Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai người tìm đến

Phiên bản Dịch · 1676 chữ

Vốn dĩ Diệp Như đang ở trong nhà thu dọn vài thứ nghe được bên ngoài có người nói nhao nhao nên cẩn thận nghe lại lần nữa hóa ra là Mễ thị.

Theo quan điểm của Diệp Như, Mễ thị này ngu ngốc không có chuyện gì liền đi kiếm chuyện, không cần nói chuyện gì tốt lành cho bà ta nên vừa mới đến nàng liền mắng trả lại, thật sự không chịu được thì đánh, căn abnr là không cần nói nhiều lời vô nghĩa với bà ta.

"Ngươi. . . . . . . . . " Mễ thị nghe tiếng mắng liền ngoảnh lại thì nhìn thấy Diệp Như đang đứng ở trước cửa, tức giận đến phát run không ngừng, "Nha đầu chết tiệt kia ngươi không biết lớn biết nhỏ à, dám mắng ta là cẩu? Đồ không có giáo dưỡng, lão nương đây chính là thẩm thẩm ngươi, thẩm thẩm ruột đó, ngươi có biết đây là đại bất kính hay không?"

Mỗi lần chỉ cần gặp Diệp Như là Mễ thị tức đến không chịu được, miệng lưỡi của tiểu nha đầu này không phải lợi hại một cách bình thường, từng câu đều có thể khiến người ta tức đến chết khiếp.

"Ai nói ta mắng ngươi là cẩu?" Diệp Như nhíu nhíu mày, "Ta căn bản không hề nói năm chữ lớn 'Mễ Lan Hoa là cẩu', ta chỉ đang nói chó nhà ai sủa bậy. Vậy mà có một số người vội vàng thừa nhận không thể oán trách ta nha." Mễ Lan Hoa chính là tên của Mễ thị.

"Ngươi. . . . . . . ." Mễ thị lại nghẹn nín một hồi khoảng nửa lúc lâu sau mới nói, "Tốt tốt tốt, thật sự tốt." Cãi nhau không qua được ngươi thì lão nương không thèm cãi cùng ngươi.

Mễ thị xoay người lại nhìn thấy bên ngoài đang xem náo nhiệt, "Mọi người hãy nhìn xem một cái, đây chính là một cô nương chưa có xuất giá, xem thử cái miệng lưỡi lại hại kia về sau cũng ngàn vạn lần đừng thú vào cửa. Nếu như ai thú về chính là xui xẻo tám kiếp. Về sau không thể trải qua những ngày tháng sống yên ổn."

"Không có những ngày tháng yên ổn so ra vẫn tốt hơn với ngươi." Diệp Như chống hai tay bên hông, không hề có nửa điểm chịu thua, "Ngươi cứ quản bản thân thật tốt là được, không có chuyện gì thì đừng làm phiền người khác. Ta cảnh cáo ngươi mau chạy về nhà mình nhanh lên. Bằng không đợi một lát nữa, ta cam đoan nếu như ta mất hứng liền đánh ngươi."

"Ngươi dám!" Mễ thị tức giận run cả người.

Diệp Như xắn tay áo trừng hai mắt, "Ngươi xem ta có dám hay không? Ngươi muốn thử xem không hả?"

Một chiêu này của Diệp Như lần nào cũng thành công, Diệp Như chỉ cần xắn tay áo thì trong nháy mắt Mễ thị liền ủ rũ đi.

Bất quá bà vẫn giả làm dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Như, làm bộ nói, "Ngươi chờ xem, chúng ta chờ xem." Nhưng lại phủi chân bỏ chạy, vừa đi trong miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ tuôn ra một đống lời hạ tiện, nghe được cũng nổi giận lên.

Diệp Như suýt chút nữa nhịn không được đuổi theo đánh bà một trận may là có Diệp Cẩm kéo lại.

"Được rồi, vì loại người này nổi giận lớn làm gì?" Lý thị liếc mắt quở trách Diệp Như rồi dạy dỗ, "Ngươi nói xem tính tình nóng nảy của ngươi đến lúc nào thì mới có thể thay đổi được, đều là người sắp đã gả đi, cả ngày cũng không có chút quy củ, ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong nhà đi ra ngoài làm gì, lẽ nào còn sợ bà ta khi dễ chúng ta hay sao?"

Vừa rồi Diệp Như mới đi ra bà đã muốn nói nàng nhất định không được xen miệng vào, cô nương đều phải xuất giá vậy mà trước mặt nhiều người lại la lối như vậy. Về sau không muốn xuất giá nữa hay sao? Bảo đảm trong nháy mắt những người nhiều trong thôn sẽ truyền đi khắp mười tám thôn xung quanh.

Diệp Như nghe vậy bỉu môi ủy khuất nói, "Ta chính là không quen nhìn bà ta . . . . . . . "

"Không quen nhìn thì ngươi cũng phải chịu đựng cho ta." Lý thị trừng mắt nhìn nàng, "Muốn dạy dỗ có ta là đủ rồi, lần trước ta nói với ngươi như thế nào? Nói tốt lắm vậy mà vừa đến lại trở mặt. Ngươi thật đúng là. . . . . . . . . " Lý thị dùng ngón tay chọc vào đầu nàng, bộ dạng chỉ hận không rèn sắt thành thép được.

"Nương, ngươi đừng nói muội ấy nữa." Diệp Cẩm kéo Diệp Như ra phía sau nàng khuyên nhủ, "Vừa nãy ta cũng muốn giáo huấn nhị thẩm, chẳng qua bị a Như giành trước, Ngươi muốn mắng thì đem cả ta mắng chung luôn."

