Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế Giới Mới

Tiểu thuyết gốc · 2917 chữ

Vũ trụ một góc hẻo lánh, từng khoả thiên thạch khổng lồ không ngừng lao vun vút về phía trước tạo nên những chiếc đuôi lửa dài hàng trăm m, vô vàn tia sáng màu tím đậm không ngừng điên cuồng loạn vũ khắp nơi làm khoảng không yên tĩnh tràn đầy một thứ khí tức thần thánh mà chết chóc.

Không biết qua bao lâu, một chùm sáng chói mắt trống rỗng xuất hiện làm không gian u ám bỗng rực rỡ hẳn lên, rất rất xa ngoài kia, một ngôi sao đang loé lên những tia sáng cuối cùng của cuộc đời tưởng chừng như vô tận của nó.

Địa cầu, một nam thanh niên sững sờ nhìn bầu trời bỗng nứt ra một cái khe đen nghịt.

Đáy biển lạnh lẽo, từng đợt sóng ngầm liên tục thổi qua làm vô vàn cành rêu đỏ chót không ngừng lay động.

Trên bãi cát đen như mực gần đó, một con cá mặt mặt quỷ khắp thân thể là những mụn nhọt kinh tởm đang yên lặng chờ đợi con mồi.

Thông qua tia sáng yếu ớt từ bộ phận như chiếc đèn lồng treo lủng lẳng trên đầu nó, có thể thấy lờ mờ mấy bóng người đang đứng trên 1 dãy san hô màu nâu sậm.

Nhóm người đều trầm mặc, cặp mắt màu xanh lam ánh lên vô vàn nỗi niềm phát ra từ sâu thẳm.

Bọn họ tuy có hình dáng khá giống nhân loại nhưng làn da lại có màu xanh nhợt nhạt, đồng tử xanh lam, bên dưới đôi tai là hai bộ phận giống như mang cá không ngừng khép mở tạo tên từng bong bóng khí.

Bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt bỗng chốc bị phá vỡ, nam tử khôi ngô nhất điên cuồng cất tiếng cười chứa đầy phẫn nộ, hắn bây giờ trông như thể một dã thú đã mất đi hết thảy đang cố tìm cách cắn chết kẻ thù trước mắt.

Khắp cơ thể to lớn của nam tử là từng bó cơ bắp cứng như sắt, bàn tay hắn nắm chặt đến điên cuồng run rẩy, trong đôi mắt to như chuông đồng kia là vô tận điên cuồng.

Phải chăng khi lướt qua thanh niên đang hôn mê bên cạnh, đôi mắt dữ tợn kia mới hiện lên sự yêu thương nồng đậm, nhưng rất nhanh nó đã bị vô tận sát khí che dấu đi.

Nói là hôn mê nhưng thanh niên người đầy vết thương, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, vừa nhìn là biết không còn sống được bao lâu nữa.

Người thanh niên đau đớn mà nhắm chặt đôi mắt, khắp cơ thể hắn là vô vàn vết thương đang không ngừng rỉ ra thứ chất lỏng màu xanh thẫm, khuôn đang nhăn nó vì đau đớn của hắn thậm chí còn bị một vết thương hình chữ thập chia ra thành 4 mảnh thịt be bét.

Kẻ tưởng chừng đã định sẵn sẽ vĩnh viễn nằm lại dưới đáy biển này lại đột ngột vung mạnh cánh tay ngồi dậy, đôi mắt hắn mở toang, mờ mịt không chứa bất kì cảm xúc gì lung lay quan sát mọi thứ, dường như tiềm thức của hắn vẫn không thể nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

“Bạch Vân, ngươi không chết!” Một tiếng nói lanh lảnh kèm thêm niềm vui sướng vô hạn truyền đi rất xa trong nước.

Nam tử khôi ngô phản ứng đầu tiên, hắn vung mạnh đôi tay với màng lớn bơi thẳng về phía sau tạo nên một dòng thuỷ lưu đánh mấy người khác bay ra xa mấy chục m.

Thấy nhi tử đang ngơ ngác quan sát bốn phía, cơ thể cũng đã ngừng chảy máu, hắn bỗng thấy mọi phẫn uất, gian khổ những ngày qua như ít đi hơn nửa.,mọi chuyện tựa hồ đều không còn quan trọng như thế nữa.

“Vân nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thanh niên gọi là Bạch Vân ngơ ngác nhìn người trước mắt, không, phải nói là nhìn quái vật trước mắt.

Tròng mắt hắn co lại phản chiếu lên hình ảnh nam tử kia, kì lạ thay hắn không cảm thấy nỗi sợ hãi như đã tưởng mà thay vào đó là sự thân thiết vô hạn cộng với cảm giác an toàn hơn bao giờ hết.

