Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Triều

Tiểu thuyết gốc · 2380 chữ

Bạch Vân rất thích bình minh ở thế giới này,dù có trải qua bao nhiêu lần đi nữa thì cảm giác nằm trên bãi cát nhìn mặt trời dần nhô lên thật tốt.Hắn và Tôn Vũ đã ở lại đây 2 ngày,nhưng tiểu giao vẫn không tỉnh lại,cũng không biết có phải chết rồi hay không nữa

“Bạch Vân,ngươi nói có phải nên lên đường hay không,cứ chờ ở đây cũng không phải là cách.Dù đã chạy rất xa nhưng dù sao chúng ta cũng vừa giết một tên Thổ Linh Tộc”Tôn Vũ lo lắng nói,hắn 2 ngày nay vẫn luôn sợ có truy binh đuổi đến

“Đợi thêm một lát đi,nếu tiểu giao vẫn không tỉnh thì chúng ta chỉ có thể vứt nó ở đây vậy”Bạch Vân cứng nhắc nói,dù sao cũng không thể đem tiểu giao cùng đi về phía đông được

Nếu đem theo cái cơ thể lớn gấp đôi nam tử trưởng thành kia cùng đi thì không biết đến khi nào bọn hắn mới có thể gặp được đồng tộc nữa.Chưa kể rất có khả năng sẽ phải vứt bỏ tiểu giao vì kiệt sức khi chưa đi được bao xa,nên nhớ rằng bọn hắn còn chẳng có nổi một chiếc bè

Tôn Vũ không nói gì nữa mà im lặng quan sát Kim Giao,hắn thật không muốn phải để nó ở lại chỗ này tự sinh tự diệt

Thời gian dần trôi qua,mặt trời cũng đã lên cao, biển cả tựa hồ cũng bị phơi đến mệt mỏi mà không thèm nhúc nhích.Cả Bạch Vân và Tôn Vũ đều im lặng,không ai nhắc đến việc rời đi,tựa như đã quên vậy

Đứng nhìn mặt trời đã biến mất chỉ còn một nửa,Bạch Vân quyết định sẽ rời đi ngay bây giờ.Tôn Vũ nói đúng,cứ chờ ở đây cũng không phải là cách,chỉ là khi hắn đang định mở miệng thì Tôn Vũ bỗng vui mừng hét lớn

“Tiểu giao đã tỉnh,Bạch Vân ,ngươi mau lại đây xem”

Tiểu giao đã tỉnh lại,sau một lúc mơ màng thì nó bỗng nhận ra có 2 nhân loại đang đứng quan sát mình.Theo bản năng,tiểu giao dùng chiếc đuôi như roi sắt của mình đánh thẳng đến người trước mặt

Bạch Vân giật nảy mình mà nghiêng đi thân thể,cũng may hắn đã đề phòng từ trước.Tên hung dữ này thật không biết tốt xấu,uổng công hắn mất bao máu huyết để cứu nó.Chiếc đuôi sát mũi Bạch Vân mà qua,tạo nên một làn gió mạnh thổi mái tóc hắn bay tung toé

Tiểu giao cũng đã nhận ra 2 người,nó cũng không tấn công nữa,chỉ là trong đôi mắt vàng kim kia vẫn ánh lên đầy sự đề phòng

Bạch Vân cũng chẳng quan tâm tiểu giao phản ứng thế nào,hắn ở lại đây chỉ vì sợ nó trong lúc hôn mê bị một con chim nào đó gắp đi mất mà thôi.Bây giờ tiểu giao đã tỉnh,bọn hắn cũng không còn lý do gì để ở lại chỗ này nữa

Khi Bạch Vân và Tôn Vũ đã chìm nửa người xuống biển,tiểu giao bỗng bò theo bọn họ.Bốn chiếc chân đầy móng vuốt của nó tạo nên những dấu vết thật dài trên bãi cát.Xem bộ dáng hẳn là định đi theo hai người