Lý thị làm sao mà mắng Diệp Cẩm, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, "Ngươi cứ nuông chiều đi, về sau đảm bảo vô pháp vô thiên."

Diệp Cẩm cười hì hì trêu ghẹo, "Bộ dạng nàng của nàng không phải là do ta nuông chiều nha. Ta vừa mới tới được bao lâu chứ, rõ ràng là do nương nuông chiều." Rồi lại nói tiếp, "Hơn nữa a Như cũng không sai. Ngươi xem muội ấy vừa ra tới, nói vài câu đem nhị thẩm bị mắng chạy trở về, nhất cử lưỡng tiện lại bớt chuyện phiền phức. Người trong thôn thích nói gì thì để bọn họ nói. A Như chúng ta vốn dĩ là dáng vẻ này. Người thật lòng muốn thú a Như sẽ không bị những lời đồn đại hù cho bỏ chạy. Nếu bị hù dọa chạy mất thì cũng không phù hợp, coi như là xong rồi. Ngươi nói đúng không a Như?"

Diệp Như ở phía sau Diệp Cẩm liên tục gật đầu, "Đúng đúng đúng, đại tỷ nói quá đúng."

Lý thị bị nói đến một phen dở khóc dở cười, "Được rồi, các ngươi có lý được chưa?" Bà xua tay bất đắc dĩ nói, "Không nói chuyện này nữa, nhanh đi làm việc, còn nhiều thứ vẫn chưa làm hết đâu."

Diệp Cẩm và Diệp Như gật đầu, Diệp Như quay vào nhà tiếp tục thu dọn đồ đạc còn Diệp Cẩm và Lý thị thì tiếp tục khiêng cái rương ra ngoài.

Mà lúc này ở phía bên kia Mễ thị đã về tới nhà, vội vàng nói với với bà bà Diêu thị chuyện với mới xảy ra.

Mấy ngày nay Diêu thị đều ở trên giường giả bệnh, cửa lớn không ra cửa trong không bước tới nên chuyện nhà lão đại nhà bà vẫn không hề hay biết gì cả.

Miệng lưỡi Mễ thị giống như một khẩu đại pháo không ngừng kể chuyện hôm nay nhà Diệp Song Căn xây nhà mới thêm mắm thêm muối nói với Diêu thị cuối cùng còn nói, "Nương, ngươi xem một nhà bọn họ kìa, thật sự là vô lý. Hôm qua ta đến nhà bọn họ nói ngươi bệnh, mới nói một chút bọn họ đã nói không có bạc nhưng mà thật khéo vừa xoay người liền xây nhà mới

Mễ thị căm tức nói ra một tay còn đập lên bàn làm cho Nhị Bảo đang nằm ở trong lòng Diêu thị bị làm cho hoảng sợ oa oa khóc lên.

Mễ thị nổi nóng thấy Nhị Bảo khóc đến phiền lòng, không hề nghĩ ngợi gì mở miệng liền chửi, "Gào rú cái gì hả, lão nương đây còn chưa chết, khóc tang gì hả?"

"Ngươi rống cái gì mà rống." Diêu thj luôn luôn thương yêu tôn tử nghe tức phụ mắng tôn tử lúc này lập tức nổi giận, "Ngươi hướng Nhị Bảo phát hỏa cái gì, ai để ngươi chịu tức giận thì ngươi đi tìm người đó, thật không biết tốt xấu." Bà cúi đầu lại dỗ dành tôn tử tiếp, 'Ngoan ngoan, Nhị Bảo không khóc, tôn tử ngoan không khóc . . . . . . . . ."

Qua một lúc sau tôn tử cuối cùng đã ngừng lại nhưng chẳng qua vẫn như cũ sụt sùi.

Mễ thị bĩu môi thấy bộ dạng này của nhi tử cũng không hề đau lòng.

Năm nay Nhị Bảo cũng đã năm tuổi nhưng cũng không hề linh hoạt, đến ba tuổi mới biết đi, nói chuyện không sai biệt lắm giống với một tên ngốc tử, vì chuyện này nàng bị không ít người trong thôn cười nhạo.

Cũng may có Diêu thị đau lòng tôn tử không hề ghét bỏ, nếu không bà ta cũng không được trải qua những ngày tháng tốt lành.

Mễ thị vẫn luôn chờ tiểu nhi tử ngủ thiếp đi trong lòng Diêu thị mới bắt đầu nói, "Nương, bây giờ chúng ta cần làm gì đây?"

Diêu thị ôm tôn tử trong lòng không hề giống với Mễ thị đang sốt ruột, làm dáng vẻ giống như một vị thần lão luyện, "Ngươi cần gì cấp bách đến vậy."

Vừa mới nghe chuyện nhà lão đại xây nhà, Diêu thị quả thật cũng rất kinh ngạc, chẳng qua bản thân đã có kế hoạch không sai biệt lắm. Đại phu đã mời ba bốn lần, không sai biệt lắm chỉ cần đợi kiếm tiền, cứ nghĩ như liền không cảm thấy tức giận nữa.

Cuối cùng Diêu thị phân phó Mễ thị, "Ngày mai ngươi lại đi lên trấn mời lão đại phu kia cho ta, sau đó ta để Song Toàn đi mời tộc trưởng." Diêu thị cười lạnh. "Hừ, có gì phải tức giận, dù sao rất nhanh tiền sẽ tới tay thôi."

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.