Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh rắn đập đầu

Phiên bản Dịch · 2077 chữ

Thực ra bà đã sớm nhìn không vừa mắt Diệp Cẩm, lúc trước là nhìn vào nàng ở nhà giàu quyền quý trong kinh thành tới đây, khẩng định mang về không ít tiền riêng. Lúc đó mới miễn cưỡng đáp ứng con trai nhà bà mà đề nghị kết thông gia.

Kết quả, con tiểu tiện nhân này vậy mà lại dám không coi trọng nhà bà, từ chối ngay tại chỗ, làm cho thể diện của Diệp gia nhà bà trong ngoài đều bị đánh mất,

Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, xem bà đem thanh danh của con tiểu tiện nhân này biến thành mùi hôi thối bay đen khắp trời.

Nghe khẩu khí của Diêu Thúy Hoa trái ngược lại Diệp Cẩm càng cảm thấy khó hiểu.

Nàng tưởng rằng Diêu Thúy Hoa thuần túy không có việc gì gây sự nên cố tình đổ tội cho nàng lấy con thỏ của Diệp Đại Trụ, hiện tại xem ra bị tình cảm lời nói của ai làm cho nghĩ rằng nàng đã lấy đi con thỏ kia.

Chậc chậc, không biết là người nào đào một cái hố lớn hãm hại nàng, thật khó lường trước.

Vương tẩu tử chỉ cần nghĩ qua một chút liền hiểu rõ đầu đuôi của chuyện này, " Thẩm, ngươi đây có hiểu lầm rồi." Thường ngày Diêu Thúy Hoa cũng xem như thông minh nhanh trí, vậy mà lúc này bị người ta đùa giỡn cũng không hề hay biết? "Đúng là chiều nay ta vừa cùng với Cẩm nương ở chung một chỗ hái rau dại vừa cùng nhau quay trở về, nàng cũng không có lấy con thỏ kia."

" Ngươi nói cái gì." Thanh âm của Diêu Thúy Hoa đột nhiên trở nên bén nhọn lên không ít. "Không lấy?" Hiển nhiên là bà ta không tin được. " Quyên tử, ta biết ngươi và nàng có quan hệ tốt nhưng ngươi cũng không thể trợn mắt nói dối như vậy, giúp đỡ nàng khi dễ lão bà tử này?"

Vương tẩu tử nhướn mày, "Thẩm, sao lại có khả năng như vậy, nói tới quan hệ tốt, Cẩm nương đến đây mới được mấy ngày chứ? Chúng ta ở cùng một thôn biết bao nhiêu năm, nếu như phải giúp đỡ thì ta phải giúp ngươi đúng không?" Nàng dừng lại một chút, " Nếu ngươi không muốn tin, ngươi có thể hỏi tam thẩm một chút." Nàng chỉ vào Dương tam thẩm đang đứng trong đám người xem náo nhiệt cả nửa ngày. "Buổi chiều tam thẩm cũng có ở đó, còn cùng Đại Trụ nhà thẩm nói chuyện, cái này cũng không thể là giả được."

Lời nói của Vương tẩu tử ở trong Diệp gia thôn vẫn luôn có trọng lượng, chuyện này cũng có nguyên nhân của nó. Cha chồng nàng là thôn trưởng tiền nhiệm còn thôn trưởng hiện tại vừa hay lại là tiểu thúc, nhân phẩm và danh tiếng của cả nhà ở trong thôn này khỏi phải bàn tới. Vốn dĩ Dương tam thẩm không muốn vì một Diệp Cẩm mà đắc tội với Diêu Thúy Hoa cho nên lúc nãy mới liên tục im lặng không nói chuyện nhưng mà hiện tại Vương tẩu tử đã mở miệng nói ra nên bây giờ dù thế nào bà cũng phải cho nàng mặt mũi. Dù sao người đắc tội cũng là nàng chịu trách nhiệm không hề liên quan gì tới bà.

"Đúng vậy, chiều nay ta cũng có ở đó." Bà vỗ tay mạnh một cái cười híp mắt mở miệng nói tiếp:" Thúy Hoa à, quả thật Diệp Cẩm không hề cầm lấy con thỏ kia ta tận mắt nhìn thấy Đại Trụ tử xách theo con thỏ quay trở về, cùng Dung Dung còn có Oanh Oanh cũng có ở đấy. Ngươi xem, có phải ngươi hiểu lầm rồi hay không? Nếu không thì ngươi quay về hỏi hai người bọn họ một chút."

