Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi Trữ (2)

Phiên bản Dịch · 2838 chữ

Sùng Nguyên Đế chậm rãi tỉnh lại vào chạng vạng tối ngày hôm đó, chuyện thứ nhất liền lệnh phế Lý Mẫn.

Vốn là muốn ban chết, thế nhưng nhà ngoại Lý Mẫn, gia chủ thế gia Liễu thị, biểu ca Liễu Thần của Lý Mẫn quỳ ở trước mặt Sùng Nguyên Đế nước mắt nước mũi quấy nhiễu một canh giờ, rốt cuộc bảo vệ được tính mạng Lý Mẫn. Cuối cùng, Lý Mẫn bị biếm thành thứ dân, giam cầm ở Quỳnh Hoa uyển ngoài cung.

Trong quá trình này, Sùng Nguyên Đế không hề muốn gặp lại Lý Mẫn.

Chuyện thứ hai, chính là lệnh Lý Ức giám quốc, chọn ngày tốt gia phong Thái Tử.

Sùng Nguyên Đế tuy đã tỉnh lại, nhưng sâu độc này đối với thân thể tổn thương thật sự quá lớn, miễn cưỡng xử lý xong những chuyện này liền chống đỡ không nổi, lại nặng nề bất tỉnh ngủ mất.

Thấy Sùng Nguyên Đế đã ngủ say, Lý Ức mới đi ra tẩm điện Hoàng Đế.

Ngoại điện, một bộ phận thần tử đã rời đi, còn dư lại, là chờ thể hiện sự trung thành với Lý Ức. Thấy hắn đi ra, ai ai cùng cúi rạp người kính cẩn hành lễ. Nhưng mà ánh mắt bọn họ lại lóe lên sự sắc bén đầy tính toán, âm thầm đánh giá, cân nhắc Lý Ức.

Tuy nhiên vị tân thái tử này trên mặt ngược lại rất trầm ổn, không có chút lông bông đắc ý nào. Điều này có phần vượt quá dự kiến của nhiều chúng thần.

Mà người càng quen thuộc hắn thì còn phát hiện, sát khí quanh người hắn cũng được thu lại, không có hùng hổ dọa người như trước nữa.

Nói tóm lại, trong khoảng thời gian ngắn, hắn thật sự có thêm vài phần dáng vẻ của Thái Tử.

"Chư vị cực khổ rồi, nhờ hồng phúc của chư vị, phụ hoàng đã bình an vô sự, chư vị hãy hồi phủ nghỉ tạm đi." Lý Ức nhìn những người này, âm thầm phát hiện: dòng chính của các đại thế gia thật sự, cơ bản đều không có ở đây.

Tuy nhiên cũng có một hai ngoại lệ, ví dụ như Bạch Dĩ Sơ.

Lúc này trong lòng Bạch Dĩ Sơ hơi có chút buồn bực. Hắn vốn từ sớm đã có lòng muốn góp sức Lý Ức, chỉ còn chờ một thời cơ tốt nhất. Đêm qua hắn tự cho là thời cơ đã đến, mình có thể lập được đại công, từ đó về sau ở trong lòng Lý Ức chiếm được địa vị hết sức quan trọng -- nào có thể đoán được tự nhiên lại chen ngang ra một Tử Diễm quân của Tấn Nguyên Phương thị, khiến cho toàn bộ tính toán của hắn rơi vào khoảng không. Mặc dù hắn thành công thuyết phục Bắc Kinh quân xuất binh, thế nhưng chờ bọn họ đến chiến đấu sớm đã xong, hắn toi công bận rộn một trận.

Vây đây là vô ý để cho hắn toi công bận rộn một trận, hay là cố ý đây? Bạch Dĩ Sơ mien man suy nghĩ.

