Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xử lí tam thất

Phiên bản Dịch · 2123 chữ

"Đem tách rễ, thân và lá tam thất thành từng phần giống như vậy, sau đó phân riêng ra bỏ vào trong ba cái rổ khác nhau, tựa như thế này . . . . . . . "

Diệp Cẩm ngồi ở trên ghế nhỏ đặt ở trong sân nhà mình, làm mẫu cho Diệp Như và Diêp Qúy xem cách xử lí tam thất được hái trở về như thế nào, "Không được lãng phí có nghe hay không, dùng từng ngắt từng lá, đừng có ghét phiền phức mà ngắt một nắm, rễ và thân thì cầm kéo cắt ra. Nếu không hì như thế này đi, hai người các ngươi phân công cũng được, a Như ngươi tới đây dùng kéo cắt thân rễ, tiểu Qúy thì ngắt lá, ước chừng sẽ nhanh hơn một chút." Nàng đem kéo trong tay đưa cho Diệp Như.

Diệp Như đón lấy, nghe theo đáp lại:" Ân, ta biết rồi đại tỷ." Nàng đem ba cái rổ sắp xếp theo trật tự để trước mặt nhìn cũng ra hình ra dạng lắm rồi laays một cái ghế nhỏ ngồi xuống, "Diệp Qúy ngươi tới đây ngồi ở phía sau ta. Ta cắt thân rễ xong thuận tay xếp ở bên cạnh để ngươi hái lá, hiểu chưa?" Nói xong nàng cầm một gốc rễ cây tam thất dùng kéo cắt bỏ rễ, cắt xong liền đưa cho Diệp Cẩm nhìn xem cái nàng cắt có đúng hay không.

Diệp Qúy gật gật đầu, nghe lời lấy cái ghế nhỏ ngồi phía sau Diệp Như, thuận tiện đưa tay đón lấy bộ phận đã được Diệp Như cắt xong, bắt đầu chăm chú ngắt từng cái lá một sau đó để vào trong rổ.

Diệp Cẩm ngồi ở đó xem bọn hộ làm một hồi cũng không thấy làm sai gì đó vừa lòng nói:" Được rồi, các ngươi ở đây làm đi, ta còn bận rộn chuyện khác. A Như ngươi cũng chú ý một tí đừng để kéo cắt trúng tay bị thương."

Diệp Như cũng không ngẩng đầu lên:" Tỷ, ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận hơn. Ngươi mau đi làm chuyện của ngươi đi."

Mầm mống tam thất đem về từ trong núi vẫn còn để ở trong bao quần áo, cái này không thể giữ lại lâu được. Diệp Cẩm vào nhà lấy chúng ra sau đó chọn những cái tốt hơn thừa dịp hôm nay để Lý thị hỗ trợ nàng tranh thủ thời gian trồng vào trong sân viện thử.

Lại nói tới, chuyện tối hôm qua đúng thật là có đủ kịch tính, Diệp Cẩm sống hai đời cũng chưa từng trải qua như thế 囧. Nàng chính là ngàn lần vạn lần cũng tuyệt đối không hề nghĩ tới lần đầu tiên dì cả của đời này lại đến thăm dưới tình huống đó. May là còn có Tiêu Duyên ở đó suốt đêm đưa nàng trở về, sau đó hắn còn tới tới lui lui cả mấy lần, lợi dụng trời còn tối cũng đem tiểu Qúy trở về, cơ hồ còn có dược liệu, con mồi của bọn họ đi qua đi lại cả một đêm.

Lúc hắn đi chuyến cuối cùng đến Diệp Cẩm nhìn thấy hắn, rõ ràng có thể cảm nhận được hắn mệt mỏi, rõ ràng bình thường là một công tử bột tuấn tú như vậy vậy mà lại trở nên lôi thôi nhếch nhác, toàn bộ ống quần đều dính bùn, Diệp Cẩm trông thấy đau lòng vô cùng, vội vã kêu hắn quay về nghỉ ngơi. Đoán chừng hiện tại hắn còn đang ngủ đi, thật sự mệt mỏi không nhẹ. Diệp Cẩm cười nhẹ tiếp tục dùng cuốc xới đất.

Diệp và Lý thị thương lượng chọn hai góc sáng sủa ở trước hàng rào trong sân sau nhà xới đất lên hơn nữa lại không ngừng xới thêm một lần nữa, sau đó mới rỉ mầm mống tam thất lên, xách vài thùng nước ở bên sông đem về tưới. Như thế này liền không sai biệt lắm, đợi đến thời điểm nảy mầm lại làm chút phân tro rải ở phía trên nhìn xem có thể trưởng thành đến dạng nào.

