Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dị

Tiểu thuyết gốc · 1825 chữ

Rẹt rẹt rẹt..

Con đường nhỏ lúc này có mốt bóng người lấp lấp ló ló.

Phối hợp cùng hoàn cảnh ban đêm như thế này, lại ở trên con đường vắng, người ta liền sẽ liên tưởng tới ngay người kia là đang làm chuyện không muốn ai biết.

"Bằng hữu, làm gì đó?"

Dương Khang từ phía sau vỗ vào vai hắn một cái, khiến tên kia giật bắn người lên, trong miệng còn chữi tục.

"xxx mẹ nó, ai hù ông."

Đó là một người thanh niên, tuổi khoảng hai mươi, ăn mặc có chút rách rưới, giống như một tên ăn mày lâu năm.

Thanh niên kia nhìn về hướng Dương Khai, cùng kế bên một nữ tử, nhìn rất xinh đẹp.

"Hai ngươi là ai?"

Dương Khang cười nói: "chúng ta là thương nhân đi buôn bán, nhưng bị lạc đường, thấy huynh đệ có lẽ người ở đây, nên muốn hỏi chút thôi."

Hắn lúc này đã thay đổi trang phục làm một tên thương nhân, Mộc Hi cũng là như thế.

Ban đầu nàng muốn nhanh gọn tìm ra hang ổ con yêu thú kia, một kiếm giết chết.

Nhưng sư huynh nói biết đâu có kinh hỷ ngoài ý muốn, khuyên nàng không nên gấp.

Mặc dù không hiểu nhưng nàng vẫn nghe theo, kế bên im lặng xem kỳ biến.

Tên thanh niên kia sở dĩ không bị mê hoặc bởi thể chất của nàng là do trước khi đi sư tôn đã cho nàng một kiện pháp khí có thể che giấu khí tức, che giấu hết thảy.

Bây giờ nàng nhìn bên ngoài như một nữ tử phàm nhân bình thường.

Thanh niên kia nửa nghi nửa ngờ nói:

"Trời tối như thế, hai người không phải là yêu quái biến ra đi."

Thấy tên kia đề phòng như thế, Dương Khai móc ra ít tiền nhét vào tay hắn.

"Ha ha huynh đệ nói đùa."

Thanh niên kia thấy tiền thì không có sáng mắt, ngược lại để ý hai người hơn.

Mộc Hi ngạc nhiên, tên này giống như ăn mày, thấy tiền lại không có chút hứng thú, cái này liền có gian trá.

Thanh niên ngẫm nghĩ rồi nói:

"Thôi được rồi, ta hôm nay làm người tốt một lần, gần đây có cái miếu hoang, ta dẫn hai ngươi đến đó."

Dương Khang hai mắt tỏ sáng, nói cảm ơn lia lịa rồi cùng Mộc Hi đi theo thanh niên kia.

"Ta tên Dương Khang, không biết quý danh huynh đệ."

"A Sửu".

Tên kia thuận miệng nói.

Thấy vậy Dương Khang liền thuận thế hỏi.

"Lúc nãy A Sửu huynh nói chúng ta là yêu quái biến ra, chẳng lẽ nơi này có yêu quái."

A Sửu hơi ngưng lại, nhìn hai người kia nói.

"Không có, ngươi nghe lầm đi."

Đi một hồi thì ba người tới một cái miếu, mặc dù rộng lớn nhưng bên trong sớm đã đổ nát, như đã bỏ hoang từ rất lâu.

"Nghỉ tại nơi đây đi, sáng mai đi theo đường cái là tới thôn gần nhất."

Nói xong A Sửu liền đi ra ngoài, không cho hai người kia có cơ hội hỏi gì thêm.

"Sư huynh, tên này có gian trá."

Mộc Hi nói ra.

Dương Khang gật đầu, đúng là như thế, tên này rõ ràng là tu sĩ, tu vi là Trúc Cơ sơ kì, nhưng lại giả mạo làm tên ăn mày, ban đêm ở đây, có lẽ có ý đồ gì đó đi.

