Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các ngươi bị Dương mỗ bao vây

Tiểu thuyết gốc · 1121 chữ

Sáng sớm Dương Khang liền rời miếu lên đường.

Tuy nói đi bộ ngắm cảnh cảm giác thú vị nhưng mà đi nhiều cũng sẽ sinh ra nhàm chán.

"Có lẽ nên tìm tọa kỵ."

Dương Khang thầm nghĩ, nơi này địa phận gần với Ngự Thú tông, dị thú nhiều lắm, yếu thú cũng là lẫn vào trong đây.

Có thể nói mấy vùng phụ cận xung quanh Ngự Thú tông chính là vào thời kì ngự thú thời đại, người người nhà nhà đều có một con sủng vật cho mình.

Dương Khang phát hiện nơi này xung quanh trăm dặm đều là khô cằn, giống như đã lâu chưa từng có hạt mưa nào.

"Mới vừa rồi là mảnh rừng tươi tốt, làm sao đi một chút liền hạn hán rồi."

Hắn thấy phía trước có mấy lão nông dân, liền tiến tới hỏi:

"Lão bá, nơi này làm sao hạn như thế?"

Lão bá kia giống như đã ngoài 50, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, trên người nhễ nhại mồ hôi.

"Ngươi có lẽ là người nơi khác đến, nơi đây hai tháng chưa từng rơi xuống giọt mưa."

Dương Khang nhìn lên trời, ánh nắng giữa trưa chiếu xuống ngay mặt hắn, hắn liền quay sang lão bá kia hỏi:

"Cái này gần đây có miếu Long Vương nào không?"

"Có nha, ở phía trước mấy dăm là thấy."

Dương Khang nói:

"Nếu là có miếu Long Vương, vậy Long Vương này không làm tròn trách nhiệm đi, cái này nên khiêng tượng nó ra, quất roi ba ngày ba đêm, coi nó còn dám như thế."

Lão bá kia hít sâu vào một hỏi, hoảng hốt nói:

"Tiểu huynh đệ ăn nói cẩn thận, nơi này thật có Long Vương.

Ngươi có lẽ không biết, trước đây nơi này mưa thuận gió hòa, là do Long Vương ban cho, nhưng mỗi năm cần hiến tế đồng nam đồng nữ.

Mấy tháng nay cha mẹ có con nhỏ đều dẫn bỏ trốn đi nơi khác, khiến không còn trẻ em, Long Vương liền giáng thiên tai xuống."

Lão bá kia thở dài một hơi, rồi tiếp tục làm việc.

Dương Khang nghĩ nghĩ, ở thế giới tiên phàm lẫn lộn này, thì ra vẫn có loại hình hiến tế như thế.

Đi theo lời lão bá, quả nhiên có một cái miếu Long Vương, tuy nhìn bên trong còn rất tốt, có lẽ có người canh miếu đi, đáng tiếc khách hành hương không có.

Một thiếu nữ ăn mặc đạo bào, tại trên bàn ngủ gật.

Thấy có động tĩnh, mắt cũng không mở ra, kéo dài đọc: thắp hương hai bạc, cầu quẻ ba bạc..

Dương Khang cười nói:

"Hạn hán như thế còn muốn thu tiền?"

Nử tử kia nghe nói như thế liền mở mắt ra nhìn chằm chằm Dương Khang.

Hai tháng nay không có khách đến hành hương, nàng liền sầu lo muốn chết, bây giờ lại gặp con hàng này đến đây phá giấc ngủ, khiến nàng bực bội.

"Hừ, ta thấy ngươi ấn đường màu đen, mau sớm đi đi, nếu không sẽ có họa sát thân."

Dương Khang ngạc nhiên, còn biết bói toán.

Cô gái này cũng không phải cái gì người canh miếu, mà là một con giao long, nhưng nhìn nó cũng không giống như là có sở thích ăn đồng nam đồng nữ.

Bình thường yêu tộc ăn thịt người liền sẽ phát ra một cổ lệ khí xung quanh, mà nàng ta lại không có.

"Đáng sợ như thế? Trên đường đi ta gặp một lão bá, lão nói ta có họa sát thân, nên đi miếu long vương cầu phúc.

"Lão bá?".

Cô gái kia ngạc nhiên, xung quanh đây làm gì còn có ai ở, hai tháng hạn hán dân chúng đều dọn nhà rời đi.

Dương Khang mục đích chính là con giao long này, mặc dù chưa hóa long, nhưng tương lai thì chưa chắc.

Có một sủng thú như thế, có lẽ là người người hâm mộ nha.

"Đúng, chẳng lẽ nơi này không có cái lão bá nào?"

Cô gái kia sắc mặt biến sắc, đang muốn chạy ra ngoài thì có một giọng nói truyền đến.

"Ha ha tiểu oa tử, muốn đi đâu?"

Dương Khang nhận ra giọng nói này, chính là của lão bá mà hắn gặp trên đường.

Nữ tử kia mặt trầm xuống nói:

"Hạn hán là do ngươi tát quái?"

Lão bá bây giờ đã biến thành mình ngườu đầu chim, dùng hai cánh bay trên bầu trời, trên tay còn cầm lấy cây đinh ba.

"Ha ha, ta nào có thần thông như thế, chỉ là có được một sợi tóc của Bạt, chỉ có như thế mới ép ngươi ra ngoài."

Tên này là một nhánh nhỏ của tộc Kim Sí Điều ở yêu quốc, chuyên lấy Giao Long còn chưa trưởng thành làm thức ăn, bây giờ hắn tu vi đã tới Kim Đan, liền muốn thử săn Giao Long trong hồ này.

Hắn có một sợi tóc của Bạt, có thể trong phút chốc làm bốc hơi nước, nhờ như thế, hắn liền săn Giao Long đơn giản, mà nồi cọ có người cõng thay.

"Hừ đừng tưởng có mình ngươi Kim Đan."

Nàng cũng bộc lộ ra khí tức của mình, là Kim Đan trung kỳ.

Tổ tiên của nàng ở yêu giới, chẳng qua mấy trăm năm trước liền tới đại lục, chỉ cần không hại người liền có thể ở lại sinh sống.

Hai ngươi lúc này giương cung bạc kiếm, nào có để ý tới Dương Khang.

"Hai vị có thể nghe ta nói một câu?"

Dương Khang lúc này mở miệng, lo lắng hai tên này tàn sát lẫn nhau rồi đồng quy vu tận, khi đó hắn phải tốn sức thêm.

"Dị" lần trước chính là bài học.

Hả?

Hai ngươi kinh ngạc, hai con yêu quái đang muốn đánh nhau, ở đâu ra tên phàm nhân không sợ chết, mà tên này nhìn có vẻ còn không sợ hãi.

Kim Sí Điểu liền nói:

"Ồ tiểu huynh đệ muốn hỏi chuyện gì?".

Hắn vốn ban đầu không muốn tha cho Dương Khang, nếu để tên kia báo với tiên môn thì chắc chắc hắn phải chết.

Giao Long nghe nói như thế liền quát:

"Mau chạy đi, ta cản hắn."

Dương Khang ngạc nhiên, làm yêu quái cũng có tinh thần hiệp nghĩa như thế, còn muốn cản lại thay ta.

Tốt, lúc nãy còn phân vân, bây giờ liền chọn ngươi đi.

"Hai vị xin chờ đã, hai người đã bị Dương mỗ bao vây."

Bạn đang đọc Các Ngươi Vừa Bắt Đầu Tu Luyện, Ta Đã Là Tiên Tôn sáng tác bởi babayaga9441
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babayaga9441
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.