Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

34

Phiên bản Dịch · 2967 chữ

"Láo xược!" Động thái này của Hoàng Phủ Cực khiến đám cung nhân hoảng sợ, vội vàng ngăn trở.

"Được rồi, các ngươi hãy lui ra đi." Phương Cẩm An dứt khoát vén rèm xuống giường. Vừa ra hiệu Liễu Thần: "Liễu đại nhân cũng mời trở về đi, ta muốn tự ôn chuyện với Hoàng Phủ tiên sinh."

Liễu Thần giờ phút này nhìn nàng không chớp mắt. Từ khi nàng gả vào, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng. Biểu đệ à biểu đệ, ngươi thật sự là mắt mù tim mù. Liễu Thần trong lòng thầm than, nhưng trên mặt vẫn không tự chủ được mà nở nụ cười: "Cùng là quen biết khi xưa, nương nương sẽ không lưu ta lại dùng một chén trà?"

Chẳng lẽ, hắn cũng nhận ra mình? Phương Cẩm An nghĩ ngợi, khóe mắt liếc qua sắc mặt Lý Ức, biết rõ Lý Ức không chào đón hắn ta, vì vậy nói: "Hôm nay đại nhân tới đột ngột, chỗ này của ta cũng không có chuẩn bị sẵn để đãi khách, vẫn là ngày khác lại nói."

Đã nói đến nước này, thì Liễu Thần đành phải cáo từ. Lý Ức bày ra dáng vẻ chủ nhân kiêu ngạo tiễn hắn: "Đi thong thả!"

Liễu Thần không cam lòng yếu thế cười cười với hắn.

Liễu Thần đi rồi, Phương Cẩm An quay đầu cười nhìn Hoàng Phủ Cực: "Nhiều năm không gặp, nhiều việc không phải, vậy mà tiên sinh vẫn còn nhận ra ta."

Chưa từng nghĩ Hoàng Phủ Cực một nam nhân lớn như vậy, lại rơi nước mắt như mưa: "Năm đó ở Bắc Cương. . . Dù chưa được phép bắt mạch cho Quân hầu, nhưng Y sư trong phủ đã cho biết toàn bộ tình trạng bệnh tật của Quân hầu. . . Mấy năm nay ta luôn ghi ở trong lòng. . . Nhưng lại không nghĩ tới, Quân hầu lại chính là tiểu thư. . ."

Tiễn Xuyến Nhi ở một bên bình tĩnh đưa khăn tay cho hắn.

"Tiên sinh mau ngừng khóc, ngươi như vậy khiến trong lòng ta cũng không chịu nổi. . ." Phương Cẩm An trong lòng rất kinh ngạc: ta và ngươi cũng không phải rất quen thuộc nha, ngươi làm gì kích động tựa như thấy thân nhân vậy?

Hoàng Phủ Cực muốn nói lại thôi: "Ta, ta thẹn với Quân hầu, ta, ta. . ."

"Được rồi, Hoàng Phủ tiên sinh, không phải nói những chuyện đã qua kia làm nương nương thương tâm." Lý Ức nghe xong lời này mào đầu này, thì vội vàng cắt đứt: "Vẫn là nói một chút về bệnh tình của nương nương đi, bệnh của nương nương quan trọng hơn."

"Vâng." Hoàng Phủ Cực thật vất vả mới dừng được nước mắt, nói: "Quân hầu, a không, nương nương, bệnh của nương nương, mũi tên độc năm ấy là kíp nổ, mệt nhọc tổn thương ẩn dấu nhiều năm do chinh chiến là căn nguyên, hai thứ nội ứng ngoại hợp, khiến cho nương nương nguyên khí tinh phách đều sụp đổ. Tuy là có Tiên Đan giải độc, nhưng cũng là ép người đến tình cảnh dầu hết đèn tắt. . ."

Lý Ức nghe những lời này, thì chỉ cảm thấy có một thanh đao cùn đang từng cái đâm vào ngực hắn."Ngươi chỉ cần nói, có thể trị hay không thể trị." Hắn thấp giọng nói.

