấy đã ra khỏi phòng—có lẽ là có việc phải làm—và vì vậy cậu không thể hỏi cô ấy nên làm gì với nó.

Yukinari vừa nhấm nháp trà trong lúc chờ đợi vừa xem xét lựa chọn của mình.

“Thưa ngài?”

Yukinari nhìn sang bên thấy một đứa trẻ mồ côi, chừng năm sáu tuổi, vừa xuất hiện từ đâu đó và hiện đang nhìn cậu với vẻ mặt tò mò.

“Ngài sẽ không ăn nó sao?”

“À, vậy ra cái này ăn được.”

“Vâng. Ngài cắn nó. Và rồi, nó có vị ngọt. ”

“Chuẩn…”

Rõ ràng, nó không phải là một loại hoa quả, mà là một loại cây giống như mía trực tiếp trữ đường ngay trên cành, lá và rễ của nó. Yukinari cầm cái gốc trong tay, và—

“Hửm?” Cậu lại liếc về phía bé gái. Em ấy đang nhìn chằm chằm tay cậu với miệng há ra.

“Em muốn nó không?” Cuối cùng Yukinari hỏi.

“Được ạ?!” Mặt em lập tức bừng sáng, và chìa tay ra xin cái gốc. Yukinari đưa nó cho em ấy, và em dùng hai tay để tách nó ra làm hai, rồi lại tách đôi từng phần, chia ra thành bốn.

Rồi, quay người lại, em ấy nói, “Ế, ra mà xem ngài ấy cho mình cái gì nè!”

Hai em gái khoảng cùng độ tuổi chạy tới từ ngưỡng cửa. Rõ ràng là, hai đứa đã đứng đó quan sát Yukinari từ nãy. Hiếm khi trại trẻ mồ côi có khách đến thăm, nên đây là hành vi có thể hiểu được đối với những đứa trẻ tràn đầy sự hiếu kỳ.

Thế nhưng—

“Này! Các em đang làm gì thế?”

Berta đã trở lại phòng. Lời lẽ của cô chỉ ra rằng cô đang quở trách chúng, nhưng giọng không quá nghiêm khắc. Yukinari có cảm giác rằng cô ấy đang không thể tin nổi sự trơ tráo của những cô em gái này.

Nhưng dù thế nào thì, điều này đã thay đổi ấn tượng của cậu về Berta một chút. Berta đã luôn mang lại ấn tượng của một người lớn trưởng thành nhưng có phần bẽn lẽn, song cách cô đối xử với “các em gái” cùng chung cảnh mồ côi như mình thực sự gợi nhắc đến một người chị gái.

Các linh mục nhận phần tham gia ít nhất vào việc quản lý trại mồ côi, vậy nên các cô gái lớn tuổi hơn không có sự lựa chọn nào khác ngoài điều khiển cuộc sống hàng ngày. Kết quả là hệ thống này, nơi các trẻ mồ côi lớn hơn chăm sóc lứa trẻ tuổi.

Berta cúi xuống trước mặt các em gái và nhẹ nhàng nói với chúng. “Đồ ngọt ấy dành cho khách của chúng ta mà, có nhớ không?”

“Nhưng anh ấy đã cho em rồi…”

“Khi điều đó xảy đến, em phải nói, ‘Không, cảm ơn.'”

“Aww,” các em gái đồng loạt kêu lên đầy thất vọng.

“Nhưng hôm qua không có đồ ngọt, hay cả hôm trước…”

“Ờm, đừng lo cho tôi,” Yukinari nói, nở một nụ cười nhã nhặn. “Tôi, ềm … Nói sao nhỉ, ờ… dù sao thì tôi cũng không thích đồ ngọt.”

Điều đó không đúng sự thật; cậu chỉ muốn cho các em gái ăn nó. Từ phản ứng rõ ràng của chúng và cách mà chúng dùng từ “đồ ngọt” để chỉ một cái gốc cây gần như đã được nhổ thẳng từ đất đặt lên đĩa, cậu có thể nói đó là một sự thết đãi hiếm hoi đối với tụi nhỏ, theo nghĩa đen. Và cậu nghĩ rằng thức ăn có lẽ nên được trao cho những người sẽ nhận được nhiều niềm vui và sự sung sướng nhất từ ​​việc ăn nó.

“Tôi… cũng thế,” Dasa nói, và đưa luôn đĩa của mình cho các em gái. Các em gái rạng rỡ đồng thanh cảm ơn Dasa và không do dự lấy đi đồ ngọt trước khi Berta kịp ngăn chúng. Có cảm giác rõ ràng như thể chúng sẽ kết được một người bạn mới, khi một đứa hỏi Dasa liệu chúng có thể gọi cô nàng là “Chị Lớn”.

Yukinari cảm thấy một ánh sáng ấm áp khi nhìn họ. Có một cái gì đó dễ chịu trong cách chúng trung thực với những gì chúng muốn. Trong khi đó Dasa đang chớp mắt đầy sửng sốt.

“Có chuyện gì vậy?” Yukinari hỏi.

“Chị… Lớn,” Dasa lẩm bẩm, có vẻ đang bối rối. “Chúng gọi em là… Chị Lớn.”

“Thì, theo cách nhìn nhận của tụi nó—”

Yukinari tới được đó, rồi chợt nhận ra. Trước Dasa chưa bao giờ thực sự tương tác với những trẻ nhỏ tuổi hơn mình. Vậy nên cô nàng chỉ từng trải nghiệm cảm giác bị đối xử như một người em gái.

Dasa vốn dĩ là đứa nhỏ tuổi hơn—hiển nhiên là vậy theo quan điểm của người chị gái ruột Jirina, mà còn cả cách nhìn nhận của Yukinari nữa—vì vậy không thể nào để anh ấy tránh được cô ấy như một em gái. Ít ra thì cậu hình dung rằng mình đang đối xử với em ấy theo cách đó. Yukinari chưa bao giờ thực sự có em gái, chỉ có chị gái Hatsune, nên đành phải dựa vào trí tưởng tượng của mình. Nhưng—chi tiết thế là đủ rồi.

“Hử. Dasa trưởng thành, chị gái. Khó hình dung thật đấy.”

“…Yuki.” Dasa hơi phồng má và lườm Yukinari. “Ý gì… hả?”

“Không có gì đâu?”

“Anh biết đấy, em không chỉ là… người để anh—“ Dasa bắt đầu mở lời, rồi dừng lại. Má nàng đỏ ửng, và nàng nhìn ra chỗ khác.

“Để anh làm gì cơ?” Yukinari vừa hỏi vừa cười khúc khích.

Đây không phải là lần đầu Dasa phản ứng một cách kỳ quặc với từ “chị gái”. Trước đây cô nàng đã từng hành động bất thường như vậy một vài lần—một dạng bực bội, phản ứng xót xa. Yukinari không biết đó là gì, và Dasa sẽ không trả lời ngay cả khi được hỏi…

“Em rất xin lỗi…” Berta dường như cảm thấy rất ăn năn và xấu hổ. Trông cô giống như người chị gái đang xin lỗi cho hành vi sai trái của mấy đứa em ruột của mình, và Yukinari cảm thấy điều đó thật hoài niệm.

Hatsune và Jirina.

Họ vốn rất quan trọng đối với Yukinari—và cậu đã mất cả hai người.

“Nghiêm túc đấy, cô không cần phải lo lắng về điều đó đâu,” Yukinari nói, nhìn mấy đứa em gái khúc khích chạy ra khỏi phòng khi Berta xua đuổi chúng.

“Tôi đã thấy rất nhiều điều tốt đẹp.”

“Điều tốt đẹp?”

“Dasa được gọi là ‘Chị Lớn.’ nè. Cô trong vai trò người chị gái nè. Mấy thứ kiểu vậy.”

Trên mặt Berta hiện lên một vẻ bối rối. Yukinari tự hỏi liệu có phải mình đã nói điều gì đó tệ.

