Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ tử Trần gia

Phiên bản Dịch · 1666 chữ

Đây là kế tổ mẫu trên danh nghĩa của bọn họ vẫn luôn gây sức ép đúng như loại mà người ta hay gọi là tai họa ngàn năm còn sót lại bỗng nhiên thoáng một cái liền đổ bệnh. Bọn họ cũng không tin nha, phỏng chừng lại dự định làm trò thiêu thân gì đó bắt chẹt một nhà bọn họ.

Bất quá lên trấn trên thỉnh đại phu là muốn ầm ĩ chuyện gì chứ? Coi như mời đại phu tốn tiền thì cũng là mỗi nhà bỏ ra một nửa, vậy thì một nhà bọn họ lại có thể nhận được lợi ích gì chứ? Điểm này Diệp Cẩm và Diệp Như có chút không hiểu, suy nghĩ một lát cũng không có manh mối chỉ có thể đi một bước liền tính một bước, binh đến tướng đỡ

Sau khi Mễ thị lên xe trâu liền cùng mấy nữ nhân cùng thôn tán gẫu hăng say, căn bản dường như không nhìn thấy hai tỷ muội Diệp Cẩm và Diệp Như ở phía trước mãi cho đến khi đi lên trấn trên cũng không nhìn hai người một cái hoàn toàn không giống như tác phong của Mễ thị. Diệp Cẩm và Diệp Như lại nghi ngờ một hồi.

Chẳng qua nghi hoặc thì nghi hoặc, nhiệm vụ trọng yếu của chuyến đi lên trấn trên lần này vẫn là bán thảo dược. Vừa đến trấn trên hai người đã xuống xe trâu đi thẳng tới tiệm bán thuốc, đem Mễ thị quẳng ra sau đầu.

Trước khi Diệp Cẩm tới đây đã dò hỏi qua, tiệm bán thuốc ở Thu Thủy trấn không nhiều, tổng cộng cũng chỉ có ba nhà. Diệp Cẩm dẫn Diệp Như thuận đường đi tới Tế sinh đường ởphía tây.

Quy mô cửa tiệm nhà này không lớn lắm chỉ có một gian nho nhỏ, Diệp Cẩm vừa đi vào liền ngửi được mùi vị thuốc nồng đậm khiến nàng nhăn nhăn mũi. Đã nhiều năm không hỏi tới mùi thuốc nên nàng vẫn có chút không quen.

Chẳng qua cửa tiệm thuốc này tuy nhỏ nhưng bên trong bố trí nhiều loại dược liệu cũng xem như là rất đầy đủ.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một loạt ô vuông đựng dược liệu trên kệ, phía trên đều dán một bảng màu trắng chú thích rõ tên dược liệu. Mà phía trước một loạt ô thuốc là quầy hàng có một tiểu hỏa kế đứng đó bốc thuốc cho khách nhân, bên cạnh còn có bày một cái bàn sát vào vách tường để đại phu bắt mạch chẩn bệnh. Không gian bên trong cửa tiệm có hạn, người xếp hàng hốt thuốc rất nhiều có vẻ chật chội, nhân thủ cũng không nhiều.

Tiểu hỏa kế khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ mặt tươi cười, thái độ lại vô cùng tốt. Diệp Cẩm gật đầu với hắn rồi nói:" Vị tiểu ca này, ta tới đây không phải là để bốc thuốc."

Tiểu hỏa kế kia nghe nàng nói không phải đến bốc thuốc ngược lại cũng không có thay đổi sắc mặt, vẫn như cũ cười ha ha hỏi:" Vị cô nương này đến đây làm chi? Có phải có chuyện gì cần hỗ trợ hay không?" Tiểu hỏa kế bất động thanh sắc quan sát Diệp Cẩm.

Diệp Cẩm mặc kệ hắn quan sát, lấy cái túi vải trong tay để lên bàn mở ra cho hắn xem:" Tiểu ca, chỗ các ngươi có thu mua dược liệu không? Ngươi xem thử số thảo dược ta đem đến có thu được không?"

Trong lòng tiểu hỏa kế hiểu rõ, hóa ra là đến bán dược liệu, hắn bốc một nắm rễ tam thất trong túi ra xem thử, "Thu thì có thu, có điều hiện tại khách nhân tới bốc thuốc rất nhiều, ta chỉ sợ quá bận rộn." Hắn thả nắm rễ tam thất trong tay xuống, chỉ vào đại phu đang ở phía bên ki đang chẩn mạch nói:" Nhưng mà trái ngược lại hôm nay khách nhân. Tạm thời phụ thân ta tương đối nhàn rỗi. Nếu không thì cô nương ngươi chờ một lát, đợi phụ thân ta mở phương thuốc cho bệnh nhân cuối cùng xong, ngươi đi qua đó nói."

Diệp Cẩm nhìn theo hướng hắn chỉ, lão tiên sinh đang ngồi ở cách tường bên kia phỏng chừng là nghe được lời nói chuyện bên đây vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn hai tỷ muội Diệp Cẩm một chút rồi gật đầu, giơ tay kêu hai người bọn họ đi qua.

Diệp Cẩm quay lại gật đầu với tiểu hỏa kế để hắn tiếp tục bận việc của bản thân hắn, lấy cái túi để trên quầy cầm đem qua chỗ lão đại phụ bên kia.

