Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ứ huhu, ta muốn ăn đòn, ta muốn ăn đòn cơ!

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

- Đây là đâu? Ta là ai?

Lục Thanh Nhi dần dần tỉnh lại, cảm thấy xung quanh một màu tối tăm.

- Tỉnh rồi!

Còn chưa định thần lại, một thanh âm mừng rỡ vang lên

- May quá, ta còn tưởng muội ấy không chống đỡ nổi.

Nàng mở mắt ra, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, cảnh vật mờ mịt dần hiện ra.

- Dương tỷ, Nguyệt tỷ!

Hai khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào nàng kia, còn không phải Thái Dương và Minh Nguyệt thì còn có thể là ai?

- Muội quả thật phúc lớn mạng lớn. Bị đánh thành miếng giẻ rách rồi mà vẫn dậy được.

Thái Dương tò mò nhìn Lục Thanh Nhi, không thể không nói, sức chịu đòn của cô bé này quả thật hơn người. Giữa trưa bị mang đi, không ngừng bị đánh tới nửa đêm mới bị Quách Viễn vác trên vai ném vào.

Lúc mới bị ném vào, Lục Thanh Nhi so với miếng giẻ rách quả thật không có chút khác biệt lắm. Toàn thân tơi tả, máu tươi mơ hồ khắp toàn thân, không có chỗ nào là lành lặn. Quần áo chỗ nào cũng có vết rách, dưới mỗi vết rách là một vết thương khủng bố rướm máu, quả thật nếu không phải nàng còn chút hơi thở thoi thóp thì nhị nữ đã nghĩ đến làm sao để mai táng cho Lục Thanh Nhi mồ yên mả đẹp.

Lục Thanh Nhi lúc này cũng biết chuyện gì xảy ra mới mình, nàng chỉ nhớ sau khi chửi thật thống khoái thì tên Quách Cửu không chút kiêng nể gì dùng một côn cực mạnh gõ xuống, và sau đó, không có sau đó nữa…

Nàng muốn ngồi dậy, nhưng chợt nhận ra thân thể không cách nào nhúc nhích, bắp thịt căng cứng đến mức không cách nào cảm giác được xúc giác. Chỉ có duy nhất một thứ mà nàng cảm nhận được lúc này, chính là sự đau đớn do hàng ngàn vết thương khắp thân thể.

- Con mẹ nó, hẳn là bổn cô nương ngất rồi vẫn đánh tiếp vài trăm cái, chứ không thể nào thốn như này được!

Cố gắng thế nào cũng không ngồi dậy được, Lục Thanh Nhi triệt để buông xuôi, nàng nhắm mắt lại, tinh thần vào trong hệ thống.

- Hẳn là tích được không ít kinh nghiệm, nếu không cũng phí công phu chịu đòn cả ngày trời.

Lục Thanh Nhi tâm tình khá tốt, nàng lập tức nhìn về bảng thông tin của mình:

Ký chủ: Lục Thanh Nhi

Tuổi: 13

Tư chất: Phế vật

Vũ giả: Phế vật

Linh giả: Phế vật

Thể chất: Bất Tử Thể lv9: 99.917/100.000 exp*

Chức nghiệp: Không có

Môn phái: Không có

Bảo vật: Không có

Lục Thanh Nhi cạn lời, ngoài tu luyện Bất Tử Thể có chút thành tựu ra, mọi thứ của nàng lúc này chỉ có hai từ có thể hình dung: Phế vật!

- Trời má! Còn có 83 điểm nữa thôi là bổn cô nương lên cấp rồi, mấy thằng ngu này!

Lục Thanh Nhi không khỏi chửi ầm lên, nàng nghiến răng nghiến lợi. Vốn tưởng một trận nhừ tử này sẽ giúp bản thân thăng cấp dễ như trở bàn tay, ấy vậy mà hai thằng khốn nạn kia đánh đến thống khoái lại chừa lại 83 điểm không đánh nốt, chiếu theo phong độ của hai thằng này thì chỉ cần đúng một côn nữa là lên cấp. Con bà nó!

Lục Thanh Nhi suýt thì vi phạm lời thề sẽ không khóc nữa, hiện tại thân thể nhúc nhích còn không có lực, gân cốt dường như đã bị đánh đến biến dạng, gọi nàng lúc này là tàn phế quả thật chẳng ai nghi ngờ chút nào.

- Chẳng lẽ, Lục Thanh Nhi này còn chưa kịp đạp phá phong vân đã phải cả đời sống trong kiếp tàn phế? Ý khoan!

Còn đang tuyệt vọng, Lục Thanh Nhi bỗng nhớ lại một công hiệu khá hay từ Bất Tử Thể, chính là mỗi khi lên cấp sẽ khôi phục lại một chút thương thế của mình, nếu vậy rất có thể sau khi thăng từ cấp 9 lên cấp 10 sẽ hồi phục không ít.

- Nhưng mà… giờ lấy đâu ra điểm kinh nghiệm? À… thôi kệ, tích tiểu thành đại vậy.

Thở ra một hơi, Lục Thanh Nhi khẽ lên tiếng:

- Dương tỷ, Nguyệt tỷ! Cứu muội với.