“Em không nghĩ mình là một người chị gái tốt…” vẻ mặt Berta bỗng chùng xuống. “Em là một nỗi ô nhục vì đã sống sót trở về…” Yukinari cau mày. Đúng như cậu nghĩ, nó vẫn còn lởn vởn trong tâm trí Berta rằng cô ấy đã không hoàn thành “công việc” vu nữ của mình—như là một vật tế.

“Em là loại chị gái kiểu gì cơ chứ, khi mà thậm chí còn chẳng làm được một việc đơn giản là bảo vệ các em gái của mình …”

Chắc hẳn cô ấy vừa nói về việc ngăn những người con gái khác trở thành vật tế bằng cách hy sinh chính bản thân mình. Theo những gì cậu nghe được từ Fiona và những người khác, nếu vu nữ không thể làm tròn công việc hiến tế của mình, thì thường thổ thần sẽ nổi điên, và sẽ cần đến hai hoặc ba vu nữ để dập tắt cơn thịnh nộ của nó. Chắc chắn có thể nói rằng bất kể sự hiến dâng của Berta, cô ấy đã không thể bảo vệ được hoàn toàn các cô gái khác. Tuy nhiên—

“Có đấy chứ,” Yukinari nói, và chỉ vào tách trà Berta vừa phục vụ cậu. “Cô đang phục vụ tôi khá tốt đấy.”

“Đức Chúa…” Berta chớp mắt vài cái, dường như không biết phản ứng thế nào. Cô hạ thấp ánh nhìn của mình khỏi cậu một chút trước khi nói tiếp. “Có phải em… um… thực sự… đang phục vụ ngài tốt không?”

“Ừ, chuẩn đấy. Thậm chí cô còn cho tôi xem quanh thị trấn và các thứ nữa mà.”

“Em chỉ … tự hỏi liệu có ổn không khi mọi thứ có thể… dễ dàng đến thế…” Berta do dự ráp nối những từ ngữ.

Điều mà cô ấy đang muốn nói, nói tóm lại, có vẻ là việc này quá mức dễ dàng và liên quan đến ít đau khổ hơn là bị thổ thần ăn thịt, vì thế cô ấy không thực sự cảm giác rằng mình đang phục vụ cậu. Có vẻ như đối với Berta “phục vụ” phải là một công việc khó khăn nào đấy.

Có lẽ cảm giác này đã dấy lên một mặc cảm tội lỗi vì đã được nuôi bằng tiền thuế của thị trấn. Các linh mục và thậm chí cả người bản địa chắc hắn đã đóng cái suy nghĩ ấy vào đầu cô bất cứ khi nào có thể để cô ấy chấp nhận số phận của mình như là vật tế một cách tự nhiên.

“Ổn mà. Nghiêm túc mà nói nhé,” Yukinari nói dõng dạc. “Tôi cảm thấy tiếc rằng người mà cô đang phục vụ thực sự không phải là một thổ thần. Nhưng đó không phải lỗi của cô. Chính tôi mới là người đã chọn phá đám cái nghi thức đó. Nếu có gì, thì cô có thể cứ đổ lỗi cho tôi về điều này cũng được.”

“Không, em không bao giờ có thể—” Berta trông có vẻ sốc trước ý nghĩ ấy, như thể thậm chí còn chưa bao giờ cân nhắc đến nó.

“Dù sao thì, nếu cô sẽ phải ở gần tôi, thì tôi muốn cô nghĩ rằng “Phục vụ ngài ấy thật dễ!” hơn là, “Mình đang đau khổ, vất vả quá” và các thứ. Ý kiến cá nhân đấy.”

“Ồ, không, em không—” Berta vội vã lắc đầu. Rồi, cô ấy nói lẩm bẩm “Chúa Tể Yukinari, ngài là… một người kì lạ.”

“Ừ, tôi biết là mình đáng ngờ mà.”

“Không, ý em là, ừm…” Berta cố gắng tìm cách để diễn đạt nó. “Em rất xin lỗi, em không thể diễn tả nó thật hay…”

Cô ấy đang nhìn chăm chăm xuống mặt đất và má đỏ ửng. Giống như thể cô ấy—

“Ừ … thôi không sao,” Yukinari nói, gãi gãi má trước cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ. Dasa nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt khinh miệt.

“…Hám gái.”

“Anh đã làm gì cơ chứ?!” Yukinari kêu lên phản đối, cảm giác như vừa bị đối xử hoàn toàn bất công.

Sau khi Yukinari và Dasa uống xong trà và dành chút thời gian chơi với các “em gái” của Berta, mấy đứa đã bắt đầu trở nên quấn quít với họ, họ rời khỏi trại trẻ mồ côi để đi bộ trở lại qua thị trấn.

Không có ý nghĩa đặc biệt nào trong việc dừng chân ở trại trẻ mồ côi, nhưng Yukinari cảm thấy hơi mừng vì đã làm vậy. Kể từ khi đến thị trấn Friedland, cậu toàn nghe nào là vật tế với mấy thứ kinh tởm này nọ. Có cơ hội để chơi với đám trẻ con ngây thơ v̶̶ô̶ ̶s̶̶ố̶ ̶t̶̶ộ̶̶i̶ quả thực rất là thoải mái. Thế nhưng…

“Không dứt nổi cái cảm giác ấy…” Yukinari tự nhủ khi bước xuống phố.

Thị trấn đang hành xử kỳ lạ. Cứ mỗi lần nhìn nhóm của Yukinari là đám cư dân lại lập tức tụ tập thành các nhóm nhỏ và bắt đầu xì xào bàn tán. Và những nhóm này thỉnh thoảng lại liếc nhìn họ một lần. Có tưởng tượng cỡ nào thì cũng không thể nói mấy cái ánh nhìn ấy là thân thiện được.

“Mình nghĩ vậy…” Yukinari lầm bầm, nhìn Berta đang đi trước mặt. Những người dân thị trấn không phải đang nhìn chằm chằm Yukinari và Dasa, mà là cô ấy.

Mới đầu Berta vẫn còn đi bộ bình thường, nhưng càng lúc cô ấy càng thõng vai xuống và cúi mình về phía trước. Cô vừa rụt cổ lại sát đến vai vừa bước, như thể trong thâm tâm đang hy vọng rằng giá như mình có thể biến mất.

“Xì xồ cái quái gì vậy trời? Cứ thì thà thì thầm thế. Đáng sợ vãi.” Yukinari cố ý giả vờ rằng mình không biết nguyên do.

Berta chợt khựng lại, quay ra đối mặt với cậu và nói với một nụ cười gượng như thể sắp khóc đến nơi, “Đó là… vì em đã không làm việc của mình mà còn dám cả gan quay lại…”

“Ý cô là làm vật tế hả?”

“Vâng.” Berta gật đầu.

“Vu nữ thường lui tới đền thờ. Thuế và đóng góp của người dân thị trấn được dùng để nuôi nấng những trẻ mồ côi được chọn để trở thành vu nữ. Đó là điều giữ cho thị trấn này được bảo vệ. Bọn em đã có truyền thống này từ rất lâu đời…” Cô nói dõng dạc, nhưng với đôi mắt hướng xuống đất. “Chỉ nhờ thuế và sự rộng lượng của họ mà cuộc sống hàng ngày của bọn em mới có thể yên ổn…”

“Nghe giống kiểu mấy nghi lễ hiến tế của Aztec và Inca cổ đại…” Yukinari nhớ lại một điều mà cậu đã từng nghe ở thế giới trước của mình: ở xã hội Aztec và Inca cổ đại, các nghi lễ hiến tế đã được tiến hành, trong đó những vật tế bị giết như cống phẩm cho một trong các vị thần của họ. Cho đến thời điểm vật tế bị giết, họ sẽ được đối xử như là hóa thân của vị thần đó. Họ sẽ sống mà không cần phải làm việc và không bao giờ phải chịu bất kỳ sự bất tiện nào. Tuy nhiên, cuối cùng họ sẽ phải thanh toán tất cả các hóa đơn bằng chính cái chết của họ.