Mặc dù trên mặt hắn duy trì phong khinh vân đạm, nhưng Lý Ức làm sao không rõ tâm tư hiện tại của hắn ta."Bạch huynh, đi theo ta." Hắn gọi hắn ta. Lại hỏi Đức Sinh: "Bổn vương lúc trước dặn dò ngươi chỉnh đốn Trường Phong điện, hôm nay đã xong chưa?"

Đức Sinh giật mình: sao mà nhanh như vậy được hả! Vị chủ nhân này lúc nào trở nên gấp gáp như vậy? Ha ha, đúng rồi, nghĩ chắc là không thể chờ đợi được muốn ngồi trên bảo tọa Thái Tử một chút ."Hồi điện hạ, mấy thứ thứ đồ vật quan trọng trong quy chế Thái Tử không có chuẩn bị sẵn, còn cần chút thời gian chuẩn bị, thay thế. . ." Hắn đáp.

"Đâu có cần phiền toái như vậy, không cần đổi, gọn gàng sạch sẽ là được." Hắn nói xong, người đã đi ra ngoài điện.

Bên ngoài Bắc Kinh quân và Tử Diễm quân còn mặt đối mặt giằng co."Điện hạ, bọn họ, nên xử trí như thế nào?" Triệu gia đón đầu hỏi. Bọn họ này, đương nhiên sẽ không chỉ Bắc Kinh quân, mà là Tử Diễm quân.

Lý Ức dừng một chút, phất tay ra hiệu Sở Loan đến trước người: "Người của ngươi, tổng cộng chỉ có mấy người này thôi hả?"

"Hồi điện hạ, hai phần ba người còn lại được an bài ở trong quân Bắc Kinh." Sở Loan thản nhiên nói.

Thanh âm hắn cũng không nhỏ, cũng đủ cho thống soái Bắc Kinh quân Giang Phàm cách đó không xa nghe được: "Lẽ nào lại như vậy!"

"Giang soái chớ phẫn nộ." Lý Ức nói: "Sở Loan, tập hợp toàn bộ người của ngươi lại, toàn bộ nhập vào Lục suất của Đông cung, sẽ do ngươi làm thống lĩnh. Vốn dĩ là người của Lục suất, thì trả lại cho Giang soái và thân quân."

Lục suất Đông cung, đó là thân vệ của Thái Tử.

Sở Loan nghe xong lại trù trừ một chút: "Sứ mạng của chúng ta, chính là là bảo vệ Chủ Thượng nhà ta."

"Nói nhảm." Lý Ức kề sát vai hắn: "Lời của bổn vương nói với ngươi, chẳng lẽ không phải cùng một ý?"

Sở Loan nghe xong, mất một lúc lâu vẫn không kịp phản ứng.

Bạch Dĩ Sơ thật ra cũng chưa hoàn toàn hiểu tâm tư Lý Ức. Nhưng động thái lần này cũng quá lớn mật, đây không khác gì giao tính mạng của mình vào tay người khác. Đây hoàn toàn không phải phong cách hành sự quen thuộc của hắn . . .

"Bạch huynh có phải đang nghĩ động thái lần này của ta rất không thỏa đáng hay không." Lý Ức lại nhìn thấu suy nghĩ của hắn: "Sau này Bạch huynh sẽ rõ."

Nhất thời đã đến Trường Phong điện. Tổng quản thái giám lễ của Vương Phủ đã tới đây hầu hạ. Thấy Lý Ức vội chào đón nói: "Điện hạ, mấy vị tiên sinh, Tướng Quân đã chờ ở trong điện."

Bạch Dĩ Sơ liền hiểu Lý Ức muốn giới thiệu mình với những tâm phúc khác của hắn, từ nay về sau, bản thân liền thực sự trở thành người của Lý Ức.

Nhưng lần gặp mặt này ngược lại là ngắn gọn không ngờ, Lý Ức chỉ giới thiệu để mọi người biết nhau, rồi dùng lý do mệt mỏi để mời bọn họ rời đi, Bạch Dĩ Sơ vốn nghĩ ít nhất phải nói chuyện trắng đêm với nhau chứ.

