Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dược Vương Điện và bảy gia tộc ở Vân Kiềm

Phiên bản Dịch · 2014 chữ

Từ sau vụ Diệp Thiên ra tay giết Âm Quỷ, cứu toàn bộ thung lũng hoa, cô ta ngay lập tức trở thành fan cuồng của Diệp Thiên, coi Diệp Thiên như một vị thần, mở miệng ra là nói ‘anh Diệp, anh Diệp’.

Cô ta biết rất rõ chỗ cỏ này quan trọng như thế nào với Diệp Thiên, bây giờ nhìn thấy những người này ở đây như thể đang chia đồ của bọn họ vậy, cô ta thực sự rất khó chịu

Cát Khắc Bác Nhã kéo cô ta đứng thẳng, dùng ánh mắt ngăn cô ta lại.

“Tiểu Uyển, đám người này đều là cao thủ của Dược Vương Điện và bảy gia tộc ở Vân Kiềm, cho dù là Dược Vương Điện hay là bất kỳ gia tộc nào trong bảy gia tộc kia đều có thực lực mạnh hơn Âm Khôi Tông của chúng ta rất nhiều, trong nội bộ bọn họ đều có một cao thủ ở cảnh giới chí tôn võ thuật làm chủ, chuyện này chỉ có thể đợi ‘anh ấy’ đến giải quyết, chúng ta không làm gì được đâu!”

Giọng nói của Cát Khắc Bác Nhã nhỏ nhẹ, cố tình nén giọng xuống, những người này ai nấy đều có thực lực rất mạnh, gia thế khủng, cô ta cho rằng kể cả mạnh như Diệp Thiên khi đối mặt với tám thế lực lớn này e rằng cũng phải kiêng dè.

Dù sao đó là những người đại diện cho tám vị chí tôn võ thuật cơ mà!

Tuy giọng nói của Cát Khắc Bác Nhã rất nhỏ, nhưng cao thủ ở đó đã có người nghe thấy giọng của cô ta.

Phan Việt, người đại diện của nhà họ Phan đột nhiên quay đầu qua, nhìn thẳng vào Cát Khắc Bác Nhã.

“Cô bé, tu vi của cô tốt đấy, còn trẻ mà đã đạt đến thực lực của cấp tông tượng, chắc là đệ tử của Âm Khôi Tông đúng không? Anh Diệp mà cô vừa nói là chủ nhân của vườn cỏ này sao?”

Bị Phan Việt phát hiện, Cát Khắc Bác Nhã thầm kinh ngạc, trong lòng thán phục những cao thủ này.

 

Cô ta đang định trả lời, thì Cát Khắc Tú Uyển ở bên cạnh lại hét to.

“Đúng thế, anh Diệp Thiên chính là chủ nhân của chỗ cỏ này, đồ khốn các người lại muốn cướp đồ của anh ấy, chờ anh ấy đến nhất định sẽ dạy cho các người một học!”

“Các người cứ chờ đi, chờ anh ấy đến, anh ấy sẽ đánh cho các người gục hết!”

“Anh ấy còn một cái tên nữa, gọi là Diệp...”

Cô ta đang định nói ra biệt danh của Diệp Thiên, Cát Khắc Bác Nhã lại nháy mắt ngăn lại.

Nhưng lúc này biểu cảm của những người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc ở Vân Kiềm đều trầm xuống! 

Cho dù là Đậu Hồng, Phan Việt hay là những đại diện còn lại của bảy gia tộc, ai nấy đều im lặng không nói gì, trên khuôn mặt mang biểu cảm vô cùng kỳ lạ.

Bọn họ đều là cao thủ một phương, tuy tu vi chưa đạt tới cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng có thể xưng bá với những người ở dưới cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng Cát Khắc Tú Uyển lại nói nếu chủ nhân của chỗ cỏ Ngân Lân này đến, có thể đánh cho bọn họ gục hết, đây rõ ràng dọa nạt.

Chỉ có Tiết trưởng lão là hơi nhíu mày chìm trong suy tư.  

“Diệp Thiên?”

Cái tên này ông ta có thể khẳng định là chưa từng nghe tới, với sức ảnh hưởng của Dược Vương Điện, trong ba tỉnh Vân, tỉnh Kiềm, tỉnh Xuyên, gần như có rất nhiều cao thủ ông ta từng đã nghe qua, nhưng cái tên Diệp Thiên này, lại quá đỗi xa lạ.