Bạch Vân cuối cùng cũng dừng nghi ngờ tiểu giao là giao long dởm,cũng chỉ có giao long nhất tộc mới có linh trí cao như vậy.Tiểu giao ở lại chỗ này một mình chẳng khác nào chịu chết,với cơ thể kia thì nó hẳn sẽ chẳng bắt được dù chỉ một con mồi.Hắn và Tôn Vũ rõ ràng không có ác ý,đi theo bọn họ là cách duy nhất có thể giúp tiểu giao sống sót

Bạch Vân cùng Tôn Vũ không ngừng rẽ những đợt sóng bơi đi,theo sát phía sau bọn họ là một thân hình thon dài màu vàng kim đang không ngừng vì ánh nắng mà lấp loé những tia sáng.Ba người bọn họ đã bơi đi hơn 2 ngày,nhưng cảnh vật xung quanh vẫn gần như không thay đổi,khắp nơi vẫn là mặt nước mênh mông,trên đầu vẫn là bầu trời xanh thẳm

Khi nhóm người đã mệt đến thở không ra hơi thì một chấm đen nơi chân trời bỗng làm bọn họ chú ý.Đó rõ ràng là thứ mà bọn hắn tìm kiếm lâu nay,một hòn đảo

Trên đại dương có vô vàn hòn đảo,nhưng những nơi có thể sinh sống thì chỉ chiếm một phần cực nhỏ,hầu hết trong số đó là những mỏm đá,phía trên thậm chí chỉ đủ không gian cho vài thân cây sinh trưởng

Hòn đảo mà Bạch Vân tìm được chính là một mỏm đá như thế,hòn đảo cực nhỏ,phía trên chỉ sinh sôi vài loài cây không biết tên.Chỉ là như vậy cũng đủ để cho 3 người bọn họ nghỉ ngơi một phen,liên tục bơi 2 ngày làm bọn hắn gần như kiệt sức

Bạch Vân thử kéo căng sợi dây leo trước mắt,hắn định tìm nguyên liệu làm một chiếc bè nhỏ.Nếu cứ bơi đi như vậy thì hắn cũng không biết bao giờ bản thân sẽ kiệt sức mà chết nữa

Trên một cây cổ thụ hai người ôm không hết,một hàng những sinh vật như kiến đang không ngừng di chuyển,những chiếc râu to ngoại cỡ trên đầu chúng không ngừng đong đưa qua lại trong không khí.Một đầu thương bỗng đâm ra từ trong thân cây phá huỷ đi tuyến đường hành quân của bầy kiến,một vài chỉ kiến thậm chí còn bị đánh văng vào bụi cỏ gần đó

Bạch Vân dùng thiết thương liên tục đâm vào cổ thụ trước mắt,thân cây to lớn dần đổ rạp xuống tạo nên một động tĩnh rất lớn.Phía sau hắn là một chiếc bè cơ bản đã thành hình,dù rất đơn giản nhưng cũng đủ để cho những người lưỡng cư như Bạch Vân ra biển

Phía dưới mặt nước,một bóng đen đang không ngừng phóng đại.Tôn Vũ dần đi ra khỏi mặt biển,trong tay hắn là một con cá giống như cái bàn vậy, cơ thể nó to tròn nhưng lại rất mỏng,hai chiếc răng nanh dài ra khỏi miệng lấp lánh dưới ánh mặt trời làm nó trông rất không dễ chọc

Khi Tôn Vũ đang thầm hô xui xẻo vì chỉ săn được một con mồi thì tiểu Giao không biết từ đâu xuất hiện mà cắn về con cá đang giãy dụa trong tay hắn

Ngay khi tiểu giao cơ hồ đã cắn trúng con mồi thì Bạch Vân bỗng một cước đá mạnh vào đầu nó làm tiểu giao vẽ nên một đường cong mà rơi trên mặt cát.Bạch Vân cũng không dùng sức,tiểu giao sau khi ăn một đòn lại không biết sống chết chạy lên giành ăn

Bạch Vân thật sự rất hối hận vì đem theo tên này,hắn còn chưa thấy kẻ nào lại ăn nhiều như vậy. Một con mồi mà hắn và Tôn Vũ ăn mấy ngày cũng không hết thì tiểu giao chỉ cần một ngụm là nuốt sạch.Cơ thể nó rõ ràng đã có thể đi săn,nhưng tên giao long vô sỉ này lại chỉ suốt ngày đợi Tôn Vũ đi săn về rồi lao ra cướp bóc

