Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận đụng độ lần thứ ba (phần 1)

Tiểu thuyết gốc · 3249 chữ

Mấy ngày sau đó, chiến dịch tấn công vào kẻ địch bí ẩn chính thức bắt đầu. Số nếu không tính đạo quân do Antony chỉ huy thì nó chính là lực lượng quân sự lớn nhất. Thực tế, lúc bình thường, việc tập hợp một đạo quân kiểu này đã có thể xem như là tạo phản bởi nó gồm toàn những thành phần không có cảm tình với Đế Đô. Tuy nhiên, việc quân đội Đế Quốc bại trận hai lần, lần một ở bên kia cánh cổng, lần hai ở đồi Arnus đã làm cho lực lượng này, Liên Quân trở thành cứu cánh duy nhất.

Lúc này, Hoar đang ra ngoài thành để chỉ huy đại quân. Lực lượng ông mang theo gồm những chiến binh tinh nhuệ bật nhất của mình. Dĩ nhiên, nó bao gồm cả những Tu Sĩ tài giỏi nhất.

Bất thình lình, một cô gái cưỡi ngựa đổi theo. Nhìn bên ngoài, cô gái mang một mái tóc vàng óng được di truyền từ người mẹ của mình, một trong mỹ nhân nổi tiếng nhất toàn Đại Lục. Thân hình của cô bé mười sáu tuổi thu hút ánh mắt thèm muốn của bất kỳ gã đàn ông nào. Khuôn mặt cân đổi hoàn hảo giữa các giác quan với vài nét giống với Hoar.

- Cha à! Đừng đi nữa! Con xin cha đấy! Con có linh cảm không ổn về chuyện này!

Mojyca Fury, con gái của ông ta lên tiếng.

- Cả ta cũng vậy, con gái ạ! Mấy ngày nay, ta mơ những giấc mơ khá kinh khủng. Tuy nhiên, đây là nghĩa vụ của ta.

Nhìn đứa con gái yêu của mình, Hoar mỉm cười:

- Trông con kìa, đã trở nên giống một thiếu nữ hơn rồi đấy! Như vậy mới lấy chồng được chứ!

- Giờ không phải lúc nói chuyện đó! Mạng sống của cha quan trọng hơn! Nếu cha chết thì con không biết phải làm sao nữa! Hay là cha ở lại đi, đừng ra trận nữa! Nếu cha không muốn, cả Giáo hoàng cũng không ép được cha. – Cô con gái nói. – Con đã nghe tin đồn về những vũ khí kỳ dị của chúng có thể giết người ở khoảng cách xa, xuyên thủng cả áo giáp. Chúng còn sở hữu rất nhiều.

- Mọi thứ chỉ là tin đồn thôi con yêu. Làm gì có đạo quân nào như vậy. – Hoar nói dối con gái. – Hơn nữa, đây là nhiệm vụ của ta, nhà vua đã tin tưởng ở ta, thì ta phải dùng tính mạng này phục vụ cho nhà vua. Để bày tỏ lòng trung thành, dù cho mất mạng ta cũng phải bước ra chiến trường.

Mojyca nhận ra, trước mắt mình vẫn là người cha vĩ đại, người đã trải qua trăm trận chiến không biết sợ hãi cái chết. Chỉ cần nhìn vào mắt cha mình là đủ, đó là ánh mắt của một con mãnh thú.

- Vậy cha hãy để con đi cùng! Con sẽ quay vào trong lấy kiếm và giáp, rồi sau đó sẽ đi cùng cha! Con là kiếm sĩ siêu cấp, sẽ không có kẻ nào đánh được con đâu!

- Ta không để cho con đi được! Nếu ta có chết trên chiến trường, thì con còn phải sống để lãnh đạo gia tộc ta sau này...

Thực sự, dù làm lãnh chúa bao nhiêu năm nhưng ông chỉ có mỗi đứa con gái. Bản thân ông đã để cô bé làm người thừa kế gia tộc.

- Nhưng thưa cha...

Lại một lần nữa Hoar lại quắc mắt:

- Mojyca!

Việc thái độ của ông bỗng nhiên tức giận làm cô phải cúi đầu, mắt ầng ậng nước.

Sau đó, Hoar lại nở một nụ cười hiền hậu:

- Yên tâm đi, ta là cha con, là kẻ bất bại cơ mà. Ta nhất định sẽ chiến thắng trở về.