“Đó là gì vậy? Aztec… cổ đa …? “Berta hỏi Yukinari với vẻ mặt khó hiểu.

“À, không có gì đâu,” Yukinari nói, lắc đầu. “Đang tự kỉ nói nhảm chút thôi ấy mà.”

Nếu nói về “thế giới cũ” ở đây, thì có khi cậu cũng sẽ phải giải thích cho cô ấy rất chi là nhiều điều khác nữa, bao gồm cả lý do tại sao ngay từ đầu cậu và Dasa lại dấn thân vào cuộc hành trình vô nghĩa này. Thế thì tệ lắm. Chắc vậy.

“Chả là…”

Yukinari chợt nảy ra điều gì đó, bèn quay về phía trại mồ côi phía sau mình. Nó đã được xây dựng bằng đá rắn chắc, và trông tốt hơn đáng kể so với các tòa nhà khác. Tuy nhiên, nhìn kĩ hơn mới thấy tòa nhà chẳng có tí trang trí bên ngoài của loại nào. Bề ngoài của nó có thể được gói gọn với một từ duy nhất: mộc mạc. Đối với Yukinari, thì nó gần giống như một nhà tù vậy.

“Cùng với các nghi thức của người Aztec cổ và người Inca, tôi có nghe nói rằng các vật tế được toàn thời gian làm theo ý mình, cho đến ngày họ bị giết…”

Ấy là kiến ​​thức mờ nhạt ở sâu thẳm trong tiềm thức, vậy nên cậu chẳng biết nó đáng tin tới mức nào. Nhưng cậu nghĩ mình nhớ đã nghe nói rằng các vật tế thần định sẵn thường được đánh đồng với vị thần đó, và người ta cung phụng vụ họ với sự tôn kính tột bực cho đến ngày tiền định. Vâng, thật vinh dự khi được là một vật tế. Yukinari cảm thấy không thoải mái với ý tưởng—nó đi ngược các chuẩn mực của cậu—nhưng biết đâu các vật tế của người Aztec cổ và Inca có khi đã thực sự vui mừng khi hiến mạng mình cho điều ấy. Còn ở đây thì…

“Nó giống như là—” Yukinari nuốt từ kế tiếp ngược trở lại. Cậu không thể nói ra từ “vật nuôi” trước mặt Berta được.

“Yuki…?” Dasa ngước nhìn Yukinari vẻ thắc mắc.

“Không có gì,” Yukinari nói, và mỉm cười với cô nàng. Thế rồi—

“Yukinari.”

Từ phía bên kia đường Fiona và một vài linh mục đang đi về phía họ.

Fiona và mấy người kia đề nghị họ rằng tất cả cùng ghé thăm “thánh địa”.

“Để chúng tôi tận mắt chứng kiến xem, Yukinari, có thực là anh đã quật ngã thổ thần hay không.”

Ít ra thì, ấy là cái cớ. Yukinari đã hoài nghi rằng phải chăng đó là lý do thực sự. Nếu họ chỉ muốn tìm hiểu xem cái chết của thổ thần là thực hay không, thì không nhất thiết phải ép cả ba người đi cùng làm gì. Và chắc chắn việc mang theo cỡ mười linh mục không có ý nghĩa gì cho lắm.

Tuy là vậy, song dù sao thì cậu đang bắt đầu cảm thấy phát bệnh khi đi bộ qua thị trấn, do người dân thị trấn không ngừng chĩa những ánh nhìn lạnh lẽo về phía Berta, nên bèn quyết định làm theo đề xuất của Fiona.

Tuy nhiên, khi đến được thánh địa, họ lại không thể xác nhận xác của thổ thần. Nó không ở đó. Bất kì chỗ nào. Ngay cả một phần cũng không.

Không chỉ thổ thần bị mất tích; thậm chí cả thi thể đám người thân của nó cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Có các vệt máu nằm rải rác, song chỉ là những vệt không hơn không kém, và cho tới lúc này thì không thể phân biệt được chúng là từ Thổ thần và đám người thân hay từ nhiều vu nữ đã hy sinh ở đây mà ra nữa.

“Anh nói mình đã quật ngã thổ thần ở đâu cơ?” Fiona hỏi.

“Thì, lẽ ra nó phải ở quanh đây chứ nhỉ,” Yukinari nói, chỉ về phía một cột đá vỡ nát của thánh địa.

Lạ thật đấy. Một thi thể không thể phân hủy hoàn toàn chỉ trong vài ngày được. Phải chăng nó bị ăn? Quanh nơi này toàn là rừng rú… Mình có thể mường tượng ra vài bầy động vật quanh đây…

“Chẳng có thi thể nào sất,” Fiona nói, cau mày.

“Không, không có.” Cậu buộc phải đồng tình. “Có khi nào nó đã tan chảy và, ừm, biến mất không?”

Anh nhìn Dasa cầu cứu, nhưng cô nàng lại lắc đầu. Chắc thế có nghĩa là nàng cũng chẳng biết. Giống như cậu, nàng chẳng biết gì hơn ngoài những thứ được viết trong một cuốn từ điển.

Berta đưa ra một lời giải thích thay cho Dasa. Có lẽ cô ấy nghĩ có khi mình đúng, mà cũng chẳng có gì để làm. “Em từng nghe kể rằng thổ thần là những sinh vật sống rất lâu và đã vượt quá một ‘giới hạn’ nhất định.”

“Vượt quá giới hạn?” Cậu hỏi.

“Vâng. Chúng là những sinh vật đã sống quá tuổi thọ định sẵn ​bằng cách nào đó, và kết quả là đạt được sức mạnh to lớn cùng trí khôn vượt trội loài người. Chúng ta gọi các sinh vật như vậy là ‘thần’, hoặc đôi khi là ‘thần linh’.”

Tuy nhiên, “thần linh” rõ ràng là những sinh vật đã bắt đầu loại bỏ dạng vật chất của chúng. Đối với Yukinari, gọi chúng là “sinh vật sống” thì có vẻ hơi miễn cưỡng.

“Nghe như kiểu Yaoyorozu no Kami ấy.”

“Yaoyo… gì cơ?”

“Không có gì,” cậu nói, nhún vai.

“Bởi sức mạnh vượt trội, chúng cai trị con người như những thực thể thượng đẳng hơn,” Fiona nói với cậu, tiếp lời Berta. “Những thứ ấy bao gồm á thần, thổ thần và thân nhân của chúng, và các ngoại thú. Thổ thần là cách chúng tôi gọi những sinh vật có thể tạo liên kết tâm linh với đất đai và gây ảnh hưởng tới môi trường của chúng.”

“Tôi đã khá nhiều nghe về mấy cái đó rồi…”

“Chúng tôi—tổ tiên của chúng tôi—đã lập ‘thỏa thuận’ với những thổ thần ấy. Chúng tôi đã duy trì các thỏa thuận qua nhiều thế hệ. Chúng tôi đổi việc thường xuyên cung cấp cho chúng các vu nữ lấy sự dựa dẫm vào thổ thần để bảo vệ khu vực này. Nguyên nhân chúng được gọi là ‘thần’ là do vẻ ngoài kỳ quái của chúng.” Giọng Fiona lộ rõ vẻ cay đắng. Rõ ràng cô không ủng hộ hệ thống hiến tế này.

“…Á thần …thổ thần… ngoại thú… thần linh …” Ấy là những lời Dasa lẩm bẩm. Cô nàng đang giữ nhỏ giọng, nên chỉ có Yukinari mới nghe được. “…Trong hệ tư tưởng… của Giáo Hội… chúng chỉ được gọi chung là… ‘quỷ’…”

“Quỷ, hử?” Yukinari cũng giữ giọng của mình có phần khe khẽ đáp lại. “Không ngạc nhiên khi mà một tôn giáo độc thần lại đối xử với chúng như vậy.”

