Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến quân qua cánh cổng.

Tiểu thuyết gốc · 3262 chữ

Vài ngày sau.

Doanh trại chính là nơi có kỷ luật thép. Với những người mới nhập ngũ, kẻ cả người đủ tiêu chuẩn sức khỏe, không phải ai cũng quen với nề nếp sinh hoạt nghiệm khắc. Tuy nhiên, qua thời gian, khi đã quen thì họ lại nhận ra nó có ít rất nhiều. Trận chiến tại Sài Gòn vào mấy ngày trước là ví dụ rõ ràng của lực lượng vũ trang nhân dân khi được huấn luyện nghiêm khắt.

Lúc này, mọi người trong doanh trại đang xem đoạn chương trình thời sự của kênh HTV. Đó là đoạn nói về chuyện đã xảy ra ở Quận X. Hiện tại, mọi người đang nghe tướng Hưng phát biểu. Phía sao ông là lá cờ linh thiêng của Tổ quốc, cờ Đảng và tượng chân dung của lãnh tụ vĩ đại.

“Trong thảm họa tang thương vừa xảy ra, các đồng chí đã có công rất lớn trong việc hỗ trợ di tản và giải cứu người dân, giúp cứu hàng ngàn sinh mạng người Việt Nam khỏi tay quân xâm lược. Đây là tấm gương của những người lính bộ đội Cụ Hồ anh hùng, nối tiếp truyền thống của quân đội ta nối riêng và tinh thần bất khuất của dân tộc này trong suốt bốn ngàn năm lịch sử nói chung.”

Sau đó, ông ta mới tới đoạn trao huấn chương.

- Mời các đồng chí bước lên phía trước để trao tặng huân chương chiến công hạng ba.

Tướng Hưng nói.

- Trung úy Phạm Đại Vương có mặc!

- Trung úy Nguyễn Chiến Thắng có mặc!

- Thượng úy Nguyễn Thị Bảo Trâm có mặc!

Trâm nói. Ánh mắt của tướng Hưng tiếp xúc với cô có vẻ hơi lâu.

Tiếp theo đoạn trao huân chương là những tiếng vỗ tay không ngừng.

Dù vậy, Vương không có vẻ gì vui mừng. Những người công an và bộ đội đã hi sinh ở đó, họ mới là anh hùng thật sự. Nếu cậu là anh hùng đúng nghĩa thì làm sao lại để những người dân kia chết trước kẻ địch rõ ràng là yếu đuối hơn. Dù bọn chúng biết pháp thuật thì vẫn yếu hơn Quân đội nhân dân Việt Nam.

- Nếu các đồng chí không có việc gì thì tôi ra ngoài chạy bộ trước.

Vương nói.

- Nè! Cho tao chạy chung với! – Thắng lên tiếng rồi chạy theo sau.

Trong khi Vương không có cảm xúc gì thì Thắng lại cười nói khá là vui vẻ. Với cậu, chiến công này là thứ mà cậu luôn khao khát.

- Hình như mày vui lắm thì phải…? – Vương hỏi.

- Tao biết mày buồn vì những người đã chết nhưng nếu cứ buồn như vậy thì không giúp gì được đâu. Chỉ có tiến về phía trước mới là cách đúng nhất. – Thắng nói. – Tao nghe nói là trên dự định gửi quân sang bên kia để đánh trả lại tụi nó.

- Đúng rồi. Mày biết con nhỏ… đồng chí Trâm đi đâu không?

Vương bỗng bẻ lái sang chủ đề khác làm Thắng hơi ngạc nhiên nhưng cậu ta cũng trả lời thật tình.

-Để tao chở mày đi. Trên cho tụi mình nghĩ một ngày. Tao đuổi theo là cho mày biết đó.

Cứ như vậy, hai người đi khỏi danh trại. Những người lính gác cổng đều bày tỏ dáng vẻ kính trọng với những người đã đánh nhau với giặc ngoại xâm.

Dọc đường, họ thấy bản tin về những gì mấy ngày trước diễn ra sôi nổi. Tất cả đều bàn tán không ngừng.