Ban đầu Dương tam thẩm có ý định cho Diêu Thúy Hoa một bậc thang để bước xuống nhưng mà Diêu Thúy Hoa vừa nghe xong trong lòng lại lộp bộp một tiếng, thiếu chút nữa không thở ra được, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.

Diệp Cẩm và Vương tẩu tử nghe tới tên của Diệp Dung Dung nhât thời liền hiểu rõ, chuyện này tám phần là do Diệp Dung Dung giở trò quỷ. Trong thôn này nhắc tới người có thâm cừu đại hận với Diệp Cẩm quả thật cũng chỉ có mỗi Diệp Dung Dung. Diêu Thúy Hoa cũng không ngốc, nhìn vẻ mặt có lẽ cũng đã suy đoán ra vấn đề của chuyện này đến từ đâu.

"Thúy Hoa tử, hiện tại ngươi còn lời nào để nói?" Có người tự mình đứng ra làm chứng, Diệp Cẩm tức giận tra hỏi lại:" Hiện tại đã có người làm chứng cho ta, vậy còn bà?' Nàng dừng một chút" Ngươi mau mau tìm xem, bằng không với chuyện hôm nay khiến cho Huyện thái gia tới cũng sẽ đứng về phía ta."

"Ngươi. . . . . . . . ." Diêu Thúy Hoa tức giận xanh cả mặt, ngón tay chỉ vào Diệp Cẩm hận không thể xuyên thủng nàng, nhưng cũng chỉ dám nín nghẹn không dám lời nào.

Bà đi đâu lấy ra bằng chứng? Vừa mới nghe Diệp Dung Dung nói xong đã tức giận không chịu được nên lúc nãy mới chạy tới gây ầm ĩ. Nơi nào mf biết được con tiểu tiện nhân này vậy mà lại dám bố trí một trận.

Thấy có làm chứng chuyện này không hề có liên quan gì tới khuê nữ nhà mình, lúc này Lý thị mới nhẹ nhàng thở phào:" Diêu Thúy Hoa, hiện tại ngươi làm sao để nói nữa? Ngươi có lý không?" Bà hướng tới mọi người nói tiếp:" Hôm nay mọi người cũng xem cho thật kĩ, rốt cuộc là ai không đúng? Rốt cuộc là ai khi dễ ai? Cẩm nương nhà ta đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì mà khiến cho các ngươi phá hỏng hỏng thanh danh của nàng?"

Lý thị cảm thấy vô cùng tức giận, khuê nữ nhà nàng đã trêu chọc đến ai? A? Dựa vào cái gì mà giày xéo nàng như thế này? Hôm nay nếu không phải Quyên tử đứng ra nói đỡ cho nàng hai câu thì bọn họ biết đi tìm ai nói lí lẽ, chỉ có thể trúng phải chậu nước bẩn này!

Lý thị càng nghĩ càng thấy tức giận ánh mắt đỏ lên, mắt nàng nhìn vào cây chổi trên tay mình, bà ước chừng quăng tay của Diệp Cẩm đứng dậy chạy vọt hướng tới Diêu Thúy Hoa:" Ta cho ngươi phá hư thanh danh con gái ta này, xem hôm nay ta có đánh chết ngươi không con cẩu nương này."

"Ai da." Diêu Thúy Hoa vốn dĩ đang ngồi trên mặt đất, bất ngờ không kịp phòng bị, thoáng cái đã bị ăn vài gậy, vội vàng đưa tay lên né tránh.

Nhưng làm sao có chỗ để né tránh được? Lý thị ở trên túm đầu mà đánh còn bà thì ngồi dưới đất, chỉ có thể kêu lên vài tiếng ui da, ôi chao. xung quanh không có một người nào đi lên ngăn cản.

Hiện tại, Diệp Cẩm cũng không ngăn cản nữa, dù sao cũng là do Diêu Thúy Hoa đuối lý trước. Nương nàng đánh chó, nàng chỉ caafn đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, đánh không ít đi một cái nào. Nếu không phải sợ bị người khác nói cậy hai người bắt nạt một người, nàng đã sớm đi tới phái trước hỗ trợ.

Mà những người xung quanh đang xem náo nhiệt quả đúng là gió thổi chiều nào thì ngã theo chiều nấy, thấy Diêu Thúy Hoa đuối lý trước cũng chỉ nhỏ giọng nghị luận, càng không có một ai tiến lên ngăn lại.

Chỉ nghe một người thở dài nói:" Chậc chậc, Diêu Thúy Hoa này sao mà phá hỏng thanh danh của cô nương người ta, thật là thất đức, nên đánh."