Khi rời đi, Bạch Dĩ Sơ đi sau cùng, vừa đi ngang qua bình phong đặt ở cửa đại điện, còn chưa đi ra cửa điện, liền nghe thấy đối thoại của Lý Ức ở bên trong. Bạch Dĩ Sơ nhĩ lực vượt qua thường nhân, bởi vậy lúc này giọng nói không lớn toàn bộ rơi vào trong tai hắn: "Thái Tử Phi hôm nay làm cái gì?"

Chậc chậc, thì ra ổn trọng bình tĩnh này, hóa ra là giả vờ. Lúc này lập tức cũng đổi giọng gọi Vương Phi thành thái tử phi! Bạch Dĩ Sơ bĩu môi.

Đợi đã nào...! Vừa đi hai bước Bạch Dĩ Sơ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại: chuẩn Thái Tử hắn cũng không có Vương Phi a, thị thiếp cũng không có một người!

Thái Tử Phi này là Thái Tử Phi của phế Thái Tử a, mà chuẩn Thái Tử kêu thân mật thế này. . . Lại liên tưởng đến an bài Tử Diễm quân của hắn, Bạch Dĩ Sơ liền giật mình, lập tức liền hiểu rõ. . .

Sau khi hết khiếp sợ, Bạch Dĩ Sơ đầu tiên là cảm thấy có chút như trút được gánh nặng.

Lý Ức vốn tạo cho hắn ấn tượng, ngoại trừ tính tình có chút âm trầm, địa phương khác không khỏi quá mức hoàn mỹ không tỳ vết, không chê vào đâu được. Mà hôm nay phát hiện được tâm tư có thể nói là khuyết điểm nhỏ nhặt của hắn, lại làm cho Bạch Dĩ Sơ cảm thấy hắn có chút mùi vị của con người. . .

Bạch Dĩ Sơ nghĩ đến nhập thần, một cước đạp hụt, chân rơi vào khoảng không thiếu chút nữa từ trên bậc thang lăn xuống .

Lễ chính bên kia trả lời câu hỏi khó này của Lý Ức: "Lão nô không biết. . ."

Thường ngày Lý Ức rất ghét hắn hỏi chuyện mà hạ nhân không biết. Nhưng Lý Ức hôm nay, lễ chính suy nghĩ, tựa hồ là tâm tình không tệ, nghe xong lời này cũng không nói gì, chỉ cất bước rời đi.

Đêm đã về khuya, Lý Ức vốn nghĩ Phương Cẩm An chắc đã ngủ rồi. Hắn chỉ là lòng ngứa ngáy khó nhịn, nhất định phải đi qua xem. Ngược lại không nghĩ, trong Chương Hoa điện đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động, mơ hồ còn có tiếng nữ nhân thút thít nỉ non truyền ra. Lý Ức lập tức liền nhíu lông mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Hồi điện hạ, là các vị phu nhân của phế Thái Tử." Cung nhân cẩn thận đáp.

Lý Ức ngăn cản cung nhân thông truyền, đi nhanh về hướng chánh điện.

Trong chánh điện, Phương Cẩm An nghiêng người dựa trên giường nệm, mấy vị phu nhân của Lý Mẫn đang vây quanh nàng: một người nắn vai cho nàng, một người quạt cho nàng, một người mớm nước quả cho nàng, một người dâng trà cho nàng, còn có một người đang nhào vào trong lòng nàng ríu rít thút thít nỉ non: "Nương nương, nghe nói Quỳnh Hoa uyển âm u lạnh lẽo ẩm ướt, khắp nơi còn có chuột, làm sao mà ở. . ."

"Hiện nay đâu phải lúc chúng ta kén cá chọn canh," Phương Cẩm An vỗ bả vai nàng dịu dàng an ủi: "Tục ngữ hay nói, lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, ngươi hưởng vinh hoa phú quý của phế Thái Tử cho, không thiếu được phải đau xót cùng hắn."

