Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huynh muội

Phiên bản Dịch · 2923 chữ

Sáng sớm ngày hôm sau Tạ Tụ liền kích động chạy tới Chương Hoa điện.

Nàng ngồi trên kiệu một tay chống má, tự hỏi chút nữa nên ứng đối Phương Cẩm An ra sao.

Bỗng nhiên một tên tiểu thái giám nghiêng ngả chạy đến, đụng vào thân kiệu, thái giám dưới chân ổn định vô cùng, kiệu cũng không có động, nhưng ngừng lại một cái. Cung nhân tùy tùng đi theo vội vàng đè tiểu thái giám này lại: "Ngươi cái đồ không có quy củ này từ đâu tới hả!"

"Ngươi đồ ranh con này, còn dám chạy! Xem ta đánh chết ngươi không!" Phía sau một lão thái giám cầm côn bổng trong tay đuổi theo ra. Gặp tình hình này vội quỳ xuống: "Xông tới Lương Đễ. Xin Lương Đễ thứ tội!"

Tạ Tụ rũ mắt nhìn tiểu thái giám này: một hài tử choai choai gầy teo yếu ớt, cũng không có chỗ gì hơn người.

Nàng lại nghĩ tới Lý Ức nói: "Ngày mai, trên đường ngươi đi Chương Hoa điện thỉnh an, sẽ gặp phải một tiểu thái giám bị phạt, tên gọi Anh Vũ. Ngươi phải cứu hắn ở lại bên cạnh ngươi, đây là người ta an bài truyền tin tức. Tất cả chuyện của An An ngươi phải thông qua hắn kịp thời nói cho ta biết."

Vì vậy nàng chỉnh tóc mai, nói: "Mới sáng sớm, kêu đánh kêu giết, làm cái gì . . . Đứa nhỏ này ta nhìn đáng thương quá, A Phất, ngươi liền đi hỏi một chút, đưa hắn tới Ỷ Lan đường hầu hạ đi."

Lúc Tạ Tụ đến Chương Hoa điện, Phương Cẩm An còn đang ngủ.

Nàng ngủ rất không yên ổn. Bởi vì cơn ác mộng đã từng quấy nhiễu nàng nhiều năm lại ngóc đầu trở lại rồi.

Trong mộng, máu chảy thành sông, lang yên khắp nơi, chém giết không ngớt. Người như thân lúa mạch bị thu gặt, ngã xuống thành từng mảnh. Thành trì như đống cát, bị vạn mã san bằng. Tiếng khóc của nữ nhân và hài đồng sóng sau cao hơn sóng trước, trinh sát lưng đeo hồng kỳ đại biểu cho tình hình chiến đấu khẩn cấp ép sát nàng: "Bẩm quân hầu, Mục thành cầu viện! " " Bẩm quân hầu, Vọng Thành đại bại! " " Bẩm quân hầu, man nhân mười vạn đại quân đã tới ngoài ba mươi dặm!" Lại có bóng người trùng trùng điệp điệp vây quanh nàng: "Quân hầu, như thế nào cho phải? " "Mời quân hầu nhanh chóng quyết định! " "Quân hầu, không thể nhân từ nương tay!"

. . .

Khẩn trương và tuyệt vọng trùng trùng điệp điệp rơi xuống, áp nàng cơ hồ không thể thở nổi. Nàng không tự chủ được nắm chặt nắm đấm. Hộ giáp rạch lòng bàn tay, đau đớn như kim châm muối xát giải cứu nàng khỏi mộng cảnh: đây là đang nằm mơ a. Những năm tháng dùng tên Phương Cẩm Tú mà sống kia, những năm tháng sát phạt chinh chiến không nghỉ kia, cuối cùng đã trôi qua.

Nàng biết mình sắp tỉnh.

Nàng giống như bay lên không trung, rời khỏi mộng cảnh này. Vẫn còn có thể nhìn thấy "chính mình" trong mộng cảnh đang ra sức chém giết. Trong thoáng chốc nàng có chút quyến luyến, và áy náy.