Thật ra lão đại phu không quá già, có lẽ khoảng bốn năm mươi tuổi để một chòm râu dài. Nghe ngữ khí vừa rồi của tiểu hỏa kế, hai người hẳn là phụ tử hơn trong tiệm cũng không có người nào khác, chỉ có hai phụ tử bọn họ làm, cũng không có mời thêm tiểu hỏa kế khác.

Diệp Cẩm cũng không nóng nảy, đợi lão đại phu khai phương thuốc cho khách nhân cuối cùng xong, nàng liền mở túi ra một lần nữa cho ông xem qua cũng không nói lời vô nghĩa gì nữa. Diệp Như cũng đem hai cái túi ở bên người mở ra, đợi ông xem từng cái một.

Lão tiên sinh xem từng thứ trong mỗi túi, cuối cùng gật gật đầu, "Ân, chất lượng số dược liệu này không tồi, tam thất cũng nhiều năm tuổi, đúng là đồ tốt."

Diệp Cẩm nghe vậy thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Nàng đương nhiên biết số thảo dược của mình là đồ tốt, đều là trưởng thành tự nhiên thuần khiết, hơn nữa năm tuổi của tam thất cũng đủ lâu, tuổi có tam thất càng lâu thì giá trị thuốc càng cao. Lão đại phu này lại là người thành thật cũng không cố ý nói không tốt để ép giá. Hảo cảm của Diệp Cẩm đối với tiệm thuốc này lại tăng thêm vài phần.

"Đại phu, vậy số thảo dược này có thể cho giá cả được bao nhiêu?" Diệp Cẩm hỏi.

Lão đại phu vuốt vuốt râu, cười hỏi ngược lại:"Không biết cô nương muốn bán với giá cả bao nhiêu?"

Diệp Cẩm trúng chỗ khó, nàng làm sao mà biết đây? Nàng cũng là lần đầu tiên bán thảo dược nên đối với giá cả thị trường ở đây căn bản là không biết gì cả.

Lão đại phu nhìn bộ dạng nàng nhíu mày, cười lắc lắc đầu:" Quên đi, lão phu cũng không làm khó tiểu cô nương ngươi. Ta cho ngươi giá cả hợp lý, rễ tam thất ba lượng bạc một cân, lá tam thất và thân tam thất sáu trăm văn tiền một cân, mã bột hai lượng một cân, không biết cô nương cảm thấy thế nào? Lão phu đề nghị cô nương đem số thảo dược này quay về đi đến những hiệu thuốc hỏi thử giá cả một chút, sau đó quay lại đây xem có đồng ý bán cho bọn ta hay không."

Lão đại phu cười hiền hậu.

Thật ra Diệp Cẩm rốt cuộc cũng không biết giá cả thảo dược như thế nào, chỉ là tính theo giá cả bốn thang thuốc mua ở chỗ kia thì cũng có thể suy tính ra lão đại phu cho giá không thấp, bất quá nàng cũng không có dự định hỏi thêm những nhà khác, thấy lão đại phu nói như vậy đương nhiên liền đồng ý.

Bất quá trong lúc nói chuyện với lão đại phu, hảo cảm của nàng đối với Đồng Tế Đường lại càng tăng lên, căn bản cũng xác định là bán số thảo dược này cho bọn họ, nhưng kế tiếp vẫn là muốn đi tới hiệu thuốc khác xem thử, tâm nhãn nhiều không có gì là không tốt.

"Vậy đại phu, ngươi chờ một lát. Bọn ta sẽ không làm phiền ngươi." Diệp Cẩm dọn dẹp mấy cái túi lại dẫn Diệp Như ra khỏi Đồng Tế Đường.

Kế tiếp Diệp Cẩm không ngừng chạy tới hai tiệm thuốc khác có quy mô lớn hơn, kể cả tiệm thuốc Đồng Nhân Đường mà nàng mua thuốc cho Diệp Song Căn lúc bị thương, đều đi hỏi giá cả từng thứ một.

Lão bản của hai hiệu thuốc đó thật sự gian xảo, trước sau như một luôn nói trước là chất lượng thảo dược nàng bình thường nên cho giá cả nên cho giá cả cũng không tốt lắm. Diệp Cẩm và Diệp Như tùy tiện ứng phó vài câu, cuối cùng cầm theo mấy túi quay về Đồng Tế Đường mà lúc nãy chưa bán cho hai phụ tử bọn họ.

Chuyến này Diệp Cẩm với lão đại phu và tiểu hỏa kế cũng coi như là lăn lộn quen thuộc hơn biết được phụ tử hai người bọn họ là họ Trần, vài năm trước từ kinh thành quay về đây sau khi tới nơi này một nhà liền mở tiệm thuốc mưu sinh kiếm chút đỉnh tiền để cho phụ tử bọn họ đủ ăn đủ mặc mà thôi,vì thế giá cả so với những nhà khác công bằng hơn không ít nên danh tiếng ở trên trấn không tồi, sinh ý bình thường rất tốt.

Diệp Cẩm cố ý kết giao với bọn họ, nàng đối với nhân sinh ở trấn trên không quen thuộc, về sau khó tránh khỏi gặp chuyện cần người giúp đỡ. Hơn nữa nhân phẩm hai người phụ tử bọn họ không có gì để phản đối. Về sau hái thảo dược liền đem đến đây bán, sớm muộn gì rồi cũng thân quen hơn.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.