Hình tượng giao long nhất tộc anh dũng,kiêu ngạo trong lòng Bạch Vân bao lâu nay đã bị tiểu giao phá huỷ không còn 1 mống

Tôn Vũ lắc đầu cười khổ,con mồi hắn săn được hôm nay đều đã vào bụng của Kim Giao,dù vậy tên này vẫn như thể bị bỏ đói lâu ngày vậy.Nếu không phải đây là ân nhân cứu mạng của hắn thì Tôn Vũ sớm đã một đao chém chết tên vô sỉ này rồi

Bạch Vân cẩn thận dùng thiết thương xử lý con cá vừa bắt được,tộc lưỡng cư bọn hắn dù ăn đồ sống nhưng lại rất thích sạch sẽ.Trừ những thời khắc đặc thù ra,người lưỡng cư đều chỉ ăn phần thịt,mọi bộ phận khác như nội tạng hay đầu đều bị vứt đi không thương tiếc

Thịt con mồi cũng phải dùng nước biển xử lý qua rất nhiều lần,hơn nữa nếu để quá lâu thì thịt cũng chỉ có một kết cục là bị vứt đi

Bạch Vân cũng đã thử đi săn,chỉ là một kẻ không có chút kinh nghiệm như hắn tất nhiên là không bắt được gì rồi

Theo lời Tôn Vũ thì hắn trước khi mất trí nhớ cũng chẳng bao giờ tham gia săn bắt mà chỉ vùi đầu vào luyện tập

Con cá rất lớn này cuối cùng cũng được xử lý xong,dù tiểu giao cái gì cũng ăn nhưng nó ăn thật sự quá nhiều.Bạch Vân và Tôn Vũ vừa kịp nuốt xong hai miếng thịt thì cả con cá đã chui mất vào cái bụng mềm mại của nó

Mặt biển xanh ngắt vì ánh nắng mà trở lên lấp lánh chói mắt,xa xa,một chiếc bè nhỏ nương theo vô vàn cơn sóng mà chậm rãi tiến lên

Bạch Vân dùng cặp mắt vì nắng nóng mà nhíu chặt quan sát phía trước,hắn rất không hiểu vì sao nhiệt độ bỗng nhiên lại tăng cao như vậy,rõ ràng lúc nãy vẫn còn rất bình thường

“Tôn Vũ,ngươi nói đây là chuyện gì,tại sao lại trở nên nóng như vậy”Bạch Vân quay sang dò hỏi Tôn Vũ cũng đang nhíu chặt cặp mắt

“Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra”Tôn Vũ cũng rất thắc mắc chuyện gì đang xảy ra,bọn hắn chỉ là sát mặt biển mà tiến về phía trước,đáng nhẽ phải khá an toàn mới đúng.Không hiểu sao từ lúc xuất phát đến bây giờ,hắn với Bạch Vân toàn gặp mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng

Bạch Vân vừa thử chạm vào nước biển liền bị nóng đến vội thu tay lại.Tình cảnh này làm hắn lại nhớ đến cuộc chiến giữa Hy và Thổ Linh Điện trước kia,nếu thật sự có đại năng đang chiến đấu ở gần đây thì bọn hắn phải trốn ngay lập tức

Khi Bạch Vân đang do dự có nên trốn xuống đáy biển hay không thì những âm thanh tí tách bỗng nhiên vang vọng khắp thiên địa.Rõ ràng là đang giữa trưa nhưng bầu trời bỗng trở nên đen nghịt lại,từng con gió lạnh buốt không biết từ đâu xuất hiện làm nhóm người rùng mình 1 cái

Bạch Vân và Tôn Vũ càng ngày càng bất an,bọn hắn không dám cứ thế mà nhảy xuống biển.Nên biết rằng khả năng nguy hiểm chính đang ở sâu dưới nước cũng rất lớn