A Tú, không nên tới tìm ta nữa, bởi vì ta chẳng mấy chốc nữa sẽ đi gặp ngươi. Nàng hướng về phía một "chính mình" khác hô to.

Lúc nàng sinh ra đời, một thai song sinh. Ca ca của nàng Phương Cẩm Tú chào đời sớm hơn nàng một khắc đồng hồ, nhưng chẳng biết tại sao, thân thể rất gầy yếu. Không đến ba tuổi, liền bệnh mất.

Tuy là nhỏ như vậy, nhưng nàng nhớ rất kỹ, tiểu nhân nhi kia, có một đôi mắt dịu dàng giống như nai con.

Nàng thường thường nghi hoặc, có phải mình chiếm tất cả của ca ca hay không, kể cả sinh mệnh, kể cả nhân sinh tốt đẹp. Bởi vì nàng tư chất quá mức dị thường: trời sinh thần lực, căn cốt kỳ giai, xem qua là nhớ, suy luận, càng có một loại phán đoán chuẩn xác đến đáng sợ. Nàng quả thực là một Tiểu Quái Vật, trời sinh vì chiến trường mà sinh. Gia chủ ngay lúc đó, gia gia của nàng, đánh giá nàng như thế.

Cho nên gia gia làm ra quyết định, tin tức bí mật ca ca nàng chết đi không phát ra ngoài, mà cho nàng dùng thân phận của ca ca xuất hiện trước thế nhân.

Từ đó về sau, nhất cử nhất động của nàng, mỗi tiếng nói cử động đều là ấn theo nam nhi, một quân hầu từ dáng vẻ đến giáo dưỡng. Còn bản thân nàng, Phương Cẩm An, chỉ có thể ở thời khắc ngày lễ ngày tết trọng đại lần lượt thay đổi với A Tú xuất hiện.

An An và A Tú là không cùng một dạng, trong lòng nàng rất rõ ràng: A Tú nên tỉnh táo kiên nghị quả quyết, hắn phải nghiêm túc một chút; An An nên yên tĩnh đáng yêu, nàng có thể lười một chút, nàng thích cười.

Nàng làm A Tú làm rất tốt, An An hầu như không được ai nhớ tới. Chỉ có chính nàng, nàng thích làm An An.

Bởi vì là Thiên Phú Dị Bẩm, cho nên lúc mười một tuổi liền bị mang ra chiến trường, từ đó cho đến lúc hai mươi hai tuổi, trọn vẹn mười một năm. Trong mười một năm này, thân nhân cuối cùng của nàng, gia gia, phụ thân, mẫu thân, cùng với sư trưởng lần lượt chiến vong, qua đời.

Tất cả gánh nặng đều đè nặng lên trên người nàng.

Thế nhưng khi đó thân thể của nàng đã bắt đầu xảy ra vấn đề. Nàng bị thương nặng rất nhiều lần, mỗi lần nàng đều cho là mình sắp chết rồi, nhưng cuối cùng không có chết, bởi vì Phương thị bọn họ có một vị tổ tiên đắc đạo thành Tiên, từng ban thuởng Tiên Đan, dựa vào những thứ Tiên Đan này, nàng lần lượt sống lại. Nhưng nàng thường xuyên cảm thấy trong người mình đều là hư không trống rỗng, máu của mình sớm đã cạn khô.

Thân thể càng ngày càng kém, càng ngày càng mệt mỏi, nàng càng ngày càng sợ hãi, sợ hãi làm không tốt A Tú, sợ hãi phụ lòng kỳ vọng của gia gia, sợ hãi hổ thẹn với gia tộc.

Nàng quyết định buông tay một lần.

Hao hết tất cả khí lực và kiên trì cho cuộc đời này, nàng rốt cuộc hoàn thành sứ mệnh nhiều thế hệ của gia tộc bọn họ, phá man nhân Vương Trướng, đuổi man nhân ra ngàn dặm.