"Năm đó ở Bắc Cương, ta thúc thủ vô sách, suy nghĩ mấy năm này, vốn là có chút đầu mối." Hoàng Phủ Cực cau mày nói: "Nhưng vừa rồi bắt mạch, phát hiện tình huống của nương nương lại có chỗ biến hóa. So với năm ấy, lại nhiều hơn một chút uất khí bị ngưng kết. . . Ta đây còn phải suy nghĩ lại một chút."

"Vậy chính là có thể trị rồi!" Lý Ức quá đỗi vui mừng, đứng lên đè Hoàng Phủ Cực một cái: "Mau suy nghĩ! Hiện tại có thể kê đơn không?"

"Tiểu Ức ta còn chưa có gấp, đệ gấp cái gì." Phương Cẩm An cười nói: "Cũng bị bệnh đã lâu, không có gì đâu. Hoàng Phủ tiên sinh cứ từ từ không sao."

"Không thể chậm trễ, không thể chậm trễ!" Lý Ức hai tay nắm lấy bàn tay của Hoàng Phủ Cực: "Hoàng Phủ tiên sinh cần gì, cứ mở miệng! Phàm là dưới gầm trời này có, bổn vương tất chuẩn bị cho ngươi!"

"Vâng..., Thành thật mà nói, trị bệnh này hoàn toàn chính xác cần một ít dược liệu quý giá hi hữu, đến lúc đó không thiếu được phải thỉnh cầu Điện hạ sai người tìm kiếm." Hoàng Phủ Cực chân thành nói.

"Ngươi nói, ngươi nói! Bổn vương lập tức sẽ sai người đi tìm!" Lý Ức vội vàng nói.

"Cho ta suy nghĩ lại một chút, suy nghĩ lại một chút." Hoàng Phủ Cực vất vả lấy tay ra khỏi tay hắn.

"A còn có!" Lý Ức vừa nghĩ tới một chuyện: "Da thịt nương nương, từng dùng bí dược, trừ vết sẹo, tái sinh da thịt, hôm nay tầng da thịt này rất yếu ớt, tiên sinh cũng xem một chút."

"Lại có loại chuyện này?" Hoàng Phủ Cực nghe xong, mắt sắng lấp lánh: "Nương nương, đây cũng công hiệu kỳ diệu của Tiên Đan trong nhà ?"

"Ừ." Phương Cẩm An có chút xấu hổ.

"Chậc chậc, tài nghệ của tiên nhân, quả nhiên không phải phàm phu tục tử chúng ta có thể đuổi kịp. . ." Hắn tiến lên trước, cuồng nhiệt đánh giá Phương Cẩm An, thậm chí còn muốn tự tay kiểm tra.

Phương Cẩm An giật mình một cái, liền cảm thấy mình giống như con chuột bị con mèo theo dõi.

Dự cảm của nàng không sai. Bắt đầu từ hôm nay, nàng một lần nữa lọt vào cuộc sống chữa bệnh nước sôi lửa bỏng.

Hoàng Phủ Cực cái gọi là suy nghĩ một chút, không phải là hắn buồn bực ở trong phòng mò mẫm suy nghĩ. Hắn trước mang theo phu nhân vào ở trong Chương Hoa điện, từ sớm đến tối không rời Phương Cẩm An, quan sát bệnh trạng Phương Cẩm An. Mấy ngày sau, hắn bắt đầu thử nghiệm chẩn bệnh châm cứu thuốc thang, các loại phương pháp hoặc bình thường hoặc kỳ quái tầng tầng lớp lớp, chỉ cần hắn nghĩ tới, cũng không quản là rạng sáng hay là nửa đêm, lập tức muốn kéo Phương Cẩm An đến thử một lần.

Phương Cẩm An cũng cảm thấy, hắn đây không phải tự cấp người chữa bệnh, mà là đắm chìm trong một loại cảnh giới của mình. Khi hắn đi vào loại cảnh giới này, hắn chính là Thần nắm trong tay hết thảy, không có người nào có thể không tuân theo ý nguyện của hắn, kể cả Phương Cẩm An.

Rất nhanh nàng liền không chịu nổi.

Vào một buổi sáng sớm, Hoàng Phủ Cực mang theo Tiễn Xuyến Nhi, chỉ huy hai tên tiểu thái giám thở hổn hển nâng tới một thùng tắm.