Một cơn gió cực lạnh thổi qua làm trên mí mắt của Bạch Vân đông lại những vụn băng trắng xoá.Xoa xoa đôi tay đã bị lạnh đến mất cảm giác,Bạch Vân thật sự muốn khóc,tại sao hắn cứ phải bị xuyên không đến nơi quái quỷ này chứ.Một giây trước rõ ràng còn nóng đến không chịu nổi,bây giờ lại lạnh đến nước cũng sắp phải đông thành băng

Tôn Vũ nghi ngờ mà quan sát bóng tối phía trước,hắn có thể lờ mờ nhìn thấy một mảnh trắng xoá đang không ngừng mở rộng,cảnh tượng kì lạ làm Tôn Vũ ngơ ngác mất một lúc .Bỗng nhiên hắn co rụt con ngươi lại,khuôn mặt vì lạnh mà trắng bệch lại càng trắng thêm môt chút

“Là Băng Triều,là Băng Triều”Tiếng hét đầy hoảng sợ của Tôn Vũ vang vọng khắp không gian đang bị bao phủ bởi bóng tối

Dù chưa từng nghe đến Băng Triều nhưng Bạch Vân cũng biết đó hẳn chẳng phải thứ tốt đẹp gì.Tôn Vũ dù hơi ngốc nhưng kiến thức của hắn lại rất rộng,thứ có thể làm hắn hoảng sợ đến thế kia cũng không nhiều lắm

Bạch Vân cũng đã thấy một mảnh trắng xoá đang không ngừng lớn lên kia.Nếu hắn không nhầm thì đó hẳn là mặt biển bị đông lại tạo thành,nhìn có vẻ giống chiêu băng phong vạn dặm của Hy nhưng rõ ràng chuyện này không đơn giản như vậy

“Băng triều là một trong tứ tai, rất hiếm thấy,khi nó xuất hiện,mặt biển sẽ bị đông cứng thành một lớp băng dày đến vài km.Lớp băng kia có thể kéo dài đến hàng ngàn dặm,thậm chí là không có kết thúc”Tôn Vũ hốt hoảng nói

Không đợi Bạch Vân trả lời,hắn tiếp tục mở miệng

“Khi mặt băng lan đến đây,ngươi phải dùng hết sức lực mà nhảy lên.Chỉ cần là thứ ở gần mặt biển khi băng lan đến thì đều có chung một kết cục là bị đông cứng”

Mặt biển tựa hồ đang bị xâm chiếm bởi một con quái vật màu trắng,theo những tiếng tí tách vang vọng,mặt băng không ngừng lan rộng ra bốn phía

Băng cuối cùng cũng đã lan đến chiếc bè,Bạch Vân một tay ôm lấy tiểu giao,dùng hết sức lực nhảy lên

Chiếc bè màu nâu sậm bỗng biến thành một tảng băng trong tích tắc, thiên địa bỗng biến thành một mảnh trắng xoá đơn điệu.Màu sắc khác biệt duy nhất còn tồn tại có lẽ là nhóm người Bạch Vân

Cảm nhận từng đợt giá rét thổi thẳng vào mặt,Bạch Vân không ngừng than khổ.Không phải nói mặt biển khá an toàn sao,đây chính là khá an toàn?

“Ngươi nói đống băng này sẽ tồn tại trong bao lâu”Bạch Vân một mặt tò mò hỏi

“Có thể một ngày,có thể một tháng cũng có thể là 1 năm,không ai biết được”Tôn Vũ run run trả lời,hắn và Bạch Vân thật sự qúa đen đủi đi,thứ như băng triều mà cũng để bọn hắn gặp được

Hết cách,nhóm người chỉ có thể tiếp tục đi bộ về phía trước.Cũng may bọn hắn còn có mấy mảnh da linh hồ,cũng không bị đông đến nỗi di chuyển khó khăn

Bầu trời bị che phủ bởi vô vàn mây đen không biết từ đâu xuất hiện,những bông tuyết không ngừng vung vãi khắp mặt đất.Hai người một giao đầu đội tuyết trắng, khó khăn di chuyển trên mặt băng,dần dần bóng dáng bọn họ cũng biến mất sau vô vàn bông tuyết trắng xoá

Bạn đang đọc Bộ Tộc Người Lưỡng Cư sáng tác bởi an3679.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.