"Không gấp, lúc nãy không phải muội đã động tay chân lên người hắn sao?"

"Hắc hắc, sư huynh lại biết? Cái này là phấn theo dõi, cho dù Kim Đan viên mãn cũng không thể phát giác."

Mộc Hi lúc đi phía sau liền để một ít phấn theo dõi tên này, biết đâu lại có tác dụng gì đó.

Nàng càng ngạc nhiên không ngờ sư huynh lải nhải bên tai tên kia suốt đường đi, nhưng lại thấy rõ thủ đoạn của nàng.

"Chúng ta đi theo thử xem."

~~

Đường nhỏ lúc nãy, A Sửu sớm đã trở về, trong lòng chữi bậy.

"Mẹ nó sao lại đụng hai cái phàm nhân, hành động này nếu có phàm nhân chết, ta cũng khó thoát liên quan."

Hắn thật ra là đệ tử của một môn phái gần đây, nghe nói gần đây ban đêm hay xuất hiệu yêu quá ăn thịt người.

Mà con yêu quái kia chỉ ăn những tên giống như ăn mày, cho nên hắn mới cải trang như thế, muốn dụ cái tên yêu quái kia ra.

Nhưng không ngờ lại đụng hai cái phàm nhân, cũng may là không có chuyện xảy ra.

Tên yêu quái kia rất xảo trá, chỉ hoạt động về đêm, ban ngày giống như nó không có tồn tại, liền lục soát khắp ngọn núi cũng không thấy.

"A Sửu huynh đệ".

Hả?

A Sửu giật bắn người, không kiểng nể chữi bậy.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra một màn hết sức quỷ dị, là chỉ có tiếng nói, nhưng không có bóng người.

Lúc này A Sửu hơi run.

"Chẳng lẽ hai người vừa rồi là yêu quái hóa thân".

"Đúng thế."

Lần này tiếng nói là một giọng nữ tính.

A Sửu hoảng hồn muốn rời khỏi nơi này, cái gì phần thưởng hắn đều không muốn, hắn chỉ muốn chạy thật nhanh rời đi.

Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện một chuyện, nếu con yêu quái kia thực lực mạnh hơn hắn, bây giờ nên xuất hiện một chiêu xuất thủ.

Cớ gì phải giả vờ như thế, cái này A Sửu liền đoán tên kia muốn đánh đòn tâm lý, nhân lúc hắn không phòng bị mà đánh lén một chiêu.

"Hừ ra đây đi, đừng giả thần giả quỷ nữa?"

"Ha ha bị phát hiện."

Từ trong bụi lúc này bước ra là hai người, chính là Dương Khang cùng Mộc Hi.

A Sửu hơi nhíu mày, hai tên này cũng không có yêu khí trên người, làm sao có thể là yêu quá.

Dương Khang mĩm cười nhìn A Sửu rồi nói:

"A Sửu huynh đệ nhớ câu hỏi trước của ngươi không?"

A Sửu không hiểu, tên này muốn nói gì, đang muốn hỏi lại thì Dương Khang nói tiếp.

"Kỳ thật chúng ta không phải yêu quái, mà ngươi mới là yêu quái."

Oanh

A Sửu hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước, nghe câu vừa rồi như bão tố nổi dậy.

"Ngươi, ngươi ăn nói bậy bạ."

Mộc Hi nhìn hắn hoảng sợ như thế liền biết cái này là đúng.

Ở Luyện Khí đại lục ngoài nhân tộc cùng yêu tộc, còn có một loại khác gọi là "dị."

Mà nghe nói "dị" có thể biến hóa, bắt chước người khác từ hành động, giọng nói, thậm chí vì không muốn bị người khác phát hiện mà tự quên đi chính bản thân, tự nghĩ nó thật sự là người mà nó biến thành.

Rất khó bị phát hiện.

Dương Khang khi thấy tên đó rời đi liền hỏi Mộc Hi trên đời này có thứ gì có thể bắt chước người khác, nàng liền đưa ra nhiều loại đáp án, nhưng trong hoàn cảnh này phù hợp nhất chính là loại "dị" kia.

