Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão già xấu xa, ngươi thật can đảm!

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Ba người liên thủ, đối phó Lý Phi Hồng còn không phải là chuyện dư sức sao.

Trần Trường An lớn tiếng quát lạnh.

“Lão già này, dám can đảm bắt nạt đồ đệ ngoan nhà ta, xem ra ngươi chán sống rồi!”

Tuy Lý Phi Hồng lo lắng, nhưng cũng rất kiên cường, cầm kiếm ôm quyền: “Ta là thái thượng trưởng lão của Ác Long quật Lý Phi Hồng, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Tuy Lý Phi Hồng thấy Trần Trường An này không có bất cứ tu vi gì, thậm chí chỉ là một người thường không có gì xuất sắc, nhưng ba đại Yêu Vương kia rõ ràng lấy Trần Trường An cầm đầu, khiến ông ta không dám coi khinh Trần Trường An chút nào.

“Xưng hô con mẹ ngươi ấy, muốn giết đồ đệ của ta, ba người các ngươi còn thất thần làm gì, đánh chết hắn cho ta!”

Trần Trường An ra lệnh một tiếng, Thác Bạt Dã, Xà Tử Nghịch và Hồng Y không dám có nửa điểm chậm trễ, toàn lực ra tay, bắt đầu tấn công Lý Phi Hồng!

Pháp lực trong cơ thể ba yêu bùng nổ, như núi lửa sóng lớn, bao phủ Lý Phi Hồng.

Ầm ầm ầm!!!

Trên người ba yêu bộc phát ra pháp lực khủng bố, đặc biệt là toàn lực ra tay, rất nhanh đã khiến Lý Phi Hồng rơi xuống thế hạ phong, bị đánh một trận!

Đặc biệt là sau khi tư chất ba yêu tăng lên tới bát phẩm.

Thực lực của bọn họ, càng tăng vọt về chất!

Từng quyền đập lên người, đánh đến Lý Phi Hồng khổ không nói nổi, liên tục kêu thảm thiết!

Ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, phía sau lưng Linh Bảo Nhi còn có ba đại Yêu Vương chống lưng.

Sớm biết như vậy, đánh chết ông ta cũng không dám đuổi giết tới đây.

Chiến đấu giữa cường giả Nguyên Anh rất đáng sợ, pháp lực phát tiết mà ra, hủy diệt tất cả.

Đất rung núi chuyển, đất đá bay loạn, từng ngọn núi bị đánh sụp.

Nhưng ở bên miếu tiên nhân lại gió êm sóng lặng, không cảm nhận được chút lực lượng cuồng bạo nào ở bên ngoài.

Linh Bảo Nhi nhìn Lý Phi Hồng bị ngược đánh, hưng phấn quơ nắm tay nhỏ.

“Lão già xấu xa, cho ngươi bắt nạt ta nè, dám bắt nạt ta này.”

Đối mặt với ba yêu toàn lực vây công, thương thế trên người Lý Phi Hồng càng ngày càng nghiêm trọng!

Công kích của ba yêu như là mưa rền gió dữ, hoàn toàn đè nặng Lý Phi Hồng mà đánh.

Keng keng keng!!!

Lý Phi Hồng vội vàng lấy ra từng món pháp bảo phòng ngự.

Nhưng vẫn vô dụng.

Ba yêu rất mạnh!

Nhưng pháp bảo phòng ngự đó thậm chí đều bị đánh nát từng cái một.

Không lâu sau.

Khi Lý Phi Hồng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Bị một quyền của Thác Bạt Dã đánh trúng, rơi thẳng xuống!

Một quyền này ẩn chứa lực đạo kinh người, đập mặt đất nứt ra một cái hố to.

Lý Phi Hồng hiện giờ, đã là vết thương chồng chất.

Hơi thở cũng vô cùng yếu ớt rồi.

Ông ta ngã trên mặt đất, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng.

Tại sao lại như vậy???

Ngay sau đó, lại là một đấm!

Linh Bảo Nhi nhìn cũng hả giận: “Hừ hừ, xem lão già xấu xa nhà ngươi còn kiêu ngạo như nào đây.”

“Mang hắn ta lại đây.” Trần Trường An nói.

Thác Bạt Dã nhấc Lý Phi Hồng lên, đưa tới trước mặt Trần Trường An.

Hồng Y nhặt Thánh Tiên Kiếm trên mặt đất lên, trả lại cho Linh Bảo Nhi.

“Cảm ơn Hồng Y tỷ tỷ.”

Hồng Y cười khẽ: “Đây đều là chuyện chúng ta nên làm, lão già này dám khi dễ ngươi, không cần công tử ra tay, chúng ta sẽ tự giáo huấn hắn ta.”

Lý Phi Hồng ở trong tay Thác Bạc Dã, giống như một con chó đã chết.

Yêu Vương không hổ là Yêu Vương, lực vô cùng lớn, thật sự rất tàn bạo.

Gần như đánh nát toàn bộ xương cốt trên người Lý Phi Hồng, giờ phút này cả người ông ta máu tươi đầm đìa.

Nhưng mà, tuy hơi thở của Lý Phi Hồng này yếu ớt rồi.

Nhưng vẫn tràn đầy sinh cơ.

Dù sao đây cũng là cường giả Nguyên Anh,

Nào có dễ dàng bị đập chết như vậy.

“Công tử, lão già này nên xử trí như thế nào?” Thác Bạt Dã hỏi.

Trong lòng Lý Phi Hồng cực kỳ sợ hãi, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng không cách nào mở ra.

Ánh mắt ông ta mơ hồ, nhìn Trần Trường An.

Vẫn không cảm nhận được chút khí tức tu vi nào của Trần Trường An.

Đây rõ ràng chỉ là một người bình thường mà.

Ông ta nghĩ như nào cũng không rõ, vì sao thái độ của ba đại Yêu Vương với Trần Trường An lại cung kính như vậy?

Chẳng lẽ là đệ tử của thế gia thánh địa truyền thừa cổ xưa nào đó?

Nhưng nhìn cũng không giống.

Nhưng hiện tại, đối với Lý Phi Hồng mà nói, đã không phải lúc nghĩ mấy chuyện này.

Ông ta nên lo cho tính mạng của mình thì hơn.

Ông ta thầm nghĩ: “Lão phu muốn chạy trốn khỏi tay ba đại Yêu Vương này là chuyện không có khả năng, nhưng bọn họ muốn dễ dàng giết ta cũng không được, nếu thật sự bức ta đến đường cùng, ta sẽ tự bạo, kéo theo bọn họ làm đệm lưng, nhưng đây là át chủ bài cuối cùng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ không thể vận dụng, có lẽ có thể tìm một đường sinh cơ từ trên người tiểu tử này!”

Bạn đang đọc Cái Này Tử Trạch Đột Nhiên Vô Địch (Dịch) của Mục Dương Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 495

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.