Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

KẺ NGỰ TRỊ TRÊN VÙNG ĐẤT ẤY

Phiên bản Dịch · 1999 chữ

Nhóm dịch : valvrareteam

Chương kết : Kẻ Ngự Trị Trên Vùng Đất Ấy

Đã mười ngày trôi qua kể từ chuyến viếng thăm của Lệnh truyền giáo. Đã có quyết định để một lần nữa xây dựng lại ngôi nhà—một thánh địa—cho ” thổ thần”, trên những tàn tích của cái cũ. Đây sẽ không còn là căn nhà ở tạm bợ tiện có cái gì thì xây bằng cái đấy; mà sẽ là một công trình vững chắc bằng gạch. Nhưng bởi lẽ xây dựng nó đòi hỏi một lượng công việc nhất định, nên trọng trách sẽ không được giao cho người dân thị trấn, những người vốn đã có việc để làm, mà là cho một nhóm lao động tạm thời dưới sự giám sát cẩn thận của một thợ mộc lành nghề.

“Nào, nấn ná cái gì, khẩn trương lên!” Bác thợ mộc hói đầu, vạm vỡ không bỏ lỡ cơ hội để la mắng xối xả (hay là khích lệ nhỉ?) đám công nhân của mình. “Một vị thần sẽ sống trong ngôi nhà này đấy. Chúng ta sẽ không muốn làm ngài ấy thất vọng đâu!” Hầu hết đám đàn ông đều sa sẩm mặt mày, nhưng họ lặng lẽ làm việc.

Tuy nhiên, có thể nghe một người nói, “Tại sao ta phải hạ nhục tới mức…” Đó là Arlen, lẩm bẩm trong khi làm việc vất vả. Có lẽ hắn ta tin rằng mình đang nhỏ giọng, nhưng bác thợ mộc bậc thầy đã thấy và nghe hết cả.

“Tại sao á? Đây không phải là thủ đô, và nhà ngươi không cai quản cái mẹ gì ở đây sất. ”Bác ta bóp sâu vào đầu Arlen bằng bàn tay lực lưỡng.

Arlen và những kẻ khác cuối cùng cũng thấy mình không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận “lời gợi ý” của Fiona. Chúng báo cáo với cấp trên của Giáo Hội rằng chúng đã thành công trong việc giết thổ thần địa phương và cải đạo quần chúng, và rằng chúng sẽ ở lại trong khu vực. Và chúng sẽ làm vậy—nhưng tất nhiên, không phải với tư cách hiệp sĩ của Lệnh Truyền Giáo. Fiona và phần còn lại của thị trấn khó có thể cho phép điều đó. Vũ khí của chúng đã bị dân làng tịch thu, và các vị từng là hiệp sĩ đã được sắp xếp để thực hiện nhiệm vụ ở bất cứ đâu cần đến.

Khoảng hai mươi hiệp sĩ từng nạn nhân của Yukinari và Dasa được phép tập trung nghỉ ngơi và hồi phục—nhưng họ, thực chất, là con tin để giữ Arlen và đám người kia vâng lời.

“Nếu vẫn còn sức để mở miệng, thì tức nhà ngươi đang làm chưa đủ đô rồi! Nhấc mấy cái tay đó lên!”

“…Vâng thưa ngài.”

Arlen xin lỗi, rồi thở dài và quay trở lại làm việc.

Có những điều chúng ta hiểu ngay cả khi không nói thành lời. Nhưng đôi lúc, nếu chúng ta không nói ra, thì sẽ không thể tiến bước. Đó là mục đích của lễ bái và nghi thức: để cho phép chúng ta hướng tới tương lai, một tương lai khác với quá khứ.

“Chúa tể Yukinari…”

Trong phòng khách của dinh thự Schillings. Cha của Fiona, Hans, cùng đoàn tùy tùng đã nói rằng họ sẽ rất vui khi được góp mặt, nhưng Fiona đã từ chối với lý do cô và Berta là phù hợp nhất để làm riêng vụ này cho Yukinari.

Vụ nào thế?

“… Xin hãy, ở lại nơi này và bảo vệ thị trấn khỏi á thần và ngoại thú.”

Đó là một lời thỉnh cầu mà cậu đã nghe nhiều lần từ đôi môi của Berta. Nhưng lúc này không phải cô ấy đang cầu xin trong một cuộc khủng hoảng, mà là hỏi cậu một cách trang trọng khi cậu đang ở phòng khách của nhà Schillings lần thứ hai. Và điều đó khiến cho cách từ ngữ thốt ra hoàn toàn khác.

