Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm lí chính

Phiên bản Dịch · 877 chữ

Hồ Tiểu Lệ nghe xong, không khỏi cười. Nói: “Tuyết Nhi, ta nghe nói, ngươi đem mặt Hồ Đại Bảo đánh thành đầu heo? Là thật sự?”

“Đó là đương nhiên, Hồ Đại Bảo nên bị giáo huấn một phen, bằng không không biết sẽ tiếp tục khi dễ biết bao nhiêu hài tử trong thôn.”

Hồ Tiểu Lệ rất là đồng ý gật gật đầu, Tiểu Vũ không biết bị Hồ Đại Bảo khi dễ bao nhiêu lần rồi, nàng thân là tỷ tỷ lại không thể giúp hắn hả giận.

Thứ nhất là do cái thân thể này của nàng quá yếu đánh không lại Hồ Đại Bảo, thứ hai là Hồ Đại Bảo chính là bảo bối được đại bá và đại bá mẫu phủng ở trong lòng bàn tay, nếu nàng dám động tới một cộng lông tơ của hắn, một nhà nàng cũng đừng nghĩ sẽ bình yên.

Hiện giờ, Hồ Đại Bảo bị Hàn Ứng Tuyết đánh thảm như vậy, cũng coi như là vì nàng giải toả cơn giận này.

Bất quá, ngược lại lại vô cùng lo lắng nhìn Hàn Ứng Tuyết,

“Đại bá mẫu của ta hẳn là đi tìm ngươi gây chuyện đi?”

Lấy hiểu biết của nàng đối với Mộc thị, phỏng chừng Mộc thị sẽ nháo đến long trời lở đất.

Bất quá nhìn thần sắc hôm nay của Hàn Ứng Tuyết, phảng phất không có gì khác mọi hôm, chẳng lẽ là do nàng nghĩ nhiều?

“Đương nhiên tới, bất quá đã bị ta đuổi đi!” Hàn Ứng Tuyết nhẹ nhàng nói.

Đến nỗi Mộc thị có thể đến tìm nàng nháo thêm lần nữa hay không, nàng cũng không xác định. Nàng cũng không sợ nàng ta, chỉ là một cái phụ nhân mà thôi, cả đời này sóng to gió lớn, có cái gì mà nàng chưa từng thấy qua.

Hồ Tiểu Lệ có chút trợn mắt há hốc mồm, nhìn Hàn Ứng Tuyết ánh mắt đều lộ ra một cổ khâm phục.

“Tuyết Nhi, đại bá mẫu này của ta ở trong thôn chính là không có ai có thể trị được nàng!”

“Hắc hắc, không có biện pháp, nàng ta sau này cũng phải thua trong tay Hàn Ứng Tuyết ta mà thôi!”

Hàn Ứng Tuyết cùng Hồ Tiểu Lệ sung sướng ríu rít không ngừng, Hồ Đại Bảo cùng Mộc thị thì ở nhà khóc như quỷ khóc sói gào.

Hồ Đại Bảo gân cổ lên khóc, lại không dám phóng to âm thanh, bởi vì chỉ cần hắn thoáng dùng một chút lực, khóe miệng sẽ bắt đầu đau.

“Nương, ô ô ô, ngươi phải báo thù cho ta. Báo thù cho ta!” Hồ Đại Bảo miệng nói không rõ khóc reo lên.

Mộc thị đau lòng ôm Hồ Đại Bảo, “Con của ta a, mệnh ngươi sao khổ như vậy, yên tâm đi, nương sẽ không bỏ qua cho nàng ta, nương khẳng định báo thù cho ngươi a!”

Hồ Đại Lực đặt chén rượu trong tay xuống, rất phiền chán nhíu mày, nói: “Ta nói ngươi, cái bà nương liền không thể im lặng một chút sao? La hét đến mức lỗ tai ta đều phát đau.”

Mộc thị vừa nghe, nổi giận, buông Hồ Đại Bảo ra, liền nổi giận đùng đùng đứng ở trước mặt Hồ Đại Lực, “Nhi tử ngươi bị người ta đánh thành như vậy ngươi sao không đau lòng đâu? Còn ghét bỏ ta phiền?”

“Ta sao không đau lòng, ngươi đau lòng, ngươi đi tìm người ta báo thù đi a, ở nhà ồn ào cái gì!”

“Ngươi ngươi ngươi……” Mộc thị tức giận chống nạnh, trừng mắt nhì Hồ Đại Lực, “Ngươi làm cha hắn chả lẽ không biết giúp hắn báo thù hay sao!”

Hồ Đại Lực cũng phi thường không cao hứng cau mày, nói: “Ta sao có thể báo thù? Cùng một cái tiểu cô nương mười ba tuổi so đo hơn thua? Chuyện này bị truyền ra ngoài còn không bị đám đàn ông trong thôn cười chết hay sao.”

“Ngươi cái đồ không có lương tâm, chẳng lẽ cứ để chuyện này trôi qua như vậy?” Mộc thị đánh đánh vào ngực Hồ Đại Lực.

“Ngươi đi không phải là được rồi sao? Muốn ta đi làm gì, cái bà nương ngươi không phải là đanh đá nhất trong thôn sao?”

“Ta đã đi rồi, nhưng đấu không lại tiểu nha đầu kia!” Mộc thị tức giận đặt mông ngồi ở trên giường đất.

Đời này thật đúng là chưa có từng sợ ai, thế nhưng lại thua trong tay một cái tiểu nha đầu.

“Ngươi đấu không lại ta cũng đấu không lại……” Hồ Đại Lực xua xua tay, cầm lấy chiếc đũa kẹp lên một cây cải trắng, bỏ vào miệng nhấm nuốt.

“Đồ vô dụng!” Mộc thị trợn mắt liếc Hồ Đại Lực một cái, chính mình lúc trước sao có thể đồng ý lấy cái nam nhân yếu đuối như này.

Cơn tức này vẫn là không thể nuốt trôi. Mộc thị lôi kéo tay Hồ Đại Bảo, “Đại Bảo, hai ta đi tìm lí chính, không vớt được chút tiền dược liệu, ta liền không mang họ Mộc!”

Bạn đang đọc Cảnh Tú Nông Nữ: Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng của A Như
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuNhuNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.