Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp đi cướp đi

Phiên bản Dịch · 1573 chữ

Chương 07: Cướp đi cướp đi

Đáng tiếc người nhà Toàn Phúc mới sáng sớm đã xuống đất, chỉ để lại mẹ con Trần Thị và chu Thị trong nhà. Tay chân lê lết giữa không trung cũng không có ai tới giúp bà ta.

Trần Thị chỉ lo ở đó mà hét tạo nghiệp, cũng không tiến lên giúp. Cố Nhị Nha nghiêng người xem kịch.

Cố Phán Nhi chê Chu Thị quá ồn, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là nãi nãi của cơ thể này, thật không cách nào nhét miệng bà ta, nàng chau mày và hỏi Cố Thanh: “Chuyện này là sao vậy?”

Mắt Cố Thanh đỏ hoe và tức giận nói: “Đừng nói là nàng không biết. Sáng hôm nay họ làm ồn, đem hơn 10kg lương thực, một đống đồ ăn, một mảnh vải, còn có ……”

Mảnh vải đó là một món đồ tốt, món mà Chu Thị ăn vào, còn muốn kêu bà ta nôn ra thì tuyệt đối là chuyện không thể nào. Thấy Cố Thanh nói ra trước mặt mọi người, cô sốt ruột, nhất thời tức lên: “Ngươi là quỷ đoản mệnh không biết xấu hổ, vẻ ngoài cổ hủ thì có gì mà tốt đâu, muốn vu oan chúng tôi à, chúng tôi không mắc bẫy đâu! Cô gái đáng ghét, mau thả ta ra, ai đồng ý lo mấy chuyện tầm phào này của các người, ta còn phải về cho heo ăn nữa!”

“Còn chuyện gì không?” Cố Phán Nhi chau mày.

Cố Thanh nhìn Cố Phán Nhi, tầm mắt chuyển sang Cố Nhị Nha đang ồn ào kia và nhìn sang cổ tay của cô ta.

Cố Phán Nhi xuôi theo ánh mắt của Cố Thanh nhìn qua đó, tầm mắt bị chiếc vòng tay màu xanh lục bảo trên tay Cố Nhị Nha thu hút, tim đập nhanh vài nhịp, cô nín thở.

Trong lòng Cố Nhị Nha thấy hoảng, vội kéo quần áo xuống, cố gắng giấu chiếc vòng tay.

Tầm nhìn bị chặn, Cố Phán Nhi hoàn hồn, nghĩ tới chiếc vòng tay vốn là An Thị cho Nguyên chủ, nhưng lại bị Cố Nhị Nha cướp.

Con ngươi sáng lên, nàng thả Chu Thị ra và đi về phía Cố Nhị Nha.

Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi đi qua thì muốn trốn vào đám đông, trong lòng khó tránh hối hận. Sớm biết thì đã không xem vụ ồn ào này, định sau này sẽ không để lộ chiếc vòng trước mặt Cố Phán Nhi.

Cố Phán Nhi sao có thể cho nàng ta mong muốn, một tay lôi Cố Nhị Nha về. Nàng giơ tay tháo chiếc vòng trong tay của nàng ta xuống.

“Đại Nha ngốc, tỷ muốn làm gì vậy?” Cố Nhị Nha vừa bất ngờ vừa sợ, nàng ta ra sức giãy giụa. Chiếc vòng này là thứ nàng ta rất thích, đeo vào vô cùng thoải mái, nhưng không bằng lòng trả lại: “Đây là vòng của ta, tỷ không thể cướp đi.”

Cố Phán Nhi mặc kệ nàng ta nói gì, nàng bắt lấy tay của Cố Nhị Nha rồi tháo chiếc vòng ra, dùng sức không nhỏ, làm đau Cố Nhị Nha tới nỗi nước mắt sắp chảy ra. Nhưng nàng cũng không lo đau hay không mà chỉ lo cướp lấy chiếc vòng. Cố Phán Nhi không khách sáo ấn cùi chỏ vào bụng của Cố Nhị Nha. Sau đó hung hăng đeo chiếc vòng lên tay mình: “Quả nhiên là đồ mà mẹ chồng cho con dâu, không tồi.”

Cố Nhị Nha do dự một lúc, nhưng cuối cùng thấy tiếc chiếc vòng này mà muốn nhào qua cướp lại.

Cố Phán Nhi liếc mắt: “Cố Nhị Nha, ngươi có ý gì đây? Chiếc vòng tay này vốn là của mẹ chồng ta, đây là chuyện mà người trong thôn Cố gia đều biết.”

Điều này thì Cố Nhị Nha không thể phủ nhận. Đôi mắt nàng ta đảo một vòng, tỏ ra ấm ức khóc lên: “Đại tỷ, sao tỷ có thể như vậy. Chiếc vòng này rõ ràng là tỷ tặng cho muội, sao có thể đòi lại chứ?”

Cố Phán Nhi không mắc bẫy của nàng ta, nhưng cũng vô tình huỷ hoại danh tiếng của Cố Nhị Nha, nàng trừng mắt: “Ngươi chắc nghe nhầm rồi, ta chẳng qua chỉ cho ngươi mượn xem, sao có thể tặng ngươi được? Đây là món quà mẹ chồng truyền cho con dâu, ta lại không có con trai, lấy đâu ra con dâu lớn như ngươi đây, sao có thể tặng cho ngươi được!”

Mọi người xung quanh phá lên cười lớn.

