Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ khi đi họp chợ

Phiên bản Dịch · 1935 chữ

Hơn một canh giờ sau, xe trâu lắc lư đi tới được trấn trên.

"Tiêu đại thúc, thật sự là đã làm phiền các ngươi rồi, ta cùng với Diệp Cẩm đi đây." Vương tẩu tử khách sáo nói hai câu với phụ tử Tiêu gia xong liền kéo Diệp Cẩm đi thẳng tới chợ.

Đầu tiên hai người đi tới tiệm may đem vài món quần áo kia của Diệp Cẩm bán đi, tổng cộng có sáu kiện đều là vải dệt thượng hạng, kiểu dáng cũng là kiểu thịnh hành trong kinh thành. Diệp Cẩm và Vương tẩu tử ở một bên nói hết lời nỗi mòn miệng, cuối cùng cũng chỉ bán được nhiều hơn một hai đồng bạc.

Trong tay có tiền lòng Diệp Cẩm cuối cùng cũng kiên định hơn một chút, mặc dù ở kinh thành nhiều hơn một hai đồng bạc vốn cũng không thể gọi là tiền nhưng ở Diệp gia thôn cũng xem như là một món tiền rất lớn. Có những người cực cực khổ khổ quanh năm suốt tháng phỏng chừng cũng không kiếm được đến một hai đồng bạc.

Diệp Cẩm để Vương tẩu tử mang nàng đi đến cửa hàng bán lương thực, thoáng cái đã xa hoa mua hai mươi cân gạo lứt (loại gạo chưa được xay kĩ), năm mươi cân bột mì thô, ngoài ra còn mua một chút gạo tẻ và bột mì trắng, sau này thỉnh thoảng cũng có được hai bữa ăn ngon, cũng xem như là thay đổi sinh hoạt một chút.

Bởi vì vừa vặn mới qua thu hoạch vụ mùa, giá cả gạo cũng không phải đặc biệt mắc, gạo tẻ bảy văn tiền một cân, gạo lứt chỉ cần năm văn tiền cùng với bột mì trắng cũng không quý lắm, còn bột mì thô thì càng tiện nghi hơn chỉ cần ba bốn văn tiền, mọi người trong nhà bình thường cơ bản đều là ăn bột mì thô nên mua nhiều hơn một chút. Diệp Cẩm điển hình là người phương nam thích ăn cơm tẻ và cháo để nàng cả ngày chỉ ăn thức ăn làm từ bột mì quả thật là nàng cung có chút ăn không quen cho nên phải mua một chút gạo thích hợp.

Lần này tiêu hao hết bốn năm trăm văn tiền, Diệp Cẩm và Vương tẩu tử thuyết phục trước mắt để mấy thứ này trong cửa hàng, tiếp theo mua một ít dầu mỡ, muối ăn, tương vài thứ linh tinh quay về lại tiêu xài không ít. Tiền trong tay nàng lập tức chỉ còn lại một nửa.

Hôm nay Vương tẩu tử lên trấn trên cũng không có chuyện gì quan trọng, gia cảnh nhà nàng sung túc dư giả cái gì cũng không thiếu. Lần này chính là tới mua chút hạt giống rau xanh, củ cải thuận tiện đi dạo khắp nơi. Diệp Cẩm nghĩ mùa đông cũng không thể thiếu rau xanh, củ cải liền theo nàng mua một ít.

Bận rộn hoàn thành xong những cái này không sai biệt lắm cũng đã đến gần trưa, Diệp Cẩm dứt khoát tìm một quầy hàng nhỏ mời Vương tẩu tử ăn chén mì, một tháng qua bận giúp đỡ nàng không ít, còn không có tạ ơn nàng thật tốt.

Vương tẩu cũng không chối từ nhanh nhẹn đáp ứng rồi.

Bởi vì xe trâu giờ thân* (15-17h)* mới có thể quay trở về, hai người ăn xong mì liền đi dạo khắp xung quanh.

Trấn nhỏ này được gọi là Thu Thủy trấn, mặc dù không phồn hoa náo nhiệt lắm nhưng rất mới mẻ. Bởi vì đây là khu vực gần với biên giới, trên đường ngươi cũng có thể dẽ dàng bắt gặp rất nhiều trò biểu diễn mang phong tình của nước khác, đặc biệt nửa năm trước triều đình đánh thắng trận, người Hồ chủ động cầu hòa, chiến sự hai bên dịu đi, nơi này lưu thông người Hồ đồ vật này nọ càng nhiều hơn.

