Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy sát

Tiểu thuyết gốc · 1603 chữ

Cùng lúc này, Chu Tiến đang một mạch chạy về hướng thôn Hoàng Giang, theo lời huyết phượng nói hắn biết mình vẫn chưa thực sự an toàn, phía sau thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng nổ động trời làm cho địa thế nơi đây chấn động, điều này cư nhiên là từ trận chiến của bốn thức tỉnh giả thuộc thú tộc kia.

Cánh rừng này Chu Tiến vẫn thường xuyên lui tới cảm giác hôm nay sao thật dài, hơi thở hắn dồn dập tuy nhiên vẫn không thể ngăn nổi ý chí muốn sống của hắn, nhưng ngày hôm nay đúng là mọi thứ đều chống lại Chu Tiến, một ngày đen đủi!

Phía sau khí lạnh không ngừng khuếch tán làm bước chân của Chu Tiến chậm lại trên đỉnh đầu hắn từng sợi tóc đang chuyển sang màu trắng, con ngươi Chu Tiến co rút quả nhiên huyết phượng nói không sai hắn vẫn chưa thực sự an toàn.

“Băng hệ!”

Chu Tiến nhận ra luồng sức mạnh này tới từ thức tỉnh giả thuộc hệ băng, biểu tình hắn trầm trọng vì người truy sát hắn lúc này đen đủi lại là một thức tỉnh giả.

Dù cho tốc độ có bị chậm lại nhưng Chu Tiến vẫn tiếp tục chạy về phía trước, lúc này trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ, nếu như đây là một trong ba cường giả truy sát huyết phượng thì phần trăm sống của hắn là con số không. Tuy nhiên dù cho là vậy hắn cũng không được bỏ cuộc, Chu Tiến cắn răng chịu đựng tiếp tục chạy như điên.

Nhưng đáng tiếc là mọi thứ lại không như mong muốn của Chu Tiến, thức tỉnh giả không phải là thứ mà phàm thể như hắn có thể muốn đi là đi. Thân ảnh phía sau đang lờ mờ tiến tới khoảng cách giữa hắn và đối phương đang dần bị thu hẹp.

“Hừ”

Tiếng hừ lạnh từ sau truyền tới, giây phút Chu Tiến quay đầu lại nhìn thì thấy bóng dáng người truy sát hắn là một thân ảnh như con người nhưng đầu lại của một con hổ. Đây cũng là một trong những đặc ân của tháp thần dành cho thú tộc, những sinh vật có sức mạnh lớn có thể hóa thân thành con người nhưng vẫn giữ được khí tức hoang dã vốn có của chúng.

Sau một khắc quay đầu, Chu Tiến không nhìn vào đối phương nữa mà tiếp tục chạy. Nhưng Chu Tiến lúc này đã không còn vội vàng nữa, hắn đã nhận ra đây không phải là một trong ba cường giả truy sát huyết phượng mà là thuộc hạ của chúng, nhìn thân thể người này cho thấy sức mạnh của hắn không cao nên chưa thể hóa thân hoàn mỹ.

Chu Tiến đang do dự, dù sức mạnh của đối phương không cao nhưng trong mắt đối phương hắn cũng không khác gì một con kiến, tuy nhiên cứ với tình hình như này Chu Tiến sẽ không có cơ hội sống sót trước khi chạy về thôn Hoàng Giang.

Nhưng không phải Chu Tiến không có lý do để do dự, nếu như không phải là ba cường giả kia thì hắn vẫn có ba phần để giết người này bởi vì cánh rừng Đại Minh này là sân nhà của hắn.

Không lâu sau, hổ tử đằng xa từ từ vọt tới phía trước cách Chu Tiến chỉ còn một trăm mét hắn nhếch miệng cười nhạt:

“Ngươi còn muốn chạy.”

Nói rồi hổ từ ấn một quyền vào hư không, khí tức lạnh lẽo kèm theo một bàn tay băng giá lao thẳng tới lưng Chu Tiến làm hắn phun một ngụm máu. Lúc này Chu Tiến quả nhiên đã đoán đúng, sức mạnh của hổ tử không cao nếu không một quyền vừa rồi hắn đã tan xương nát thịt.

Chu Tiến vẫn không ngoái đầu lấy một cái, hắn lau máu nơi khóe miệng rồi tiếp tục chạy. Mặt hổ tử xa xầm xuống, hắn biết sức mạnh bản thân chưa đủ mạnh nhưng trước mặt hắn lúc này chỉ là một phàm thể, một quyền của hắn không thể kết liễu đối phương làm hắn rất khó chịu.

“Ngươi đi chết cho ta.”

Hổ tử như phát điên, đôi tay hắn kết ấn tạo ra một bông hoa tuyết bắn về phía Chu Tiến, hổ tử gương mặt không biểu tình, hắn tin chắc băng liên sẽ giết chết Chu Tiến. Nhưng không như hắn mong đợi, thứ Chu Tiến không sợ nhất chính là những đòn công kích từ xa thế này.

“Ầm” Một tiếng băng liên phát nổ kéo theo cây cối xung quanh đổ rạp. Ngay khi hổ tử thở ra một hơi định xoay người rời đi thì đôi lông mày hắn nhíu lại cảnh tượng trước mắt làm hắn không thể tin được, Chu Tiến vẫn còn chưa chết!