Cuối cùng trong trận đại chiến kia, một mũi tên của man nhân Thiền Vu bắn vào lồng ngực nàng. Khi đó nàng cho là mình tuyệt đối chạy không khỏi rồi, tuyệt đối phải chết rồi, trong lòng nàng cũng không khổ sở, trái lại nhẹ nhõm.

Nhưng nàng vẫn còn sống. Tiên Đan của tổ tiên, vẫn xài chưa hết.

Vị tổ tiên kia nhất định sẽ không bận rộn mệt mỏi giống như nàng, nàng nhất định là sợ rảnh rỗi, luyện nhiều Tiên Đan như vậy.

Thế nhưng mặc dù là còn sống, cũng chỉ có thể nói là kéo dài hơi tàn thôi. Trên mũi tên kia có độc kỳ lạ, làm tan rã Thần lực trời sinh của nàng, tan rã sức phán đoán nhạy cảm của nàng.

Cho tới bây giờ, trong đầu của nàng vẫn luôn mơ mơ hồ hồ.

Nàng cảm thấy đây là thiên ý, căn dặn nàng A Tú đã biến mất.

Từ nay về sau, còn sống chỉ có An An.

Thời gian của An An cũng không còn nhiều. Nàng phải nắm chặt thời gian thu xếp Tấn Nguyên thật tốt, sau đó làm một chút chuyện mình muốn làm.

Thân là An An, nàng chỉ muốn làm một chuyện, đó chính là gả cho Lý Mẫn.

Ngày đó, nụ cười của hắn ở trong cánh đồng tuyết, làm choáng váng đôi mắt nàng.

Từ đó về sau lòng nàng nhớ mãi không quên.

Cũng may hắn vẫn chưa có lấy phi. Nàng viết thơ cho Lý Mẫn, hỏi thăm tâm ý của hắn. Nàng tuổi lớn như vậy, so với hắn lớn hơn ba tuổi, nàng khá là lo sợ bất an.

Khi đó Lý Mẫn hồi âm nói tốt. Hắn rõ ràng nói tốt.

Nhận được hồi âm của hắn nàng là vui mừng như vậy, vui mừng đến mức thấy mình hổ thẹn. Soi gương ngắm bản thân, trên người nàng cơ hồ không có bao nhiêu da thịt là hoàn chỉnh. Cho nên nàng liều mạng dù người bên cạnh phản đối, vận dụng một viên Tiên Đan có chút tà môn, khiến mình lần nữa có được làn da mà cô nương gia nên có.

Lúc ấy thật sự quá đau đớn, đau đến trời đất mù mịt. Thân thể cũng càng thêm không tốt. Nhưng mà nàng lại cảm thấy rất đáng.

Vui mừng như vậy gả cho hắn. . . Mới phát hiện, hắn cũng không thích nàng.

Dùng thời gian rất lâu nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch một chuyện rất đơn giản: đối mặt thành trì mười hai châu, binh mã hai mươi vạn, trên đời này nào có nam nhi nào lại có thể nói không tốt.

Cơ hồ không ai dạy bảo cho An An cái gì, cho nên nàng không biết thân là một nữ tử nên như thế nào để một nam tử thích nàng.

Vụng về thử mấy lần, trái lại đưa tới ánh mắt càng thêm lạnh lùng của Lý Mẫn, nàng quyết định buông tha.

Dù sao nàng quá mệt mỏi, thời gian cũng không có bao nhiêu rồi.

Lý Mẫn không thích nàng, cũng tốt, chờ sau khi nàng mất cũng ít đi một lần thương tâm.

Nàng hiện tại chỉ cần yên lặng, lặng yên nghỉ một chút là được rồi.

. . .

Thế nhưng là ai đang khóc, tiếng khóc rầm rì giống một con rắn nhỏ, dùng sức chui vào trong đầu của nàng.

Tiếng khóc này rốt cuộc xua tan một chút buồn ngủ cuối cùng của Phương Cẩm An, làm cho nàng mở to mắt.