Bất quá nghe nói lần chiến sự nửa năm trước đó, Đông Kỳ tổn thất mất ba vị tướng quân, một vị hoàng tử, cái giá phải trả thật sự là mười phần nặng nề.

Vương tẩu tử mua cho đứa nhỏ ở nhà vài món đồ chơi nhỏ, Diệp Cẩm cũng dự định mua cho Diệp Như quyên hoa và dây cột tóc, còn có mua cho Diệp Qúy một loan đao nhỏ, cuối cùng chạy trở về, đi dạo tới một nhà mở tiệm bán kẹo, Vương tẩu tử nói muốn mua cho hài tử chút đồ ăn vặt.

Vừa vặn gặp được Tiêu Duyên đang ôm cục bột trong lồng ngực bước ra từ trong điếm.

"Tiêu Duyên huynh đệ, sao đúng lúc vậy?" Vương tẩu tử cười nói.

Tiêu Duyên gật gật đầu, vẻ mặt không rõ liếc nhìn Diệp Cẩm, nói:" Ân, mua một chút thức ăn cho Cẩn Du."

Hóa ra viên bột gọi là Tiêu Cẩn Du nha, Cẩn Du, mỹ ngọc à, đúng là tên hay, Diệp Cẩm thầm nói ở trong lòng.

Hai người vào điếm, Vương tẩu tử mua một chút đường mật và bánh hạt dẻ, Diệp Cẩm cũng mua ít bánh nhân táo, dự định mang về cho hai tiểu quỷ đỡ thèm, hai người còn chưa ra khỏi điếm ngay, ai ngờ đến lúc đi ra thấy Tiêu Duyên vậy mà vẫn còn đứng ở bên ngoài cửa điếm chưa đi.

Vương tẩu tử ngạc nhiên nói:" Vẫn chưa đi à Tiêu Duyên huynh đệ?"

Diệp Cẩm cũng cảm thấy khó hiểu, người này đứng ở đây làm gì vậy? Không phát một đám các cô nương nhìn chằm chằm như hổ rình mồi sao? Thật đúng là cản trở giao thông mà.

Tiêu Duyên dừng một chút, biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc nói:" Ta và các ngươi cùng nhau đi."

Vương tẩu tử không nghĩ nhiều vui vẻ nói:" Vậy thì thật đúng lúc, gạo và bột mì của Cẩm nương vẫn còn đang đặt ở trong điếm, nặng hơn mấy chục cân, vừa vặn gặp ngươi có thể giúp chúng ta khiêng đi, bằng không mệt chết hai người bọn ta rồi." Trong lời nói không hề có chút khách khí nào với hắn.

Tiêu Duyên cũng không để ý, trên mặt hắn vẫn như cũ không lộ ra biểu tình gì, lại gật gật đầu.

Bất quá Diệp Cẩm lại cảm thấy khó hiểu sao hắn lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác hắn như thế nào mà lại có chút chờ đợi Vương tẩu tử nói câu kia? Không lẽ đây là ảo giác của nàng.

"Vậy cảm ơn ngươi." Mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng Diệp Cẩm vẫn gật đầu với hắn.

Không quản hắn nghĩ gì nữa, dù sao bản thân nàng cũng không thể tự khiêng mấy chục đồ vậy này kia, dù sao cũng không thể không cám ơn người ta.

Cứ như vậy cả ba người cùng nhau về tới cửa tiệm bán lương thực, Tiêu Duyên thật nhẹ nhàng khiêng hết mọi thứ một mình, mà trên người không ôm viên bột nhỏ, thản nhiên dừng lại đặt ở trong lồng ngực Diệp Cẩm. Cuối cùng cũng được chạm vào đứa nhỏ, Diệp Cẩm cũng tự nhiên rất cao hứng, dọc đường đi đều vui vui vẻ vẻ , thật ra tiểu hài tử hơn hai tuổi vẫn có chút nặng, bất quá Diệp Cẩm một chút cũng không thấy mệt.

Ba người đi đến chỗ xe trâu đứng mà lúc này mọi người gần như đã đến đông đủ.

"Tiêu Duyên đại ca, các ngươi như thế nào mà cùng nhau trở về?" Chứng kiến Tiêu Duyên và Diệp Cẩm bọn họ cùng quay về với nhau, Diệp Oanh Oanh tiếp tục suy nghĩ, trong lòng thoáng chốc lộp bộp một tiếng, lạnh hơn nửa phần, nàng không nhịn được hỏi.