Đoạn, ông thúc ngựa tiến tào giữa đội quân. Ra lệnh cho toàn quân xuất phát.

- Con tin cha! Nhất định cha sẽ chiến thắng trở về! - Từ xa, Mojyca hướng về phía cha, hét to.

"Thật lòng xin lỗi con, lần này ta đi thì một sống chín chết. Xin lỗi vì đã nói dối con."

Người cha nghĩ trong lòng.

Sau đó, ông ta nhanh chống đi tới nơi mà lực lượng Liên Quân đang chuẩn bị tập hợp. Đứng trên một sườn dốc, Fury, ngồi trên lưng ngựa đang quan sát mọi thứ. Không như những kẻ mới ra chiến trường có nhiều tâm trạng, ông chỉ đơn giản là quan sát với sự bĩnh tĩnh tuyệt đối.

- Thưa ngài! – Một tên lính cưỡi ngựa đi tới. – Chúng ta vừa quan sát được trinh sát của kẻ địch ở cách đây hai ngọn đồi.

- Được rồi. Tránh đụng độ với chúng. Dù sao thì hai bên cũng sắp đánh nhau rồi. – Hoar lên tiếng. – Mà phía các Tu Sĩ cảm nhận được có bao nhiêu kẻ biết phép thuật ở bên kia.

- Chỉ một thưa ngài. – Gã thân binh nói.

- Một ư…! Không lẽ Tu Sĩ của bọn chúng dùng phép tạo ảo giác rồi cho quân đánh bất ngờ. Chắc là vậy rồi. – Hoar nói. – Ta còn tưởng chúng có hàng vạn cơ đấy!

Sau đó, gã tướng lính bắt đầu cưỡi ngựa song song với đoàn quân. Đó là một đoàn người ngựa nối dài không thấy hồi kết như một con rắn khổng lồ. Đây là tinh hoa quân đội của ông cùng lực lượng các nước chư hầu. Nếu muốn, nó hoàn toàn có thể đánh chiếm Đế Đô để đưa Hoar Fury lên ngai vàng nêu ông gật đầu.

Dù đã từng đem hàng chục vạn quân đi chinh chiến Nam Bắc Tây Đông, nhưng chưa lần nào Hoar được chỉ huy lực lượng mạnh đến thế này. Tổng quân số lên tới sáu mươi vạn. Hơn năm trăm kị binh hạng nặng là quá đủ để xóa sổ cả một cuộc nổi loạn của tộc man di phía bắc trước đây ông từng chiến đấu. Nay số kị binh còn gấp bốn lần thế, lại còn gần một phần mười kị binh bay của toàn lục địa. Phải nói rằng liên minh đã hết sức nghiêm túc với trận chiến chuẩn bị diễn ra.

Nói không ngoa khi Hoar có một chút tự hào khi chỉ huy đội quân hùng mạnh này. Nhưng dù có mang nhiều quân tới đâu, vị công tước vẫn mang trong mình nỗi lo, là linh cảm của một lão tướng, nói rằng trận chiến này sẽ hơn cả những cuộc chiến từng diễn ra trên toàn thế giới. Nhưng có vẻ như những vị tướng khác đều không quan tâm lắm tới nỗi lo của Hoar, trên đường đi họ chỉ bàn tán về trận chiến sắp tới. Chuyện này cũng không khó hiểu khi ngoài Anotny vốn chỉ huy trận đánh qua thế giới kia thì không ai có được kinh nghiệm thực chiến phong phú bằng ông cả.

Chả mấy chốc, lực lượng của đạo quân kia đã hiện ra trước mắt. Vốn dĩ có thể tiến công ngay nhưng Hoar sợ quân địch mai phục trong khi trời đã sắp tối nên đã quyết định dựng trại và bàn tính kế sách.

Lúc này, trong một cái lều màu xanh lá cây, các tướng lĩnh đang bàn bạc. Dưới ánh đèn cầy cộng thêm một tí bùa chú, nó hoàn toàn thích hợp cho mọi người bàn bạc.

- Quân số kẻ địch ít hơn ta tưởng.

Hoar lên tiếng.