Lại có một người nói tiếp:" Đại cô nương Diệp gia thật sự bị oan uổng mà, lớn lên nhu thuận xinh đẹp thế này thì làm sao có thế là loại người đó. Đây không phải. . . . . . ."

Cuối cùng cũng đợi được Diêu Thúy Hoa khó khăn từ mặt đất đứng dậy, trên mặt trên người vừa có thêm vài vết thương nữa mà quần áo trên người cũng đã bị xé rách không còn thấy rõ hình dạng.

"Ngươi . . . . . . . . . . . Ngươi . . . . . . . . . . . . . Các ngươi đợi đó cho ta." Đầu tóc bà ta bị rối hỏng bét, ánh mắt hung ác trừng lớn nhìn vào Lý thị, cũng chỉ có thể đứng dó từ từ lui về phía sau, đợi cho đến lúc lùi tới đụng phải đám người đang xem, chỉ thấy cánh tay bà ngay lập tức đẩy bọn họ ra, nhanh như chớp chạy đi ra ngoài. Một bên vừa chạy một bên vừa cất tiếng nói gào to:" Các ngươi đồ đ * sát ngàn, đều đợi lão nương đấy! Lão nương nếu không báo lại thù này thì không gọi là Diêu Thúy Hoa nữa."

Ngay từ đầu Diệp Cẩm đã không còn hi vọng sau này còn có thể chung sống hòa thuận với nhau nữa, vì vậy hướng tới bóng lưng của bà ta mà la lớn:" Ngươi yên tâm đi Diêu thẩm, chúng ta nhất định sẽ chờ ngươi. Nhưng mà bất quá lần sau trước khi ngươi tới nhất định phải thăm dò cho rõ ràng nha, đừng để giống như lần này lại bị người ta đánh cho."

Chỉ thấy cả người Diêu Thúy Hoa ngẩn ra, lúc sau lại càng thêm hùng hổ hơn, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Diệp Cẩm nhìn bóng dáng bà biến mất thầm nghĩ người ta nói ác nhân có ác nhân chỉnh quả thật không sai mà. Diệp Dung Dung này căn bản không cần nàng thu thập, khẳng định sẽ không có kết quả tốt.

Diêu Thúy Hoa đi rồi cũng không còn gì để xem náo nhiệt, người xem cũng không hề mất hứng lục tục đi khỏi cửa nhà Diệp gia.

"Tẩu tử, ta thật không biết phải làm thế nào để cảm ơn ngươi." Đợi mội người đi hết, Diệp Cẩm nhìn Vương tẩu tử trong lòng tràn đầy mười phần cảm kích.

Cả ngày hôm nay nàng đẫ được giúp đỡ hai lần, trong đám người xem náo không phải không có người nào chiều nay có mặt ở đó nhưng đều không đứng ra thay nàng nói đỡ để tránh khỏi việc đắc tội Diêu Thúy Hoa.

Lý thị cũng cảm kích nói:" Quyên tử, thẩm cũng thay mặt Cẩm nương cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi thì chuyện hôm nay thật là không thể nói rõ ràng." Bà có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Trái ngược lại Vương tẩu tử phất tay xem như không có gì đáng kể, "Thẩm, đừng xem ta là người ngoài, ta xem Cẩm nương như muội muội ruột, về sau cũng đừng nói những lời khách sáo như vậy, về sau mà còn có nữa ta sẽ trở mặt." Nàng giả vờ tức giận nói:" Được rồi, chuyện đã qua ta cũng phải quay về ngủ đây." Nàng ngáp một cái:" Thật mệt chết ta mà, ta đi đây. Ngày mai ta còn phải dậy sóm đi họp chợ." Nói xong, còn chưa đợi hai người trả lời lại một tiếng đã nhanh như chớp chạy đi về, đem cửa đóng lại một tiếng cạch.

Diệp Cẩm nhìn cửa lớn đã khép chặt lắc đầu cười.

Cái tính tình hấp tấp này thật đúng là không giảm đi, nàng còn chưa kịp nói cùng tẩu ấy sáng sớm ngày mai cùng nhau đi lên trấn trên.

                                       -  -  -  -  -  -  -  -  -  - Lời nói với người xa lạ -  -  -  -  -  -  -  -  -  -

Ở giữa có nhắc tới cha chồng của Vương tẩu tử là thôn trưởng tiền nhiệm của Diệp gia thôn, tiểu thúc lại là thôn trưởng hiện tại.

Tiểu thúc nói ở đây chính là chỉ bên nhà chồng Vương tẩu tử cũng chính là đệ đệ của em trai thôn trưởng tiền nhiệm.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 168

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.