Buổi trưa, Lý thị đem mấy con gà rừng và thỏ Tiêu Duyên để lại xử lý tốt một phen, chỉ giữ lại một con để buổi tối hầm canh, những con khác đều ướp muối treo dưới mái hiên nhà hong gió, đợi qua hai ngày đem cất giữ cho mùa đông.

Thật ra Lý thị không muốn đem mấy thứ này treo dưới mái hiên nhưng lại không có chỗ nào nữa để treo, "Treo ở chỗ này ta không yên tâm, nếu như để một nhà nhị thúc ngươi nhìn thấy lại nguy hiểm nữa."

Diệp Cẩm đang ở trong phòng bếp làm cơm, nghe vậy không nhịn được nhíu mày hỏi:" Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải đã lâu rồi bọn họ không hề tới gây náo loạn rồi sao?" Bình thường người một nhà đều lười nói tới bọn họ, hiếm khi thấy Lý thị chủ động đề cập tới, nhất định hai ngày này lại có chuyện xảy ra, "Không lẽ hai ngày này bọn họ lại tới náo loạn à?"

Trong tay Diệp Như còn đang cầm kéo nghiến răng nghiến lợi la lên nói với Diệp Cẩm ở trong phòng bếp:" Đại tỷ, ngươi cũng không biết hai ngày trước nhị thẩm lại tới nhà chúng ta gây chuyện. Chẳng qua căn bản là ta và nương không để cho bà ta vào nhà lại dọa cho bà ta hoảng sợ không dám mở miệng. Thế nào? Bọn ta có lợi hại không? Hừ, cũng không để bọn họ lại chiếm tiện nghi nhà mình nữa." Nàng cười giành công với Diệp Cẩm, trong mắt lộ vẻ đắc ý.

Kỳ thật mỗi lần một nhà Diệp Song Toàn đến đây ầm ĩ số lần có thể chiếm được tiện nghi cũng không nhiều, chẳng qua là da mặt mặt bọn họ quá dày, cách ba năm ngày lại đến ầm ĩ một trận khiến cho người nhà trông thấy đều buồn bực, mỗi lần náo loạn xong trong lòng cực kì buồn bực.

Đoạn thời gian Diệp Cẩm mới đến đây có đủ may mắn được mở mang kiến thức, Đúng lúc thu hoạch vụ mùa, cả một nhà kia kéo tới không phải đòi lương thực thì chính là đòi tiền. Nếu như một lần hai lần không đưa cho bọn họ có thể không ngừng đi tới đây nữa, cuối cùng luôn là nhà bọn họ vạn lần bất đắc dĩ thỏa hiệp. Nói tới sau vụ mùa năm nay, mỗi tháng bọn họ còn phải cấp mấy cân lương thực cho lão bà tử Diêu thị kia.

Diệp Cẩm cảm nhận được lần này bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy:" Gần đây chúng ta vẫn là cần chú ý một chút, phỏng chừng còn tới đây ầm ĩ nữa. Thịt này . . . . . . . . " Giờ phút này Diệp Cẩm thật sự ý thức được hàng rào sao thật sự không tốt, từ bên ngoài nhìn vào nhất thanh nhị sở gì cũng đều có thể thấy hơn nữa lại còn không rắn chắn, "Đợi đại tỷ kiếm được tiền, ta ngay lập tức liền mời người tới xây tường viện, xem sau này bọn họ làm cách nào động một tí lại chạy tới ầm ĩ."

Diệp Như cùng Diệp Qúy nghe xong rất cao hứng, Diệp Qúy trực tiếp hỏi:" Tỷ, vậy về sao chúng ta cũng có tường viện giống như nhà người khác đúng không? Vậy về sau có phải cũng có thể xây thêm tân phòng hay không?"

Diệp Như vỗ vô đầu hắn một cái, trách mắng:" Thứ không có tiền đồ này, ngươi còn muốn trông cậy vào đại tỷ xây tân phòng à. Đây chính là chuyện nam tử hán đại trượng phu của ngươi. Đại tỷ và nhị tỷ chính là đợi ngươi lớn lên kiếm tiền xây tân phòng." Ngược lại còn nói đùa với Diệp Cẩm:" Đại tỷ ngươi cũng đừng nghe hắn nói, không chừng sau này hắn thú nương tử đều để ngươi nuôi đó."

"Ai muốn thú nương tử? Còn rất sớm . . . . . .. " Diệp Qúy sờ sờ cái đầu đau bị nhị tỷ đánh, xấu hổ nói:" Hừ, tỷ cứ yên tâm đi, về sau ta nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, để phụ thân nương, đại tỷ và nhị tỷ cùng nhau trải qua nhưng ngày tháng tốt lành."

