Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam Nguyên Quy Nhất

Phiên bản Dịch · 2029 chữ

Cảnh này khiến các võ giả xem chiến xung quanh đều kinh ngạc. Trước đó họ còn cho rằng Diệp Thiên chiến đấu với Tiêu Ngọc Hoàng chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu, nhưng giờ phút này, tất cả suy nghĩ đều không thốt thành lời.

Năng lực của vị chí tôn võ thuật thiếu niên này vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

“Sức mạnh của Diệp Lăng Thiên đã đạt đến trình độ đủ để đối kháng với sóng dữ lũ mạnh, đúng là khiến người ta khâm phục!”

Hai mắt Watanabe Heizou lóe sáng, lên tiếng khen ngợi. Nếu đổi lại là ông ta đỡ một chưởng vừa rồi của Tiêu Ngọc Hoàng, chắc chắn không thể nào dứt khoát gọn gàng được như Diệp Thiên.

“Nhưng chỉ dựa vào điều này thì vẫn chưa đủ để đứng ngang hàng với Tiêu Ngọc Hoàng."

Ông ta chăm chú nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoàng.

Lúc một chưởng của Tiêu Ngọc Hoàng bị Diệp Thiên phá vỡ, ông ta cũng thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt.

“Diệp Lăng Thiên, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."

Ánh mắt ông ta điềm tĩnh, một tay nắm lại, ba khối khí màu thiên thanh, lam, đỏ đột nhiên hiện lên trước mặt ông ta. Mỗi một khối khí đều đại diện cho một sức mạnh có thuộc tính khác nhau.

“Diệp Lăng Thiên, từ khi tôi thành danh tới nay, chỉ có Diệp Vân Long từng khiến tôi dùng tới chiêu này, hôm nay tôi sẽ dùng nó để chào hỏi cậu!”

“Lưu Vân Chưởng, Truy Phong Thoái, Xích Viêm Quyền, tam tuyệt hợp nhất, tam nguyên quy nhất!”

“Tam Nguyên Quy Nhất!”

Hai tay Tiêu Ngọc Hoàng nâng nhẹ lên, khối khí ba màu xoay tròn trước mặt ông ta, ba luồng sức mạnh khác nhau của gió, lửa, nước, âm dương giao nhau, hòa quyện vào nhau giữa hai bàn tay ông ta, hình thành một chiếc la bàn ba màu.

Trên la bàn có những đốm sáng nhỏ, sau đó la bàn nổ ra, vô số khí lực tỏa sang bốn phía, bao trùm khắp người Tiêu Ngọc Hoàng, tạo thành bức tường bảo vệ.

“Diệp Lăng Thiên, tam tuyệt quyền - chưởng - thoái của tôi, khi giao đấu với người khác, chỉ cần xuất ra một trong ba loại là có thể giành thắng lợi lớn, hơn mười năm trước, Diệp Vân Long là người đầu tiên đỡ được cú đánh liên tiếp quyền - chưởng - thoái của tôi!”

 “Còn bây giờ, cậu là người thứ hai có thể ép tôi phải xuất cùng lúc ba tuyệt kỹ này, chỉ riêng dựa vào điểm này cũng đủ thấy được, trong các cao thủ chí tôn võ thuật ở Hoa Hạ, cậu đã thuộc top 3!”

Khí lực mạnh mẽ khiến tay áo ông ta phồng lên, mái tóc đen bay như điên trong gió, như thể ma thần, giọng nói hỗn độn trong tiếng sét vang vọng khắp khe núi, rung chuyển tất cả.

Trong lòng những võ giả có mặt tại hiện trường đều vô cùng chấn động, Tiêu Ngọc Hoàng công nhận Diệp Thiên là người đứng trong top 3 của giới võ thuật Hoa Hạ thời nay, điều này có nghĩa là Diệp Thiên chưa đầy 20 tuổi đã có thể sánh ngang với những người như Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng, Mộ Dung Vô Địch, Gia Cát Trường Hận.

Điều này là chưa từng có trong lịch sử của giới võ thuật Hoa Hạ, trong lòng bọn Dược Không Nhàn bàng hoàng, bọn họ như thể được trở về quãng thời gian hơn 20 năm trước, đó là thời điểm Diệp Vân Long mới xuất hiện trong giới võ thuật.

“Top 3?”

Tiêu Ngọc Hoàng đã đánh giá Diệp Thiên rất cao, nhưng khuôn mặt Diệp Thiên lại không có chút thay đổi gì, ngược lại dấy lên một vẻ coi thường.

