Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai nói điểm của tôi kém?

Phiên bản Dịch · 2056 chữ

"Nhưng anh đã làm gì? Bản thân sa đoạ, cả ngày chỉ có ngủ với ngủ, vậy anh đến trường học có ý nghĩa gì?"

Tiếu Văn Nguyệt càng nói càng kích động, cô ta không biết tại sao khi nhìn thấy Diệp Thiên sa đoạ, cô ta lại tức giận đến vậy. Mấy ngày trước đã quyết định sẽ quên Diệp Thiên nhưng lúc này, Tiếu Văn Nguyệt lại muốn Diệp Thiên nghe lời cô ta khuyên can biết bao.

"Tiếu Văn Nguyệt, cô quan tâm nhiều quá đấy!"

Diệp Thiên vẫn giữ thái độ hờ hững, Tiếu Văn Nguyệt nói nhiều như vậy, cậu hoàn toàn không quan tâm.  

"Đối với tôi mà nói, nghe giảng chẳng có ý nghĩa gì cả. Sở dĩ tôi đến lớp chỉ là lấy lệ mà thôi!"

"Còn những gì cô vừa nói, như là kéo gần khoảng cách với Cố Giai Lệ, tôi không có chút hứng thú nào. Bây giờ cô ấy là cô ấy, tôi là tôi!"

Diệp Thiên nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng học.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi vào chỗ, không khỏi thở dài lắc đầu, không hiểu sao Diệp Thiên không bao giờ nghe lời khuyên của cô ta, lần nào cũng vậy, cứ một mực làm theo ý của mình mà không thèm để ý tới lời cô ta nói.

Ngày hôm sau, bài kiểm tra hàng tháng bắt đầu diễn ra, học sinh lớp 12 đều đã chuẩn bị đầy đủ, lần lượt bước vào phòng thi.

Chỗ ngồi của thí sinh tham gia bài kiểm tra hàng tháng này được sắp xếp theo thứ tự đảo loạn. Tiếu Văn Nguyệt đến phòng thi từ sớm, bỗng thấy tên của Diệp Thiên vừa hay xuất hiện trong danh sách thí sinh thi của phòng này.

Số thứ tự thi của cô ta là thứ hai từ dưới lên, còn Diệp Thiên thì ở giữa.

Cho đến khi giờ thi sắp bắt đầu, Diệp Thiên mới thong dong đến, trông bộ dạng có phần lười biếng.

Sau khi bài kiểm tra được phát, Tiếu Văn Nguyệt không chú ý đến Diệp Thiên nữa, mà bắt đầu đọc hiểu câu hỏi.

Khoảng bốn mươi phút sau, Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn thành câu hỏi điền vào chỗ trống cuối cùng. Câu hỏi điền vào chỗ trống này hơi khó. Cô ta đang suy nghĩ, bỗng bất giác ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước.

Cô ta thấy Diệp Thiên đặt bút sang một bên, còn bản thân thì nằm sấp lên bài kiểm tra và phiếu điền đáp án rồi ngủ ngon lành.

"Cái tên này, trong phòng thi rồi mà còn ngủ được à?"

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi cảm thấy bất lực, Diệp Thiên ngủ trong lớp đã đành, bây giờ trong phòng thi cũng không khác gì.

Cô ta lắc đầu tiếp tục làm bài, mặc kệ Diệp Thiên. Cô ta vốn cho rằng khi Diệp Thiên chủ động cá cược với Âu Hạo Thần, ít nhất cũng có hậu thuẫn nhất định, nhưng bây giờ xem ra Diệp Thiên chỉ là đang ăn nói ba hoa, không biết lượng sức mình mà thôi.

Cứ như vậy thì đừng nói đến việc đọ sức với Âu Hạo Thần, không kém hơn Âu Hạo Thần một hai trăm điểm đã là được ông trời phù hộ lắm rồi.

Sau bốn môn thi, cứ vào phòng thi được ba mươi phút thì Diệp Thiên lại gục đầu ngủ thiếp đi, đến giờ nộp bài thì lập tức nộp, lần nào cũng vậy.

Buổi chiều ngày thứ hai sau bài kiểm tra hàng tháng, Tiếu Văn Nguyệt chặn Diệp Thiên ở cửa lớp.

"Cô lại làm sao thế?" Diệp Thiên vẫn thờ ơ như cũ.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên một lúc, sau đó lấy ra một cuốn sổ dày trong cặp.