"Nô tì, nhưng nô tì không nỡ bỏ nương nương!" Phu nhân kia ngược lại thút thít nỉ non càng bi thiết: "Cầu nương nương lưu lại nô tì, nô tì nguyện làm nô tỳ, hầu hạ nương nương!"

"Nô tì cũng nguyện ý!" Các vị phu nhân khác cũng nhao nhao nói ra.

"Ơ, lúc này không nỡ bỏ nương nương á..., trước kia nhưng lại không nhìn ra!" Tạ Tụ lúc này ngược lại bị gạt ra, đang ngồi ở một bên rảnh rang uống trà nói.

Phương Cẩm An vẫy vẫy tay: "Lương Đễ hà tất so đo những thứ này với các nàng. Nhưng thân là chánh phi của phế Thái Tử, tự nhiên ta cũng không thể lưu lại trong cung, càng không có cách nào lưu lại ngươi."

"Nương nương có công với xã tắc và bệ hạ, chẳng lẽ Tứ điện hạ sẽ qua cầu rút ván?" một phu nhân nói.

"Tứ điện hạ người nọ, tự nhiên không phải người khoan hậu." Lại một phu nhân nước mắt ròng ròng nói.

Lý Ức ngừng chân ngoài cửa, sắc mặt đã khó coi không chịu nổi. Lúc này rốt cuộc nhịn không được phất ống tay áo một cái sải bước đi vào.

Mấy phu nhân kinh sợ không ít, đồng loạt hét lên một tiếng, nháo nhào trốn sau lưng Phương Cẩm An.

"Người tới, đưa những người không liên quan này đi Quỳnh Hoa uyển ngay lập tức!" Lý Mẫn âm u nói. Còn tự mình động thủ, tách người đang nhào vào trong ngực Phương Cẩm An ra, đẩy ra xa xa.

"Ai ai, không bao gồm ta nha!" Tạ Tụ vội vàng thanh minh.

Chưa qua một giây trong điện chỉ còn lại có ba người bọn họ."Đệ cần gì chấp nhặt với những tiểu cô nương này." Phương Cẩm An cười nói với Lý Ức.

"Các nàng đều nói ta không khoan hậu, ta không làm thật, chẳng phải là bị mang tiếng oan rồi sao." Lý Ức còn nghiêm mặt, giận đùng đùng ngồi xuống bên cạnh nàng.

Ôi, nóng nảy quá đi, ai chọc hắn sao? Phương Cẩm An chống tay lên trán nhìn hắn: "Ta cùng với Tạ Lương Đễ. . . A, không, ta cùng với tiểu Tạ thương lượng, tiểu Tạ nguyện cùng ta xuất cung. Đệ xem hai ngày này chúng ta khi nào thì phù hợp để đi? Ta nghĩ trước ở kinh thành tìm đất đặt chân, sau đó đệ hỗ trợ phái người đi Giang Nam xem xét chỗ tốt cho chúng ta, chuẩn bị xong chúng ta sẽ đi qua. . ."

Nàng ở đây nói hăng say, nhưng ánh mắt Lý Ức càng ngày càng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tạ Tụ.

Tạ Tụ dùng ánh mắt bất đắc dĩ truyền đạt ý tử: đây là chủ ý của nàng ấy, ta đã hết sức khuyên bảo. Chính ngươi không nói ra tâm tư, một mực trông chờ ta là không được đâu. . .

"Tiểu Ức, Tiểu Ức?" Phương Cẩm An gọi hắn: "Đệ xem thế nào?"

Không được, chỗ nào cũng không cho đi! Lý Ức suýt chút đã buột miệng thốt ra. Ho khan một cái, rồi hỏi: "Nàng ăn cơm chưa, ta đây bận rộn đã hơn nửa ngày, còn chưa kịp dùng bữa tối, thật là đói." Lý Ức quay đầu nói lảng sang chuyện khác.