Còn chưa tới trước mặt, Phương Cẩm An và những người liên can bên cạnh liền bịt kín mũi, Tiểu Sư Tử lại càng meo meo một tiếng dựng hết lông lên.

"Hoàng Phủ tiên sinh, đây là cái gì? Nước rửa chén vo gạo sao?" Tạ Tụ thăm dò nhìn sang, ghét bỏ nói.

"Như thế nào là nước rửa chén vo gạo, đây là nước thuốc, đáng giá ngàn vàng!" Hoàng Phủ Cực vẻ mặt hưng phấn: "Đây là phương thuốc mà tiểu nhân suy nghĩ suốt buổi tối hôm qua mới phối ra. Nương nương ngâm trong nước thuốc này ba canh giờ. . ."

"Cái gì? Ngươi muốn ta ngâm trong nước rửa chén này? !" Phương Cẩm An hoảng sợ kêu to.

"Không phải nước rửa chén, mà là nước thuốc!" Hoàng Phủ Cực uốn nắn nàng: "Là nước thuốc để da thịt nương nương trở nên mạnh mẽ dẻo dai . . ."

"Là nước rửa chén!" Phương Cẩm An sử dụng cả chân cả tay trốn sau lưng Tạ Tụ.

"Thang thuốc mùi vị hơi gay mũi chút ít, cũng không bẩn." Hoàng Phủ Cực nói xong đưa tay khều một chút nước thuốc kia, lập tức hí...iiiiii một tiếng co rụt tay lại: "Ách, khả năng còn hơi đau, nhưng không sao. . ."

"Người phải ngâm không phải ngươi!" Phương Cẩm An hô to.

"Nương nương, chữa bệnh không có cách nào khác hết." Hoàng Phủ Cực thúc giục: "Vẫn là mời nương nương nhanh chóng thay quần áo, vào thùng đi!" Nói xong ra hiệu cho Tiễn Xuyến Nhi. Tiễn Xuyến Nhi liền tiến lên, kéo Phương Cẩm An đi thay quần áo: "Thôi nào nương nương, thay quần áo đi."

Phụ nhân có thai tới hầu hạ nàng, Phương Cẩm An không tiện cáu kỉnh, đành phải lề mà lề mề rời khỏi.

Sau khi thay bộ quần áo ngủ mỏng nhẹ xong quay lại, trong điện tầng tầng lớp lớp màn tơ đã được buông xuống, Hoàng Phủ Cực chờ ở bên ngoài. Phương Cẩm An cắn môi, trước đưa tay vào nước thử thử.

Đau đớn giống như lửa thiêu truyền đến, Phương Cẩm An hét một tiếng rồi rút tay về: "Đau quá!"

"Nào nào, không có cách nào khác, nương nương chịu khó nhẫn nại chút ít đi." Tiễn Xuyến Nhi đỡ lấy nàng.

Phương Cẩm An không có cách nào, đành phải nhấc chân đi vào. Nhưng mà mới non nửa cái chân đi vào, nàng thật sự đau chịu không được: "Không trị nữa, ta không trị nữa!"

Nàng khéo léo thoát khỏi Tiễn Xuyến Nhi, xoay người chạy.

"A, nương nương!" Tiễn Xuyến Nhi, Tạ Tụ và một đám cung nhân vội đuổi theo nàng. Nhưng mà sau khi đuổi theo qua vài cánh cửa, người vậy mà biến mất không còn bóng dáng!

Sau gần nửa canh giờ, lật cả đáy Chương Hoa điện từ lên cũng không tìm được người, mọi người bắt đầu luống cuống."Nhanh đi bẩm báo Điện hạ!" Tạ Tụ vội dặn dò cung nhân.

Nhưng không ngờ Lý Ức lại đang nghị sự cùng Sùng Nguyên Đế, cung nhân chờ hồi lâu mới thấy Lý Ức đi ra, sợ hãi bước lên phía trước bẩm báo.

Lý Ức nhướng mày, xoay người lại liền đi hướng Đông cung.

Chưa đi được hai bước, Bạch Dĩ Sơ vội vàng đuổi theo: "Điện hạ, Điện hạ lúc này là muốn đi nơi nào?"