“Tiêu Ngọc Hoàng, chỉ đứng trong top 3 của Hoa Hạ, thì chưa phải là mục đích mà tôi muốn đạt được, điều mà tôi muốn đó chính là đứng số một Hoa Hạ, đứng đầu thế giới!”

Giọng nói của cậu cao vang, khiến màn mưa cũng bị rung lắc, sét vụt qua trên đầu cậu, càng lộ rõ vẻ hiên ngang kiên nghị đến sừng sững của cơ thể cậu.

Muốn đứng số một Hoa Hạ, còn muốn cả đứng đầu thế giới, câu nói này của Diệp Thiên không thể nói là ngông cuồng được, các võ giả đứng quan sát trận đấu, không ai dám coi thường Diệp Thiên, bọn họ đều đã cảm nhận được lòng quyết tâm không sợ hãi tiến về phía trước của Diệp Thiên.

Sự kiêu ngạo của Diệp Thiên cao ngút trời, sự ngông cuồng đã đạt tới đỉnh điểm, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ cảm thấy bàng hoàng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên như vậy!

“Đây mới là con người thật của anh ấy sao?”

Bọn họ thực sự chưa từng nghĩ có một ngày Diệp Thiên lại đứng trên đỉnh cao, được các ông lớn tôn kính, bọn họ càng khó mà tưởng tượng, một học sinh cấp ba thường xuyên ở bên cạnh bọn họ, sao có thể đột nhiên trở thành một người đứng trên đỉnh cao, nâng tay nhấc chân có thể trấn áp tất cả, không khác gì thần linh.

Trong lòng Lí Tinh Tinh vô cùng sốc, sức mạnh mà Diệp Thiên mang trong người nếu giết cô ta thì giống như dí một con kiến vậy, cô ta nhiều lần mỉa mai, nói kháy Diệp Thiên, cô ta cảm thấy những lời Diệp Thiên uy hiếp cô ta ở Thiên Thượng Nhân Gian hôm đó quá là nhỏ nhen, bây giờ nhìn lại, Diệp Thiên căn bản chưa từng chấp cô ta, mà bản thân cô ta lại cứ hết lần này đến lần khác cạnh khóe.

Trong lòng Sở Thần Quang tràn đầy cảm giác thất bại tột độ, Diệp Thiên có được sức mạnh như thế này, cho dù cậu ta có leo lên làm người giàu nhất tỉnh Xuyên thì đã là gì chứ?

Diệp Thiên muốn tiêu diệt cậu ta thì dễ như trở bàn tay!

“Diệp Lăng Thiên, khẩu khí của cậu lớn thật đấy! Có Tiêu Ngọc Hoàng tôi ở đây, ai cũng đừng hòng mong được đứng số một Hoa Hạ, cho dù Diệp Vân Long thì tôi cũng không cho phép!”

“Hôm nay, tôi sẽ phải giẫm lên thi thể của cậu, một lần nữa ngồi lên vị trí đứng đầu Hoa Hạ!”

Khí lực khắp người ông ta vô cùng mạnh, màn mưa bị phá vỡ, bức tường khí ba màu xung quanh người ông ta như một bức tường thật bao bọc chắc chắn quanh ông ta, ánh sáng ba màu tỏa khắp không gian bốn phía.

Khí thế của ông ta lúc này cũng đang dần tăng tiếp, hơi thở tăng mạnh, kể cả những võ giả xem trận đấu đứng cách bọn họ hơn mười trượng, vẫn có thể cảm nhận được luồng sức ép đến ngạt thở đó.

“Đó là cảnh giới thứ ba trong Tam Nguyên Quy Nhất của Tiêu Ngọc Hoàng, chiêu thức sát quyền!”

Hai mắt của ông lão cụt tay nheo lại, trầm giọng nói.

Lúc này, mỗi người đều như nín thở, nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoàng không chớp mắt, Tiêu Ngọc Hoàng vừa xuất ra chiêu này phải nói là hết sức mới lạ.

“Ồ!”

Bức tường khí ba màu biển đổi xung quanh Tiêu Ngọc Hoàng, trên nắm đấm phải của ông ta xuất hiện ánh sáng màu đỏ máu, đó là dấu hiệu cho thấy bàn tay của ông ta đang mở hoàn toàn.

Sát khí vô hạn bộc phát, trước mắt bọn Tiếu Văn Nguyệt như bị che bởi một màu đỏ nhạt, cả thế giới đều như đang bị móp méo.

