Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bái sư

Tiểu thuyết gốc · 1628 chữ

Một tháng thời nhanh trôi đến.

"Cuối cùng ngày này cũng đến."

Dương Khang hít sâu một hơi, nhìn trên bàn là tám tấm thẻ bài.

Chính là tên các ngọn núi.

"Xin quẻ là cách nhanh nhất đi."

Nếu như người khác còn sầu lo không biết chọn vị trưởng lão nào làm sư phụ, thì Dương Khang cách này là nhanh nhất đi.

Dương Khang bỏ tám thẻ bài vào trong một cái hộp gỗ, bắt đầu rung lắc dữ dội.

"Xem ai may mắn được ta làm đệ tử nào?"

Mở

Dương Khang hít sâu vào một hơi, trợn tròn nhìn vào tấm thẻ bài rơi ra.

Số 9

"Ây dô, WHAT THE FUCKKK."

Dương Khang ngó nhìn xung quanh, trong lòng thầm nghĩ.

"Mẹ nó, rõ ràng mình chỉ để tám tấm thẻ bài, ở đâu ra số 9."

Cậu còn nghĩ ban ngày xuất hiện quỷ đi.

Với cảnh giời bây giờ của cậu còn không phát hiện ra đối phương làm như thế nào ném số 9 vào trong hộp gỗ.

Đều này chỉ có thể chứng minh một chuyện.

Dương Khang còn chưa có vô địch.

Cậu thầm thở ra một hơi, cảm thấy thế giới này có độc đi, cũng may cậu còn chưa có phô trương sức mạnh ra ngoài.

"Tới nơi này rồi còn có tấm màn đen."

Mấy ngày qua quan sát, cậu cũng không nghe nói có vị trưởng lão thứ chín này, thứ này lại ở đâu ra.

Đang lúc Dương Khang muốn lắc lại lần nữa thì bên ngoài có tiếng truyền vào.

"Chúc mừng Dương sư đệ trở thành sư đệ của ta."

Giọng nói hết sức quen thuộc, Dương Khang nhận ra người này.

Chính là tông chủ trẻ tuổi tháng trước duy trì buổi tuyển chọn đệ tử.

"Vì sao cô ta đến đây, còn nói như thế?"

Dương Khang thấy thắc mắc vô dụng liền bước ra khỏi động phủ.

Bước ra ngoài Dương Khang cũng không có thấy hình bóng của Hạ Nhược Vy đâu.

Không sai, chính là thiên lý truyền âm, vạn dặm đều có thể truyền đi tiếng nói.

"Tin chắc Dương sư đệ có nhiều khúc mắt, đến đại điện đi."

Đại điện ở đây chính là Thánh Điện Vô Cực tông.

Người bình thường chưa có tu vi đi ít nhất phải hai ngày mới đến nơi.

Dương Khang chỉ cần một sát na liền tới, nhưng như vậy lại quá bại lộ đi.

Nhưng mà theo tiếng nói Hạ Nhược Vy vừa kết thúc, Dương Khang một trận hoa mắt, sau đó liền xuất hiện tại Thánh Điện.

Nơi này kiến trúc cổ xưa, tạo cho người xem cảm giác như đã tồn tại hàng vạn năm, chiều cao tính ra còn hơn cả tòa nhà Landmark 81.

Người khác nhìn vào đều có cảm giác nhỏ bé trước tòa Thánh Điện này.

"fuck"

Dương Khang chữi trong lòng một cái, lần này thật mẹ nó đi vào hang tổ long chứ không còn là cọp nữa.

Đi vào bên trong, nếu như bên ngoài là cảm giác năm tháng cổ xưa, thì bên trong chính là nguy nga lộng lẫy như cung điện.

Mà ở giữa vị trí chính điện trên cao kia, có một bóng người ngồi trên đó.

Nàng toàn thân quần áo cổ trang màu trắng, chân trần có đá quý đính vào, cánh tay để trên thanh ghế, mười ngón tay đan xen vào nhau, chính là tông chủ Hạ Nhược Vy.

Dương Khang nhìn tông chủ tu vi thâm bất khả trắc, nói đơn giản chính là không có nhìn ra.

Một tháng qua sau khi đọc nhiều tài liệu, cậu có thể biết được Hữu Nghị sư huynh tu vi là Hợp Thể sơ kỳ.

Cửu đại trưởng lão không cần nhắc, người khác đều biết bọn họ bây giờ đều là Hợp Thể viên mãn, chỉ cần độ qua thiên kiếp liền bước vào Độ Kiếp.

Nhưng ai cũng muốn sống lâu, thiên kiếp từ Nguyên Anh lên Hóa liền có.

Mà để so sánh thiên kiếp lên Độ Kiếp cùng thiên kiếp lên Hóa Thần đó là hai khái niệm.

Cái đầu như trăm ngàn ngọn núi đè lên, cái sau như con kiến nhỏ cắn mà thôi, không đáng so sánh.

Dương Khang không nhìn ra tu vi tông chủ chỉ hai khả năng.

Một là cảnh giới của nàng trên Dương Khang.

Hai là nàng đã phản phác quy chân, tu vi cảnh giới là không còn quan trọng nữa, muốn cảnh giới nào liền có cảnh giới đó.

Dương Khang cảm thấy là cái đầu, cái sau cho dù phản phác quy chân, chỉ cần lộ ra một tia nhỏ nhoi như hạt cát, cậu đều nhìn ra chân thật.

Thấy Dương Khang đang đánh giá mình, Hạ Nhược Vy cũng là không tức giận.