"Nương nương tỉnh rồi." Tạ Tụ cầm khăn tay bôi nước mắt, thút tha thút thít nói.

"Đừng khóc, làm sao vậy?" Phương Cẩm An xoa huyệt thái dương ngồi dậy.

"Nương nương cẩn thận vết thương trên người!" Tạ Tụ vội đỡ nàng: "Sau bữa tiệc trà ngày đó, nô tì sợ nương nương tức giận nô tì, cho nên không dám tới thăm, lại không nghĩ rằng nương nương bị thương nặng như vậy!"

"Đẩy ta chính là Thái Tử, ta vì sao phải giận ngươi?" Phương Cẩm An nhàn nhạt nhìn nàng: "Hay ngươi đã làm chuyện gì khiến ta phải giận?"

"Không, không có, nô tì, nô tì chính là sợ nương nương nghĩ như vậy a!" trong lòng Tạ Tụ cả kinh, vì vậy khóc càng lê hoa đái vũ hơn: "Quần áo là nô tì làm cho nương nương, trời đất chứng giám, nô tì cảm thấy nương nương khí sắc không tốt cần hồng sam làm nền, ai biết chạm phải kiêng kị gì của Thái Tử!"

"Đừng khóc, chớ có lên tiếng!" Phương Cẩm An che lỗ tai, mệt mỏi nói: "Ngươi biết ngươi khóc rất giả dối không?"

Tiếng khóc của Tạ Tụ im bặt mà dừng lại.

Phương Cẩm An thở dài một hơi nhẹ nhõm nằm xuống: "Ngươi có thể rời đi, sau này có thể không cần đến -- lại nói ai cho người vào vậy hả. . ."

"Nương nương! Nô tì, nô tì không đi, nô tì oan uổng a!" Nàng thật là oan, tuy là có tâm nhãn, cuối cùng cũng không hại người a! Vì sao, người bị hại vẫn rất tốt, nàng lại bị bên kia uy hiếp bị bên này ghét bỏ! Tạ Tụ thật muốn khóc mà.

"Ta nói đừng khóc, ta chịu không được tiếng khóc, không thể để cho ta yên tĩnh một lát sao?" Phương Cẩm An cầm chăn phủ ở đầu: "Được được được, ngươi thích ở chỗ này thì ở đi, chỉ đừng khóc!"

Tạ Tụ thật đúng là thu giọng lại.

Mặt dày mày dạn như vậy, nàng ấy rốt cuộc là nghĩ muốn cái gì a? Chỉ cần không để ý đến nàng ấy là được. Phương Cẩm An nghĩ.

Yên tĩnh trong chốc lát, lúc Phương Cẩm An mơ mơ màng màng vừa muốn đi vào mộng đẹp, chăn màn nhẹ nhàng bị kéo ra, lập tức mùi hương thơm ngon bay tới, một vật được đưa đến bên miệng: "Hạt thông xốp giòn. . ."

Chưa kịp suy nghĩ đã vô thức há miệng ra.

Sau đó Phương Cẩm An mới kịp phản ứng.

Phun ra ngoài ư, thế nhưng đã tan ra trong miệng rồi, thơm quá đi thôi. . . Phương Cẩm An nhìn Tạ Tụ gần ngay trước mắt, cười mềm mại và ngọt ngào, giống như miếng bánh trong miệng lúc này, nhất thời có chút không thể làm gì.

Cuối cùng nàng dùng sức nuốt miếng bánh này xuống.

"Còn có hạnh nhân xốp giòn." Tạ Tụ lại vội đút cho một khối.

Phương Cẩm An đẩy tay của nàng ra, ngồi dậy, duỗi tay nắm cằm của nàng, nhìn nàng: "Ta là người sắp chết, mặc kệ ngươi mưu cầu cái gì, cũng sẽ không từ trên người ta lấy được."