“Yukinari.” Fiona nhìn thẳng mặt cậu. “Tôi biết anh đã nói rằng mình không muốn, nhưng xét đến việc anh đã giết ‘vị thần’ mà chúng tôi đang thờ phụng, chúng tôi muốn anh chịu trách nhiệm về việc thị trấn của chúng tôi hiện đang không có khả năng tự vệ.”

“Như tôi đã nói—”

“Vậy nên tôi có một đề nghị mới cho anh,” Fiona tiếp tục, ngắt lời cậu. “Nếu anh không thể làm những điều tương tự như thổ thần, thì làm ơn, ít nhất hãy ở lại trong thánh địa này.”

“…Hả?”

Yukinari nhìn quanh. Có lẽ họ đã cố ý dùng từ “thánh địa” để mô tả nơi này, nhưng sự thật là ta không thể gọi nó là “thánh địa” một cách hợp lý được nữa. Cùng lắm thì có thể nói nó “đã từng là” một thánh địa. Dù trước đây cũng khó có thể gọi nó là một tòa nhà, song hiện một số cột đá đã vỡ nát, và phiến đá vốn gia cố chúng thì lại đang nghiêng ngả xuống đất. Yêu cầu họ sống ở nơi này chẳng khác nào bảo họ cắm trại ngoài trời cả.

“Điều này cũng sẽ giúp ngăn chặn cuộc xung đột vô nghĩa giữa mấy người và người dân thị trấn.”

“Ồ. Đúng rồi.” Yukinari gật đầu, miệng chát chúa.

Lý do mà cư dân thị trấn, đã ném cho Berta những cái nhìn lạnh lẽo, vốn kết án cô bởi trong tâm trí họ có sự an toàn của thị trấn. Thái độ ấy không bắt nguồn từ sự tôn kính sâu sắc đối với thổ thần. Họ không thực sự quan tâm liệu có phải Berta đã trở thành vật tế hay không; miễn là thổ thần hay cái gì đó tương tự đang bảo vệ thị trấn, thì họ sẽ hạnh phúc.

Kết quả tất yếu là, nếu họ biết rằng Yukinari đã quật ngã vị thổ thần, thì họ sẽ không nghi ngờ gì cậu nữa. Trên thực tế, chắc hẳn họ sẽ tựu chung cả Berta, Dasa lẫn Yukinari cùng chịu trách nhiệm và yêu cầu họ làm gì đó. Và nếu ba người từ chối, ai biết họ có thể làm gì cơ chứ…

“Thế, Chúng tôi sẽ sống ở đây thế nào đây?” Yukinari vặc lại. “Chẳng có gì ở đây cả.” Thật vậy, tất cả những gì sừng sững ở đó là mấy cái cột đá. “Yêu cầu chúng tôi ngủ ngoài trời ở một nơi lộng gió thế này thì có hơi quá đáng đấy.”

“Chúng tôi có thể xây dựng một túp lều để phục vụ cho mục đích này,” Fiona nói. “Và dĩ nhiên—”

Một linh mục xen vào. “Không cần cô gái sống ở đây.”

Bên cạnh Yukinari, Dasa chỉ ngón tay vào mình và nghiêng đầu bối rối.

“Xin lỗi!” Fiona lên giọng. “Tôi đã bảo là tạm gác lại chuyện đó và để tôi thuyết phục anh ta cơ mà—”

“Cô gái sẽ sống trong thị trấn,” vị linh mục nói, phớt lờ Fiona. Chính tại thời điểm đó, một vài linh mục khác liền ập vào giữa Yukinari và Dasa.

Yukinari phản ứng mau lẹ—rồi khựng lại. Các linh mục đều đang thò tay vào áo choàng.

Rất có thể có dao giấu trong đó. Nếu cậu hành động bất cẩn, họ sẽ giết Dasa. Đó là những gì họ đang nói.

Cả Yukinari lẫn Dasa đều được trang bị súng, nhưng để một linh mục rút lưỡi dao ra và chém hoặc đâm họ ở tầm gần thì nhanh hơn gấp nhiều lần. Và tệ nhất là, Ớt Đỏ của Dasa đang nằm trong túi. Cô nàng không thể ngay lập tức rút nó ra và bắn được.

Dasa vốn đã ở trong tầm với, và do đó, Yukinari gỡ bỏ thế phòng thủ của mình.

“Yuki—” Vẻ mặt Dasa đanh lại đôi chút. Chắc nàng hiểu tình hình. Trông Berta cũng có vẻ bối rối; đôi mắt cô đang đảo qua đảo lại giữa Yukinari và Fiona. Có vẻ như cô ấy đã không được nói cho điều này từ trước.

“Không cần lo lắng,” một linh mục nói, nét mặt lão cũng có chút căng thẳng. Có khi lão ta cũng đang cảm thấy áp lực. “Chúng tôi sẽ đảm bảo đáp ứng được các nhu cầu cơ bản của cô ấy.”

“Bằng cách ném em ấy vào một nơi giống cái trại mồ côi mà Berta được nuôi nấng hả?”

“Thì sao?” Linh mục trả lời, như thể chẳng thấy điều đó có vấn đề gì sất.

“Yukinari, tôi—” Fiona nói, hoảng hốt.

“Tôi biết rồi.” Yukinari gật đầu về phía cô.

Xét theo những gì cô ta vừa nói với lão linh mục, thì vụ bắt “con tin” này có lẽ đã được thảo luận từ trước, và Fiona đã phản đối nó. Có lẽ cô ta đã nói rằng mình sẽ thuyết phục Yukinari và bảo mấy lão kia đừng can dự vào, song các linh mục lại phớt lờ mệnh lệnh trên cương vị phó thị trưởng của cô. Chắc hẳn họ đã nghĩ rằng không chắc một cô gái trẻ như cô ta sẽ có khả năng thuyết phục được cậu.

Yukinari hít một hơi dài. “Mẹ kiếpp.”

Cậu có thể mường tượng ra cảnh Dasa có khả năng sẽ được đưa lên làm vật tế để chuẩn bị cho tình huống cậu chết trong một cuộc chiến chống lại các á thần và ngoại thú. Theo quan điểm của người dân sống ở đây, thì đó có lẽ là dự đoán hợp lý nhất, và ngoai trừ những người dính líu vảo thì sẽ chẳng có ai phàn nàn cả.

“Để xem nào,” Yukinari nói, gãi gãi gáy. “Tôi bằng lòng thừa nhận rằng việc giết thổ thần trước khi biết cách hoạt động của mọi thứ quanh đây là một nước đi tồi tệ. Thôi được rồi, nó là một bước đi tồi tệ.”

“Yuki—” Dasa cố nói gì đó, nhưng Yukinari thấy các linh mục nắm chặt vai cô nàng như thể bảo mày im mồm đi.

“Nhưng mọi người này, tại sao không thử nhìn nhận ‘trước mắt’ kĩ hơn một chút?”

“Trước mắt?” Các linh mục thốt lên vẻ ngờ vực. Fiona, trong khi đó, lại mở mắt to hơn thường lệ, như thể Yukinari đã nhìn thấu cô vậy. Chắc hẳn phải có gì đó trong lời nói của cậu đã tác động mạnh mẽ với cô.

Yukinari đã phát hiện ra, hoặc đúng hơn là xác nhận, một vài điều khi đi qua thị trấn.

Mức độ văn hoá và nền văn minh của thế giới này, khi so sánh với “thế giới trước,” của Yukinari, nhìn thoáng qua thì có vẻ là thời Trung Cổ: nó bị chi phối bởi lối suy nghĩ mê tín dị đoan, và trên cái danh nghĩa giữ gìn truyền thống cao quý, chẳng ai thậm chí mảy may bận tâm đến việc nâng cao chất lượng cuộc sống của mình hay cải cách lại hệ thống. Tất nhiên, phải nói rằng người dân của thị trấn này không chỉ đơn giản là lười biếng; chỉ là họ có quá nhiều thứ để đối mặt hơn là suy nghĩ về những thứ xa xỉ như vậy.

