Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đương nhiên là Đế Vương Bất Bại

Phiên bản Dịch · 2070 chữ

"Cảm ơn!"

Diệp Thiên mỉm cười, nhìn Lí Thanh Du bằng ánh mắt trong veo. Cậu lên thuyền rồi ngồi xuống, Lí Thanh Du theo sau, ngồi cùng cô gái mặc váy xanh ngọc.

Các thuyền còn lại đều có bảy tám người, nhưng thuyền bên Diệp Thiên chỉ có ba người. Diệp Thiên rất may mắn khi được cùng thuyền với hai nàng tiên xinh như hoa của Hồ Ngọc Nguyệt là Lí Thanh Du và cô gái váy xanh ngọc, khiến cho các chàng trai trẻ tuổi ở thuyền khác nhìn mà ghen tị. 

Mười mấy chiếc thuyền đồng thời khởi hành, hướng về phía trung tâm Ngọc Nguyệt Cư. Trên thuyền, Diệp Thiên vươn vai, cầm gối đặt sau lưng. 

Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Thiên, cô gái mặc váy xanh ngọc hết sức khó chịu, trong số những người đến đây, ai nấy đều lịch sự và đàng hoàng, nhưng Diệp Thiên thì một mình một kiểu, tự nhiên cứ như đây là nhà mình vậy, muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm, không có chút khí phách nào của người trong giới võ thuật. Cô ấy nhìn mà ngứa cả mắt.

“Sư tỷ!” Cô ấy bất mãn nhìn Lí Thanh Du: “Sao chị lại cho anh ta lên? Nhìn qua cũng biết anh ta chỉ là người thường không có tu vi mà thôi. Đại hội Huyệt Đạo Đồng Nhân lần này có thể nói là đại hội dành cho thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ. Anh ta mà tham gia thì đúng là thật giả lẫn lộn!"

Gương mặt của Lí Thanh Du không chút dao động, cô ta phất tay. 

"Đối tượng chính của đại hội lần này là toàn bộ thế hệ trẻ Hoa Hạ, thì trình độ võ thuật của cậu ta cao hay thấp cũng không quan trọng!"

Dứt lời, Lí Thanh Du quay sang nhìn Diệp Thiên, nhớ tới tình trạng kiếm tâm của mình rung động mãnh liệt, cô ta đột nhiên siết nắm đấm, nói với Diệp Thiên: "Chào cậu, tên tôi là Lí Thanh Du, đây là sư muội của tôi, Tiêu Thiến Tuyết!"

Diệp Thiên không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Tôi tên là Diệp Thiên!"

Nói xong, cậu quay sang nhìn mặt Hồ Ngọc Nguyệt rộng lớn, thưởng thức vẻ đẹp hiếm có này, không hề quan tâm đến Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết. 

Hành động này khiến Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết không khỏi kinh ngạc, nghi ngờ. Tiêu Thiến Tuyết xinh đẹp động lòng người, năm nay mới mười sáu tuổi nhưng cô ấy đã là một người đẹp tài sắc vẹn toàn, sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật sâu dân mọt nước. 

Lí Thanh Du thì càng không cần phải nói, đây là cái tên vang danh đã lâu trong giới võ thuật Hoa Hạ, chỉ có Hoa Lộng Ảnh mới có thể so tài với cô ta. Nhưng đối mặt với hai người đẹp tuyệt sắc này, Diệp Thiên lại làm ngơ không thấy, đối với cậu, dường như phong cảnh nơi đây còn đẹp hơn. 

"Anh này, nếu anh nói mình là người của giới võ thuật, hẳn là anh phải biết sư tỷ của tôi là ai. Anh có thái độ gì đấy?"

Tiêu Thiến Tuyết không hài lòng với Diệp Thiên đã lâu, thấy Lí Thanh Du chủ động chào hỏi, nhưng cậu không thèm đáp lại, khiến cô ấy lập tức tức giận nói.

Diệp Thiên nhếch môi cười, mặc kệ Tiêu Thiến Tuyết, khiến cô ấy càng thêm bực mình, cơn giận như sắp bộc phát. Nhưng lúc này, Lí Thanh Du đã ngăn cô ấy lại.

"Được rồi, Tiểu Tuyết, hôm nay thanh niên từ phương xa đến đều là khách của Hồ Ngọc Nguyệt chúng ta. Đừng để người khác nghĩ rằng Hồ Ngọc Nguyệt chúng ta không biết phép tắc!"

Nói xong, Lí Thanh Du quay sang chỗ khác, không nhìn Diệp Thiên nữa. 