"Trở về Đông cung, Bạch khanh chờ một chút."

Bạch Dĩ Sơ dĩ nhiên là đã lo lắng nửa ngày rồi, sao chờ đợi nổi nữa: "Thần trong lòng quả thực sốt ruột. . . Điện hạ, bệ hạ có nói quần thần khuyên người nạp phi?" -- mấy ngày nay, các trọng thần triều đình giống như vừa mới phát hiện Lý Ức còn chưa có nạp phi, dâng hàng đống tấu chương khuyên Lý Ức nạp phi.

"Không sai, có mấy lão già cáo đến trước mặt phụ hoàng." Lý Ức nói.

"Bệ hạ chặn lại như thế nào?" Bạch Dĩ Sơ hỏi.

"Phụ hoàng nói, Liễu Tuệ nhánh chính Liễu gia, có thể trở thành lương phối." Lý Ức mặt không thay đổi nói.

"Liễu gia chính là đệ nhất thế gia quốc triều, thâm căn cố đế, cành lá rậm rạp. Chủ động đưa ra quan hệ thông gia, là có ý cúi đầu với Điện hạ. Liễu Tuệ tướng mạo cũng tốt. . . Điện hạ chậm một chút!" Lý Ức đi quá nhanh, Bạch Dĩ Sơ phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp: "Điện hạ ở trong thế gia người ủng hộ rải rác, rất nhiều việc bị cản trở. Nếu như có quan hệ thông gia với Liễu gia, khốn cảnh này lập tức có thể tháo giải."

Khi đang nói chuyện thì đã đến Chương Hoa điện. Lý Ức không để ý tới Bạch Dĩ Sơ nữa, chỉ hỏi Tạ Tụ chuyện đã xảy ra: "Không thấy nàng nữa là sao?"

"Lúc ấy nàng chạy qua bên này, chúng ta đuổi tới, thì đã không thấy người." Tạ Tụ chỉ cho Lý Ức nhìn.

Trên tường chỗ đó có một cánh cửa sổ, đằng sau cửa sổ là một bụi trúc tím. Lý Ức đi qua cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy dưới bụi trúc tím sau cửa sổ có dấu chân rất mờ.

Lý Ức nhảy ra ngoài, lần theo dấu chân này mà đi. Đến gần cửa hông cung điện, dấu chân rất mờ biến mất ở bên ngoài cửa hông.

"Cũng không có nhìn thấy nương nương đi ra." Thị vệ thủ vệ nói.

Dùng thân thủ của nàng, mặc dù hiện tại ốm yếu, vượt qua hai tên lính quèn, cũng không thành vấn đề. Lý Ức theo hướng bước chân nhìn lại, xa xa là cửa hông. Trường Phong điện.

Lý Ức liền đi về hướng Trường Phong điện.

Bạch Dĩ Sơ vẫn tiếp tục đuổi theo: "Điện hạ, thần vẫn muốn biết, Điện hạ sẽ thuyết phục bệ hạ như thế nào?"

"Sau này hãy nói." Lý Ức nửa con mắt cũng không nhìn hắn, vội vàng đi vào Trường Phong điện, hỏi cung nhân đang tiến đến nghênh đón: "Thái Tử Phi có từng tới chỗ này?"

"Chưa từng." Cung nhân cũng không chắc chắn cho lắm.

Lý Ức liền tự mình tìm kiếm khắp nơi.

Bạch Dĩ Sơ đảo quanh người hắn: "Điện hạ, sự tình liên quan trọng đại, hiện tại văn võ cả triều cũng mượn chuyện này chất vấn ngài! Điện hạ, người sáng suốt cả đời, vì sao ở trên việc này, lại lưu lại nhược điểm rõ ràng như vậy hả?"

Lý Ức không để ý tới hắn, chỉ lo tiếp tục tìm kiếm. Bạch Dĩ Sơ nóng nảy, khuôn mặt ngẩng cao nói: "Chính là người thật lòng sủng ái vị nương nương kia, cũng không đến mức bởi vì nàng không chịu nạp phi. . ."