“Một lần nữa em xin nguyện dâng hiến cơ thể của em, trái tim em, linh hồn của em—tất cả mọi thứ, cho ngài. Xin hãy…”

“Ờ, nhưng mà…”

“Yukinari,” Fiona nói từ chỗ bên cạnh Berta. “Hãy xem xét cả yêu cầu này từ tôi nữa.”

Yukinari im lặng.

“Lúc này chúng ta đã có thể tạm gác lại nỗi lo về Giáo Hội Chân Chính, nhưng nếu chúng phát hiện ra dù chỉ một chút sự thật, thì sẽ có sự trả thù.”

“Thì không thể lấy cớ được sao?” Yukinari nói. “Bảo chúng là vài tên thổ thần bẩn thỉu, mục rữa đã ép các người làm vậy?” Cậu chỉ ra với nụ cười gượng gạo.

“Tôi cho là có thể,” Fiona thì thầm với một cái cau mày. “Thì anh biết đấy, chúng tôi đang xây dựng một thành địa mới, chỉn chu.”

“Đó thực sự không phải vấn đề đâu.”

“C—Có phải Berta không đủ để thỏa mãn anh không? Nếu cần… nhiều hơn nữa, thì như đã nói—em cũng sẵn sàng mà.”

“Được rồi, dừng lại ở đó.”

Gái gú và tiền bạc là hai phương tiện truyền thống để dành một người đàn ông về phía bạn—và Friedland thì không có nhiều tiền. Họ cần một vài cách để thuyết phục Yukinari ở lại. Và Yukinari, thực sự, chỉ là một chàng trai tuổi thiếu niên. Khó mà nói rằng cậu không vui khi có được sự quan tâm của hai người phụ nữ trẻ đẹp như Fiona và Berta. Cơ mà…

“Tôi ngưỡng mộ quyết tâm của mấy người, thực sự đấy. Nhưng mà vẫn không hiểu sao?”

“Hiểu gì cơ?”

“Tôi không phải là con người,” Yukinari nói, mạnh mẽ nhất có thể. “Các người đã tự mình chứng kiến điều đó.”

“Vâng. Đúng là vậy.” Hai người phụ nữ gật đầu.

“Và hai người không lo lắng về việc… ờm. Dâng mình cho một thứ như tôi hay sao? Chẳng ai dạy các cô về giá trị của bản thân à?”

“Trông anh đủ giống người rồi”, Fiona nói. “Và để mà nói, thậm chí còn từng có cả những cuộc hôn nhân giữa con người và thổ thần. Mặc dù tôi không chắc có thật hay không.”

“Cái gì,” Yukinari hỏi sau khi ngập ngừng, “vu nữ xinh đẹp và quái thú khủng khiếp?”

Quả thật trong “thế giới trước” của cậu, Yukinari từng biết về một số huyền thoại và truyền thuyết nói về điều tương tự. Và thế giới hiện cậu đang ở, với đủ loại thổ thần và ngoại thú, có vẻ chắc chắn đầy dẫy những sinh vật có thể ở ngay trong nhà trong những câu chuyện đó. Có lẽ con người ở thế giới này sẽ có ít sự phản đối hơn Yukinari để trở thành vợ / chồng của một thứ gì đó không phải con người.

“Nghe nè. Giáo hội đã tạo ra tôi. Tôi là—”

Một con người nhân tạo. Một “thiên thần”, một công cụ để truyền giáo. Nói cách khác, sự tồn tại của cậu vốn dĩ là một bí mật; và giả như thế vẫn là chưa đủ để săn lùng cậu, thì Giáo Hội vẫn muốn trả thù cho cái chết của Dominus Doctrinae tiền nhiệm và người đứng đầu của Lệnh Truyền Giáo. Nếu Giáo Hội phát hiện ra cậu ở đây, sẽ chẳng ngạc nhiên nếu chúng gửi toàn bộ hiệp sĩ của Lệnh đến Friedland.

“Để tôi thử nói theo cách khác nhé—được chứ, Yukinari?” Fiona nói, giọng cô đột nhiên trở nên quen thuộc. “Tôi thực sự vui vì đã gặp anh. Tôi ghét hệ thống hiến tế cũ; Tôi thực sự muốn làm điều gì đó với nó. Nhưng tôi— ” Trong giây lát cô dừng lại, do dự. Nhưng rồi cô tiếp tục: “Tôi không có can đảm.”

“Can đảm?” Cậu hỏi.

“Phải. Để vẽ ra một tương lai khác với quá khứ của chúng tôi.”

