Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!

Phiên bản Dịch · 2112 chữ

Đề kiểm tra đặt trước mặt Diệp Thiên, Phó Viễn Thanh vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của cậu. 

Đề bài này do các giáo sư giàu kinh nghiệm ở các chuyên ngành của đại học Thủ Đô cùng soạn ra, gần như bao quát kiến thức của tất cả các môn học và lĩnh vực, muốn trả lời được, không chỉ cần kiến thức sách vở vững, mà còn phải có tư duy nhanh nhạy để hiểu và áp dụng.

Cho dù có là học sinh giỏi thế nào đi chăng nữa, nhìn thấy đề thi này cũng phải vò đầu bứt tai.

Nhưng Diệp Thiên từ đầu đến cuối chỉ bình thản nhìn, không hề vì độ khó của đề bài mà lấn cấn, khiến Phó Viễn Thanh vô cùng kinh ngạc!

“Thầy hiệu trưởng, cho em mượn một cây bút được không?” Diệp Thiên quay sang phía hiệu trưởng.  

Hiệu trưởng nghe thế, đưa ra một cây bút mực đen, Diệp Thiên cầm lên viết, hình như là không cần suy nghĩ.

Phó Viễn Thanh và hiệu trưởng chăm chú nhìn Diệp Thiên toàn bộ quá trình, chi thấy Diệp Thiên múa bút thành văn, gần như không hề dừng lại, mới có mấy chục phút, tờ đề thi đã đầy kín những nét chữ rõ ràng nắn nót của cậu.

“Thầy Phó, em làm xong rồi!”

Cuối cùng, Diệp Thiên cũng dừng bút, đưa trả lại bài kiểm tra, trong lòng Phó Viễn Thanh đã sớm ngạc nhiên rồi.

Độ khó của đề kiểm tra này căn bản không phải dành cho học sinh cấp ba, đối với trình độ tiêu chuẩn của học sinh cấp ba ở Hoa Hạ hiện nay mà nói, có thể hoàn thành đề thi này trong hai tiếng đã là trình độ đỉnh cao rồi, tổng điểm 150 điểm, có thể đạt đến 60 điểm, đã là có tố chất thủ khoa toàn tỉnh rồi.

Nhưng Diệp Thiên lại hoàn thành bài thi trong vỏn vẹn có mấy chục phút, điều này chưa từng có trong suốt mấy chục năm hành nghề nhà giáo của ông ta.

Không chỉ như vậy, ông ta cẩn thận kiểm tra đáp án của Diệp Thiên, thế mà lại không sai câu nào, toàn bộ đều là đáp án tiêu chuẩn nhất, hơn nữa lối tư duy giải thích của mỗi một câu đều rất rành mạch ngắn gọn, không hề có ý thừa, một số câu hỏi còn có cách giải thích mà đến ông ta còn cảm thấy rất mới lạ.

Đặt cả bài thi xuống, không thể miêu tả Diệp Thiên bằng từ ưu tú được nữa, chỉ có thể dùng hai từ “quái vật".

“Quái vật, đây tuyệt đối là quái vật siêu cấp, một học sinh như thế này đại học Thủ Đô chúng tôi nhất định phải tuyển vào!”

Ông ta cố kìm lại sự hưng phấn khó che giấu, đại học Thủ Đô đã lâu rồi không có sinh viên nào xuất sắc đến đáng sợ như thế xuất hiện.  

“Em Diệp Thiên, rất vui vì em đã đồng ý gia nhập trường của chúng tôi, giờ em có thể đến báo danh luôn, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, hoặc là em để đầu tháng chín năm sau đi cũng được, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho em!”

Lúc nãy hiệu trưởng còn lo Diệp Thiên không qua bài kiểm tra, nhưng giây phút này, Diệp Thiên đã thông qua biểu hiện xuất sắc đáng kinh ngạc của mình để trở thành một sinh viên của trường đại học Thủ Đô.

“Cảm ơn thầy Phó, em còn mấy việc chưa làm xong, thôi cứ để đầu tháng chín em báo danh sau!”

Diệp Thiên trả lời khách sáo, chuyện “Tẩy Túy Đan” còn rất nhiều thứ chưa đi vào quỹ đạo,  vẫn cần cậu ở tỉnh Xuyên, tạm thời không tách ra được, mà tính thời gian, Hoa Lộng Ảnh bây giờ cũng đang là học sinh cấp ba, đầu tháng chín năm sau mới nhập học đại học Thủ Đô, cậu không vội.