"Cho anh cái này!"

Diệp Thiên không nhận mà hỏi: "Cái gì đây?"

"Đây là vở ghi chép học tập của tôi. Tôi đã ghi lại những kiến thức trọng tâm của tất cả các môn học cấp ba. Anh cầm về xem kỹ đi, như vậy sẽ cải thiện được kết quả kỳ thi tiếp theo của anh."

Tiếu Văn Nguyệt hết sức chân thành. Cô ta nghĩ rằng đây là sự đóng góp lớn nhất mà cô ta có thể làm cho Diệp Thiên với tư cách là bạn cùng bàn của cậu. Ngay cả khi cô ta và Diệp Thiên không thể đến với nhau, cô ta vẫn hy vọng rằng Diệp Thiên sẽ tiến bộ hơn trong tương lai, không dây dưa với đám người của thế giới ngầm, bước đi trên con đường đúng đắn.

Diệp Thiên nhìn Tiếu Văn Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó lắc đầu nói: "Cô cầm về đi, tôi không cần thứ này!"

“Diệp Thiên, anh sao thế?” Tiếu Văn Nguyệt tức giận nói: “Anh từ dưới quê lên, nếu không dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học, sau này làm được trò trống gì chứ? Thành tích học tập yếu kém thì cả đời này anh chỉ có thể chôn chân ở tầng lớp thấp của xã hội thôi."

"Hay là anh thực sự nghĩ rằng nếu anh lăn lộn chốn giang hồ là có thể vang danh, có thể trở thành ông trùm như Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình?"

Vẻ mặt Diệp Thiên vẫn lạnh lùng.

"Tiếu Văn Nguyệt, tôi đã nói với cô rồi, đừng dùng cách nghĩ của cô để suy đoán tôi!"

"Đám Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình còn lâu mới lên được đến trình độ mà tôi sẽ đạt được trong tương lai! Hơn nữa, sao cô biết điểm tôi kém?"

Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên liền thất vọng ra mặt.

"Anh đấy, lúc nào cũng ăn nói ngang ngạnh như vậy, cứng đầu như vậy sao?"

Cô ta lắc đầu cất vở, vẻ mặt bỗng trở nên kiên quyết.

"Được thôi, Diệp Thiên, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa, cũng sẽ không nói chuyện với anh dù nửa câu, anh muốn làm gì thì làm!"

Dứt lời, Tiếu Văn Nguyệt rời khỏi phòng học mà không thèm quay đầu nhìn lại, lần này cô ta thực sự thất vọng về Diệp Thiên, không còn chút hi vọng nào nữa.

Khi ngang qua quầy báo trong khuôn viên trường, Tiếu Văn Nguyệt thấy có rất nhiều người ở đó. Có gì đó hơi lạ.  Đúng lúc này, Lí Tinh Tinh tình cờ chạy ngang qua, kéo cô ta lại.

"Nguyệt Nguyệt, chúng mình đi xem thử đi. Nghe nói bảng xếp hạng của bài kiểm tra hàng tháng đã được công bố rồi đấy!"

"Chúng mình đi xem tên Diệp Thiên bị Âu Hạo Thần đạp bay trong nháy mắt như thế nào nhé!"

Nói xong, cô ta không đợi Tiếu Văn Nguyệt nói lời nào mà kéo đi luôn. Đám học sinh đang đứng xung quanh bảng xếp hạng khi thấy hoa khôi của trường đến, đều biết ý nhường chỗ.

Khi nhìn vào bảng xếp hạng, tất nhiên ai cũng muốn biết người đứng đầu là ai, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn lên, vẻ mặt của họ lập tức cứng đờ.

"Sao có thể?"

 Âu Hạo Thần và Đỗ Giai Giai cũng tình cờ đi ngang qua quầy báo, khi nhìn thấy bảng xếp hạng, cậu ta sững sờ, vẻ mặt kinh hoàng, dường như bị sốc nặng.

Hầu như tất cả học sinh trong Tam Trung đều cho rằng vị trí đứng đầu vẫn thuộc về Âu Hạo Thần, dù sao thì Âu Hạo Thần đã chiếm vị trí này lâu rồi.

Nhưng lần này, người đứng đầu không phải là cậu ta, mà là một cái tên không một ai nghĩ tới.

Diệp Thiên lớp 12A4 với tổng số điểm là 749!  

Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng, rất nhiều người đều chết sững tại chỗ, hồi lâu vẫn không có phản ứng.