Không hiểu xui rủi thế nào mà nhà của Bảo Trâm lại kế ngay Quận X. Từ chỗ này, người ta hoàn toàn có thể nghe được những tiếng khóc than. Sau nhiều năm hòa bình, Việt Nam chưa từng đối mặt với nhiều tiếng khóc như vậy. Thực sự, việc có nhiều người chết như thế này làm dịch vụ tang lễ không thể nào lo xuể. Nhiều người phải chọn phương thức hỏa táng.

Tuy nhiên, thảm họa thật sự là với người sống. Thiệt hại do đám kia lên tới hàng ngàn tỉ đồng. Nhiều doanh nghiệp lâm vào cảnh phá sản do cơ sở buôn bán bị phá hủy, nhân viên bị giết hại. Các nhà đầu tư nước ngoài thì đang định rút vốn. Nhiều người lâm vào cảnh thất nghiệp, mất hết nhà cửa, tài sản. Phía bảo hiểm cũng không đáp ứng nổi số lượng đòi bồi thường quá lớn. Nhiều người phải dựng lều ở tạm do nhà cửa bị đáp rồng phá hết. Họ phải sống trong tình trạng không điện nước vì mọi thứ đã bị kẻ địch phá hoại.

May mắn thay, người dân cả nước đã tổ chức quyên góp để giúp đỡ. Bản thân nhà nước cũng đã bỏ ra hàng nghìn tỉ để giúp đỡ người dân trong cơn hoạn nạn. Các đoàn thanh niên tình nguyện sẵn sàn tới giúp đỡ người dân dựng lại nhà cửa.

- Hai người đứng trước nhà tôi làm gì vậy?

Bảo Trâm xuất hiện làm cả hai giật mình. Họ càng giật mình hơn khi cô lúc này thật sự… rất đẹp.

- Mặt tôi có dính gì sao? – Cô gái tiếp tục hỏi hai gã đang đờ người ra. – Trả lời mau!

- Chỉ vì đồng chí quá đẹp mà thôi!

Hai gã bạn thân đồng loạt lên tiếng.

Phải thừa nhận là tuy Trâm không có trang điểm những cô đủ làm bất kỳ gã đàn ông nào say mê. Mái tóc xuông mượt được xõa ngang vai. Bộ váy màu trắng để ngang đùi phối hợp cùng chiếc áo sơ mi trắng.

Sau đó, cả hai cùng đi vào bên trong. Ngôi nhà này nhìn không quá đơn giản nhưng cũng không quá phức tạp, đúng chuẩn của một gia đình Việt Nam thuộc diện trung lưu. Theo phép lịch sự, Trâm lấy hai tách trà ra mời họ. Dù vậy, thứ mà hai chàng trai quan tâm lại là bức ảnh chụp chung với tướng Hưng, người đã giết hàng vạn quân địch và là cấp trên của bọn họ.

- Cô với đồng chí Hưng là…? – Vương rụt rè hỏi.

- Ổng là cha tôi. Đừng có lo, ổng đang ở đài truyền hình để làm công tác rồi. – Cô gái nói. - Ổng mà ở đây là hai người phải giải trình nhiều thứ lắm, như việc mò tới tìm con gái ông ấy chẳng hạn…

- Còn mẹ đồng chí? – Đại Vương có gắng đổi chủ đề.

- Mẹ tôi là người đến từ một nơi khá xa và bí ẩn…

Trâm lên tiếng với vẻ mặt có hơi buồn.

- Xa cỡ nào vậy!? – Vương hỏi và nhận ngay một cú thục cù chỏ của Thắng vì cậu cảm nhận được có gì đó không ổn trong lời nói. Dường như cô gái này không muốn tiết lộ nhiều về mẹ và khả năng sử dụng ma thuật của bản thân.

- Đúng rồi. Mở truyền hình lên đi. - Trâm nói. – Trên đang có quyết định quan trọng.

Lúc này, phóng viên của chương trình thời sự trong bộ áo dài xanh da trời bắt đầu nói.

- Đây là bản tin đặc biệt của đài truyền hình Việt Nam. Chúng tôi chuyển tới đồng bào và chiến sĩ cả nước thông báo đặc biệt của chính phủ, liên quan tới những gì đã diễn ra vào mấy ngày trước. Đích thân đồng chí trung tướng Tiến Dũng, thay mặc Đảng và Chính phủ sẽ thông báo cho mọi người.