“Lẽ nào là người của nhà họ Diệp ở thủ đô?”

Ông ta nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ tới nhà họ Diệp vô cùng hưng thịnh kia, ông ta sực nhận ra, người có năng lực nuôi trồng được nhiều cỏ Ngân Lân như vậy, còn nuôi trồng thành cả vườn rộng, thực lực như vậy e rằng chỉ có nhà họ Diệp ở thủ đô mới làm được.

Nghĩ đến đây, ông ta hít sâu một hơi, biểu cảm trở nên khó coi.

“Nếu chỗ cỏ Ngân Lân này là do nhà họ Diệp nuôi trồng, vậy thì khó rồi, nếu chúng ta cố tình cướp đi, đắc tội với Diệp Vân Long, cho dù điện chủ đích thân đến đây thì cũng khó mà chống lại nổi!”

Diệp Vân Long được tôn làm cao thủ số một Hoa Hạ, là người đứng đầu Tứ Tuyệt, ngay cả là điện chủ của bọn họ cũng từng nói, ông ấy không phải là đối thủ của Diệp Vân Long.

“Hừ, Diệp Thiên gì chứ, một tiểu tốt vô danh cũng dám lôi ra dọa chúng ta?”

Trong khi Tiết trưởng lão còn đang suy nghĩ, đột nhiên có một người đàn ông trẻ bước ra từ phía sau ông ta, anh ta hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt đầy coi thường.

Đối với cái tên Diệp Thiên mà Cát Khắc Tú Uyển vừa nói, anh ta căn bản không cho vào đầu.  

Với thực lực của Dược Vương Điện bọn họ còn không sợ cả bảy gia tộc kia, sao lại có thể sợ một thằng khốn vô danh chứ? anh ta cho rằng Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một tên con nhà giàu may mắn, vô tình phát hiện ra cỏ Ngân Lân, nên dồn công sức vun đắp thêm mà thôi.

Hạng người này anh ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể giết chết vài tên, có gì phải sợ?

Huống hồ giá trị của cỏ Ngân Lân khó mà ước lượng được, cho dù là một cao thủ võ thuật thì bọn họ cũng tuyệt đối không nhún nhường.

Có bọn họ ở đây, trừ khi là chí tôn võ thuật đến, nếu không muốn đánh gục tất cả bọn họ thì chỉ có nằm mơ giữa ban ngày!

Hơn nữa, cho dù là một vị chí tôn võ thuật đến cũng phải kiêng dè người đứng phía sau bọn họ, cho dù là Dược Vương Điện hay bảy gia tộc ở Vân Kiềm đều có chí tôn võ thuật trấn giữ, với áp lực của tám vị chí tôn võ thuật, chí tôn võ thuật bình thường sao chống đỡ nổi.

“Cô bé, đừng có dùng sự ngu dốt của cô để thách thức tính nhẫn nại của chúng tôi, chuyện này không liên quan gì đến cô, tốt nhất hãy đứng sang một bên, người lớn đang nói chuyện thì không được xen vào!”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn đến, khí thế tỏa ra khiến Cát Khắc Tú Uyển sợ hãi lùi nhanh về phía sau, Cát Khắc Bác Nhã thấy vậy bước ra, đứng chắn trước mặt Cát Khắc Tú Uyển, lúc này mới khiến cô ta yên tâm hơn.

Thấy Cát Khắc Bác Nhã đứng ra, người đàn ông lạnh lùng cười khẩy một tiếng, sau đó lùi ra phía sau, lúc này có công chúa Dược Vương Điện ở đây, anh ta không muốn sinh sự, nếu không với tính cách của anh ta, gặp cao thủ trẻ tuổi của môn phái khác, anh ta đã muốn xông lên lĩnh giáo cọ sát rồi.

“Đại đệ tử của Dược Vương Điện, Chu Dương?”

Cát Khắc Bác Nhã nhìn người đàn ông trẻ, miệng lẩm bẩm, đã nhận ra thân phận của anh ta.

Dược Vương Điện có hai đệ tử thiên tài, một trong số đó chính là con gái của Dược Không Nhàn – điện chủ của Dược Vương Điện, chính là Dược Du, vị còn lại chính là đại đệ tử của Dược Vương Điện là Chu Dương.

