Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Triều Thật Sự

Tiểu thuyết gốc · 2277 chữ

Rào rào rào !

Vô vàn hạt mưa xanh biếc thi nhau đâm đầu xuống mặt tuyết trắng xoá.

Dưới màn mưa, mấy bóng đen đang từ từ tiến về phía trước.

Bạch Vân cố gắng vung vẩy bàn tay đã bị đông đến mất cảm giác, nước mưa thật sự quá lạnh, đến nỗi làm hắn tò mò vì sao nó lại không bị đông thành băng.

“Chúng ta đang đi đâu vậy? Ta không muốn vừa thoát khỏi cả ngàn đầu Thực Cốt Lang lại phải chết lạnh ở chỗ chết tiệt này đâu.” Bạch Vân tức giận mở miệng, cái thế giới chết tiệt này thật sự là quá quỷ dị, mặt biển đã bị đông thành băng từ đời nào rồi vậy mà mưa vẫn rơi ào ào.

“Đúng là tên nhóc, mới lạnh một chút đã không chịu nổi, đến đây, Hùng gia gia cho ngươi mượn chiếc áo này.” Hùng Cường một bộ muốn ăn đòn mở miệng, vừa nói hắn vừa lung lay chiếc áo sớm đã rách bét trên người.

“Ta có nói mình không chịu nổi sao? Ta chỉ lo cho tên đầu óc ngu si, tứ chi phát đạt nhà ngươi thôi, nói không chừng một lát nữa não ngươi sẽ vì quá lạnh mà dừng hoạt động nha, dù sao cũng rất lâu rồi nó chưa được dùng đến.” Bạch Vân khí thế ngút trời mà mắng, nói đến giao tranh bằng miệng lưỡi thì hắn vẫn chưa thua ai bao giờ.

Tôn Vũ nghe vậy thì suýt nữa bật cười thành tiếng, tên ngốc này một phút trước còn một bộ sắp bị đông chết vậy mà bây giờ lại hùng hổ như vậy, thật là kì lạ !

“Tên Bạch Vân ngu ngốc.” Tôn Vũ lẩm bẩm.

Lời nói hắn vừa dứt, một tiếng hét thảm cực lớn bỗng vang lên làm mặt tuyết cũng phải hơi rung động một chút.

Bạch Vân hai tay ôm đầu mà không ngừng lăn lộn trên mặt tuyết, miệng liên tục phát ra tiếng hét thảm thiết.

“Tên nhóc không biết tốt xấu, đến bản đại gia cũng dám mắng.”Hùng Cường chậm rãi thu hồi nắm đấm rồi đắc ý hừ lạnh.

Bạch Vân không ngờ đến tên to xác này lại đánh lén hắn, quả là không thể đánh giá kẻ khác qua vể bề ngoài.

“Hùng đại ca thật lợi hại, ta hoàn toàn không kịp phản ứng.” Bạch Vân xoa xao đầu, bộ dáng hắn lúc này nào còn chút gì khí thế, hoàn toàn là một bộ cún con thấy chủ.

“Đừng làm loạn nữa, nếu để Bạch đội trưởng biết được thì hai ngươi sẽ biết thế nào mới thật sự là khổ cực a.”

Nữ tử trẻ tuổi bất lực thở dài, hai kẻ một lớn một nhỏ này có vẻ là kẻ thù kiếp trước thì phải, chưa đi được bao xa nhưng to xác đã đánh Bạch Vân không biết bao nhiêu lần.

Bạch Vân ngoan ngoãn gật đầu, dù hắn không biết khổ cực ở đây là gì nhưng nhìn bộ dáng chuột thấy mèo của Hùng Cường cũng đủ biết chắc chắn không dễ chịu.

“Hừ, tên ngu ngốc, tốt nhất đừng để ta đánh thắng ngươi !” Một âm thanh cực nhỏ nhanh chóng tan biến trong gió tuyết.

Mưa càng ngày càng lớn, càng ngày càng băng lãnh, nhóm người di chuyển cũng dần trở nên cố sức.

…..

Một tia chớp trống rỗng xuất hiện mà chia bầu trời thành hai nửa, qua thứ ánh sáng xanh nhạt yếu ớt, Bạch Vân có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng đen rất lớn ngoài xa.

“Chu tỷ tỷ, xe cơ giới mà tỷ nói là cái kia sao?” Bạch Vân tò mò hỏi, qua nửa ngày cùng lăn lộn, hắn cũng đã biết tên của bọn người, nữ tử trẻ tuổi tên là Chu Đình, hai nam tử luôn một bộ đằng đằng sát khí một người là Hạo Hiên, một người là Việt Bân, còn có tên to con Hùng Cường.

“Đúng vậy a, dùng nó thì chúng ta có thể rất nhanh về đến làng.” Chu Đình hơi sửa lại mái tóc đen nhánh sớm đã ướt sũng.

“Nhìn bộ dáng ngươi có vẻ chưa thấy xe cơ giới bao giờ đi ? Không nên a, dù hơi khó chế tạo những nó cũng không hiếm thấy.”Hạo thiên lạnh nhạt lên tiếng, người nào không biết còn nghĩ hắn đang thách đấu với kẻ thù.