Tuy nhiên, trên thực tế, công nghệ và cơ sở vật chất để sản xuất một số sản phẩm công nghiệp có tồn tại ở thế giới này, và lợi ích của chúng cũng lan tới cả thị trấn này nữa, dù chỉ là một phần giới hạn. Thế giới này không sánh bằng ‘hiện tại’ của cái cũ của cậu, nhưng ít nhất có thể coi nó là ‘hiện đại’, ở khoảng mức độ nào đó loanh quanh thế kỷ mười tám mười chín. Tất nhiên, không phải mọi thứ đã phát triển ở đây giống như “thế giới trước” của Yukinari, nhưng cậu nghĩ rằng những người ở thị trấn này lẽ ra ít nhất cũng có thể tìm những cách khác để cải thiện mức sống của họ thay vì bị kẹt lại trong quá khứ .

“Tôi hiểu việc phó thác mọi thứ cho thổ thần hay gì đó thì dễ dàng hơn nhiều,” Yukinari nói, nhìn thẳng các linh mục. “Các người không nhất thiết phải suy nghĩ về bất cứ điều gì theo cách đó. Nhưng điều này không thể tiếp tục trong—”

Lời cậu bị gián đoạn bởi một tiếng rít ngắn, đáng sợ.

Ai nấy đều quay về phía phát ra tiếng ồn.

Nó đến từ một trong các linh mục, cái người cách xa đám còn lại một đoạn ngắn, đang điều tra tình trạng của “thánh địa”.

Lão ấy đã—

Tiếng thét của Fiona và Berta bị kẹt trong cổ họng.

Vị linh mục đang ở trong tay một con thú man rợ to khổng lồ. Đầu của lão linh mục đã bị tách ra, và con thú đang ngấu nghiến chất xám trong não.

Nó thè ra cái lưỡi dài từ cái miệng toàn răng nanh và thọc vào hộp sọ của linh mục. Tiếp đến là một loạt soàm soạp kinh tởm, mỗi tiếng đều khiến cho cơ thể vị linh mục rối loạn và mắt thì lộn ngược lên đầu, chỉ để lại lòng trắng.

“… Ngoại thú…!” Dasa lặng lẽ nói. Và cô nàng nói đúng. Đây là thứ mà Fiona gọi là ngoại thú—một con vật đã vứt bỏ thú tính của nó.

Fiona cảm thấy lông tóc trên người mình đang dựng đứng lên hết cả.

Cô biết về ngoại thú và á thần, nhưng đây là lần đầu tiên chạm trán với một con. Trước kia những con quái vật này rất hiếm khi mới dám bén mảng đến, bởi thị trấn được bảo vệ bởi thổ thần—ấy là lãnh thổ của thổ thần. Ngay cả những con quái vật đã đến đây với tham vọng chiếm ngôi thổ thần thường bị nó giết trước khi con người kịp để mắt tới chúng. Nhưng điều này—

“Không… Không, nó cũng là…”

Thứ này hoàn toàn khác so với việc xem một bức tranh hay nghe mô tả lại. Chỉ mới đứng đó thôi, mà con quái vật này đã bao phủ sự tuyệt vọng lên mọi thứ xung quanh nó. Mới nhìn qua cô đã có thể biết ngay: không đời nào một người có thể đánh lại thứ này và giành chiến thắng. Nó được bao phủ bởi lớp lông dày, mỗi chân đều to hơn thân người, và mấy cái sừng lớn—hoặc có lẽ là vây—đang lớn dần lên dọc theo chiều dài từ lưng tới đầu của nó. Một con người chưa chắc có thể chịu nổi một cú va chạm với nó. Người họ sẽ ngay lập tức bị đè bẹp và xé nát, ép cho hơi thở cuối cùng hắt ra ngoài.

Các ngón tay trên hai cẳng tay của nó dài giống như của con người, và có vẻ chúng có khả năng vận động phức tạp. Trên thực tế, ngay lúc này đây những “bàn tay” ấy đang nắm chặt vị linh mục mà nó vừa mới bắt được.

“…Ngoại thú …!”

Fiona không biết ai đã thốt ra lời đó, nhưng họ không sai. Đây không phải là một á thần. Nó là một con quái vật đã vừa không thể trở thành á thần vừa biến đổi một cách dữ dội từ những gì khiến nó là một loài động vật.

Một trong những yếu tố làm nên thổ thần là trí thông minh vượt trội rõ rệt của chúng khi so sánh với động vật, nhất là khả năng nói ngôn ngữ loài người (dẫu kém). Tuy nhiên, con quái vật này thiếu điều đó. Nó vẫn chưa nói ra một từ nào của loài người, và, đáng nói nhất là, mặt nó là khuôn mặt của một con thú hay động vật, không bao giờ thể hiện bất kỳ biểu hiện nào của con người.

“C-Chạy đi…”, một linh mục nói từ phía nền đất. Cẳng chân lão ta hẳn đã dã dời vì sợ hãi để làm theo chính lời kêu gọi của mình. “Ch-Chúng sẽ ăn… ăn…”

Con ngoại thú đang ăn não nạn nhân của nó. Chiếc lưỡi dài liếm láp kì cọ trong đầu lão linh mục, nứt ra như một quả óc chó, khi nó hút và ngốn tất cả mọi thứ bên trong. Nếu chỉ đơn giản là đói, thì có rất nhiều phần khác trên người lão mà nó có thể ăn được, nhưng con quái vật này tiên quyết phải rờ đến não—nguồn trí thông mình—trước.

Nó đang… cố thăng cấp. Từ một con thú… thành một vị thần.

Một số loài động vật có được trí thông minh tự nhiên bằng cách sống trong một thời gian rất dài. Tuy nhiên, một vài con ngoại thú thì lại sốt ruột hơn thế. Chúng đã tìm ra nơi trí óc ngự trị—não con người, hoặc não của các á thần khác—và ăn chúng nhằm thúc đẩy trí thông minh vượt ngưỡng. Thứ này hẳn phải là một trong những sinh vật “có ý chí mạnh mẽ”.

Fiona đứng như trời chồng, không thể rời mắt khỏi nó.

Vị linh mục không còn co giật nữa. Con ngoại thú hẳn đã ngốn hết não của lão. Nó vất thi thể đi, rồi tăm tia ánh nhìn vô hồn, thú tính của nó quanh quẩn. Fiona không biết tiêu chuẩn của nó là gì, nhưng khi nhận ra ánh mắt ấy đang nhằm vào mình, cô chợt hít mạnh.

Ánh mắt nó rõ ràng nói lên rằng tiếp đến nó sẽ ăn cô ấy.

Và chỉ một lát sau—cơ thể vốn đã đồ sộ của nó nhanh chóng lớn dần trong tầm nhìn của cô ấy. Cô biết nó đang tiến thẳng về phía mình, nhưng lại không thể di chuyển khỏi chỗ đang đứng. Nó đã khiến cô thất kinh, và hoàn toàn nằm trong sự kìm hãm của nó.

Cô phải chạy.

Cô biết điều đó, nhưng cơ thể cô không cử động.

Cô sắp sửa bị giết. Mà không, nuốt chửng mới đúng. Fiona hình dung kết cục rùng rợn của chính mình và bất giác rên rỉ.

Con ngoại thú sừng sững tiến về phía cô, gần hơn, gần hơn nữa, và rồi—

Một tiếng trầm đục và một lưỡi kiếm đen tuyền cùng lúc đâm thủng cơn ác mộng.

Hỗn loạn bao trùm. Con ngoại thú chao đảo. Và theo đà không thể ngăn cản, nó văng mạnh sang một bên, vượt qua cô, và đâm sầm vào một cây cột đá còn lại của thánh địa.

Nó dừng lại dưới đó một lúc khi cây trụ cột sụp xuống.

“Tỉnh lại đi”, có ai đó lên tiếng trong lúc nắm lấy tay cô và kéo.

Cô chợt sực tỉnh và ngước nhìn thì thấy Yukinari đã đứng cạnh mình từ bao giờ, đang cầm vũ khí—”Durandall,” cô nghĩ nó được gọi như vậy—trong tay phải.