Tuy rằng lúc trước Diệp Thiên khiến cô ta cảm thấy cậu có vẻ hơi đặc biệt, thậm chí kiếm tâm cũng run lên không thể giải thích được, nhưng bây giờ cô ta không để ý tới Diệp Thiên nữa.

Cô ta là kiếm thủ thiên tài của Hồ Ngọc Nguyệt, là thiên tài hàng đầu của giới võ thuật Hoa Hạ, ngay cả Diệp Tinh - thiên tài mạnh nhất, cũng chỉ có thể khiến cô ta nhìn thoáng qua. Điều duy nhất có thể khiến cô ta thực sự quan tâm chính là những cao thủ tuyệt đỉnh thống trị thiên hạ. 

"Hừ!"

Tiêu Thiến Tuyết khịt mũi quay đầu đi, không để ý đến Diệp Thiên nữa.

Hai cô gái ngồi trên đầu thuyền, Tiêu Thiến Tuyết đột nhiên cười nói: "Sư tỷ, Bạch Hiểu Sinh mở lại bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ lần này, đồng thời lập tức công bố bảng xếp hạng thiên tài và bảng xếp hạng người đẹp. Chị và Hoa Lộng Ảnh đều xếp hạng một đó, em ghen tị chết mất!"

Lí Thanh Du mỉm cười, xoa đầu Tiêu Thiến Tuyết.

"Con bé này, suốt ngày nghĩ linh tinh, chúng ta là người trong giới võ thuật, dung mạo bên ngoài có ích lợi gì chứ? Chỉ khi thật sự đạt tới tuyệt đỉnh, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ, đó mới là bản lĩnh!"

Nào là sắc đẹp tuyệt thế, nào là bảng xếp hạng người đẹp, bảng xếp hạng thiên tài, đây không phải là thứ cô ta muốn. Thứ cô ta thực sự theo đuổi chính là có vị trí đứng trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, cùng oanh tạc thiên hạ với các cao thủ chí tôn võ thuật. 

Tiêu Thiến Tuyết mơ hồ gật đầu, rồi chợt mỉm cười đầy ranh mãnh. 

"Sư tỷ, tuy trong giới võ thuật Hoa Hạ chị được mọi người gọi là 'Tiên Nữ Thanh Du', không biết bao nhiêu chàng trai anh tuấn xuất sắc thích chị, nhưng chị lúc nào cũng giữ thái độ không lạnh không nóng với bọn họ. Em thực sự rất tò mò. Trong vô số cao thủ xuất sắc ở Hoa Hạ, rốt cuộc thì chị thích ai nhất? Có phải là Diệp Tinh không?"

Lứa tuổi thiếu nữ thích nhất là nói chuyện phiếm, đương nhiên Tiêu Thiến Tuyết cũng muốn biết rốt cuộc thì sư tỷ xinh đẹp như hoa của mình phải lòng với thanh niên đẹp trai tài cao nào.

Khi nghe thấy lời này, Lí Thanh Du mỉm cười và lắc đầu.

"Tiểu Tuyết, không giấu gì em, mặc dù Diệp Tinh đứng đầu bảng xếp hạng thiên tài, nhưng chị chỉ coi cậu ta như đối thủ, như bạn bè, không có tình yêu nam nữ!"

"Để mà nói thì trong thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ, người có thể khiến chị ngưỡng mộ và tò mò, thì chỉ có một mình người đó thôi!"

Tiêu Thiến Tuyết lập tức có hứng thú, vội vàng hỏi: "Sư tỷ, chị thật sự có người mình thích sao? Chị nói mau, nói mau, rốt cuộc là ai?"

Lí Tẩm Vân hơi sững người, sau đó đôi mắt xinh đẹp khẽ mở to, mang theo vẻ khao khát, mong chờ. 

"Đương nhiên là Đế Vương Bất Bại!"

“Đế Vương Bất Bại?”

Tiêu Thiến Tuyết nghe thấy cách gọi này, ngây ra tại chỗ, đôi mắt hoạt bát ánh lên vẻ khác thường. 

Cách gọi này trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện giờ, tuyệt đối là nhân vật khiến người ta kính nể nhất.

Nhắc đến cái tên này, cho dù là những thiên kiêu hàng đầu như Diệp Tinh cũng phải khom lưng cúi đầu, tự thấy thấp kém.

“Phải đấy sư tỷ, sao em không nghĩ ra nhỉ, người có tiêu chuẩn cao như chị, nhìn chung thế hệ trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, chắc chắn cũng chỉ có Đế Vương Bất Bại là có thể khiến chị để mắt đến!”

