Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2237 chữ

Hộc... Hộc... Hộc...

Tiếng thở dốc không ngừng vang lên, mồ hôi như mưa rơi xuống tí tách tí tách. Đừng suy nghĩ quá xa đó, chẳng qua là cô đang hì hục cố gắng đạp xe leo qua con dốc cao kia giữa trời gió ngược hướng như thế này.

"Ôi, mệt quá, khổ thân tôi, chẳng biết bao giờ mới lên cấp được con xe đạp điện đi cho khỏe người đây."

Nhìn người người mặt không đỏ không mồ hôi thong dong chạy vèo vèo qua mà lòng cô đau như cắt nước mắt đầm đìa, không ngừng oán hờn ông trời bất công.

Ọt... Ọt...

Cái bụng cô bởi vận động không ngừng mà biểu tình liên tục, mùi thơm ngào ngạt từ một quán cơm gần đó thu hút ánh nhìn của cô đến mức không thể dứt ra được.

Đến khi quay mặt lại nhìn đường thì chiếc xe phía trước dừng lại, khoảng cách giữa xe của cô và chiếc xe đó chỉ còn một đoạn ngắn, cô hoảng hốt kéo cả hai cái thắng cùng lúc, thế nhưng vẫn không giúp xe của cô dừng hẳn lại, hai chân rời khỏi bàn đạp dùng công lực từ nhỏ đến lớn luyện võ mà chống xuống đất ma sát với mặt đường, khổ nổi đang xuống dốc có lý nào lại dễ dàng thắng lại được.

Hai cái thắng bởi chịu lực quá nhiều mà đột ngột đứt phanh, cô nghe tiếng thắng đứt mà mặt đau khổ không thôi, âm thầm cầu trời phật phù hộ. Xe không còn thắng nữa nên lao đi vun vút, dép của cô mòn đến độ mà không thể mòn hơn được nữa, nghĩ đến phải mua đôi mới mà khóc thầm trong lòng mấy chục dòng song.

"Ôi tiền của tôi, đôi dép năm nghìn một chiếc đã không còn nữa rồi."

Chiếc xe phía trước ngày càng gần hơn, hai mét, một mét... Rồi cô lao thẳng vào chiếc xe đó tạo nên tiếng va chạm kịch liệt.

Rầm.

Bịch.

"Á."

Cái mông thân yêu của cô bị cho tiếp đất một cách rất mạnh bạo, bánh trước xe đạp bởi va chạm mà uốn gấp khúc lại cứ như lò xo.

"Chiếc xe thứ ba của tháng học đầu tiên đó, số sao mình xui xẻo thế vậy trời. Ôi, bàn tọa của tôi ơi, đau quá đi." Cô vừa lảm nhảm vừa xoa cái mông của mình.

Người trong xe bước ra đứng trước mặt cô nhìn chiếc xe của mình lõm vào một phần mà mặt tối sầm đi, quay sang nhìn cô chằm chằm, gằn giọng tra hỏi.

"Cô tính làm sao với chiếc xe của tôi đây?" Mặt mày của người này không vui cho lắm, tay sờ lên vết lõm trên đuôi ra, lòng như muốn rỉ máu ra. Mới lén ông ba lấy đi chạy thử mà đã có chuyện rồi, lát nữa về thể nào ổng cũng bảo mình đi chà nhà vệ sinh.

"Làm sao tôi biết làm sao. Làm sao tôi biết làm sao bây giờ. Làm sao để biết bây giờ. Làm sao tôi biết bây giờ làm sao?" Cô nhún vai cười nham nhở nói với anh.

"Bây giờ tôi muốn cô đền. Bây giờ tôi muốn cô đền cho tôi. Đền sao phải hỏi chính cô. Chứ sao tôi biết cô đền ra sao?" Người đàn ông đó nhếch môi hừ lạnh châm chọc lại. Cảm thấy cô gái này quá trẻ con nhưng cũng khác người, nếu những người khác gặp phải chuyện này sẽ hoảng loạn, sợ hãi các kiểu, nhưng cô thì không.

"Anh... Anh..." Cô nghe anh nói mà cứng họng không nói được lời nào, sao anh có thể nói được vậy, trong lớp "mem điên" nào cũng tôn thờ cô là thánh TT, nói năng không ai chịu nổi mà tên này, tên này quá...

"Tôi với cô không phải cùng cha khác ông nội đâu, đừng gọi chi cho nhức nách." Anh ngồi xuống đối diện với cô, môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười đểu cáng. Cô nhìn thấy mà muốn táng cái dép ghê nhưng khổ thân cái mông đang đau, không nhúc nhích gì được.

"Phải rồi, nhà anh từ mười tám đời trước có di truyền bị nhức nách mà cần gì phải khoe khoang cứ như không ai biết". Thế nên cô đã nhanh trí tặng lại anh một câu cho bỏ ghét, mình không võ tay võ chân được thì mình võ mồm, sợ gì.