"Nô tì cái gì cũng không mưu cầu!"Tạ Tụ càng tội nghiệp nhìn nàng: "Nô tì chỉ là muốn thay Phương quân hầu chiếu cố muội muội của hắn. Được rồi, không dối gạt nương nương, nô tì vào cung, quả thật là người nhà bức bách, nô tì một chút đều không muốn Thái Tử thừa sủng, nô tì, nô tì là lòng tràn đầy cảm mến quân hầu!"

". . ." Phương Cẩm An nhìn lên trời: "Ta có cung nhân chiếu cố, đã đủ rồi."

"Nương nương lòng từng có chấp niệm chưa? Nương nương có từng hưởng qua tư vị yêu mà không thể chưa?" Tạ Tụ trong lúc bất chợt linh quang hiện ra: "Tựa như sa vào bể khổ vô biên, lúc này mặc dù là xuất hiện một cọng rơm, cũng sẽ nắm chặt, xem như trân bảo. Nương nương, Phương quân hầu đã không có ở đây, cho nên người chính là cây cỏ cứu mạng trong vô vọng của nô tì đó!"

Nàng mãnh liệt ôm eo Phương Cẩm An, chui vào trong ngực Phương Cẩm An: "Nô tì tuyệt sẽ không lùi bước, sẽ không buông tay!"

Phương Cẩm An nghe được lời nói như vậy, lời nói đó đâm trúng trái tim của nàng, lay động tình ý của nàng.

"Vết thương vết thương vết thương, ta trên lưng có thương tích!" Nàng trước nhe răng nhếch miệng gọi một tiếng.

"A a a, xin lỗi a, ta đã quên!" Tạ Tụ vội buông ra. Ngẩng đầu, Phương Cẩm An đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh. Tạ Tụ vội cầm khăn tay cẩn thận lau cho Phương Cẩm An.

Lời nói của Lý Ức lại vang lên bên tai: "Vì gả cho Lý Mẫn, nàng tìm được bí thuật, xóa đi vết sẹo xấu xí trên người, lần nữa mọc ra một tầng da thịt mới. . . da thịt mới tái sinh của nàng yếu ớt không chịu nổi, giống như tờ giấy dễ dàng tổn hại. Thậm chí mặc nhiều quần áo một chút, đều cảm giác được đau đớn."

Thật không muốn tin tưởng a, người ngu như vậy, vậy mà lại là Tấn Dương hầu uy chấn thiên hạ!

"Hạnh nhân xốp giòn lấy tới đây." Phương Cẩm An nghiêng người dựa vào đệm, mệt mỏi nói.

Tạ Tụ nghe xong trong lòng vui vẻ, đôi mắt cười cong cong, liền lấy tới đút vào trong miệng nàng.

"Ta thật sự vô cùng mệt mỏi, ta thật sự cái gì cũng không muốn làm." Phương Cẩm An ăn kẹo hàm hồ nói.

"Cho nên nô tì mới muốn tới chiếu cố người a, nương nương người có chuyện gì cứ dặn dò nô tì là được!" Tạ Tụ nói.

"Không phải". Phương Cẩm An nghiêng đầu nhìn nàng: "Động tình cũng rất mệt mỏi, ta cũng không muốn."

Tạ Tụ trợn tròn tròng mắt, cảnh giác hai tay nắm thành quyền ở trước ngực: "Nương nương người đối với ta động tình cảm gì?"

"Tình tỷ muội." Phương Cẩm An hữu khí vô lực nói: "Chẳng lẽ lại còn là tình mài kính?[1]"

"Nương nương!" Đúng lúc này Vân Kiến đi đến: "Thái tử điện hạ giá lâm!"

"A, hắn sao lại tới đây." Phương Cẩm An kinh ngạc nói.

Từ sau chuyện tiệc trà kia của Tạ Tụ, Lý Mẫn chưa từng vào Chương Hoa điện.

Mà trong lòng Tạ Tụ căng thẳng: Hoán Nhi!

[1] tình mài kính: thời xưa tình cảm yêu đương giữa nữ và nữ được gọi là “tình mài kính”

Bạn đang đọc Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa (Bản Dịch) của CLC
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.