Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiếu tự vi đại

Phiên bản Dịch · 946 chữ

Nói xong hoàn toàn bỏ qua Diệp Cẩm ở bên cạnh Lý thị.

"Không biết." Trong lòng Lý thị đúng là có chút tức giận, dứt khoát giả vờ không biết gì cả.

Năm đó, chuyện hai nhà ầm ĩ phải cần đến tộc trưởng chủ trì công đạo, Lý thị nghĩ rằng tộc trưởng ít nhất cũng công bằng không thiên vị, công chính xử lí, nahf mình lại không có chỗ nào sai tự nhiên không phải sợ.

Vậy mà không ngờ tới tộc trưởng lại là một người bảo thủ, căn bản là mặc kệ đúng sai đều quyết định mà nói một đống lời bắt một nhà bọn họ phải hiếu thuận với kế mẫu Diêu thị. Cuối cùng còn bắt bọn họ mỗi tháng phải cấp cho Diêu thị hai mươi cân lương thực làm phí phụng dưỡng.

Hừ, đây là đạo lí gì đây?

Năm đó, Diêu thị lợi dụng thời điểm nạn đói đuổi hai người bọn họ ra ngoài, một văn tiền cũng không cho, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt. Hiện tại còn muốn lấy thứ gì đó từ chỗ bọn họ ư? Lý thị đương nhiên không đồng ý.

Cuối cùng, hai bên ầm ĩ mạnh mẽ, kết quả đành phải nghe tộc trưởng nói một câu: Nếu như các ngươi không thuận theo chính là bất hiếu. Cái loại tôn tử đại bất hiếu như các ngươi cần phải trục xuất ra hỏi dòng tộc. Các ngươi tự xem mà làm.

Ngay lập tức, trong lòng Lý thị tức giận đến lòng ngực đau nhức.

Trục xuất ra khỏi dòng tộc là có ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là mọi công sức bao năm qua của một nhà bọn họ đều uổng phí hết. Điền sản, nhà ở, ruộng đất hết thảy đều bị trong tộc tịch thu phân chia lại một lần nữa. Sau đó thì bị đuổi ra khỏi Diệp gia thôn, lại một lần nữa biến thành hai bàn tay trắng. Đây căn bản là trắng trợn đe dọa.

Mà Diệp Song Căn và Lý thị dưới tình huống này không còn cách nào khác phải thỏa hiệp, đồng ý đề nghĩ của tộc trưởng mỗi tháng cấp cho Diêu thị hai mươi cân lương thực.

Nhoáng một cái đã nhiều năm trôi qua, hiện tại nghĩ tới không bằng lúc trước bị trục xuất ra khỏi tộc còn tốt hơn.

Những năm này, bọn họ làm gì có khi nào được trải qua những ngày tháng tốt đẹp, ngày ngày đều bị quấy nhiễu đến nỗi không thể sống yên ổn. Hiện tại thật không dễ dàng gì mới có chút bạc vậy mà lại bị người khác nhớ thương. Muốn cho bọn họ xuất ra ba mươi lượng bạc quả thật là cùng một dạng với cái hang không đáy, đổ vào như thế nào cũng không vừa lòng.

Chẳng bằng lúc trước bị trục xuất đi gì đó một lần nữa hai tay trắng gầy dựng lại, hoàn toàn cách xa một nhà quỷ hút máu Diệp Song Toàn.

Tộc trưởng ngồi ở đó thập phần không vừa lòng với thái độ của Lý thị lập tức nghiêm mặt lại nói, "Mễ thị nói đã tới nhà các ngươi vài lần thông tri chuyện kế mẫu ngươi sinh bệnh mà các ngươi lại không hề quan tâm, có chuyện này hay không?"

"Không có." Lý thị vẫn như cũ lời ít ý nghĩa nhiều cũng không hề tính toán nói thêm cái gì nữa, dù sao có nói nhiều cũng là vu sự vô bổ, ở trong mắt tộc trưởng chữ 'hiếu' lớn hơn cả trời.

Mễ thị nghe Lý thị vậy mà nói không có, sắc mặt trở nên khó coi.

Hừ, cái gì mà không có hả, rõ ràng trong đầu rất rõ ràng vậy mà còn giả vờ giả vịt.

Bà hung hăng trừng mắt nhìn Lý thị, vừa định nói thì lúc này Diệp Cẩm đang đứng ở bên cạnh Lý thị đã tiến trước một bước, làm lễ nghi với tộc trưởng và vài vị trưởng bối, "Tộc trưởng, ngày nhị thẩm tới nhà ta nương ta không có mặt cũng không biết việc này. Nếu như ngươi muốn hỏi chuyện này, vẫn là để ta nói."

Mễ thị bị đoạt lời nghẹn nín một hồi lại hung hăng liếc xéo Diệp Cẩm.

Diệp Cẩm nhìn tộc trưởng đang ngồi chủ vị giữ nguyên nụ cười, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn tới Mễ thị. Đợi tộc trưởng gật đầu, lúc này mới tiếp tục nói, "Tộc trưởng, nhị thẩm quả thật là có đi qua nhà ta nói chuyện tổ sinh bệnh, chẳng qua. . . . . . . . . . không có giống như bà ta nói đã đi qua tới mấy lần, chỉ thông báo một lần mà thôi. Về sau nhị thẩm cũng không qua nhà ta lần nào nữa."

Diệp Cẩm dừng một chút, tiếp tục nói, " Ngươi cũng biết, trong nhà dự định xây nhà mới, mấy ngày nay bận rộn tối mặt tối mày. Sau đó chuyện này bị ta đem quên mất Đợi đến lúc nhớ tới là đã qua mấy ngày sau, nhị thẩm ta cũng chưa từng nói lại chuyện này nghĩ tới bệnh của tổ mẫu cũng không có trở ngại gì nhiều hoặc là đã khỏi hẳn. Vì thế ta tự mình làm chủ không nói với nương, đỡ cho nương biết được lại bận lòng. Đợi sau khi qua đợt bận rộn này ta lại nói với nương sau, đến lúc đó lại đi đến thăm tổ mẫu cũng không muộn."

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.