Tạm biệt hai người, Diệp Thiên chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, từ giờ đến tháng chín năm sau, cậu có đủ thời gian để chuẩn bị một số thứ, để bản thân đến thủ đô, càng nắm bắt được nhiều hơn.

Đến lúc đó, cho dù là đối diện với nhà họ Diệp quyền cao thế mạnh, đối diện với cao thủ số một Hoa Hạ Diệp Vân Long được mệnh danh là “Bắc – Long”, cậu cũng có lòng tin trấn áp được.

Bây giờ ở lại trường đã không còn ý nghĩa gì nữa, Diệp Thiên chuẩn bị về lớp thu dọn đồ đạc, trở về thung lũng hoa xem sự tiến triển của cỏ Ngân Lân và Tẩy Túy Đan, nhưng vừa về đến cửa lớp, một bóng dáng cao gầy mềm mại đã đợi từ lâu.

Tiếu Văn Nguyệt mặc một bộ váy tím, mái tóc đen dài nhẹ bay trong gió, giống như nữ thần trong tranh.

Cô ta nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, bước lên mấy bước.

“Diệp Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"

Tiếu Văn Nguyệt mặc theo phong cách thời trang Punk, khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt đẹp như mặt hồ mùa thu, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nam xung quanh.

Nhưng có Diệp Thiên đứng ở đây, không có bất kỳ bạn nam nào dám đến gần, khí chất của Diệp Thiên lúc này tuyệt đối là mạnh nhất trường Tam Trung, không chỉ là nam thần được công nhận, còn là người chiến thắng trong cuộc thi “Thiên Thần so tài”, lần đầu tiên khiến một người là bá chủ như Âu Hạo Thần phải thất bại, ai dám không phục?

Bây giờ nhìn thấy hoa khôi và nam thần của trường đứng cùng một chỗ, nhiều người đều cố tránh ra xa, chỉ sợ làm hỏng chuyện tốt.

"Tôi còn có việc, cô nói nhanh lên!”

Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, biểu cảm vô tình.

Tiếu Văn Nguyệt ngập ngừng, sau đó nói: “Hôm đó, anh cũng đến tìm tôi đúng không?”

Cô ta vừa nói, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, muốn tìm ra được chút manh mối gì đó.

“Tôi có đến tìm cô, nhưng không tìm thấy!” Diệp Thiên dửng dưng trả lời.

Tiếu Văn Nguyệt quan sát tỉ mỉ thần thái của Diệp Thiên, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên không chút xáo động, trông không có chút nào giống như giấu giếm và nói dối.

“Đúng là mình đã nghĩ nhiều rồi sao?”

Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, nhưng cô ta vẫn không cam tâm, tiếp tục nói: “Hôm đó tôi bị một người lạ mặc áo đen bắt đi, ông ta nhốt tôi trong phòng lò hơi của nhà máy bỏ hoang, rồi định giết tôi!”

Cô ta từ từ nói, chờ đợi phản ứng của Diệp Thiên.

“Bắt cô đi, còn muốn giết cô sao?”

Diệp Thiên nhíu mày, giả vờ nói: “Bắt cô đi thì một là vì tiền, hai là vì sắc, vì sao lại muốn giết cô?”

Kỹ năng diễn xuất của Diệp Thiên có thể nói là ở cấp thượng thừa, mỗi một thần thái biểu cảm đều vô cùng giống, không thể nhìn ra chút sơ hở gì.  

Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vô cùng thắc mắc, vốn dĩ trực giác của cô ta nói với cô ta rằng, hôm đó cô ta được cứu là có liên quan đến Diệp Thiên, nhưng biểu hiện của Diệp Thiên lúc này lại thực sự giống như không hề biết chuyện gì.

Cô ta định lên tiếng, Diệp Thiên đã xua tay.

“Không cần biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô vẫn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi, chứng tỏ cô đã bình an vô sự!”

“Hôm đó sau khi tôi gọi điện cho cô Hà xong, liền đi tìm mấy nơi quanh đó nhưng không tìm thấy cô, tôi cũng không biết làm sao cả, sau đó tôi và Bành Lượng lên mạng chơi!”

“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây!”

Diệp Thiên không muốn đôi co tiếp với Tiếu Văn Nguyệt, thế là lướt qua người cô ta đi thẳng. 

“Diệp Thiên!”

Khi lướt qua người cô ta, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên gọi lại: “Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu hỏi cuối cùng!”