“Ta cũng không biết nữa, sau khi bị Thổ Linh Tộc đánh trọng thương thì ta chẳng còn nhớ gì cả.” Bạch Vân hơi cúi đầu, khuôn mặt nhăn lại khiến vết sẹo hình chữ thập lại càng hiện rõ, bộ dáng hắn lúc này hoàn toàn là một đứa trẻ đáng thương mất đi hết thảy.

Trong quan niệm của Bạch Vân, dù ở đâu thì kẻ tội nghiệp luôn được giúp đỡ, cứ làm bộ một cái chung quy là không sai.

Mọi người đều không biết nói gì cho phải, lúc này bọn hắn mới nhớ ra kẻ lúc nào cũng ha hả cười kia thực chất bất hạnh hơn ai hết.

Hùng Cường hơi hơi há miệng như thể muốn nói gì đó nhưng không thể cất lời, nhớ lại cách bản thân đối xử với Bạch Vân, hắn bỗng thấy bản thân quả là không bằng cầm thú.

Ở đây không bị bộ dáng tội nghiệp của Bạch Vân lừa gạt cũng chỉ có Tôn Vũ, hắn đã sớm biết tính cách tên khốn này rồi.

Lại gần hơn, Bạch Vân mới có thấy rõ cái gọi là xe cơ giới, toàn thân xe làm bằng kim loại đen sì sì, bốn chiếc bánh to lớn mọc đầy gai nhọn, nhìn sao thì vẫn thấy giống một cái thuyền lớn lắp thêm bánh xe a.

Bảy người một giao lần lượt leo lên xe, bên trong nó cũng chẳng khác gì trong lòng một con thuyền, càng ngày Bạch Vân càng nghi ngờ đây vốn dĩ là thuyền.

Một cột khói đen điên cuồng phóng lên trời, chiếc xe lao nhanh trên mặt tuyết trơn trượt tạo nên những cái rãnh dài sâu hoẵm.

Một đầu chim lớn lao thẳng xuống mặt tuyết tạo làm vô vàn bông tuyết bay tung toé, con chim hơi lung lay thân mình rồi lao vút lên, dưới cặp chân sắc nhọn của nó là một đầu thỏ trắng lớn hơn người trưởng thành đang điên cuồng giãy dụa.

Chiếc xe đã chạy được hơn 1 ngày, nhưng khung cảnh trắng xoá xung quanh vẫn chẳng hề thay đổi, thiên địa vốn đã băng giá nay lại càng lạnh loẽ, tựa hồ mỗi đợt gió thổi qua đều có thể đem nhóm người đông thành tượng băng.

“Làng trong miệng các ngươi rốt cuộc là ở đâu vậy? Không phải là lạc đường rồi đấy chứ.” Tôn Vũ khó khăn mở miệng, hắn lúc này đang rất biết ơn Bạch Vân, nếu không có da linh hồ thì hắn chắc đã bị đông đến ngất đi từ lâu rồi.

Hùng Cường hơi do dự, hắn cũng không biết làng ở hướng nào nữa.

“Đã gần đến nơi rồi, các ngươi không cần lộn xộn.” Chu Đình bình tĩnh lên tiếng.

“Lạnh quá đi thôi !, nếu có thêm tấn da linh hồ nữa chắc sẽ đỡ hơn một chút, Hùng ca, ngươi nói đúng hay không.” Bạch Vân một bộ đau khổ mà măn mê lớp da đang mặc trên người.

Hùng Cường nghiến răng chặt đến phát ra từng tiếng ken két, tên quỷ nhỏ vô sỉ, đã trùm 2 lớp da linh hồ rồi còn than vãn, đây rõ ràng là đang chọc tức hắn mà, cũng không biết tên vô dụng này lấy đâu ra thứ quý giá như vậy nữa.

Ngay khi Bạch Vân đang đắc ý, chiếc xe bỗng lắc mạnh một cái làm hắn tý nữa thì cắm đầu xuống đất.

Thiên không vốn đã vì mây mà u ám như thể tận thế nay bỗng biến thành đen sì sì, từng đợt gió vốn đã lạnh lẽo nay càng trở nên không chịu nổi.

Một cơn gió cực mạnh thổi tới, chiếc xe cơ giới không hề có sức chống cự mà bị thổi bay lên không trung.

Nhóm người liều mạng bám vào thành xe, những mảnh tuyết sắc như dao cạo theo gió mà không ngừng đánh tới làm khắp cơ thể bọn hắn là vô vàn vết rách.

“Tất cả mọi người nắm chặt xe, tuyệt đối không được để bị tách ra.” Chu Đình vừa nắm chặt Bạch đội trưởng vừa hét lớn.

Ầm Ầm Ầm !

Vô tận mặt băng rung mạnh một cái, cuối chân trời, một vòi rồng nửa đen nửa trắng trống rỗng xuất hiện, lớp mây dày cộm cuối chân trời cũng vì vậy mà bị xé toạc ra một lỗ cực lớn.