Nàng biết tên này có bí mật, tên này nhìn như thường thường không có gì lạ, Luyện khí còn chưa bước vào, nhưng để người ta có cảm giác hắn rất mạnh đi.

Ừm, nhưng mà so với nàng có lẽ còn yếu.

"Gặp qua tông chủ."

"Ừm".

....

Sau đó không ai nó gì.

Bầu không khí rơi vào tình huống vi diệu.

Hai bên cứ nhìn nhau như thế gần mười lăm phút.

Dương Khang có chút chột dạ, liền lên tiếng trước, cậu có tu vi, nhưng kinh nghiệm xã hội còn không tốt nha.

"Không biết tông chủ ý nói ta trở thành sư đệ là sao?".

Hạ Nhược Vy cười nói, nụ cười như thiên tiên:

"Không phải sư đệ bóc tấm bài ra số 9 hay sao, mà số 9 là sư tôn của ta, Vô Nhai Tử, bây giờ chúng ta là đồng mạch còn gì."

Hả?

Thì ra tấm màn đen sau lưng là ngươi cái này hại nước hại dân giở trò.

Khá lắm, còn cái kia Vô Nhai Tử vừa tháng trước Dương Khang còn đậu đen rau muống, bây giờ biến thành sư tôn.

"Cái này hình như.."

Biết được ý của Dương Khang, Hạ Nhược Vy nói:

"Không sao, sư phụ bây giờ canh gác ở hình ngục, ta tạm thay ngài thu đồ, sau này có chút thành tựu liền dẫn đệ tới đó ra mắt sư tôn."

A.

Thấy bộ mặt "ta chọn ngươi rồi" của Hạ Nhược Vy, Dương Khang biết lần này khó thoát khỏi ma trảo của nàng ta.

Ta đây điệu thấp đến mức như thế, mà ngươi còn chú ý ta.

Quá mẹ nó không thích hợp.

Dương Khang còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại không nói tốt hơn.

Người khác nghe bái tông chủ tiền nhiệm làm sư tôn, còn cảm thấy kiếp trước có lẽ làm việc tích đức, cứu thế giới cho nên kiếp này hối báo.

Cậu nếu như lại tiếp tục tỏ ý từ chối liền sẽ bị nghi ngờ.

Dương Khang cũng không phải cái gì người của ma đạo, nhưng đây rõ ràng là một siêu cấp cao thủ, một cái đại lão, tương lai cậu còn muốn làm một cái truyền kỳ ở tu tiên giới, giả heo ăn thịt hổ đây.

Làm sao có thể đặc tội loại người này.

Dương Khang đành chỉ có thể gật đầu nhận mệnh.

"Rất tốt, theo ta vào bên trong."

Cậu đi theo Hạ Nhược Vy, nàng chính là hình thái bay lơ lửng cách mặt đâu 0,5cm, người ngoài nhìn vào liền khó phán đoán.

Nếu đặt ở trời tối, cùng người phàm nhìn thấy, đó có thể là một khung cảnh vô cùng kinh dị.

Dương Khang nhìn thấy tấm ảnh chân dung đen trắng nam có, nữ có, đây có lẽ là các vị tổ sư của Vô Cực tông đi.

"Ta là đời tông chủ thứ 364 của Vô Cực tông, đây đều là các sư tổ của đệ, còn người đó là sư tôn của chúng ta, Vô Nhai Tử ."

Nghe sư tỷ mình gọi thẳng đích danh của sư tôn như thế, thầm nghĩ cái này sư tỷ không phải là thí sư mới thượng vị lên làm tông chủ chứ.

Nhìn tấm ảnh đen trắng, khuôn mặt hiền từ cùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Dương Khang thầm nghĩ sư tôn có lẽ đi rất an tường.

Buổi lễ diễn ra đơn giản, Dương Khang chỉ cần ba bái liền xong, không có gà cũng không có tiệc rượu.

"Mạch chúng ta có ba người, trên đệ còn có một người nữa, nhị sư đệ tên là Diệp Kính Cẩn."

Dương Khang nghe cái tên này liền nghĩ đến nhị sư huynh cũng là một người hiền từ, làm việc luôn biết kính trên nhường dưới đi, mới sẽ có tên như thế.

~~

Nam Vực.

"Ách xì, là tên nào nhắc tới ta rồi?"

Một tên thanh niên đầu trọc, khuôn mặt tuấn mỹ, chân mày không có, nhưng cái đó không làm mất đi vẻ đẹp trai trời sinh của hắn.

Lúc này hắn đang đi về hướng yêu vực, muốn luyện hóa nơi này. Sở trường hắn là luyện đan, tuy không bái vào tứ trưởng lão, nhưng rất được tứ trưởng lão yêu mến.

"Cái này cẩu tặc Diệp Kính Cẩn, ngươi đi chỗ khác cho ta."

Một tên đại yêu nổi gân xanh lên. Hắn chân thân là con rùa, kế thừa huyết mạch Huyền Quy.

Sinh mệnh loài rùa là cao nhất, Diệp Kính Cẩn liền muốn luyện ra kéo dài tuổi thọ đan bản siêu cấp, liền thời gian dài ở nơi này nghiên cứu.

"Hắc hắc, bằng hữu đừng giận như thế."

Bạn đang đọc Các Ngươi Vừa Bắt Đầu Tu Luyện, Ta Đã Là Tiên Tôn sáng tác bởi babayaga9441
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babayaga9441
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.