Phải thừa nhận là lão đã từng nghĩ quân số kẻ thù phải lên tới hàng trăm vạn bởi dù sao thì lực lượng viễn chinh cũng vô cùng tinh nhuệ. Bản thân Antony, kẻ đứng đầu có kinh nghiệm chiến đấu không thua lão. Hơn nữa, lại còn có sứ giả của giáo hoàng đi theo. Tuy nhiên, quân số của kẻ thù rõ ràng chưa tới ba mươi vạn. Nói cho đúng thì chúng chỉ có mười vạn là cùng.

- Đội quân của ta chắc chắn sẽ dẫn đầu liên quân. – Một lãnh chúa lên tiếng. – Đúng là quân triều đình mà không có ngài Fury dẫn dắt thì chỉ là một đám ngốc. Có bao nhiêu đó quân mà cũng bị đánh cho bỏ chạy.

- Không phải là ta!

Một lãnh chúa khác lên tiếng.

- Khoan đã! Vinh quan là của ta.

Gã Throo cũng chen vào. Hắn đi tới đây là vì cải thiện danh tiếng của mình.

- Vinh quang với là của ta chứ!

Một người khác nói.

Trong khung cảnh náo nhiệt đó, Fury cảm thấy có cái gì không ổn. Lực lượng quân sự lần này rất mạnh nhưng đó là quân chư hầu và quân của ông, những kẻ hoàn toàn có thể là mối đe dọa của Đế Đô ở thời bình.

“Không lẽ tên Giáo hoàng đó muốn lợi dùng quân địch để tiêu diệt quân ta. Không đúng, quân số kẻ thù chỉ chưa tới ba mươi vạn còn quân ta gần sáu mươi vạn”

- Đại nhân, ngài cảm thấy có gì không ổn sao?

Một tên thân binh hỏi.

- Ta cảm thấy có cái gì đó rất đáng nghi.

Hoar nói.

Sau đó, ai cũng đi nghỉ sớm để ngày mai lên đường. Mọi thứ lúc này khá yên bình. Toàn quân, ngoại trừ lính canh ra thì đều ngủ lấy sức để chiến đấu. Trong một cuộc chiến không thể thắng.

Cuối cùng, ngày hôm sau cũng tới. Khung cảnh buổi sáng tại nơi gọi là đồi Arnus này thật sự rất đẹp. Nó như bức tranh được những tay họa sĩ lão làng nhất của Đế Quốc vẽ ra. Nếu không đánh nhau thì ở đây nghỉ ngơi, vui thú điền viên cũng không tệ.

- Tiến công!

Một tay lãnh chúa với bô râu kẽm lên tiếng trên con ngựa của hắn ta.

Ngay sau đó, hàng ngàn con ngựa di chuyển. Tiếng bước chân của chúng đủ làm mặt đất rung chuyển. Ở phía trên, những con rồng đang tô điểm cho khung cảnh này. Phía sau là hàng ngàn binh sĩ đang di chuyển. Đây là hai vạn quân do hai lãnh chúa Alguna chỉ huy. Phía trên chính là lực lượng rồng bay là hoàng tử Throo của xứ Utab chỉ huy.

- Đại nhân Alguna! Không đợi ngài Hoar đi theo sau à!

Một tên thân binh hỏi gã râu kẽm.

- Cái tên đó tuy đúng là khá thân với chúng ta nhưng hắn dù sao cũng là người của Đế Quốc. – Alguna lên tiếng. – Hơn nữa, nếu để hắn đi cùng thì lợi ích sẽ thuộc về hắn. Ta không để yên như vậy.

Thực tế, có một thứ mà gã lãnh chúa không biết đó là mọi thứ đều đã được quân đội phía bên kia quan sát bằng một thứ gọi là ống nhòm. Đó còn chưa kể tới thứ giống như chim đang bay trên bầu trời với tên gọi máy bay không người lái. Những người lính của quân chủng gọi là pháo binh đang chuẩn bị phát huy vai trò của mình.

Lúc này, có một tấm biển làm đoàn quân chú ý. Nó được ghi bằng hai thứ tiếng. Cái bên dưới thì rõ ràng là ngôn ngữ của đám bên kia cánh cổng.

“Đây là khu vực tạm thời do Chính phủ nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam quản lý. Vì lý do an toàn, cấm qua lại với mọi hình thức. Nếu chính phủ của các vị muốn liên hệ thì hãy cử người có thẩm quyền tới gần, chúng tôi sẽ tổ chức đàm phán. Bất kỳ hành vi thù địch nào đều sẽ bị lực lượng vũ trang nhân dân của chúng tôi, Quân đội nhân dân Việt Nam, đáp trả không thương tiếc.”