Quyền mà Tiêu Ngọc Hoàng sắp tung ra đã mạnh đến cảnh giới có thể ảnh hưởng tâm trí của con người, đánh lừa các giác quan.

“Con người cũng có thể có được sức mạnh khủng khiếp đến như vậy sao?”

Sở Thần Quang như người mất hồn, Tiêu Ngọc Hoàng lúc này đang tràn đầy sát khí, thể hiện một lực lượng siêu mạnh vượt quá cả sự nhận biết của cậu ta, như thần như quỷ, thế giới quan của cậu ta dã hoàn toàn bị đảo lộn.

Còn Diệp Thiên, nhỏ hơn cậu ta 2, 3 tuổi, lúc này lại đang đối mặt với Tiêu Ngọc Hoàng, được Tiêu Ngọc Hoàng cho là đối thủ, sự chênh lệch lớn như vậy khiến cậu ta suýt nữa ộc máu.

“Sát khí mạnh quá, đây chính là Tam Nguyên Quy Nhất sao?”

Người phụ nữ mặc váy trắng có thể cảm nhận được tinh thần của bản thân bị chấn động khi luồng sát khí này ập đến, không khỏi thốt lên một câu.

Ông lão cụt tay đứng bên cạnh khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Tam tuyệt quyền – chưởng – thoái của Tiêu Ngọc Hoàng, bất kỳ loại nào đều là tuyệt học đứng đầu trong giới võ thuật thời nay, đại diện cho sức mạnh của thuộc tính khác, và Tam Nguyên Quy Nhất của ông ta chính là sự kết hợp của quyền – chưởng – thoái, để sức mạnh của ba thuộc tính này hỗ trợ lẫn nhau, phát ra uy lực mạnh nhất!”

“Tam Nguyên Quy Nhất, vừa tấn công vừa phòng thủ, đây mới là điểm đáng sợ nhất!”

Watanabe Heizou đạp chân bên cạnh bờ vực, ánh mắt sắc lạnh, đối mặt với Tam Nguyên Quy Nhất của Tiêu Ngọc Hoàng, ngay cả ông ta cũng cảm nhận được một luồng áp lực.

Còn Diệp Thiên lại như một cánh buồm giữa vùng biển lớn, cơ thể đắm chìm trong luồng sát khí mãnh liệt, nhưng khuôn mặt cậu từ đầu đến cuối đều không thay đổi, vô cùng lạnh lùng.

“Tam Nguyên Quy Nhất."

Cậu nhìn Tiêu Ngọc Hoàng đang trong khí thế gần như đã đạt đến đỉnh cao nhất, khóe mệnh nhếch lên nụ cười.

Cậu có thể cảm hận được cơ thể Tiêu Ngọc Hoàng đã tràn đầy nội lực, bức tường khí ba màu bao quanh ông ta, mỗi một màu đều đại diện cho một sức mạnh ở thuộc tính khác nhau, ba loại sức mạnh hợp lại thành một, cương nhu kết hợp, là tuyệt pháp thần kỳ trong kỹ thuật của võ học.

Đây mới là cuộc chiến đấu mà cậu mong chờ.

Cậu rút bàn tay phải đút trong túi quần nãy giờ, năm ngón tay chĩa thẳng về phía trước, trong không gian mà năm ngón tay chạm đến, vô số giọt nước nhẹ nhàng chuyển động, cuối cùng tạo thành một bản đồ Thái Cực đen trắng đan xen.

“Ơ?”

Hai mắt Tiêu Ngọc Hoàng nheo lại, đã cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Diệp Thiên, nhưng ông ta không hề do dự, bức tường khí ba màu đột nhiên nổ tung, biến thành một quyền hình thoi.

“Diệp Lăng Thiên, đây là một chiêu mạnh nhất trong Tam Nguyên Quy Nhất của tôi, sát quyền thứ hai chính là chiêu mà đến Diệp Vân Long năm xưa cũng không dám đỡ chính diện, nếu hôm nay cậu chết dưới quyền này của tôi, vậy thì coi như không uổng phí cuộc đời này rồi."

Ông ta nói dứt, một quyền đánh ra, sức mạnh ba màu như một cơn phẫn nộ khủng khiếp lao ra giữa màn mưa, trong tích tắc vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.

Cơ thể lẫn tâm trí của Diệp Thiên bất động, bản độ Thái Cực đen trắng đan xen phía trước người cậu từ từ xoay chuyển, càng chuyển động càng nhanh, cuối cùng sức mạnh cú sát quyền của Tiêu Ngọc Hoàng tấn công chính diện lên trên bản đồ Thái Cực!

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.