Cô thấy có thứ gì đó là lạ trên mặt đất. Một cục thịt hình giống lòng bàn tay người, nhưng rõ ràng là lớn hơn gấp nhiều lần. Đó là phần chuôi một cẳng tay của con ngoại thú.

“Anh ấy… đã cắt—?” Cô nói mơ hồ.

Thân hình lông lá của con ngoại thú được cho là đến cả cắt vào còn khó. Một lưỡi kiếm thường sẽ chỉ trượt qua bề mặt hoặc va chát một cái vô nghĩa. Nhưng người đàn ông này lại vừa mới cắt đứt một cẳng chân của nó.

Giả dụ rằng, có lẽ cậu ta đã lợi dụng đà lao của chính nó để chống lại nó. Nhưng làm vậy có nghĩa là cả tay cậu ta cũng sẽ hứng chịu toàn bộ trọng lượng và tác động của cú va chạm ấy. Nó sẽ giống như kiểu vung thanh sắt vào tảng đá khổng lồ đang lăn xuống chỗ mình vậy. Thông thường thì vũ khí sẽ bị văng ra khỏi tầm tay của người cầm.

“Ê.” Yukinari gọi cô ấy. “Kia là thứ mà cô gọi ngoại thú hả?”

Cô ngước nhìn mặt nghiêng của cậu, nửa phần sửng sốt. “À… Vâng.” Cô gật đầu.

“Để chắc là tôi hiểu được. Nó không giống á thần. ‘Thú’ phải không? Thế nó không phải thần tí nào chứ gì?”

“À…” Vẫn còn run và đang vặt lộn để theo kịp, cô cố hết sức để trả lời câu hỏi của cậu. “Các á thần có sức mạnh giống thổ thần, ngoại trừ… chúng không có lãnh thổ… Chúng cũng có cùng loại trí thông minh, trí thông minh của con người… Nhưng ngoại thú thì…”

Yukinari vừa nghe vừa cau mày. “Thế nên là chúng ta sẽ không nói năng gì với nó.”

“Phải…!”

Có khả năng nếu họ cho phép nó ăn thêm vài quả não người hay chờ thêm vài thập kỷ nữa, thì con ngoại thú này sẽ có thể hoàn tất trở thành một á thần. Tuy nhiên, cả cô lẫn các linh mục đều không đủ khả năng để chờ đợi nó.

“Lùi lại đi.” Yukinari bước tới, chắn mình giữa cô và con thú. Rồi, cậu thủ thanh kiếm mà cô đã nghe rất nhiều về nó ở thế lạ, đặt nó lên cổ tay trái và nói, “Tôi sắp giết nó đến nơi rồi đấy. Thế được không?”

Cô nhận thấy cậu đã nghĩ đến việc hỏi lại mình. Hẳn cậu đã học hỏi được từ những gì xảy ra vào lần cuối cậu giết một sinh vật mà không suy nghĩ quá cặn kẽ về nó.

Khi nhìn mặt cậu từ phía bên, cô không thể thấy bất cứ dấu hiệu của sự sợ hãi hay do dự nào, ngay cả đối với con quái vật ngay trước mặt. Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể đánh bại nó. Rằng cậu có thể giết nó. Còn đối với cô thì—

“V-Vâng …!”

Cô chẳng làm gì ngoài gật đầu.

Có nhiều hơn một con.

Không chỉ con lao vào lúc đầu, mà con nhiều con theo sau nó. Những con quái—ngoại thú—đủ loại hình dáng và kích cỡ bước ra từ giữa mấy cái cây. Mỗi con đều mang lại cảm giác chẳng lành mà rõ ràng là không giống động vật hoang dã bình thường. Hầu hết mọi sinh vật sống đều sở hữu một “vẻ đẹp chức năng” bẩm sinh, nhưng ở những sinh vật này thì chẳng thấy tí gì sất. Và chưa kể—

Đây có lẽ là cách con người nhìn nhận động vật, Yukinari nghĩ.

Mặc định đối với động vật hoang dã là đi bằng bốn chân, chứ không phải hai. Theo quan điểm của chúng, thì con người, sở hữu hình dáng cơ thể được tối ưu hóa để di chuyển bằng hai chân, hẳn trông giống như những điều kỳ lạ nhất mà chúng từng thấy.

Dù thế nào thì… lựa chọn duy nhất ở đây là đánh lạc hướng những con quái này và chạy trốn. Đánh bại tất cả chúng có lẽ là một lựa chọn khác… nếu không vì Fiona, Berta, và các linh mục. Với nhiều gánh nặng xung quanh thế này thì sẽ khó đây.

Dasa đã lấy Ớt Đỏ ra. Yukinari bắt đầu chỉ dẫn cô nàng. “Dasa, em lo Berta, cô kia, với mấy người còn lại.”

Không tính đến con ngoại thú lớn, thì có khả năng là Dasa có thể diệt những con nhỏ hơn chỉ với Ớt Đỏ. Thậm chí nếu điều đó không thành công, thì ít ra cô nàng có thể làm thương chúng hay đe dọa gì đó. Miễn ngăn được chúng tấn công là tốt lắm rồi.

“Còn nữa, nếu có bất kỳ khoảng trống nào, hãy bắn tỉa yểm trợ cho anh.”

“…Hách dịch,” Dasa nói, gật đầu.

Hài lòng, Yukinari rời mắt khỏi Dasa và mở màn bằng pha dang chân khai hỏa Durandall về phía con ngoại thú. Có một tiếng nổ lớn, và viên đạn .44 Magnum xuyên qua thân hình khủng bố, chẳng ra hình thù gì của nó.

Con quái giật giật, và lảo đảo đứng dậy.

Yukinari cau mày. “Éo khác gì muỗi cắn ha.”

Nói thế có vẻ hơi quá, nhưng rõ ràng là nó chưa nhận phải vết thương chí mạng. Yukinari đang sử dụng đạn săn điểm mềm đặt trọng tâm vào sức hủy diệt, nhưng ngay cả thế, cậu chẳng hề mong đợi rằng mình có thể giết được con quái khủng cỡ này chỉ với một phát bắn.

“Đúng là mình phải sớm chuẩn bị một khẩu súng trường Magnum hay gì đó thôi.” Bằng động tác hoa mỹ, cậu kéo đòn bẩy của Durandall vào khoang tiếp theo và tiến tới, nã đạn tới tấp vào con quái.

GIIIAAARRRRR!!

Con ngoại thú gầm lên giận dữ.

Nó đã ăn năm viên đạn Magnum, và dù vậy các vết thương không gây tử vong ngay lập tức, khắp người nó đang túa máu. Nếu những vết thương đó không lành, thì thậm chí nó có thể chết vì chúng—nhưng Yukinari không thể chờ tới lúc đó được.

Cậu dậm xuống nền đất. Lướt về phía con ngoại thú, cậu khai hỏa phát đạn cuối. Và rồi, băng qua làn máu và lông phơ phất, Yukinari thọc Durandall vào cái lỗ mới xuất hiện của con quái.

Nhờ cái lỗ được tạo ra bởi viên đạn Magnum, đầu lưỡi kiếm của cậu xuyên thẳng vào người con quái mà không trượt ra ngoài. Cậu xoáy lưỡi kiếm một góc chín mươi độ để cổng nạp của Durandall hướng lên trên, lấy một viên .44 từ túi và nạp vào, và với thanh kiếm vẫn còn nằm trong người kẻ địch, cậu khai hỏa.

GYAAHHH!

Thấm đòn. Con ngoại thú rúm ró và cố lùi lại. Nhưng Yukinari thì không có nhã ý để nó thoát. Cậu bước tới cùng nhịp với nó, giữ lưỡi kiếm kẹt bên trong, và nã thêm hai viên nữa vào người nó.

GYAAAA … AUUGGHHH …!