“Ta, ta không sao.” Bạch Vân theo bản năng trả lời, dù hắn nói chính là 1 ngôn ngữ xa lạ và hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại hiểu câu hỏi kia.

Ba người còn lại cũng đã đuổi đến, bọn họ vây quanh Bạch Vân mà không ngừng tụng niệm thứ gì đó,tuy hắn không cảm thấy điều gì dị thường nhưng bị nhiều quái vật vây quanh như vậy cũng làm hắn hoảng hốt một phen.

“Đừng vui mừng, đi thôi.”Nam tử vạm vỡ cứng nhắc nói, dù vẫn rất khó hiểu nhi tử vì sao có thể sống xót với thân thể đầy thương tích như vậy, nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần nhi tử sống xót thì dù là lão thiên hắn cũng không quan tâm.

Nam tử kia có vẻ không phải loại người sẽ biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài, khi thấy đám người đã bình tĩnh lại, hắn cũng không nói gì nữa mà dẫn đầu bơi lên phía trên, thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn thêm thêm đứa con mới vừa dạo tử môn quan mà trở về của hắn.

Nhìn 4 người trước mắt nhanh như tên bắn bơi thẳng lên phía trên, Bạch Vân đang vô vàng hoảng hốt cũng đành kiềm chế hoảng sợ hét lớn:

“Các ngươi là thứ gì vậy, tại sao ta lại ở đây?”

Bốn người phía trước vẫn không hề phản ứng, có vẻ như khoảng cách khá xa cộng với việc di chuyển tốc độ cao trong nước khiến bọn họ không thể nghe được âm thanh của hắn.

Bọn hắn đang ở dưới nước, đúng vậy, đây là kết luận mà Bạch Vân mất rất lâu mới dám đưa ra khẳng định.

Cảm nhận cơ thể bồng bềnh của mình, Bạch Vân lại càng nghi hoặc vì sao bản thân có thể hô hấp ở chỗ này được, huống hồ hắn còn cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa hồ chỉ cần vung nhẹ cánh tay là có thể vút đi trong làn nước băng giá.

Bóng tối vô tận bốn phía không ngừng truyền ra những tiếng gầm rú đầy hoang dã, từng dòng thuỷ lưu liên tục xô đẩy làm Bạch Vân thậm chí còn đứng không vững, hơi do dự một chút, hắn cũng vung tay bơi theo đám người kia, dù sao thì 4 người rõ ràng cũng không có ác ý.

Ra khỏi vùng chiếu sáng của con cá lồng đèn là một vùng tối tăm, Bạch Vân chỉ có thể cố sức theo sát người phía trước bơi lên, hắc ám vô tận cộng với mấy cặp mắt lúc ẩn lúc hiện nơi xa làm trong lòng hắn bỗng tràn đầy sợ hãi.

.....

Ngay khi Bạch Vân đang điên cuồng vùng vẫy hai tay trong làn nước tối đen để bơi lên phía trên thì tầm mắt hắn bỗng rực sáng lên, khắp nơi đều là những tia sáng vì khúc xạ mà trở nên như mộng như ảo.

Ngoài xa, vô vàn những rạng san hô màu hồng ngọc lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời tạo nên một bầu trời đêm đầy sao ngay dưới đáy biển sâu thẳm.

Giữa bãi rêu xanh mướt đang đung đưa theo từng đợt sóng, một bầy sứa biển chậm rì rì trôi nổi về phía trước, cơ thể trong suốt của chúng tựa như như những đoá bồ công anh của biển cả, đẹp đẽ mà thanh khiết

Tất cả cảnh tượng đánh mạnh vào thị giác của Bạch Vân làm hắn hơi ngơ ngác, thậm chí trong một giây phút, hắn đã lầm tưởng rằng bản thân đã đi nhầm vào một thế giới cổ tích đầy mơ mộng nào đó

Nhìn đầu bạch tuộc ngu ngốc đang cố lết thân thể béo ú của mình về phía trước, Bạch Vân bỗng cảm thấy hơi buồn cười, có lẽ sinh vật nơi đây cũng tựa như cảnh vật xung quanh vậy, đầy đẹp đẽ và vô hại

Đúng lúc này, hòn đá phủ kín rêu xanh trước đầu con bạch tuộc bỗng chuyển động, dưới tầng tầng rêu biển, một căn miệng khổng lồ không một tiếng động xuất hiện.