Chiếc xe sau khi bị thổi bay thì đâm thẳng vào mặt tuyết tạo nên một tiếng động cực lớn, nhóm người cũng vì chấn động mà choáng váng một phen.

“Chạy !”

Một tiếng hét lớn vang vọng .

Chiếc xe hơi nhúc nhích một tý, bỗng nhiên nó dùng tốc độ nhanh hơn lúc đầu không biết bao nhiêu lần mà phóng về phía trước.

Cuối tầm mắt, mặt băng trắng xoá bỗng chuyển sang màu xanh nhạt rồi biến thành nước biển với tộc độ cực nhanh.

Nhìn từ xa, thế giới tựa hồ đang bị biển cả xâm chiếm, một mảnh xanh đậm quen thuộc nhanh chóng lan tới từ cuối chân trời.

Vùng nước biển vừa xuất hiện liền nổi lên đầy bong bóng khí, từng sinh vật nhanh như chớp phóng thẳng lên trời, hàng ngàn sinh vật biển cùng nhau ngoi lên mặt biển tạo nên một khung cánh tráng lệ hơn bao giờ hết.

Phía trên chiếc xe cơ giới đang lao đi hết tốc lực, từng người lưỡng cư trầm trọng quan sát muôn vàn sinh vật thi nhau suất hiện phía sau.

Bọn hắn hoàn toàn không có tâm trạng đi thưởng thức cảnh tượng trước mắt, đây chính là băng triều thật sự, một trong tứ tai, hung thần của biển cả.

Bạch Vân vẫn luôn cảm thấy cái danh tứ tai của Băng Triều có chút hữu danh vô thực, rõ ràng một cơn bão lớn cũng đủ đáng sợ hơn việc mặt băng bị đóng băng không biết bao nhiêu lần, nhưng bây giờ hắn cuối cùng cũng biết lý do thật sự sau tên gọi Tứ Tai của băng triều.

Băng triều đáng sợ không phải do băng giá như tưởng tượng, điều thật sự làm người ta nghe đến tên nó đã sợ mất mật là vô tận sinh vật xuất hiện trên mặt biển sau khi nó kết thúc.

Những sinh vật kia phân nửa đều là quái thú, còn lại cũng là những loài phàm thú mạnh mẽ nhất, không cần nói cũng biết hàng tỉ sinh vật như vậy tập trung ở mặt biển là việc đáng sợ như thế nào.

Trong biển cả, không tồn tại những kẻ yếu đuối, vô vàn sinh vật khát máu thành tính cùng ngoi lên mặt nước tất nhiên đổ máu là điều hiển nhiên, rất nhanh, một cuộc hỗn chiến quy vô cực kì khổng lồ đã xuất hiện, từng chùm máu không ngừng làn tràn khắp nơi.

Phía trước mặt biển một khoảng không thế nào xa, một chiếc xe đen bóng liều mạng phóng đi trên mặt băng, nơi nó đi qua, băng giá nhanh như chớp tan chảy thành thứ nước biển xanh nhạt, vô vàn sinh vật thi nhau xuất hiện tạo nên những giọt nước khổng lồ.

Bạch Vân sợ hãi quan sát cảnh tượng như địa ngục phía sau, cái gì mà băng triều chứ, rõ ràng là thú triều.

Nếu như hắn không đoán sai, nguyên nhân hàng tỉ sinh vật thi nhau ngoi lên mặt nước là do nước biển bị đóng băng, nên biết phần nhiều sinh vật biển đều cần phải ngoi lên mặt nước lấy oxi sau một khoảng thời gian cố định, sinh vật càng yếu thì càng cần thường xuyên bổ xung oxi, nước biển đã đóng băng hơn một ngày, nhiều sinh vật hẳn đã sắp ngạt thở mà chết, bây giờ băng tan chúng tất nhiên sẽ liều mạng mà lao lên mặt biển rồi.

Bầy thú chủ yếu gồm quái thú và những phàm thú đứng đầu, nguyên do cũng rất đơn giản, yếu hơn thì sớm đã vì ngạt thở mà chết, kẻ mạnh hơn thì vốn không để hơn một ngày không bổ xung oxi vào đâu.

Những kẻ xuất hiện trên mặt biển này thường ngày đều là bá chủ một lãnh địa rộng lớn, bây giờ tập trung hết lại một chỗ, chúng tất nhiên không thể hoà bình với nhau mà tồn tại được.

Mặt biển yên ả bỗng chốc biến thành một cái cối xay thịt khổng lồ, mỗi giây trôi qua, hàng ngàn quái thú lại bỏ mạng, việc vài trăm sinh vật vây công một kẻ mạnh mẽ không hề hiếm thấy.

Nhóm người điều khiển xe cơ giới liều mạng chạy trốn khỏi mặt biển đang lan tới, chỉ cần rơi xuống biển, cả chiếc xe cũng như những kẻ ngồi trên đó chắc chắn sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới sau một giây.

Bạn đang đọc Bộ Tộc Người Lưỡng Cư sáng tác bởi an3679.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi an3679.
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.