Diệp Cẩm nhìn hai người ngươi một câu ta một câu, bất giác mỉm cười.

Mới vừa rồi Diệp Như sợ nàng cảm giác được áp lực lớn đè nặng mới nói câu kia đùa giỡn, xem ra hiện tại Diệp Như đối với nàng không còn ý kiến lớn gì nữa. Giaa đình hòa hòa hợp hợp Diệp Cẩm so với ai khác còn vui vẻ hơn, có tiền hay không đều chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần không lười biếng thì về sau nhất định sẽ kiếm được tiền. Ngày tháng của cả nhà càng trôi qua càng tốt hơn.

Giữa trưa cả nhà ăn cơm, Diệp Cẩm lại đón nhận việc hầm cháo cho Diệp Song Căn.

Nàng lấy nấm đỏ hái từ trong núi đem về ngâm trong nước một lát rồi rửa sạch, sau đó cắt nhỏ bỏ vào trong cháo hầm lên. Nấm đỏ này có công dụng bổ huyết rất tốt, vừa vặn bồi bổ cho vết thương của Diệp Song Căn. Ngoài ra loại gạo này còn giúp kiểm tra xem nấm đỏ có nọc rắn hay không, về sau mỗi lần nấu nấm đều có thể thả vào một chút xem có thỏa đáng không. Nếu như cuối cùng gạo biến thành màu lam tức là có độc không thể ăn, cái này là do trước kia nàng đọc sách từng thấy qua.

Tối hôm qua trời mưa, thật hiếm thấy hôm nay trời lại nắng trong xanh. Buổi trưa, Diệp Cẩm lấy nấm đỏ còn thừa lại và mộc nhĩ ngâm tẩy rửa sạch nhanh chóng đặt vào cái sàng nhỏ đem ra hong khô.

Lúc đầu, nàng dự định đem số nấm đỏ này lấy đi bán, giá cả nhất định không thấp. Chẳng qua hiện tại nàng thay đổi chủ ý để lại cất giữ cho bản thân. Đại khái giữ ra một phần ba dùng để bồi bổ cơ thể cho Diệp Song Căn, cái khác để Tiêu Duyên cầm đi.

Lần này vào núi một chuyến làm phiền hắn quá nhiều, sau khi hắn trở về còn nhất định cho nhà nàng vài con mồi tốt, Diệp Cẩm không nhận không được. Ở chỗ nàng không có thứ gì tốt, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có mỗi nấm đỏ này liền cầm đưa cho hắn. Tuổi tác Tiêu lão cha đã lớn ăn nhiều một chút cũng không tệ, Cẩn Du còn nhỏ lại càng cần nhiều chất dinh dưỡng, nấm đỏ này cho nhà hắn là vừa đúng.

Sáng này Diệp Như và Diệp Qúy đã phân chia tất cả tam thất xong, xếp đầy ba rổ. Buổi chiều Diệp Cẩm lại phân riêng biệt ra dùng nước rửa sạch, sau đó đem ra ngoài phơi nắng bốc hơi nước. Buổi tối đem bỏ vào trong mấy túi vải sạch sẽ, ngày mai dự định đem mấy cái này cùng số mã bột kia đem lên trên trấn bán.

Buổi tối, nhà đem con gà rừng kia hầm canh, bởi vì lo lắng cho thương thế của Diệp Song Căn nên canh gà hầm đặc và thanh đạm hơn, bên trong còn thêm vài khối nấm đỏ, hương vị cực kỳ thơm ngon. Cả nhà ăn đến thỏa mãn rồi lên giường ngủ sớm.

Hôm nay bận rộn cả ngày, đến buổi tối thời điểm Diệp Cẩm nằm ở trên giường lại lăn qua lộn lại không ngủ được. Kiếp trước mỗi lần nguyệt sự đến bụng dưới dù sao vẫn có chút không thoải mái. Mỗi lần bận rộn đều không cảm giác được, chỉ cần rảnh rỗi một chút ngay lập tức liền tới thăm.

Nàng không nhịn được nghĩ tới tối hôm qua, bụng dưới có chút đau nhưng cuối cùng lại không biết như thế nào lại nằm ngủ trong lòng ngực Tiêu Duyên. Mà hiện tại nàng nằm ở trên giường, bụng dưới cũng không đau chỉ là có chút không thoải mái nhưng không biết vì sao lại không ngủ được. Thật đúng là khó hiểu . . . . . . . . . .

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.