Dĩ nhiên, cái biển báo đó đã bị những tên Orc gã xuống rồi giẫm lên không thương tiếc.

- Đáp trả không thương tiếc…!? Quân đội nhân dân Việt Nam nhỉ!? Để ta xem các ngươi đáp trả như thế nào.

Lúc này, từ trên cao, một thứ gì đang lao xuống. Nếu ai đó nhìn đủ nhanh, họ sẽ thấy một vật thể đầu nhọn hình trụ to gấp đôi cổ tay đang lao xuống. Một vụ nổ xuất hiện và bao trùm toàn bộ những gì xung quanh. Những binh linh ở kế bên, tuy không bị nó ảnh hưởng nhưng lại có dòng máu từ miệng chảy ra và ngã gục xuống. Nội tạng của họ đã vỡ nát bởi sức ép vô hình. Hàng loạt vụ nổ như thế cứ thi nhau xuất hiện. Chưa thấy quân địch đâu như hàng ngàn binh lính đã thiệt mạng.

- Các binh sĩ…! – Gã Alguna còn ngây người ra. – Đây là thứ gì!? Ma pháp!? Không đúng. Rõ ràng chúng chỉ có một Tu Sĩ. Hơn nữa, làm sao có thể thi triển với số lượng lớn như vậy. Nếu không phải ma pháp thì làm sao có thể chế được thứ này. Chúng chắc chắn không phải là máy bắn đá!

Đột nhiên, một quả đạn pháo đã lao thẳng vào gã lãnh chúa. Cái đầu của ông ta lúc này đã không thể suy nghĩ do nó đã tan nát cùng với cơ thể.

Ở phía xa, thứ mà Fury nhìn thấy chỉ là một cột khói đen khổng lồ, che phủ hết đường chân trời.

- Không thể nào!? Không lẽ ra có kẻ đang dùng phép tạo khói đen sao?

Gã tự hỏi. Đó cũng là thứ duy nhất mà gã nghĩ ra. Tuy nhiên, linh cảm của một vị tướng làm ông cảm thấy có cái gì đó không ổn. Sau đó, việc đi tới gần đã làm Hoar biết được chuyện gì đang diễn ra. Viên tướng từng đánh Nam dẹp Bắc suýt tý nữa đã ngã ra khỏi ngựa của mình. Đám thuộc hạ cũng đơ như tượng đá.

Đó là khung cảnh của hai vạn lính đang chết ở đủ các tư thế. Nhiều người không còn toàn vẹn cơ thể. Thực ra, Fury cùng thuộc hạ đã nhìn người chết vô số lần. Mấy vạn người chết cũng không phải chưa từng thấy. Tuy nhiên, việc hai vạn quân chết cùng một lúc, ngay khi còn chưa thấy mặt kẻ thù thì đó là thứ khủng khiếp nhất ông thấy. Nên nhớ là chiến trường không hề có xác chết của quân đội đối phương. Điều này có nghĩa là quân đội tiên phong hoàn toàn bị đồ sát mà không kháng cự được gì.

- Lãnh chúa Alguna đâu?

- Đại nhân… ngài ấy đang ở… - Một tên thân binh chỉa tay về cơ thể tan nát của tay lãnh chúa. Cũng may là khuôn mặt chưa biến dạng nhiêu nên hắn mới thấy được.

- Đại nhân!

- Lại cái gì nữa!? – Fury quát. – Có có chuyện gì nghiêm trọng hơn sao!?

- Hoàng tử Throo đang cưỡi rồng bay về phía phòng tuyến của quân địch.

Vừa nói, tên này vừa chỉa tay về phía gã kia.

- Thằng ngốc này! Cho lính cưỡi rồng bay theo kêu hắn quay lại!

- Đại nhân. Cách làm của ngài Throo cũng không phải là sai. Vũ khí quân địch quá lợi hại. Bộ binh và thậm chí cả kỵ binh e là không di chuyển đủ nhanh. Nếu như vậy thì dùng rồng lửa có khi…

Gã thân binh chưa nói xong thì đã bị chủ nhân nắm cổ áo kéo lại.