Diệp Thiên không cả quay đầu, giọng nói dứt khoát: “Nói đi!”

Tiếu Văn Nguyệt cắn môi, hỏi ra một câu hỏi vô cùng hoang đường.

 “Anh... có phải là anh có thể khống chế ngọn lửa không?”

Nghe thấy vậy, trong lòng Diệp Thiên hơi chột dạ, cậu cảm thấy lạ, hôm đó Tiếu Văn Nguyệt đã chìm vào hôn mê, sao có thể nhìn thấy cậu giao đấu với Hắc Vu Thần chứ?

“Tiếu Văn Nguyệt, câu hỏi này của cô, cô không cảm thấy rất trẻ con sao?”

Sau một hồi im lặng, Diệp Thiên lắc đầu, bật cười nói: “Khống chế ngọn lửa? Cô nghĩ là cô đang xem phim siêu nhân anh hùng à?”

Nói xong, cậu đi thẳng vào trong lớp học, mặc kệ Tiếu Văn Nguyệt ở ngoài.

Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, mặt mũi đờ đẫn.

Một lúc sau, trên mặt cô ta nở lên nụ cười đắng chát, rồi lắc đầu.

“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, mày điên rồi à? Anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể khống chế ngọn lửa được? Làm sao có thể chống lại được người lạ mặc áo đen đó chứ?”

“Đừng ngốc nữa, người cứu mày không phải là anh ta đâu!”

Cô ta thầm thở dài, đứng từ xa nhìn Diệp Thiên trong lớp học, sau đó quay người rời đi.

“Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi cái tên kia câu hỏi gì thế?”

Trên sân vận động, Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, hỏi với vẻ kỳ lạ.

“Không có gì!”

Tiếu Văn Nguyệt nhìn về phía mặt trời đang lặn, nhẹ nhàng lắc đầu, người cứu cô ta cuối cùng lại không phải là Diệp Thiên.

Cùng lúc cô ta cũng thở dài một hơi, cảm thấy bản thân cuối cùng lại trở về cuộc sống bình thường, những thứ đen tối lạnh lẽo kia đã dần dần rời xa.

Cô ta chống tay lên cằm, đột nhiên hỏi: “Tinh Tinh, nếu cho cậu lựa chọn Diệp Thiên và anh Thần Quang làm bạn trai, cậu sẽ chọn ai?”

Lí Tinh Tinh gần như không cần nghĩ, cô ta trả lời luôn: “Vậy thì đương nhiên là anh Thần Quang rồi!”

“Anh Thần Quang còn trẻ đã giàu có, lại là con trai của ông chủ Tập đoàn Hùng Phong, là chủ tịch tương lai của tập đoàn, hơn nữa lại khiêm tốn chính trực, chủ yếu là lại còn dịu dàng, biết quan tâm người khác."

“Còn cái anh chàng Diệp Thiên kia, tuy có chút bản lĩnh, nhưng bộ dạng suốt ngày lạnh lùng, nhìn đã ngứa mắt, hơn nữa lại không có bất kỳ bối cảnh quyền thế nào, chỉ biết làm tay sai cho bọn anh Ngô, ai mà chọn anh ta chứ?”.  

Cô ta xưa nay đều ghét Diệp Thiên, đây đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi.

Thấy Tiếu Văn Nguyệt trầm tư không nói gì, Lí Tinh Tinh vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt, sao lại suy nghĩ linh tinh gì thế? Lần này là anh Thần Quang cứu cậu về, hơn nữa ngày nào cũng quan tâm hỏi han cậu, anh ấy yêu cậu thật lòng đó!”

“Diệp Thiên thì sao? Từ hôm cậu gặp chuyện đến bây giờ chưa xuất hiện lần nào cả, thậm chí còn không được một tiếng hỏi thăm, nếu là mình, anh ta còn không xứng làm bạn của mình nữa, anh ta gần như không coi trọng cậu gì cả!”

“Mình công nhận anh ta đúng là có chút bản lĩnh, nhưng bản lĩnh có mạnh đến đâu thì cũng đâu thể bằng tiền tài và quyền thế? Trên đời này tiền tài và quyền thế có thể giải quyết được tất cả, anh ta cuối cùng cũng phải nhượng bộ trước hai thứ này thôi!”

Lí Tinh Tinh lần đầu tiên nói năng nghiêm chỉnh như vậy, nói rõ ràng từng từ một.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.