"Cô... Không cần nói nhiều, mang xe tôi đi sửa nhanh lên." Anh thật bó tay với cô gái này, nhìn mặt ngu ngốc mà miệng lưỡi lại sắc bén, không thể nào nói lại được. Phải nhanh chóng giải quyết để còn về kịp trước khi ông ba về, ổng mà phát hiện thì toang.

"Tôi không có tiền trả cho anh đâu? Anh đừng cho người ám sát tôi." Mắt cô đong đầy nước, miệng nhỏ mếu máo lí nhí van xin anh. Con bài này cô dùng bách phát bách trúng, tự tin với vẻ diễn xuất của mình.

"Cô nghĩ mình là ai?" Thật hết nói nổi cô gái này, rõ ràng anh chưa có nói gì sao cô lại nghĩ như vậy, có phải anh nên đưa cô đi khám hay không?

"Vậy anh nghĩ mình là ai chứ, dừng xe không báo trước làm tôi bị té cũng không xin lỗi?" Đôi mắt đang cụp xuống tỏ vẻ đáng thương bỗng chốc ngóc đầu lên mạnh mẽ nhìn anh chằm chằm. Tất cả là lỗi tại anh, thế nên anh tự đi mà sửa, liên quan gì đến cô

"Cô là người của bệnh viện nào?" Anh đã hết kiên nhẫn với cô. Cảm thấy mình đang nói nhiều lời thừa thải với một đứa con nít.

"Anh... Anh... Anh mới bị bệnh, cả nhà anh cả dòng họ nhà anh đều bị bệnh." Cô tức giận chỉ vào mặt anh gào lên. Cô tự nhận mình không bình thường nhưng điều đó không có nghĩa là cô cho phép anh được xúc phạm đến lòng tự trọng của mình.

"Vậy sao? Vậy tôi lập tức gọi cảnh sát đến phân rõ trắng đen ha?" Anh nhếch môi cười, nhìn bộ dạng cô khi giận dữ thật có chút khác biệt với những cô gái anh từng gặp, trêu đùa một chút cũng vui đó chứ.

"Ý, không cần không cần, như vậy sẽ rất phiền đến bọn họ, huống chi bọn họ có rất nhiều chuyện để làm, sẽ không có thời gian rảnh đâu?" Nghe anh nói thế cô lập tức thay đổi nét mặt ngay và luôn, vẻ mặt lấy lòng môi cười ngọt ngào nói chuyện dịu dàng với anh.

"Tôi lại không nghĩ vậy đâu, cứ để họ đến làm việc họ nên làm." Mặt anh đểu cáng híp mắt nhìn cô. Con nhỏ này không cho bài học nhớ đời thì không biết sợ, dám nhây với anh.

"Nhưng tôi thật sự không có tiền mà." Cô rất muốn khóc ngay bây giờ luôn, trong túi cô đã không còn tiền nữa rồi, mà nhìn phần hư của xe, sửa chắc chắn sẽ phải tốn không ít tiền, đã nghèo rồi mà còn gặp cái eo.

"Vậy chúng ta ra tòa cùng nhau." Anh tỏ vẻ dứt khoát đứng dậy rút điện thoại ra ấn số gọi đi. Tay cô cướp lấy điện thoại rồi bấm tắt, cô nhìn anh cười hì hì.

"Anh không cần làm như thế nha. Ừm, tôi có thể làm gì để trừ nợ đây?" Cô chống cằm suy nghĩ chốc lát rồi hỏi anh.

"Hơ, cô có thể làm được gì đây?" Anh cười khinh bỉ nhìn cô. Nhìn lùn có một khúc, đã thế còn ôm tong ốm teo, chỉ được cái nhanh mồm nhanh miệng thôi, làm được cái gì chứ

"Tôi có thể lau nhà, quét nhà, dọn dẹp mọi thứ, nấu cơm, giặt đồ..." Cô xòe tay hăng hái kể với anh những công việc mình có thể làm. Vừa kể cô vừa nghiêng đầu suy nghĩ, trông cô lúc này không khác gì mấy cô giúp việc khi được chủ nhà hỏi bản thân có thể làm được gì.

"Dừng. Vậy cô lập tức dọn đến nhà làm ô sin cho tôi." Anh thấy ô sin là quá hợp lý, lỡ lát ông ba có phạt thì có nhỏ này gánh thay, đỡ biết mấy.

Mắt cô lập tức sáng lên xoay anh vòng vòng hỏi đủ thứ chuyện nào là: Nhà anh ở đâu? Nó to hay nhỏ? Số điện thoại của anh là bao nhiêu? Anh thích ăn món gì?...

"Im coi!" Anh ức chế quát cô làm mọi hành động của cô đều ngừng lại, ngơ ngác đứng đó nhìn anh. Nhìn cô cúi đầu im lặng mà phát tội, không khác gì con chó mở to đôi mắt vừa sững sờ vừa hối lỗi khi chủ la mắng nó vì nó đã lỡ gặp nát con giày bản giới hạn.