Hắn liền cảm thấy hứng thú, không ngờ lại có thiên phú hack như thế, nếu loại "dị" này tu vi là Độ Kiếp, liền bất kì Độ Kiếp nào nó cũng có thể bắt chước.

Có lẽ có điều kiện nào đó đi, hắn thật muốn mổ xẻ tên này ra nghiên cứu. Tu tiên giới khắp nơi điều là cái mới lại, cần hắn đi nghiên cứu.

Nhưng Dương Khang lại không nhớ vì sao mình lại có sở thích tìm tòi nghiên cứu như thế, ký ức kiếp trước hắn chỉ nhớ bị xe đụng phải, còn lại đều quên đi.

Cái này không quan trọng, Dương Khang nhìn về A Sửu đang ôm đầu gào khóc, nửa điên nửa dại.

"Không, không thể nào.

A ta nhớ ra rồi, ta là Trần Quán Thông, đệ tử Phổ Độ Môn, không phải đang đi hành hương sao làm sao lại ở nơi này.

Không đúng, ta là Vu Tiểu Nhi, con gái phú hộ giàu nhất nơi này...

Aaaa~"

Mộc Hi biết đây là đặc tính của nó, chỉ cần loại "dị" này bị phát hiện, kí ức của nó liền sẽ trở nên hỗn loạn.

Dương Khang liền đưa tay ra phong ấn lại, sợ con "dị" này kí ức hỗn loạn mà tại chỗ nổ tung.

Còn về A Sửu kia là đã sớm chết.

Thấy thủ đoạn sư huynh như thế Mộc Hi trong lòng cả kinh, cái này cũng không phải trận pháp, mà là tay không khóa chặt lại "dị".

Nàng cũng xuất thân thế gia, làm sao không biết năng lực của Trúc Cơ kì, thủ đoạn này Trúc Cơ kì làm không được.

Dương Khang không để ý sư muội mình, liền để "dị" biến lại chân thân.

Chân thân của nó như một giọt nước trong suốt, nhưng hắn có thể cảm nhận được bên trong có sự sống.

Dương Khang nhìn kĩ, biết mình đánh giá sai một chuyện, không phải "dị" có tu vi Trúc Cơ, mà là nó có thể mô phỏng cả tu vi.

Nếu tu sĩ cảnh giới cao không để ý, liền bị nó mô phỏng, sau đó giết chết cũng là có thể.

Nhưng cũng phải để bản thể chịu được lực lượng, lực lượng quá cao, có thể nó liền không thể chịu nổi mà nổ tung.

Với nhược điểm lại quá rõ ràng, chỉ cần bị phát hiện, ký ức sinh ra hỗn loạn nó liền sẽ trở nên vô dụng, như bây giờ.

Dương Khang bắt đầu mô phỏng loại "dị" này, sau đó nhìn về sư muội nói:

"Nhiệm vụ xem như xong, sư muội, đây là "dị", sư muội có thể thử đem đến luyện khí phong, nhờ một vị sư huynh luyện hóa nó làm pháp khí, sau này muội liền có thể biến thành kẻ nào tuy thích, nhưng đây là ý kiến của ta.

Còn về làm sao có thể như thế, cái này cần phải tìm hiểu thêm."

Dương Khang đưa "dị" cho Mộc Hi. Hắn không biết luyện khí phong có thể làm được như thế hay không, đây chỉ là cái lý thuyết hắn đưa ra mà thôi.

Mộc Hi liền muốn từ chối nhưng Dương Khang liền để nó đặt vào bàn tay của Mộc Hi.

"A"

Mộc Hi hơi ngượng một chút, đây là lần đầu tiên có người như thế với nàng, nhưng rất nhanh liền qua đi.

"Đa tạ sư huynh."

Bạn đang đọc Các Ngươi Vừa Bắt Đầu Tu Luyện, Ta Đã Là Tiên Tôn sáng tác bởi babayaga9441
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babayaga9441
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.