- Đồ ngu! Nhà ngươi nghĩ là đám quân mà Antony mang theo qua bên kia không có rồng lửa sau hả, nhiều là đằng khác. Lực lượng phòng thủ xung quanh cánh cổng cũng có rồng. Vậy mà toàn quân lại đại bại. – Hoar hét lên. – Còn nhìn nữa! Mau cho người đuổi theo thằng ngốc kia mau!

Sau đó, một kẻ cưỡi rồng bay đuổi theo.

- Đại nhân Fury bảo ngay mau quay lại. Chúng có thể đồ sát toàn bộ quân của ngài Alguna chứng tỏ thực lực không tầm thường!

Throo hoàn toàn không nghe thấy, hoặc là đã bỏ ngoài tai lời cảnh báo của Hoar, cùng năm trăm rồng bay tới chiến trường. Quân đội rồng của hắn không phải chỉ có người cưỡi bình thường mà còn có cả Tu Sĩ. Việc giết tu sĩ cũng có thể. Giết rồng cũng có thể. Tuy nhiên, giết Tu Sĩ cưỡi rồng thì đòi hỏi hi sinh cực lớn.

Lúc này, đã có báo cáo từ trinh sát:

- Thưa ngài Throo, chúng tôi đã thấy những vật hình trụ to tướng đang nhả khói. Nhìn không chú chút gì giống máy bắn đá nhưng có lẽ chúng là thứ đã tàn sát quân đội của ngày Alguna.

- Tất cả bay cao lên, chỉ cần bay cao hơn chút là bọn chúng sẽ không bắn được chúng ta! – Hắn lên tiếng. – Cho các phép sư niệm chú, chuẩn bị tiêu diệt… “máy bắn đá” của quân địch.

Throo sau đó cùng đoàn kị binh bay tăng độ cao, dàn ma pháp sư đã bắt đầu niệm chú.

Bỗng từ phía dưới, một cơn mưa ánh sáng từ dưới mặt đất bay lên, xuyên qua lớp vảy cứng của những con rồng. Những con rồng trúng phải ánh sáng đó đều rụng xuống như lá mùa thu. Đó là từ những con quái vật sắt thép có gắng những ống hình trụ dài chỉa lên trời.

Nhìn thấy lần lượt từng con rồng rơi xuống, hoàng tử Throo không khỏi ngạc nhiên:

- Quân của ta! Những ma pháp này... rốt cuộc chúng là gì!?

Bản thân quân của hắn cũng đang chịu công kích. Tuy nhiên, còn rồng của gã này là loại to nhất, da dày nhất lại có thêm bùa chú nên cực kỳ khó hạ.

Liền sau đó, một thứ gì đó có dạng hình trụ đầu nhọn, phía sau nhả khói bay về phía con rồng của tên Throo. Tốc độ nó nhanh tới mức khi tên kia để ý thì hắn cùng con rồng của mình đã tan xác từ lâu.

Trước tình huống này, tay kỵ sĩ rồng của tướng Fury nhanh chóng bay về báo cáo.

- Đại nhân, giờ làm sao đây?

Hắn hỏi.

- Truyền lệnh của ta. Toàn quân quay về bàn tính kế hoạch. Mọi hoạt động tiến công đều phải theo ý của ta. Ai trái lệnh. Trảm. Hầu tước hay lãnh chúa cũng không ngoại lệ.

Gã Fury nói. Giờ này thì không phải là lúc lo mặt mũi của đám kia nữa rồi. Cũng may là quân địch không chủ động tấn công nên mọi thứ cũng khá ổn.

Ngước nhìn lên bầu trời, ông thấy một thứ giống chim nhưng không phải. Đó là những thứ bay ra từ bên kia cánh cổng. Rất nhiều Tu Sĩ đã nghiên cứu nhưng không tìm được lý do tại sao chúng lại bay được.

- Nếu như ngươi có thể chuyển lời được thì hãy nói cho chúng biết là ta, Hoar Fury, tổng tự lệnh quân đội Đế Quốc sẽ không dễ dàng rút chạy đâu.

Ông ta lên tiếng.

Bạn đang đọc Cánh Cổng Và Bộ Đội Việt Nam Đã Chiến Đấu Ở Đó sáng tác bởi kamenridersaber2021
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kamenridersaber2021
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.