Chiếc miệng mở rộng hàm răng trắng hếu của mình mà cắn thẳng đến đầu bạch tuộc, nhìn từng chiếc răng loé sáng dưới ánh mặt trời kia, Bạch Vân bỗng cảm thấy thương tiếc cho con bạch tuộc tội nghiệp, nó có lẽ đã định sẵn sẽ bị cắn đứt đôi mà chết ở nơi này

Bạch tuộc như bị hù doạ, ngơ ngác nhìn kẻ săn mồi không biết từ đâu chui ra, ngay khi căn miệng đầy răng cơ hồ đã chạm đến cơ thể béo ú kia, nó bỗng mở rộng 8 căn xúc tu hồng phấn đầy những giác hút, một chùm nước đen thui như mực liền từ trong cơ thể của nó lan tràn ra bốn phía.

Khi mực tản đi, Bạch Vân chỉ còn nhìn thấy một con hồng mực đáng yêu đang cố gắng bò lên phía trước, chỉ là bên dưới nó bây giờ là một khung xương lớn hơn 2 m.

Khung xương trắng hếu nổi bật giữa 1 một mảnh thơ mộng làm Bạch Vân bỗng cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình, sợ hãi về một thế giới mà hắn không hề biết chút gì về nó.

.......

Nhìn mặt nước gợn gợn phía trước, không biết có phải ảo giác hay không, Bạch Vân bỗng cảm thấy một nỗi nguy hiểm đang vô cùng cận kề, tựa hồ hắn đã bỏ sót gì đó vô cùng quan trọng, thứ mà sẽ giết chết hắn bất cứ lúc nào.

Bãi rêu xanh mướt phía dưới Bạch Vân không biết bao giờ đã xuất hiện thêm một bóng mờ, cái bóng len lỏi trong rêu xanh và san hô màu hồng ngọc làm cho người ta gần như không thể nhìn thấy nó.

Đó là loài một sinh vật thư rắn lại như cá, trên cơ thể dài hơn 10m của nó bao phủ đầy những chiếc vảy gần như không thể nhìn thấy, hai cái mang đóng mở cộng với cặp mắt ti hí ánh chớp thi thoảng tái hiện làm cho nó trông như thể 1 vị thần thú giận dữ.

Ngay khi Bạch Vân đang bất an vô cùng, bóng mờ không còn kiên nhẫn với con mồi của mình nữa, nó phóng thân mình về phía trước, cơ thể thoát khỏi trạng thái vô hình để lộ ra hình dạng thật sự, đó là 1 con rắn vô cùng lớn, cặp mắt đỏ ửng như chậu máu mở to hết cỡ, khắp thân hình là những hoa văn tia chớp thỉnh thoảng lại thấp loé phát ra tiếng tí tách.

Con rắn không dùng thân thể của mình để tấn công như tưởng tượng, khi đang lơ lửng giữa làn nước biển xanh nhạt, nó bỗng cong lại thân mình rồi tự cắn mạnh vào làn da vàng nhạt của bản thân.

Một miếng thịt bay ra từ miệng quái vật mà chậm rì rì trôi tới Bạch Vân đang cố hết sức bỏ chạy.

Biến cố bất ngờ cũng đã khiến mọi người chú ý, ngay khi miếng thịt bay ra một khoảng thì bọn người cũng đã tập hợp lại với nhau.

Miếng thịt tuôn ra những luồng hơi nóng làm nước xung quanh sôi lên vô vàn những bong bóng khí, trước ánh mắt hoảng hốt của Bạch Vân, nó bỗng tan rã ra mà biến thành một quả cầu làm bằng vô vàn tia chớp đỏ như máu.

Quả cầu dường như thật sự là từ những tia chớp đan lại mà thành, nó rung mạnh lên rồi dùng tốc độ không biết nhanh hơn lúc đầu bao nhiêu lần mà phóng đến đám người.

Chỗ tia chớp đi qua, nước biển không một tiếng động mà hoá thành hư vô, xa xa, vài đầu hồng mực xấu số cũng không rõ lý do mà ngửa bụng lên trời không nhúc nhích.

Nhìn vô vàn tia chớp đang không ngừng đánh tới, Bạch Vân duy nhất phản ứng là co tròng mắt lại thành một lỗ nhỏ, hắn thậm chí không còn tâm trí quan tâm vì sao cơ thể bản thân lại không thể nhúc nhích dù chỉ là một tí.

"BĂNG THUẬT vạn dặm băng phong!!!"

Tiếng tách tách liên tục vang lên bốn phía, không gian xung quanh mới đây còn là nước biển vô tận thì bây giờ bỗng đông cứng thành một thế giới băng giá đầy chết chóc.