Tiêu Thiến Tuyết vẻ mặt xúc động, từ sau khi danh hiệu Đế Vương Bất Bại bắt đầu phủ sóng giới võ thuật Hoa Hạ, cô ấy đã coi cậu là thần tượng tuyệt đối, mỗi lần nhắc đến đều rất kích động, khó kìm được lòng. 

Cô ấy còn tưởng tượng có một ngày, có thể đối diện trực tiếp với Đế Vương Bất Bại, có một cuộc gặp gỡ hoàn mỹ. 

“Xin lỗi!”

Trong lúc hai người con gái đang nói chuyện, thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng. 

“Đế Vương Bất Bại đó là ai vậy? Là nhân vật số một trong giới võ thuật Hoa Hạ sao?”

Diệp Thiên tỏ vẻ nghi hoặc, theo như cậu biết, Tam Anh, Tứ Kiệt, Song Tử Thủ Đô trong chín người lớp thanh niên của giới võ thuật Hoa Hạ, không có ai là Đế Vương Bất Bại cả, mà nghe giọng Lí Thanh Du, thì cái người tên Đế Vương Bất Bại này mạnh hơn nhiều so với mấy người Diệp Tinh, khiến cậu không khỏi tò mò.

Nghe thế, Tiêu Thiến Tuyết bỗng quay ra tỏ vẻ khinh bỉ, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

“Đến Đế Vương Bất Bại mà anh cũng không biết, thế mà anh còn mặt mũi tự nhận mình là người trong giới võ thuật à?”

Ngón tay nõn nà của cô ta khẽ dao động, cười lạnh với Diệp Thiên nói: “Cũng đúng, cái loại gà mờ không có chút tu vi nào như anh, không biết bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, không biết Đế Vương Bất Bại cũng là chuyện bình thường!”

“Hôm nay tâm trạng của tiểu thư đây tốt, nên sẽ phổ cập cho anh luôn!”

Tiêu Thiến Tuyết làm bộ dạng như tiền bối dạy bảo hậu bối, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Giới võ thuật Hoa Hạ có một tổ chức rất lâu đời, được gọi là Thiên Cơ Lâu, hiểu rõ mọi chuyện trên đời, biết rõ từng người trong xã hội, tổng hợp các vị cao thủ chí tôn võ thuật, lập nên một bảng xếp hạng, gọi là Bảng xếp hạng cao thủ, liệt kê tên của mười lăm vị cao thủ chí tôn võ thuật giỏi nhất!”

“Mà Đế Vương Bất Bại, được liệt vào vị trí đầu bảng!”

“Tên ban đầu của anh ấy là Diệp Lăng Thiên, là cao thủ tuyệt thế xuất thân từ tỉnh Xuyên, chưa đến 20 tuổi, một tuần trước trên đỉnh núi Phi Vũ của tỉnh Xuyên Lư Thành, cùng lúc giết hai vị cao thủ tuyệt thế Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou, một phát nhảy lên vị trí đầu bảng của Hoa Hạ, Thiên Cơ Lâu còn đặc biệt tặng cho anh ấy danh hiệu ‘Đế Vương Bất Bại’, bây giờ thay thế Diệp Vân Long, trở thành cao thủ đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta."

“Đến anh ấy mà cũng không biết, hổ danh anh tự xưng mình là người của giới võ thuật, đúng là nực cười!”

Diệp Thiên nghe thế, hơi sững người.

“Đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, Đế Vương Bất Bại?”

Cậu khẽ lẩm bẩm, biểu cảm vô cùng kỳ quái, cậu vốn dĩ còn tò mò xem “Đế Vương Bất Bại” là ai, hỏi cả nửa ngày, hóa ra chính là mình. 

Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên, Tiêu Thiến Tuyết cho rằng Diệp Thiên bị chấn động, trong lòng đắc ý, cười khẽ nói: “Đế Vương Bất Bại là ông vua thực sự của giới trẻ, một nhân vật như rồng thần trên trời, tuổi còn trẻ đã vươn lên làm cao thủ đứng đầu, một mình áp đảo tất cả các chí tôn trong giới võ thuật Hoa Hạ, một người như thế, mới có thể khiến sư tỷ của tôi ngưỡng mộ!”

“Còn anh, đừng có mơ, vừa nãy anh ở đó giả vờ trầm lắng, để thu hút sự chú ý của sư tỷ tôi đúng không?”

“Hành vi này của anh đúng là ngu xuẩn, cho dù anh có hao tâm tổn tứ đến mấy, thì sư tỷ tôi cũng không thể nào để ý đến anh đâu, hiểu chưa?”

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.