749 điểm, đừng nói là Tam Trung ở Lư Thành, thậm chí là trường cấp ba trên toàn quốc, cũng chưa từng có học sinh nào đạt được số điểm khó tin như vậy trong bài kiểm tra hàng tháng.

Chỉ còn một điểm nữa là được điểm tuyệt đối - 750 điểm, Diệp Thiên gian lận sao?

Những người thân với Diệp Thiên, hay những người khá để ý đến Diệp Thiên đều có những cảm xúc khác nhau. Âu Hạo Thần sầm mặt xuống, đứng đơ ra một chỗ như hoá đá, mà Đỗ Giai Giai cũng hồi lâu không cử động.

Còn Tiếu Văn Nguyệt thì thẫn thờ quay người đi, những gì Diệp Thiên vừa nói với cô ta không ngừng văng vẳng trong tâm trí.

"Ai nói điểm của tôi kém?"

Cô ta đi đến bên bồn hoa ngồi xuống, nhớ lại từ lần đầu tiên gặp Diệp Thiên cho tới bây giờ, Diệp Thiên không chỉ xuất hiện đúng lúc cô ta gặp khó khăn, các phương diện mà cô ta cho rằng Diệp Thiên yếu kém, lần nào Diệp Thiên cũng dùng sự thật đanh thép nói với cô ta, rằng cậu mới là người giỏi nhất.

Khi đấu với đội Karate cũng vậy, trong bữa tiệc mừng khai trường cũng vậy, khi ngang nhiên sống ở biệt thự số 1 của khu Thiên đường Vạn Giang cũng vậy, mà bây giờ, khi cậu đạt được số điểm khủng khiếp 749 điểm đứng đầu Tam Trung, cũng vậy!

Cô ta đã chất vấn Diệp Thiên hết lần này đến lần khác, nhưng Diệp Thiên luôn hết lần này đến lần khác, dùng cách thức bất ngờ mà chấn động nhất, khiến lời chất vấn của cô ta trông thật cứng nhắc mà yếu ớt.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi suy nghĩ, với khả năng tiềm tàng và năng lực phi thường mà Diệp Thiên thể hiện từ trước đến nay, cho dù cậu có thực sự cùng đám người Ngô Quảng Phú oanh tạc thế giới ngầm, liệu sau này cậu có thực sự đứng ở vị trí cao hơn cả đám người Ngô Quảng Phú và Từ Uyên Đình như cậu đã từng nói?

Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy không tìm được đáp án, trong lòng rối như tơ vò.

Sau khi ra khỏi trường học, lần này Tiếu Văn Nguyệt không chọn đi cùng ai nữa mà lên taxi một mình, định đi một vòng quanh Lư Thành để thư giãn.

"Anh tài xế, anh lái quanh Lư Thành một vòng, sau đó lái đến khu biệt thự Phúc Xuân nhé!"

Tiếu Văn Nguyệt ngồi xuống ghế sau nói với tài xế, bỗng nhiên cô ta nhìn thấy một tờ giấy bùa màu vàng trông rất kỳ lạ được dán ở ghế phụ, những dòng chữ trên bùa đang nhấp nháy và phát sáng.

Tiếu Văn Nguyệt sửng sốt, khi cô ta còn đang cảm thấy kỳ lạ, tài xế đột nhiên quay đầu lại.

"A!"

Cô ta sợ hãi hét lên, một đôi mắt có con ngươi đỏ như máu đang nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt hung ác đỏ rực đó còn toả ra những làn sóng kỳ lạ.

Tiếu Văn Nguyệt không thể không nhìn vào mắt của "tài xế", tâm trí của cô ta như thể bị hút vào.

Trước mắt cô ta tối sầm lại, bất tỉnh, cơ thể mềm oặt ngã trên ghế sau.

"Ha ha, ngày sinh mạng tao được kéo dài chính là hôm nay!"

Gã "tài xế" cởi chiếc mũ lưỡi trai lộ rõ khuôn mặt tái nhợt. Hắn không ngờ mới vào Lư Thành được vài ngày, thông qua thân phận là tài xế taxi tiếp cận đủ loại người, mà hôm nay hắn lại gặp được người có bản mệnh Hoả, hơn nữa còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Hắn nở nụ cười gian manh, chiếc taxi phóng nhanh đi thẳng về phía ngoại ô, sinh mạnh của Tiếu Văn Nguyệt dường như đang dần biến mất.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.