"Ngày mai đúng năm giờ rưỡi có mặt tại địa chỉ số 2 đường Lạc An nằm trong khu đô thi mới Wiss, số điện thoại của tôi trong này." Anh rút trong túi áo tờ giấy ghi số điện thoại rồi đưa cô. Cô gật đầu rồi đưa tay nhận lấy.

"Taxi." Anh vẫy tay giúp cô kêu taxi rồi bảo cô lên xe.

"À, cô tên gì? Để tôi dặn bảo vệ cổng cho cô vào khu đó." Trước khi xe đi anh đã quay sang hỏi.

"À tôi tên Như Trang." Cô vẫn còn đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, anh hỏi gì đáp nấy.

"Ừ, đi đi." Anh vẫy tay chào tạm biệt. Taxi vừa đi thì có chiếc Lamborghini đen tiến đến trước mặt anh, anh vào trong xe rồi cũng rời đi.

Phân cách thời gian và không gian

Cô mệt mỏi lết thân xác về phòng trọ, ngã mạnh xuống chiếc giường nho nhỏ nơi góc phòng bé xíu.

Tính ra đã một năm từ khi cô rời khỏi cô nhi viện rồi, cô thật sự rất nhớ sơ Phương, người lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cô hết.

Nếu không phải có thêm vài đứa trẻ nhỏ mới về thì cô cũng không phải đang trong lúc còn học mà phải đi mướn phòng trọ để ở.

Cô không biết mình là ai, đến từ đâu, cô chỉ nhớ được mình tên là Như Trang. Cô đã rất buồn khi mình không có người thân, nhưng khi lớn lên cô cảm thấy hiện tại cuộc sống này đã tốt lắm rồi không cần thay đổi gì hết nữa.

Hiện tại cô chỉ đang học lớp mười một tại trường trung học Tư Hữu bình thường, dù nhỏ tuổi nhưng cô cũng không thua gì ai hết.

Sáng cô đến lớp vừa học vừa loi nhoi với cái đám bạn chí cốt, chiều về tung tăng đi làm thêm ở khắp nơi với đủ mọi công việc, tính ra số tiền cô tiết kiệm nay cũng lên đến tám con số không rồi đó.

Reng... Reng... Reng

Cô vội vàng đi tìm chiếc điện thoại cục gạch của mình để nghe máy. Nhìn trên màn hình điện thoại cô liền than thầm: "Chết rồi, lại quên cái vụ tối nay ở nhà con Mi Méo rồi, chết là cái chắc với nhỏ luôn"

"A nhô." Cô rụt rè bắt máy, tay run run cầm điện thoại nghe

"THIÊN SƯ CÁI CON TRANG THIẾN KIA, MÀY ĐANG Ở ĐÂU?" Volumn cực khủng, giọng nói cực oanh vàng vang lên sang sảng bên tai cô, nếu không phải cô đề phòng trước kéo điện thoại ra xa thì đảm bảo tai cô thủng chắc.

"Cho chụy xin lỗi mờ, chụy quên mất." Cô cười giả lả với cô gái trong điện thoại.

"TAO TÁN VÔ HÁNG XẸP CON GIÁN LIỀN NHA MÀY, CHỤY GÌ MÀ CHỤY. MAI LÊN LỚP BIẾT TAY TAO." Cô chưa kịp nói gì thêm đã nghe hàng tút thiệt dài bên tai.

Thiệt tình, nói ra cũng tại cô mà, tự nhiên hứng lên nói cô sẽ đến nhà nghe nhỏ tâm sự chuyện ngày nảy ngày nay của nó, giờ lại không đi, thế nào mai lên cũng bị con Mi Méo kia chọt bút bi mất thôi.

Nói gì thì nói, cái con Mi Méo kia là đứa nằm trong nhóm bạn thân mà thân ai nấy lo của cô, nhỏ tên thật là Mai Mộc Mi, lúc mới nghe mấy đứa phát rồ cười ầm lên hết nói nào là: Nhà mày bán bún mộc hay sao mà đặt tên mày kì thế?, con này ăn cắp bản quyền Mộc Miên mày ơi?... Ôi um ba la xùm lên hết cả.

Cô nghe xong, tay đút vào cặp lượm ra nguyên một hộp viết mới kít, mở nắp ra cô đã lấy từng cây bút quăng xa xả và mặt mấy đứa mới chọc cô, không trật đâu nha né cỡ nào cũng trúng hết đó, không trúng cái đầu thì trúng cái sau, nói chung là ai có nói đều bị thê thảm hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc Bồ công anh trong ký ức - Min Yuri sáng tác bởi minyuri2000

Truyện Bồ công anh trong ký ức - Min Yuri tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minyuri2000
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.