Lúc này, cha của Bảo Trâm, người có công đánh tan quân xâm lược lại xuất hiện trên truyền hình. Khuôn mặt ông ta khá là nghiêm trọng.

“Hỡi đồng bào, đồng chí.

Hẳn mọi người cũng đã nghe được những gì đang diễn ra tại Quận X. Hiện tại, các nước trên thế giới đang liên tục đề nghị đưa quân vào kiểm soát vùng xung quanh cánh cổng. Các thế lực khủng bố cũng đang nhân cơ hội mà chống phá Đảng và Nhà nước.

Theo thông tin có được, vùng đất này không có trên bản đồ. Phía chúng ta không xác định được nó là một hành tinh hay là một chiều không gian khác. Mọi thông tin về phía sau cánh cổng vẫn còn là ẩn số. Các máy bay không người lái do Viettle chế tạo* cho thấy một số lượng lớn quân địch vẫn đang tập trung ở phía bên kia cánh cổng. Một vài chiếc đã bị bắn hạ bởi rồng lửa hoặc nhưng thứ như ma thuật.

Ngoài ra, phía chúng ta cũng đã bắt giữ được một số tù binh. Họ hiện tại được xem như tội phạm chiến tranh, khủng bố. Dựa theo cách mà bên kia đối xử với dân thường nước ta và cả binh lính của chính chúng, chúng ta có thể bước đầu xem chính phủ ở bên đó là cũng thế lực phản động. Việc đánh giá lại sẽ cần phải điều tra thêm.

Các đồng chí, nếu hiện tại chúng ta phá hủy cánh cổng thì không có gì bảo đảm một cánh cổng tương tự sẽ mở ra đâu đó trên lãnh thổ Việt Nam. Sẽ có thêm nhiều đồng bào phải bỏ mạng. Do đó, lãnh đạo của Đảng và Chính phủ đã quyết định sẽ coi phần đất phía sau cánh cổng là lãnh thổ của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam, tạm gọi là Vùng Đặc Biệt và tiến hành phong tỏa khu vực mười mét xung quanh nó.

Dĩ nhiên, để buộc các thế lực quân sự ở phía bên kia đi vào bàn đàm phán hoặc tiến hành tiêu diệt nếu chúng thực sự là chính quyền phản động, Quân đội nhân dân Việt Nam sẽ được triển khai. Thực tế, nếu muốn giải quyết vấn đề cánh cổng thì không thể phòng ngự bị động trên đất ta mà phải buộc địch đánh trên đất địch. Ngoài ra, thứ quan trọng nhất là mất lòng tin của người dân. Làm sao chúng ta có thể để một đám không biết từ đâu chui ra giết hại nhân dân ta mà không làm gì? Chính quyền và quân đội không phải để bảo vệ người dân sao?

Thêm vào đó, có khả năng một số công dân Việt Nam đã bị bắt qua cánh cổng. Thông tin tìm hiểu cho thấy có thể họ bị bắt làm nô lê. Vì lẽ đó, chúng ta bằng mọi giá phải tìm họ.”

- Nói đúng lắm!

Hai gã thanh niên đồng loạt hét lớn làm cô gái có hơi giật mình.

- Có cần lớn tiếng ở nhà người ta vậy không!? – Bảo Trâm nói. – Mà đúng là đó cảm động thật!

Thực sự, chỉ một bài phát biểu nhưng đã làm cho người dân cả nước, bao gồm Vương, Thắng và Trâm xúc động. Đã lâu rồi, Việt Nam không phải trải qua tình cảnh như thế. Trên mạng, rất nhiều ý kiến đều đồng tình với Đảng và Chính phủ. Dĩ nhiên, có nhiều đám vẫn tranh thủ cơ hội mà chửi chính quyền và bị dân mạng chửi.

Thời gian thắm thoát thoi đưa. Mặt trời mọc rồi lặn. Đã mấy tháng từ khi bi kịch ở Sài Gòn diễn ra. Nỗi đau của những ai bị mất người thân cũng dần dịu bớt. Chả mấy chốc, công tác chuẩn bị việc đưa quân qua cánh cổng cũng đã hoàn thành.