Tuy cùng là đệ tử thiên tài của cùng một môn phái, nhưng cô ta và Lư Tam Tỉnh nếu so với Dược Du và Chu Dương thì vẫn kém một bậc, họ có thể nói là cấp bậc tương đương với chín vị thiên tài đỉnh cao trẻ tuổi trong giới võ thuật. 

“Chu Dương, thôi bỏ đi, một cô bé chưa từng va chạm xã hội, chúng ta chấp làm gì?”

Cô gái trẻ đứng sau Tiết trưởng lão đột nhiên lên tiếng, giọng nói trong trẻo du dương, như thể nữ thần cung trăng.

Cô ta đeo mạng mặt, không nhìn được dung nhan, nhưng chỉ nhìn đôi mắt hút hồn và làn da mịn màng kia đủ để thấy được dung nhan của cô ta xinh đẹp đến mức nào.

Chu Dương ở bên cạnh thấy thế liền gật đầu, không dám phản bác, rõ ràng cô gái này bảo gì nghe nấy, thậm chí tâm phục.

Anh ta ngưỡng mộ cô gái đã lâu, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra, vì anh ta biết bản thân không đủ tư cách, không thể lọt vào mắt của cô ta.

Vì trong lòng cô gái đã có người khác, mạnh hơn anh ta gấp nhiều lần, đó chính là “anh chàng” nhà họ Diệp ở thủ đô. 

Diệp Tinh, một trong chín vị thiên tài đỉnh cao ở Hoa Hạ.

Tuy anh ta ghen tị với Diệp Tinh, nhưng lại không thể không thừa nhận sức mạnh của Diệp Tinh.  

Nói về tuổi tác thì Diệp Tinh còn ít hơn anh ta nhiều tuổi, lại đã có được tu vi gần đến cấp chí tôn võ thuật, thậm chí Diệp Tinh còn từng đánh bại một vị cao thủ ở đỉnh cao tông tượng đã thành danh từ lâu, chỉ riêng điểm này thôi anh ta đã không thể làm được rồi.

Diệp Tinh danh tiếng lẫy lừng, là thiên tài số một trẻ tuổi trong giới võ thuật của Hoa Hạ, sánh ngang với Hoa Lộng Ảnh của nhà họ Hoa ở thủ đô và người được mệnh danh là kiếm thủ thiên tài ở hồ Ngọc Nguyệt là Lí Thanh Du, đến điện chủ của Dược Vương Điện bọn họ cũng từng nói, giới võ thuật Hoa Hạ tương lai sẽ do ba người này dẫn đầu.

Số lượng anh hùng hào kiệt theo đuổi cô gái vô cùng nhiều, nhưng lại chưa bao giờ khiến cô ta để mắt tới, chỉ có khi nhắc đến Diệp Tinh, cô ta mới nở nụ cười, cười một cách vui mừng, điều này khiến lòng đố kỵ của anh ta càng lên cao, nhưng lại không thể thay đổi hiện thực.

Đó là con trai của Diệp Vân Long, cao thủ đứng đầu Hoa Hạ đó!

Nhìn khắp Hoa Hạ, cho dù là một cao thủ chí tôn võ thuật đối mặt với Diệp Tinh, e rằng cũng phải kiêng nể, thế thì anh ta là cái gì chứ?

“Công chúa, chúng ta tiếp tục đợi hay là ra tay luôn?”

Tiết trưởng lão thu lại suy nghĩ trước đó, nhà họ Diệp ở thủ đô, cho dù có trồng cỏ Ngân Lân thật thì cũng sẽ không đến tỉnh Xuyên này để trồng.

Ông ta nghĩ vậy, nhìn sang cô gái lạnh lùng, dường như đang hỏi ý kiến của cô ta.

Cô gái chính là Dược Du, con gái độc nhất của điện chủ Dược Vương Điện, được tôn làm công chúa Dược Vương Điện, nhân vật thiên tài xuất sắc nhất trong một trăm năm nay của Dược Vương Điện.

“Chờ thêm đi, xem người của bảy gia tộc kia xử lý thế nào, nếu cuối cùng không đàm phán được thì cũng không tránh khỏi việc ra tay!”

Giọng nói của Dược Du lạnh lùng, đôi mắt lạnh băng, dường như trong lòng đã có dự tính.

“Ồ, thì ra vị này là công chúa của Dược Vương Điện?"

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.