Tiêu Duyên nhìn thoáng qua bên kia, không hề nói gì.

Vương tẩu tử trái ngược lại cười ha ha nói rõ nguyên nhân:" Vừa vặn mua phải nhiều đồ như vậy làm cho Tiêu Duyên huynh đệ phải giúp chúng ta đem trở về." Nàng lại hướng tới Tiêu đại thúc khen ngợi:" Tiêu đại thúc, Tiêu Duyên nhà ngươi như là mưa kịp lúc, bằng không ta và Cẩm nương không muốn mệt chết đâu!"

Tiêu đại thúc nghe vậy cười híp cả mắt:" Đều là bà con ở cùng trong thôn, cần phải giúp đỡ nhau, về sau cũng đừng khách khí với hắn." Tiếp đó ông đưa tay ra hướng tới đứa nhỏ đang ở trong lòng Diệp Cẩm, "Đến đến đến, đến đây ta ôm, tiểu tử này không hề hoảng hốt à, tiểu cô nương, ngươi không mệt chứ?"

Diệp Cẩm ngượng ngùng lắc đầu, đối với cách xưng hô tiểu cô nương này có chút 囧, nàng lưu luyến không rời đưa viên bột cho ông:" Không hề mệt, Tiêu đại thúc, thật ra tiểu Cẩn Du không có nặng lắm." Nàng vẫn chưa ôm đủ.

Tiêu Duyên đem đồ vật trong tay đi tới đặt vào xe trâu, vừa vặn giương mắt nhìn thấy bộ dạng lưu luyến không rời của Diệp Cẩm, hắn lại cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng cười.

Này thì cười, Diệp Oanh Oanh vẫn luôn chú ý đến hắn nên tự nhiên là nhìn thấy được, lần này lòng nàng càng thêm lạnh.

Từ nãy giờ Diệp Dung Dung và Diệp Oanh Oanh vẫn luôn ở chung một chỗ, nàng nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc như vậy của tỷ tỷ nhịn không được đi đến bên người Diệp Cẩm:" Hồ ly tinh!" Thanh âm cũng rất nhỏ chỉ có hai người các nàng có thể nghe thấy.

Diệp Cẩm vẫn đang theo Vương tẩu tử tìm chỗ ngồi giữa đống hàng hóa chất đầy trên xe trâu, đột nhiên nghe được một câu như thế, sửng sốt một chút.

"Diệp Dung Dung, mặt của ngươi không đau sao?" Vài giây sau, Diệp Cẩm rốt cuộc cũng phản ứng lại:" Xem ra tối hôm qua không đủ để cho ngươi ý thức được kết cục của cái miệng tiện?"Nàng cũng đồng dạng chỉ dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe được, ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

"Ngươi . . . . . . . . . . . " Bị nói đến chỗ đau, Diệp Dung Dung lập tức bơ phờ, nàng vô thức đưa tay sờ sờ mặt trái.

Đêm qua, Diêu thẩm chạy đến trong nhà nàng đại náo một hồi, không hề nói lời nào liền cho nàng mấy cái tát hai nhà xem như hoàn toàn trở mặt, về sau đừng nói là gả cho Vương Đại Trụ, chỉ sợ ngay cả làm hàng xóm cũng khó khăn.

Nhưng mà nàng cũng không phải cố ý, ai biết được Diêu thẩm lại chạy tới trước cửa nhà người ta ầm ĩ, nàng chỉ nói vài câu muốn cho Diệp Cẩm trong lòng Diêu thẩm lưu lại ấn tượng không tốt mà thôi, ai mà ngờ . . . . . . . . . . .

Đều tại con tiện nhân Diệp Cẩm này!

Nếu nàng không đến Diệp gia thôn, căn bản tất cả chuyện này đều sẽ không phát sinh.

Diệp Dung Dung càng nghĩ càng giận, nàng lại vừa oán hận trừng mắt nhìn Diệp Cẩm, nhưng cái trừng mắt này lại dọa cho nàng nhảy dựng.

Nàng chưa từng thấy qua Diệp Cẩm như vậy, ánh mắt thật lạnh lẽo dọa người.

Bạn đang đọc Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ của Tự Kim Phi Tạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ViTrà
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.