"Bị các nàng quấn, vẫn chưa dùng, cùng nhau ăn một chút đi." Phương Cẩm An quả nhiên nói như vậy.

Xác thực hắn có vẻ rất đói bụng, một bữa này Phương Cẩm An nhìn Lý Ức dùng cơm trông có vẻ đặc biệt ngon."Có vẻ đệ hôm nay bị mệt không nhẹ?" Phương Cẩm An nói xong lại gắp một đũa đồ ăn cho hắn.

Khuôn mặt Lý Ức trong nháy mắt dương quang xán lạn. "Đúng vậy, dù sao chuyện tới quá đột ngột, lần này xem như ngay lập tức phải giám quốc, thật là có chút quá sức." Chớp chớp mắt, rồi lại nhăn lông mày than thở, vô cùng đáng thương nhìn Phương Cẩm An nói.

Bên ngoài ngươi uy mãnh như vậy, giờ đây lại giả bộ cái dáng vẻ này, trông rất quỷ dị có được không. . . Tạ Tụ nhìn lên trời trợn trừng mắt một cái.

Ăn cơm xong, đã không còn sớm, nhưng Lý Ức lại vô lại không rời đi: "Nàng cũng nên uống thuốc rồi? Mau lấy thuốc của nương nương ra!"

Thuốc bưng đến, Lý Ức rất tự nhiên trước nhận lấy, khẽ nhấp một cái rồi mới đưa cho Phương Cẩm An: "Có hơi nóng, cẩn thận."

Ta nhìn ngươi là ước gì có thể tự tay đút vào trong miệng nàng. Tạ Tụ bình tĩnh ở một bên chống quai hàm xem trò vui.

Phương Cẩm An trước tiên mở bình mật đường.

"Ai, thuốc này không thể thêm mật đường." Lý Ức chộp lấy, lệnh cung nhân rút lui.

Làm sao đệ biết. . . Nhưng ở trước mặt tiểu sư đệ này uống thuốc còn thêm mật đường, quả thật tổn hại uy nghi của Đại sư huynh. Phương Cẩm An đành phải chịu thiệt thòi, chịu đựng cười khổ uống hết.

Uống xong thuốc, thì thật sự là đã quá muộn, vậy mà Lý Ức còn chưa tự giác rời đi!

"Muốn ta dọn chỗ cho ngươi hả? Nếu không muốn ta chuẩn bị buổi tối ngủ với nàng, Đông cung không còn ai nữa, ta sẽ sợ lắm đó." Tạ Tụ lặng lẽ chế nhạo Lý Ức.

Trong nháy mắt, Tạ Tụ thực sự nhìn thấy ánh mắt ước ao ghen tị trong mắt Lý Ức.

Hắn rốt cuộc lề mà lề mề mà thẳng bước rời đi.

Tạ Tụ nhìn Phương Cẩm An, sắc mặt như thường không hề có dáng vẻ kì quái nào. Tạ Tụ ngược lại thấy kì quái."Có vẻ thái tử điện hạ rất nhớ tình xưa nha." Nàng thử dò xét nói.

"Khá tốt." Phương Cẩm An bình tĩnh nói: "Nhớ năm đó khi ta còn ở nhà, ta chính là người không người nào không thích không người nào không thương. Ngươi đừng tưởng rằng hắn đối đãi ta ân cần, năm ấy bao nhiêu người muốn gấp gáp ân cần cũng không có phần đâu."

Tạ Tụ: ". . ."

Lý Ức quay về hậu điện Trường Phong, nhưng đêm nay vì hưng phấn mà vẫn mãi không ngủ được.

Chỉ cần nghĩ đến được ở chung với An An trong cùng một nội cung, thì làm sao hắn có thể ngủ được!

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.