Lực lượng tiến hành chiến dịch bao gồm những người đã tham gia trận đánh ở Quận X. Thêm vào đó, các lực lượng khác cũng được tham chiến. Đó là lính của sư đoàn 307, 309, lũ đoàn đặc công 98 của Quân Khu 5, ba sư đoàn 5, 302, 303 và trung đoàn đặc công 117 của Quân khu 7, ba sư đoàn 4, 330, 339 của Quân khu 9.

Lúc này, những người lính bộ đội Cụ Hồ đang chuẩn bị để nghe bài phát biểu của tướng Hưng dưới lá cờ tổ quốc. Tất cả họ đều đang nghiêm trang, sẵn sàn đợi lệnh. Phải nói là trong chưa đây một năm là ông đã phát biểu ba lần, tính luôn lần này. Dù vậy, vì động viên binh lính mà ông vẫn làm. Hơn nữa, thế giới đó cũng có liên quan nhất định tới người bộ đội Việt Nam.

“Các đồng chí, kế hoạch này có thể được thực hiện là nhờ sự ủng hộ hết mình của các đồng chí lãnh đạo Đảng và chính phủ. Giờ đây, lực lượng vũ trang của ta sẵn sàn tiến quân vào Vùng Đặc Biệt. Đối với toàn Đảng, toàn quân, tôi mong các đồng chí hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này.

Tuy chúng ta đã gửi nhiều máy bay không người lái qua cánh cổng nhưng vẫn không nói trước được điều gì. Vậy nên, tôi mong các đồng chí có thể chuẩn bị cho tình huống xấu nhất sẽ xảy ra khi chúng ta vào đó.

Tổ quốc Việt Nam muôn năm! Chủ tịch Hồ Chí Minh muôn năm!”

- Chủ tịch Hồ Chí Minh muôn năm!

Mọi người đồng thanh lên tiếng. Ai cũng nhớ tới những giọt nước mắt tan thương của người dân khi chịu cảnh mất người thân, tài sản. Trong tâm can mỗi người đã sẵn sàn hi sinh cho đất nước.

- Tất cả chuẩn bị sẵn!

Sau đó, mọi người lắp đạn vào súng, kéo bệ khóa nòng lên. Những người lính của lực lượng tăng thiết giáp bắt đầu lên phương tiện của họ để mở đường. Những người còn lại thì lên các xe tải chở quân hoặc xe bọc thép. Các phương tiện chiến tranh của Việt Nam bắt đầu khởi động như con thú chuẩn bị săn mồi.

- Tiến quân! – Sĩ quan chỉ huy hô lớn.

Sau đó, những chiếc xe T-90 và T-54 tiến vào. Sức nặng của nó làm mặt đất rung rắc nhẹ.

Ở xung quanh, những người dân, cầm trên tay lá cờ đỏ sao vàng đang tiễn biệt những người chiến sĩ lên đường. Họ ở khoảng cách quá xa để biết mọi chuyện nhưng họ biết những người kia đang chiến đấu vì Tổ quốc. Suốt hàng ngàn năm, luôn có những người dân xếp hàng để tiễn binh lính lên đường chiến đấu với quân thù.

- Mẹ ơi, mấy chú bộ đội đang làm gì vậy ạ?

Một đứa bé hỏi.

- Mấy chú lên đường bảo vệ Việt Nam, như cha ông ta suốt bốn ngàn năm lịch sử.

Trong lúc này, chiếc xe bọc thép chở đám người Đại Vương cũng đang chuẩn bị di chuyển.

- Có ai hát bài nhạc cách mạng nào cho có không khí không vậy?

- “Bác đang cùng chúng cháu hành quân” được không? – Trâm lên tiếng.

- Được. Mà cô biết hát hả!?

- Tóm lại là đồng chí muốn nghe hát không?

Vương gật đầu rồi quay mặt đi. Cứ như vậy, người nữ sĩ quan trẻ với khả năng sử dụng ma thuật bắt đầu cất giọng hát của mình.

“Đêm nay trên đường hành quân ra mặt trận.

Trùng trùng đoàn quân tiến bước theo con đường của Bác.

Nở ngàn hoa chiến công ta dâng lên người,

Dâng lên tới Đảng cả niềm tin chiếu sáng ngời.

Cờ sao quyết thắng lấp lánh soi sáng đường cháu đi.