Mắt của Cố Nhị Nha đỏ hoe, nàng ta dậm chân khóc lóc: “Đại tỷ, sao tỷ có thể làm vậy chứ?”

Cố Phán Nhi bĩu môi: “Sao ta không thể làm vậy? Hay là ngươi muốn làm con dâu của mẹ chồng ta? Mẹ chồng ta chỉ có một mình tiểu tướng công ta là con trai. Cơ thể của tiểu tướng công ta đáng thương như vậy, cũng không thể cưới ngươi làm thiếp. Hơn nữa, cho dù ngươi làm thiếp, cũng không phải vợ chính thì chiếc vòng này có thể cho ngươi sao?”

Lời này nói ra, mặt của tiểu tướng công Cố Thanh xám xịt, An Thị ngừng khóc và há hốc mồm.

Trần Thị khó chịu, xông lên trước tát một cái: “Đồ gái hư nhà ngươi không biết xấu hổ, bản thân là người không biết liêm sỉ thì thôi đi. Nay còn uốn làm hại danh tiếng của tỷ muội trong nhà à.”

Chu Thị cũng xông lên: “Đánh chết cái đồ không biết xấu hổ này đi!”

Cố Nhị Nha nhân lúc muốn cướp lại chiếc vòng thì bắt cả nửa ngày cũng không bắt được tay của Cố Phán Nhi, nàng ta tức giận ra tay với mặt của Cố Phán Nhi.

Nơi này rối tung cả lên, không thể đánh cũng không thể mắng, Cố Phán Nhi xụ mặt ra, không nhẫn nại mà đẩy từng người một ra. Nhưng đẩy ra thì họ lại tiếp tục nhào lên, giống như không cần mạng vậy. Cố Phán Nhi quả thật cạn lời, lên tiếng trước, nàng còn muốn huỷ hoại danh tiếng cô nương nhà người ta, kết quả vẫn là bất cẩn.

Không phải là cố ý được chưa? Đừng điên lên nữa!

“Chuyện này…… người một nhà chúng ta đánh nhau ư?” Tống đại tỷ trừng mắt nhìn lão đại, trốn sau lưng của Lưu Thiết Trụ, ngửa cổ ra nhìn, lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Lưu Thiết Trụ cũng sợ hãi: “Hay là chúng ta về nhà đi, món tiền này không cần nữa.”

Nghe nói không cần tiền, Tống đại tỷ không làm nữa, ra sức cấu Lưu Thiết Trụ: “Ông coi tiền là từ lũ mà ra ư? Cũng không thấy bọn trẻ nhà ông đói ra nông nỗi nào sao? Là hơn 10kg gạo lức đó.”

Bớt ăn vài miếng cũng không chết đâu! Lưu Thiết Trụ muốn hét lên nhưng Tống đại tỷ không nhẫn nại cứ lầm bầm, chỉ biết bất chấp mà ở lại.

Cố Phán Nhi nghe thấy cuộc đối thoại giữa 2 người, nàng chau mày nhìn 3 người phụ nữ điên cuồng trước mặt, nàng càng không nhẫn nại. Tầm mắt vô ý nhìn sang cây trâm bạc trên tóc của Chu Thị và Trần Thị, còn có hoa lụa của Cố Nhị Nha, đôi mắt đảo tròn nảy sinh ý tưởng.

“Ta thấy ngày tháng của các người cũng không sống tốt. Trước đây lấy đồ thì thôi đi, nhưng ……” Cố Phán Nhi đưa tay nhanh chóng lấy 2 cây trâm bạc và hoa lụa của Cố Nhị Nha. Sau đó đẩy bọn họ ra: “Ta thấy những món này cũng được, coi như tiền thế chấp cho hơn 10kg gạo lức, đống đồ ăn, còn có mảnh vải kia là được.”

Ba người đơ ra, nghĩ không hiểu sao chớp mắt thì đồ đã tới tay của Cố Phán Nhi rồi?

Cố Nhị Nha phản ứng đầu tiên, nàng ta nhào qua: “Đó là bông lụa tôi thích nhất!” Không ngờ không những không cướp được chiếc vòng tay, ngay cả hoa trên tóc cũng rơi vào tay của Cố Phán Nhi. Cố Nhị Nha cảm giác sắp điên lên.

Cố Phán Nhi cười híp mắt và đẩy Cố Nhị Nha ra, vuốt tóc trên đầu mình: “Đúng lúc, tôi cũng thích, thấy đẹp không?”

“Nương, con bị ăn hiếp quá rồi nè!” Cố Nhị Nha tức phát khóc, đánh thì đánh không lại, cướp cũng cướp không được.

Trần Thị lầm bầm trong miệng, ánh mắt cầu xin nhìn sang Chu Thị, làm ầm lên nãy giờ, bà ta coi như hiểu rõ, đừng nói 3 người này làm gì, cho dù thêm 3 người cũng không phải đối thủ của Cố Phán Nhi.

Trâm cài tóc của Chu Thị bị lấy, tóc cũng hơi rối, xém chút phải ngã ngửa. Theo bà ta thấy thì Cố Phán Nhi chính là kẻ điên, trong tay không có gì, bà ta thấy hơi sợ. Bây giờ một tay một trâm cài tóc, nhìn cũng đủ khiến người ta thấy sởn gai ốc, làm sao còn dám xông lên.

Bạn đang đọc Boss Nhà Nông (Bản Dịch) của Thư Trường Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.