Tia chớp dường như đã bị đóng băng đến bất động, nó bây giờ trông như thể một vết máu đỏ thắm bị một kẻ nào đó làm bắn lên bức tường băng xanh thẳm.

Phía trước tia chớp, nam nhân vạm vỡ hai tay kết thành 1 thủ ấn kì quái, bốn phía cơ thể hắn không phải là nước biển đông cứng mà là 1 khoảng trống chứa li ti những tia khói trắng không ngừng loạn động.

Dù nước biển không biết đã bị đóng băng bao nhiêu km nhưng bên ngoài 5 người đều không bị ảnh hưởng, hai lão giả râu tóc bạc phơ vẫn luôn im lặng bây giờ bỗng hành động, bọn họ hét lên một tiếng hai ngón tay điểm thẳng đến quái vật vẫn đang cố lung lay thân thể thoát khỏi trói buộc.

"THUỶ THUẬT thuỷ đạn! "

Nước biển bốn phía chịu điều khiển bắt đầu điên cuồng áp súc, qua một chớp mắt, vô vàn nước biển bên ngoài hai người đã tụ lại với nhau tạo nên lít nha lít nhít giọt mưa.

Nước biển biến mất cộng với mặt băng chống đỡ làm dưới đáy biển sâu thẳm bỗng xuất hiện một không gian rộng lớn.

Làn mưa xanh thăm thẳm ứng theo tiếng hét mà lao ra, làn mưa đi đến đâu, băng giá biến mất tại đó, cuối cùng, chúng như lưu tinh đánh thẳng lên đầu con quái vật đang vô pháp tránh né.

Một tiếng nổ to tưởng chừng như tận thế, vô vàn bọt nước bỗng hiện ra che kín đi hết thảy, băng đá bốn phía cũng ứng theo tan rã để rồi tạo lên một vòng xoáy khổng lồ.

Một lúc sau, Bạch Vân mới nhìn rõ phía trước, trong làn nước đục ngầu vì chất lỏng đỏ chói và bọt nước, 3 bóng người sừng sững đứng giữa lòng vòi rồng.

Phía trước 3 bóng người là con rắn không biết lớn hơn bọn họ bao nhiêu lần, chỉ là quái vật bây giờ đã không còn thần tuấn, hung ác nữa mà thay vào đó là 1 cơ thể thủng lỗ chỗ không còn sinh cơ

Ba người cũng không hành động gì thêm mà im lặng tiếp tục bơi lên, nhìn như thể việc bọn họ vừa làm không hề đáng nhắc tới vậy.

Quả thật bọn họ cũng nghĩ như vậy, chỉ là 1 thần thú chưa trưởng thành mà thôi, thậm chí còn chưa sinh ra linh trí, hoàn toàn không đáng chú ý.

Thanh niên còn lại trong nhóm cũng cố nén hưng phấn mà bơi theo ba người, đây vẫn là lần đầu hắn thấy tổ phụ , tổ ngoại của mình ngầu như vậy.

Bạch Vân ngơ ngơ ngác ngác chứng kiến hết thảy, thấy mọi người đi hết, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo phía sau.

Từ đầu đến giờ Bạch Vân hoàn toàn không có cơ hội mở miệng mà chỉ có thể vô tri cố sức bám theo đám người, dù sao 4 người cũng không có ác ý với hắn, đi theo bọn họ chung quy là vẫn tốt hơn ở chỗ dáng sợ này.

Qua một lúc, Bạch Vân bắt đầu thấy không ổn, sức lực của hắn không ngừng biến mất cực nhanh, cảm giác nghẹt thở cũng dần bao trùm lấy tâm trí.

Cũng may, ngay khi xuyên qua một đàn cá vàng nhạt, nhóm người đã thấy được mặt nước xanh biếc.

Nhìn bầu trời vì mặt nước mà méo mó không ra hình dạng, Bạch Vân bỗng cảm thấy vô cùng hồi hộp, hắn hoàn toàn không biết thứ gì đang chờ đón hắn bên trên mặt nước đang lăn tăn vì sóng biển kia.

Bốn người còn lại cũng vì mặt nước lại gần mà ngưng trọng hẳn lên, những kẻ mang thứ sức mạnh huỷ diệt như vậy mà bây giờ cũng phải dừng lại, cặp mắt xanh lam nhìn chằm chằm lên phía trên.

Bên trong con ngươi long lanh vì ánh nắng của nhóm người chất chứa vô vàn cảm xúc, có sợ hãi, có tiếc nuối, có đau thương nhưng hầu hết vẫn là ngọn lửa thù hận không thể dập tắt.

Bạn đang đọc Bộ Tộc Người Lưỡng Cư sáng tác bởi an3679.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.