Đi, ta đi giải phóng miền Nam,

Khi quê hương nhà vẫn còn bóng quân xâm lược thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi.

Lời Bác thúc giục chúng ta,

Chiến đấu cho quê nhà Nam Bắc hòa lời ca.

Năm xưa Bác cùng đoàn con đi chiến dịch.

Núi rừng vẫn nhớ, suối vẫn in bóng hình của Bác.

Cả đoàn quân tiến theo Người như thác đổ.

Điện Biên năm nào vọng lời Bác giữa chiến hào.

Toàn quân hôm nay vẫn phất cao cờ đỏ Bác trao.

Đi ta đi giải phóng miền Nam,

Khi quê hương nhà vẫn còn bóng quân xâm lược thì ta còn chiến đấu quét sạch nó đi

Lời Bác thúc giục chúng ta.

Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân.

Hôm nay Bác gọi cả non sông đáp lời.

Giương lê xốc tới quyết tiến lên ta giành chiến thắng.

Đường hành quân dốc núi cao bao vực thẳm.

Gian nan nào bằng lòng hờn căm cao ngút trời.

Miền Nam ta ơi, hãy phất cao cờ đỏ thắm tươi.

Ta xông lên giải phóng thành đô, phá hết bót đồn quét sạch hết quân xâm lược.

Vì độc lập tự do quyết giành ấm no giành lấy những mùa xuân.

Bác kính yêu đang cùng chúng cháu hành quân.”

Cứ như vậy, dưới âm hưởng hào hùng của bản nhạc cách mạng, hàng loạt chiếc xe tăng T-90, T-54, xe bọc thép M113 và BMP-2 đi vào bên trong cánh cổng không gian. Phía sau, những chiếc xe tải chở lính cũng bắt đầu di chuyển. Họ đi theo tiếng gọi của Tổ quốc thân yêu, như biết bao nhiêu thế hệ của mảnh đất anh hùng này.

Khi đi vào bên trong, mọi thứ trở nên tối sầm lại. Ngay làm tức, ánh đèn được bật lên sáng rực. Phải nói việc đi vào trong một không gian vô định như thế này thật sự rất đáng sợ như con nít đi vào nhà ma vậy. Tuy nhiên, khi nghĩ tới lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay, chân dung lãnh tụ, bài phát biểu của tướng Hưng, những người dân khóc ròng khi người thân của họ bị sát hại hoặc mất tích, những người có thể còn sống bị bắt làm nô lệ ở phía bên kia,… không một ai còn có chút gì đó lo lắng hay sợ hãi.

- Ê mà ở bên đó có miêu nữ hay gì không mày?

Thắng lên tiếng.

- Cũng có thể làm chứ. – Vương nói. – Chỉ là không biết có đẹp hay không mà thôi.

- Giờ là lúc nói chuyện đó à!? – Trâm lên tiếng làm cả hai yên lặng trong khi những người khác thì cười mỉa mai.

Lúc này, ánh sáng dần xuất hiện. Chả mấy chốc, đoàn xe tăng và xe bọc thép của bộ đội Việt Nam đã di chuyển sang phía bên kia. Lớp bánh xích của xe đi trên lớp đất tạo nên những lớp khói bụi dày đặc.

Hiện tại, thế giới này là ban đêm trong khi đoàn xe chỉ vừa mới đi xuất phát vào ban ngày chưa đầy một tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, không ai có thời gian để ý khi phía bên kia, hàng ngàn bó đuốc sáng rực xuất hiện như những con đom đóm khổng lồ.

- Phát hiện quân địch!

Ngay làm tức, những người lính bộ binh được triển khai. Lần đầu tiên chiến đấu với kẻ địch ở thế giới khác, ai nấy đều căng thẳng. Tuy nhiên, trong ánh mắt của mỗi người lính đều mang khí phách ngoan cường của người lính bộ đội Cụ Hồ. Cứ như vậy, trận chiến đầu tiên của họ ở vùng đất này chính thức bắt đầu.

  • Việt Nam có UAV rồi nha.
Bạn đang đọc Cánh Cổng Và Bộ Đội Việt Nam Đã Chiến Đấu Ở Đó sáng tác bởi kamenridersaber2021
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kamenridersaber2021
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 322

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.