Phút giây băng liên tiếp cận tới Chu Tiến hắn đã đổi hướng làm cho hoa tuyết đâm vào những thân cây trước mặt rồi dần dần giảm sát thương khi tiếp cận tới hắn. Tuy nhiên Chu Tiến vẫn phải chịu thống khổ từ một kích vừa rồi, lực phản chấn của nó quả thật rất khủng khiếp.

Hổ tử lúc này đằng đằng sát khí, một người kiêu ngạo như hắn hôm nay phải chịu hai nỗi nhục nhã khiến hắn không thể nào chấp nhận được. Nếu như là người khác thì thôi đi đằng này lại là Chu Tiến một người không khác gì con kiến trước mặt hắn.

Thế nhưng bất ngờ chưa dừng lại ở đó, Chu Tiến bây giờ không chạy nữa mà quay lưng lại mặt đối mặt với hổ tử.

“Sát!”

Hổ tử giận dữ vọt thẳng tới Chu Tiến. Chu Tiến chỉ chờ có thể, hắn đưa tay về sau lưng lấy lá cúc dương tán trong giỏ tre ra, lại móc trong túi áo một nắm bột màu trắng bóp nát hai thứ lại với nhau ném về phía hổ tử.

Hổ tử con ngươi co rút, chỉ thấy một màn sương mờ không ngừng sản sinh ra bao quanh lấy hắn.

“Trò trẻ con, grào..”

Hổ tử hét một tiếng, băng hàn từ miệng hắn cuốn bay sương mờ sau đó tiếp tục đuổi tới Chu Tiến:

“Ngươi nếu như không còn thủ đoạn nào nữa vậy thì chết đi”

Chu Tiến nhân cơ hội vừa rồi đã kịp kéo dài một khoảng cách với hổ tử, trên môi hắn lúc này lần đầu tiên nở ra một nụ cười nhạt:

“Ngươi vui mừng quá sớm”

Đằng xa tiếng rít gào đến từ bốn phương tám hướng, hàng trăm con mãnh thú mang theo đôi mắt đỏ ngầu lao về phía hổ tử.

Bột trắng trong tay Chu Tiến vừa rồi bây giờ đã phát huy tác dụng, công dụng chính thức của nó không phải tạo ra bom khói mà là mê hoặc dã thú. Với sự trợ giúp của bọn chúng Chu Tiến hoàn toàn còn khả năng để ra khỏi đây.

Phía sau, hổ tử lúc này không ngừng giao chiến với hàng trăm mãnh thú, dù sao hắn vẫn là một thức tỉnh giả nên vẫn đủ khả năng để càn quét bọn chúng.

Tuy nhiên hổ tử không phải là không gặp thương tích, thân thể hắn chịu nhiều vết cắn, máu tươi chảy xuống không ngừng, khuôn mặt tái nhợt lảo đảo đứng không vững. Lúc này hắn hận Chu Tiến thấu xương tủy lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thê thảm thế này.

Nhưng mọi việc vẫn chưa dừng lại, đằng xa từng mũi tên đang lao rất nhanh nhắm thẳng tới đầu của hổ tử, hắn cứ phá được một mũi thì lại một mũi khác lao tới:

“Mẹ kiếp là ai ám sát ta.”

Đương nhiên người này không ai khác ngoài Chu Tiến hắn đang ngồi sau gốc cây cách đó một khoảng, trận chiến vừa rồi chỉ là lấy đi sức chiến đấu của hổ tử đây mới chân chính là Chu Tiến phản kích. Người ra vào rừng nhiều như hắn tất nhiên là phải có vũ khí phòng thân, nỏ này đã giúp hắn giết được vô số dã thú vì thế nên hắn mới quyết định đánh cược lần này vào hổ tử dù chỉ nắm ba phần.

Từng mũi từng mũi bắn ra đều nhắm chính xác vào đầu hổ tử, hổ tử cũng liên tiếp đấm gãy các mũi tên đó nhưng hắn bây giờ đang ở thế bị động không thể tiến cũng chẳng thể lùi. Chu Tiến điên cuồng bắn, ngón tay của hắn máu không ngừng chảy nhưng cũng không đẩy lui được ý chí của hắn. Hàng trăm mũi tên đã được Chu Tiến bắn ra quả nhiên đây là lần gian nan nhất cuộc đời của hắn. Hổ tử phía bên kia cũng không thoải mái gì hắn từ vị trí người đi săn trở thành kẻ bị săn, sức lực trên tay hắn dần dần cạn kiệt, hắn khó có thể chịu đựng thêm được nữa.

“Aaaaaaa”

Hổ tử hét lớn không cam lòng, phía bên kia Chu Tiến cũng hét lớn

“Chết đi!!”

Chu Tiến bắn tới đỏ mắt, ngón tay hắn đã dần dần tê liệt, mãi cho đến mũi tên cuối cùng nó mới xuyên qua được mi tâm của hổ tử kết liễu sinh mạng hắn.

Bạn đang đọc Bóng Tối sáng tác bởi spmvipzen13
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi spmvipzen13
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.