"Chớ có lên tiếng!" Lý Ức nghe xong lời này liền nóng nảy, một tay bịt miệng hắn, còn có tật giật mình mà đảo mắt dò xét xung quanh.

Tẩm điện trên giường rộng lớn, có một chỗ hơi đội lên.

Lý Ức đi qua, nhẹ nhàng vạch chăn, quả nhiên thấy Phương Cẩm An đang nằm co ro ngủ.

Lý Ức đầu tiên thở dài một hơi, nhưng trong lòng căng thẳng: nàng ngủ say như vậy, chắc có lẽ không nghe thấy được.

Có lẽ do bị ánh sáng kích thích, nên Phương Cẩm An "ưm" một tiếng chui lại vào trong chăn.

"Dậy thôi." Lý Ức vỗ vỗ nàng: "Nàng trốn kỹ quá, trong cung nàng mọi người sắp điên rồi kìa."

Phương Cẩm An nghe vậy chậm rãi tỉnh lại: "Tiểu Ức. . ." Nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhớ tới chuyện trước lúc ngủ, mãnh liệt đứng dậy bắt lấy ống tay áo Lý Ức: "Tiểu Ức đệ cứu ta đi, Hoàng Phủ Cực muốn ném ta vào trong chậu nước rửa chén!"

Lý Ức: ". . ."

"Ta nghe bọn hắn nói, đó là nước thuốc trị bệnh cho nàng." Lý Ức kiên nhẫn trấn an nàng: "Nhẫn nại một chút đi, chuyện không có cách nào khác."

"Ta không muốn! Ta không muốn ngâm chậu nước rửa chén, ta cũng không cần trị bệnh, để cho ta cứ thế yên lặng chết đi không được sao!" Bị Hoàng Phủ Cực giằng co mấy ngày nay, Phương Cẩm An rốt cuộc không nhịn được. Nàng buông Lý Ức ra, lấy chăn bọc người rồi lăn qua lăn lại, lăn đến bên tường, đưa lưng về phía Lý Ức.

Lý Ức bị lời nói này của nàng mà trong lòng nhỏ máu."Không cho nói chữ chết, chữa bệnh cho tốt!" Hắn cục cằn nói một câu.

Phương Cẩm An không thèm quan tâm đến lý lẽ của hắn.

Lý Ức thở dài, đưa tay ôm cả chăn lẫn nàng, đi nhanh ra ngoài.

Bạch Dĩ Sơ nâng trán: Này này này, ta còn ở đây này! Này này này, điện hạ ngươi không phải là định cứ như vậy ôm người quay về Chương Hoa điện hả? Này này này, dọc theo con đường này biết bao nhiêu đôi mắt nhìn đó, ôi trời ơi. . .

Trong Chương Hoa điện, thùng "Nước rửa chén" này, vẫn còn được đặt nguyên tại chỗ.

"Tất cả đi xuống đi." Lý Ức phân phó cung nhân, sau đó lột Phương Cẩm An giận dỗi giả chết từ trong chăn ra.

Lần nữa ngửi thấy được hương vị "Nước rửa chén" này, Phương Cẩm An chỉ cảm thấy tóc gáy cả người cũng bị dựng lên, nhảy dựng lên muốn chạy. Nhưng mà Lý Ức vươn tay kéo lại, nàng liền đụng trở lại trên người hắn, lại tiếp tục bị hắn ôm lấy.

"Xem tình nghĩa huynh đệ chúng ta, đừng ném ta xuống nha!" Phương Cẩm An không khỏi ôm cổ Lý Ức thật chặt.

Nàng hiện tại chỉ mặc bộ quần áo ngủ mỏng. Bên dưới mềm mại và mịn màng, dính sát lồng ngực và cánh tay Lý Ức. Trong lòng Lý Ức lập tức lộp bộp một tiếng, một luồng nhiệt chạy khắp cơ thể.

"Nước rửa chén này cắn người, rất đau." Nàng còn giống như cầu xin tha thứ mà nhìn hắn.

Lý Ức hít sâu một hơi: "Tình nghĩa huynh đệ, có khổ có đau nhức, ta và nàng cùng nhau chịu."

Hắn nói xong, cứ như vậy ôm nàng, đi vào trong thùng nước.

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.