Con ngoại thú đang quằn quại. Mấy con ngoại thú nhỏ nãy giờ đang cố tấn công Yukinari, nhưng chúng đang bị Dasa giữ chân và hạ gục bằng loạt bắn yểm trợ.

“Giúp bọn tao một việc và… chết đi nhé!” Yukinari xoắn Durandall vào sâu hơn để kết liễu con quái.

Máu túa ra từ vết thương, ướt đẫm tay, vai với mặt Yukinari. Và rồi—

GYOOOUUUGGGHHH !!

Có lẽ đó là tiếng giãy chết của nó. Con ngoại thú thậm chí còn co giật dữ dội hơn hồi nãy. Các cơ bắp của nó dường như thít chặt lại và trở nên rắn hơn, và Yukinari có thể cảm thấy chúng đang cô đặc quanh lưỡi Durandall. Kinh ngạc, Yukinari thốt lên, song đã quá muộn; Lưỡi kiếm của Durandall đã bị cong một nửa.

Có lẽ cậu đã đối xử với nó quá thô bạo. Một thanh kiếm thường đúng ra không thể chịu nổi lâu thế này, và có khi đã dễ dàng bị cong ngay từ lúc đầu, khi cậu cắt chân trước của con quái.

“Yukinari?!”

Có phải Fiona đang hét lên không? Nhưng Yukinari biết mình vẫn ổn, và cậu không thể quay lại để chấn an cô ấy. Cậu rút Durandall ra và trượt thêm từng viên .44 Mag vào cổng nạp. Đây chính là điểm yếu của loại súng này so với các loại súng hiện đại: nạp đạn rất chi là khổ sở. Song thật không may, những khẩu như Ớt Đỏ và Durandall—súng lục ổ quay và súng cạc-bin nạp đạn bằng đòn bẩy—là những loại súng duy nhất mà Yukinari biết cách thiết kế. Cậu không biết cấu tạo của những khẩu súng trường Magnum hạng nặng, tức là sẽ phải ráp nối bản thiết kế lại với nhau thông qua sự thử và sai sót—và như đã cằn nhằn trước đó, cậu chưa có thời gian để làm vậy bởi lúc nào họ cũng đang trên đường.

“Yukinari!” Fiona hét lên. “Coi ch—”

Nanh trần, mấy con ngoại thú nhảy xổ về phía Yukinari từ nhiều hướng. Bắn hạ tất cả chúng cùng một lúc, dĩ nhiên, là điều bất khả.

Những con ngoại thú lao mình về phía Yukinari từ bốn phương tám hướng.

Dasa phản ứng mau lẹ. Hai con ngoại thú đã bị xé xác giữa không trung, do trúng đạn của nàng, và rơi phịch xuống đất. Nhưng năm con còn lại đã dồn đống trên đỉnh đầu Yukinari, đống thân thể hỗn tạp của chúng dữ dội đẩy cậu xuống nền đất. Rồi một đợt thứ hai. Thêm vài con quái nhào vào cái đống ấy, trông như một quả cầu thịt khổng lồ. Yukinari bị chôn vùi và khuất khỏi tầm mắt.

“Yukinari…?”

“Khôngggg!!”

Fiona bất giác gọi tên cậu, còn Berta thì bật khóc đau đớn. Thế nhưng, một giọng nói trong số họ vang lên đầy kì lạ.

“…Là Yuki mà… anh ấy sẽ ổn thôi.”

Những người còn lại sửng sốt liếc qua. Dasa vẫn tiếp tục loạt công kích của mình, tiếng nổ vang lên theo từng phát bắn. Nàng nói lại lần nữa. “Là Yuki mà… anh ấy sẽ ổn thôi.”

“N-Nhưng anh ấy—” Fiona không thể nói tiếp. Anh ấy không thể nào ổn được. Dasa chỉ đang tự nhủ với mình những gì muốn nghe, muốn chôn vùi tâm trí mình trong cát thay vì đối mặt với thực tế kinh hoàng trước mặt.

Nhưng đằng sau cặp kính của cô nàng, ánh mắt Dasa dán chặt vào quả bóng thịt, và chứa đựng niềm tin tuyệt đối.

Rồi—

Một âm thanh khó tả.

Ánh mắt Fiona hướng trở lại đống thịt.

“Hử?”

Cảnh tượng đang diễn ra ở đó khó mà tin nổi. Những viên thịt đang rơi lả tả từng miếng.

Hết con này đến con khác, những con quái hình thù kì lạ đang long ra khỏi nó và rơi xuống đất. Sau đó thì chúng chẳng còn dấu hiệu cử động nào nữa. Trông như thể chúng đều đã sang thế giới bên kia. Giữa đống thú la liệt ấy, Fiona thấy Yukinari đứng thẳng.

Đó chưa phải tất cả.

“L-Làm sao…?”

Thi thể của đám ngoại thú đều bị khuyết những mảng lớn. Vị trí và hình dạng của các vết thương khác nhau, nhưng tất cả đều có điểm chung là các phần trên người chúng đã hoàn toàn biến mất. Fiona cũng nhận thấy một điều nữa. Các vết thương của đám ngoại thú… không phải là những phần đã chạm vào Yukinari? Nếu tưởng tượng của Fiona không lầm, thì khối thi thể bao phủ Yukinari mới nãy đã bị chọc thủng theo một cách đặc biệt. Khối cầu bao quanh Yukinari đã bị cắt ra, và đây là kết quả. Nhưng sức mạnh cỡ nào mà có thể làm được điều đó cơ chứ? Và cứ cho là quả cầu đã bị cắt, thế các thứ bên trong nó biến đi đâu cả rồi?

Fiona không phải là người duy nhất bị đứng hình. Mọi người hiện diện trừ Dasa đều cạn lời hết cả. Đúng ra họ nên mừng vì Yukinari vẫn còn sống—nhưng điều đó và mọi thứ khác lại hoàn toàn lạc trôi trước cảnh tượng không thể hiểu nổi này.

“Cái quái gì…?” Fiona lầm bầm tự nhủ. Rồi, nhận ra điều gì đó, mắt cô hướng xuống chân Yukinari. Cái thứ trăng trắng rải rác khắp nơi đó là gì vậy? Trông giống bột, hay muối… thứ bột trắng rải đều xung quanh cậu. Cô cảm giác chắc chắn rằng nó đã không ở đó trước khi Yukinari bị tấn công. Mặt đất xung quanh khu vực này phủ đầy đất tơi lá. Chẳng thể nào có chuyện không để ý thấy bột trắng được.

“…Anh ấy ổn mà”.

Vì lợi ích của Fiona và tất cả những người vẫn không thể chấp nhận thực tế của những gì họ đang nhìn thấy, Dasa nhắc lại lần thứ ba bằng giọng trấn an. “Yukinari… ổn… nhưng mà…”

Tại sao anh ấy lại ổn? Không ai lại có thể thoát ra mà không bị thương từ một tình huống như thế. Vả lại—

“Thanh kiếm—”

Trong lúc Yukinari đứng đó một cách hoành tráng, ánh mắt của Fiona—của tất cả mọi người—đều nhắm vào thanh kiếm nắm chặt trong tay phải cậu. Còn hơn cả bị cong một nửa, lưỡi kiếm đen tuyền của nó chẳng hề có lấy một vết xước.

Còn lại một con.

Một con ngoại thú lớn ngang cỡ con đầu tiên mà Yukinari đã hạ đang chầm chậm đi quanh cậu. Ấy đích xác là những cử động của một con thú săn mồi lớn với cặp mắt nhắm vào bữa ăn kế tiếp của nó. Bị buộc phải đấu mắt với một con thú dài hơn ba mét đủ sức khiến cho bất kỳ người bình thường nào vãi đái ra quần, nhưng nếu phải nói ra thì, Yukinari trông bình thản.

“Giờ thì mày hiểu rồi ha. Tao sẽ cược.”

Lý do nó không tấn công ngay lập tức chắc hẳn là do đã nhìn thấy mấy con ngoại thú kia lên bảng đếm số.

Nó đang cảnh giác. Với Yukinari, đúng—nhưng trên hết là với Durandall.