Thái Dương và Minh Nguyệt đang nằm chợp mắt suy nghĩ vẩn vơ, chợt nghe Lục Thanh Nhi gọi, hai nàng liền tiến đến. Minh Nguyệt vuốt mái tóc của Lục Thanh Nhi, nàng hỏi:

- Thanh Nhi, sao thế?

- Muội có chuyện muốn nhờ hai tỷ.

Thái Dương liền trìu mến gật đầu, trong ánh mắt đầy vẻ thương xót:

- Chỉ cần muội không nhờ hai chúng ta đánh muội, cái gì tỷ cũng có thể đáp ứng!

- Ạch!

Lục Thanh Nhi suýt thì ho ra máu mà chết, nàng liền cười khổ:

- Cái này…quả thật là như vậy.

Minh Nguyệt trừng mắt:

- Muội bị điên hả? Muội bị đánh đến mức không phân biệt được là người hay quỷ rồi mà còn muốn bị đánh tiếp?

Lục Thanh Nhi cười cười:

- Nhưng mà…nhưng mà…

- Không có nhưng nhị gì hết, không là không!

Minh Nguyệt rất quyết đoán, không thèm để ý đến Lục Thanh Nhi nữa, nàng mạnh mẽ quay lưng lại. Thái Dương thì hết lòng khuyên can.

Lục Thanh Nhi cũng biết việc mình yêu cầu quá vô lí, nàng chỉ có thể thành khẩn nói:

- Muội biết những lời này của muội không đáng tin, nhưng chỉ cần các tỷ điên cuồng đánh muội một hồi, muội sẽ có thể khôi phục thương thế!

Không gian rơi vào yên tĩnh…

- Aizz, lần này chắc bị thương ở đầu còn nặng hơn ta nghĩ.

- Không thể tin nổi, càng bị đánh lại càng dễ khôi phục thương thế, chuyện này lan truyền ra ngoài, có thể muội ấy thật có thể khiến kẻ thù của chúng ta chết vì cười.

Nghe hai người không ngừng tự cho mình là đúng này luyên thuyên, Lục Thanh Nhi tức muốn nổ phổi, nàng nghiến răng.

- Hai người! Nếu còn muốn có được tự do thì mau ra tay, đừng trách về sau hối hận không kịp!

- Không hề hối hận! Hai người đồng thanh:

- Ách!

Lục Thanh Nhi nghe xong lời này, trong miệng rốt cuộc không kìm nổi cơn tức này nữa, một ngụm máu bắn ra như cầu vồng, sau đó ngất đi.

- Nam mô a di đà lạt!

Hai người Thái Dương và Minh Nguyệt chắp tay cúi hai cái, sau đó mỗi người một góc ngủ.

Hai ngày lặng lẽ trôi qua.

- Ta nói này Nguyệt tỷ tỷ! Một cái thôi!

- Dương tỷ tỷ, một đấm mà thôi, không có sau đâu mà…

- Ứ huhu, ta muốn ăn đòn, ta muốn ăn đòn cơ!

- Một đấm, về sau thủ hộ các ngươi cả đời ăn sung mặc sướng.

- Hai vị, cầu xin hai vị ban cho tiểu nữ một đấm!

Thái Dương và Minh Nguyệt mỗi người đeo một cái nút bịt tai được làm từ vải rách, bộ dạng thản nhiên làm việc của mình, mặc kệ Lục Thanh Nhi không ngừng cầu xin năn nỉ.

Lục Thanh Nhi chán nản nhìn về hai vị tỷ tỷ mới quen, hai ngày nay nàng nói đến miệng khô lưỡi đắng nhưng hai người này vẫn chẳng thèm đánh nàng lấy một cái.

- Hệ thống huynh! Cứu ta!

Hệ thống không đáp

- Cả huynh cũng bỏ rơi ta sao?

Chẳng có ai lên tiếng

- Chỉ cần làm cho hai người này chịu đánh ta, sau này nếu mở ra cửa hàng nhất định ta sẽ không keo kiệt!

- Ngươi chắc chắn?

Hệ thống liền lên tiếng, thanh âm có vẻ vô cùng gấp gáp cùng hưng phấn.

- Con mẹ mày, thằng hệ thống bố láo bánh tét!

Chửi thêm tầm một tiếng nữa, Lục Thanh Nhi mới thở dài

- Ta chắc chắn.

- Vậy được rồi! Chúc ký chủ toàn mạng!

- Hả???

Lục Thanh Nhi đang không hiểu, bỗng nhiên thấy có hai ánh mắt lạnh lùng nhìn sang. Sống lưng lạnh toát, Lục Thanh Nhi lắp bắp hỏi hệ thống:

- Ê! Nhà ngươi vừa làm cái gì đấy?

Bất Tử Bất Diệt Chung Cực Thiên Thần Phản Phệ Thể! Xác nhận tiêu hao 1.000 điểm cống hiến tông môn, mở ra chức năng vượt cảnh giới: Chung Cực Cừu Hận Thể!

- Hả? Ta làm gì có tông môn mà có điểm cống…!

Bốp!

- …hiến…!

Bốp Bốp Bốp! Chát Bụp!

Hết chương 12…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan

Bạn đang đọc Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức sáng tác bởi WeekendAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi WeekendAnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.