Một khoảng lặng dài. “Tôi không…”

“Tôi tin rằng nó phải thay đổi. Nhưng thay đổi điều gì đó là việc diễn ra quá lâu— có rất nhiều thách thức. Và nếu hiểu sai, ta thậm chí có thể khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Đó là lý do của tôi—lời bao biện của tôi—cho việc không làm gì cả.” Giọng cô ấy có vẻ tự buộc tội mình, nhưng mặt thì vẫn sáng sủa. “Nhưng anh đã phá vỡ tất cả những thứ cũ kĩ, cứng nhắc ấy. Có lẽ anh không cố ý—có lẽ đó chỉ là vô tình—nhưng tôi không quan tâm.” Fiona nãy giờ có hơi cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, nhưng giờ cô ngẩng lên nhìn mặt Yukinari. “Tôi tự hỏi liệu có lẽ những vị thần là vậy chăng.”

“Là thế nào cơ?”

“Họ chỉ kiểu dõi theo—lấy những thứ con người vừa làm, và tìm ra ý nghĩa của chúng. Họ tồn tại như các vị thần, và thậm chí dù họ không làm gì cả—thì, đó là ý nghĩa của họ. ”

“Tôi nghĩ cô đang nhầm lẫn giữa thần thánh và vật nuôi đấy.”

“Có thể,” Fiona mỉm cười. “Vậy hãy ở lại đây, Yukinari. Với chúng tôi. Được chứ?”

“Ừm, h-hãy thêm em vào—danh sách những người muốn ngài ơ-ở lại,” Berta nói. “Em muốn ngài ở lại với bọn em, Chúa Tể Yukinari—và em muốn ở với ngài.”

Yukinari không nói gì, rồi thở dài thườn thượt.

Một vị thân. Một con thú nuôi. Không quan trọng. Những gì họ vừa nói lay động cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bất kỳ lời kêu gọi nào liên quan đến “lợi ích của thị trấn” hay “lợi ích của người dân” trên đời này. Và như vậy…

“…Thôi được rồi.”

Fiona và Berta nhìn nhau kinh ngạc, khuôn mặt họ sáng rỡ.

Cậu để điều này với một nỗ lực yếu ớt để viện cớ: “Tôi chỉ đang nghĩ là dù sao thì mình không thể cứ dắt díu Dasa mãi như vậy được.” Rồi cậu quay sang người bạn đồng hành của mình khi nhận ra ánh mắt dữ dội của cô nàng. “Ờm…?”

“Yuki,” Dasa nói buồn bã. “Em biết … anh là … một tên hám gái mà.”

“Này, tất cả cái mớ về việc hiến thân hay gì gì đó, đó là lời của họ, không phải của anh à nha.”

Dasa vòng tay ôm lấy cánh tay trái của Yukinari, lặng lẽ.

“Dasa?”

“Nhưng em muốn anh có thể được tự do, Yuki.” Cô vừa nhìn xuống chân vừa nói. “Đừng để… bị trói buộc bởi lời hứa của anh … với chị gái em.”

“Dasa …”

“Nếu không thì, em chắc chắn sẽ…”

Chắc chắn gì cơ? Cậu tự hỏi. Nhưng cô nàng không nói hết câu, chỉ càng siết chặt tay cậu. Cậu thở ra một tiếng và đặt tay lên mái tóc bạc của em ấy.

Điều này có vẻ đã khiến Fiona và Berta bắt đầu thảo luận với nhau về một loại thứ tự nào đó.

“Thế, tôi đoán vậy tức là bắt đầu từ tối nay, bọn tôi có thể thay phiên nhau trong phòng ngủ của Yukinari?”

“Ồ! Đã vậy thì, em—”

“Này, cô kia,” cậu nói. “Tốt hơn hết là dừng đi, bằng không cuộc trò chuyện này sẽ chấm dứt nhanh đấy.”

“Anh nghĩ vậy à?”

“Ồ, tôi không nghĩ. Tôi biết thế.”

Fiona nghiêng đầu dò hỏi. “Đó là mệnh lệnh của ngài phải không, của một vị thần ấy?”

“Ừ, chắc vậy. Ta ra lệnh cho ngươi, với tư cách vị thần của mảnh đất đất này— hãy tạm gác cuộc trò chuyện này lại.”

Yukinari nói ra với một tiếng thở dài, nhận thức sâu sắc về Dasa bên cạnh cậu, ánh mắt cô nàng đang nhanh chóng tối sầm lại.

Bạn đang đọc Bluesteel Blasphemer của Sakaki Ichirou
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ST04012003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.