“Một trong số bọn tao phải làm gì đó,” Yukinari nói, rút một viên đạn mới ra từ túi và bỏ vào khẩu súng. “Chắc đó sẽ phải là tao rồi.”

Nạp tăng ba. Và đạn là một viên safety slug (đạn bắn chim hoa cải) mỏng.

Cậu bước một bước về phía con ngoại thú. Khoảnh khắc kế tiếp—

GROOOOOOAAAAAARRR!!

Rú lên ầm ĩ, con ngoại thú lao tới. Có thể nó đang cố thực hiện điều Yukinari đã làm một lần trước đó: lao thẳng đầu vào kẻ địch. Nó cong cổ và lưng để chĩa cái sừng giống lưỡi dao và vây lưng của nó về phía cậu. Nếu trúng phải đòn trực diện của nó, chắc cậu sẽ bị xiên và xé xác ra thành từng mảnh. Nên là—

“Mày nghĩ thần có thể đánh bại được tao à? Thiểu năng đến thế là cùng ha!”

Cậu đẩy Durandall về phía nó và bóp cò. Có một tiếng nổ đinh tai nhức óc, và viên đạn đặc biệt găm vào mục tiêu của nó. Người con ngoại thú—hay đúng hơn là đầu nó—bành toạc ra như một bông hoa đỏ nở rộ.

Safety slug là một loại đạn chuyên dụng để xé thịt. Chúng có sức xuyên phá thấp, nhưng nếu trúng, các viên đạn chim bên trong sẽ tỏa ra khắp nơi, khoét một lỗ lớn trên mục tiêu của chúng. Chúng quá mạnh đến nỗi, trên thực tế, không một cơ quan chính phủ nào muốn áp dụng chúng, bởi hầu hết những ai trúng đạn đều tử nạn.

Trên cả thế, gấp ba lần lượng chất nổ bình thường đã được sử dụng để đẩy viên đạn đó. Năng lượng của chất nổ, chuyển thành tốc độ, mạnh mẽ găm sâu viên đạn đặc biệt đó vào trong đầu mục tiêu rồi vỡ ra thành từng mảnh. Kết quả là—

Ggh… grghh…

Con ngoại thú chao đảo, trên đầu nó khuyết một mảng lớn.

Chỉ một lát sau đỉnh lưỡi Durandall đã được nhúng sâu vào đó.

Berta không thể tin vào mắt mình. Cô đã từng chứng kiến ​​cảnh này một lần tại đây, chỉ mới hôm qua; nhưng thậm chí đến cả lần thứ hai, ý niệm của cô vẫn cứ khăng khăng cho rằng đó là điều không thể. Điều đó thực sự có thể; nó đã diễn ra ngay trước mắt cô ấy. Song nhận ​​thức này chỉ càng khiến cô nghi hoặc sự tỉnh táo của chính bản thân mình.

Con ngoại thú tấn công họ mới nãy… đã bị tiêu diệt bởi Yukinari và Dasa. Mà không—phần lớn là Yukinari đã tự làm việc đó. Dasa chỉ đơn thuần yểm trợ và giữ chân những con quái tấn công họ bằng thứ vũ khí rống lên như sấm ấy.

Cậu ta đã quật ngã một thổ thần và một đàn ngoại thú; trên hết là, trông cậu chẳng hề bị thương theo cách cụ thể nào cả. Trông cậu bệ vệ, khắp người phủ toàn máu ngoại thú, nhưng bản thân cậu thì dường như chẳng hề bị thương ở bất cứ chỗ nào. Thậm chí cậu còn cằn nhằn về mùi máu tanh và muốn đi tắm, như thể mọi thứ chẳng phải vấn đề gì to tát. Bộ cậu ta không nghĩ điều này tuyệt sao? Ngay cả tự hào bản thân cũng không luôn hả? Làm sao lại có thể như thế khi mà, trong mắt cô, điều này chẳng khác nào một phép lạ? Trông cậu hoàn toàn bình thường. Nếu có ai đó bảo cô rằng người đàn ông này là Thần, thì cô sẽ tin ngay mà chẳng mảy may nghi ngờ dù chỉ một chút.

“Đây… Đây chính là sức mạnh đã quật ngã một thổ thần sao…” Fiona lặng lẽ nói từ kế bên Berta. Cả cô cũng, đang dán mắt vào Yukinari đầy choáng váng.

“Aaaaaaaa…” Một từ thốt ra như tiếng thở. Berta bất thần khuỵu xuống, thất kinh, như một tín đồ sùng đạo diện kiến Thần Linh giáng trần. Và gần như vô thức, lời cầu nguyện trượt ra từ miệng cô. “Hỡi Đức Chúa Trời… thân này con nguyện dâng cho người… Xin hãy ban cho mảnh đất này sự bình an và vụ mùa bội thu…”

Một con đường duy nhất băng qua bức tường của thị trấn Friedland tới thế giới bên ngoài, tránh khu rừng dày để liền mạch với thung lũng núi. Rộng đối với một con đường quê, nó đã được dọn dẹp tỉ mỉ bất kỳ tảng đá nào có thể gây ngáng đường và phát quang cẩn thận để cỏ dại không mọc được. Ấy là bởi con đường này liền với những con đường chính ráp nối các vùng xa xôi đây với phần còn lại của vùng quê. Đây có lẽ là con đường duy nhất quanh đây cho phép những chiếc xe ngựa lớn mà mấy người bán rong sử dụng đi qua mà không gặp trở ngại gì. Đối với các thị trấn và làng mạc trong khu vực này, như Friedland, con đường này là một tài sản công cộng quan trọng giúp họ kết nối với những bên còn lại.

Một nhóm người kỳ quặc đang nối đuôi nhau thành một hàng đi trên con đường đó. Dẫn đầu là khoảng ba mươi người cưỡi ngựa. Có vẻ họ là kỵ sĩ. Nối theo sau là vài toa xe ngựa được che phủ. Chừng một tá người đi dọc theo mấy toa xe ngựa ấy, có lẽ để đảm bảo rằng hàng hoá không rớt ra ngoài. Đến lúc này thì lại thấy bất thường, nhưng chắc chắn không phải kì quặc.

Thứ khiến đoàn diễu hành này kỳ quặc như vậy đang theo sau những cỗ xe ngựa. Ấy là một cỗ xe ngựa khác—nhưng chiếc này đặc biệt lớn. Gần gấp đôi chiều rộng và gấp bốn chiều dài các cỗ xe khác, bộ khung khổng lồ của nó được gia cố bởi mười hai chiếc bánh xe thép, sáu chiếc mỗi bên, và nó đang được kéo bởi một đội hơn hai mươi con ngựa. Vải trắng bao phủ nó, nên nhìn từ ngoài không thể biết nó đang vận chuyển thứ gì. Tuy nhiên, xét đến việc việc trọng tải của nó không được chia ra vài cỗ xe ngựa cỡ thường, không khó để hình dung nó hẳn phải là một thứ gì đó khá lớn.

Một tá người đang khiển ngựa trên tấm bục đen của toa xe ngựa lớn và để mắt tới hàng hóa của nó. Có ba mươi kỵ sĩ khác hộ tống đằng sau để khớp với cánh đằng trước. Và ngoài ra, các kỵ sĩ, những người đi bộ, và cả những người lái xe ngựa đều được vũ trang. Họ có gươm và mặc áo giáp—một số có trang bị nhiều hơn những người còn lại, nhưng bất kể thế nào, tất cả họ đều trông như thể đang hướng ra mặt trận.

Quân đội của ai thế này? Và chính xác thì cái thứ mà phải cần tới gần một trăm binh lính vũ trang đầy đủ vận chuyển đó là gì cơ chứ?

Không có ai để hỏi những câu ấy, nhóm vũ trang kì quặc lặng lẽ cất bước, dọc theo con đường trải dài tới Friedland.

Bạn đang đọc Bluesteel Blasphemer của Sakaki Ichirou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.