Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Lăng Thiên của tỉnh Xuyên!

Phiên bản Dịch · 2061 chữ

Diệp Thiên uống hết rượu trong chén, nhẹ nhàng ném đi, chén rơi xuống bàn một cách chính xác.

Lúc này cậu mới nhướng mắt nhìn Tiếu Phật Tây Lĩnh, mỉm cười rồi nói: "Ông cướp đồ đã đành, còn muốn cướp người sao? Có phải hơi quá đáng không?"

Cậu vốn không có ý định ra tay, dù sao việc cạnh tranh như thế này cũng là chuyện quá bình thường trong giới võ thuật, nhưng Tiếu Phật Tây Lĩnh không chỉ muốn Huyệt Đạo Đồng Nhân mà còn muốn bắt Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết đi. Dù sao thì trước đó cậu cũng có nói chuyện với hai cô gái này, nên đương nhiên cậu sẽ không ngồi yên. 

Tiếu Phật Tây Lĩnh nheo mắt, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

“Cậu là ai?"

Lúc này ông ta chắp một tay sau lưng, cơ thể vẫn còn chưa đứng vững, tuy rằng một chưởng của Diệp Thiên không làm ông ta bị thương, nhưng lại khiến cánh tay ông ta hơi run.

Từ khi vang danh tới nay, ông ta chưa gặp được đối thủ xứng tầm. Cho dù trước đây từng đấu với cao thủ hạng hai trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, kẻ đó cũng bị ông ta dễ dành chèn ép. Nhưng người có lực bàn tay mạnh mẽ kinh hồn như Diệp Thiên, thì đúng là lần đầu tiên ông ta chạm trán trong đời. 

Diệp Thiên không trả lời, chỉ nhếch môi cười. 

"Nghe nói ông là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước, nên tôi có chút hứng thú. Tôi rất muốn đấu thử xem người từng đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rốt cuộc có bản lĩnh đến đâu!"

Tiêu Thiến Tuyết đứng sau Diệp Thiên nghe thấy lời này, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

"Anh ta dám đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh ư? Chẳng lẽ vừa rồi anh ta là người ra tay cứu mình?"

Cô ấy nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, càng nghĩ càng cảm thấy nực cười. Trong nhận thức của cô ấy, Diệp Thiên là một người bình thường, thậm chí còn không có tu vi. Cho dù cô ấy cảm nhận không chính xác,  thì Diệp Thiên nhiều nhất cũng chỉ là một võ giả trẻ tuổi mà thôi. 

Ngay cả những cao thủ thế hệ trẻ như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng không đủ tư cách để giao đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh, Diệp Thiên lấy đâu ra tu vi và dũng khí như vậy chứ? 

"Ha ha!"

Tiếu Phật Tây Lĩnh lập tức ngửa đầu lên trời cười điên cuồng, sóng âm chấn động xung quanh, núi rừng ầm ầm, đá cuội trên mặt đất cũng khẽ rung lên.

"Cậu thiếu niên này, tôi không biết cậu là ai, nhưng lời cậu vừa nói với tôi, đúng là khiến tôi khó mà quên được!"

"Lần cuối cùng có người nói câu đó với tôi là ba mươi năm trước! Khi đó, ông ta vừa được thăng cấp võ thuật chí tôn, vô cùng sung sức, không biết trời cao đất rộng mà tới tìm tôi thách thức. Tôi thấy ông ta có tư chất siêu phàm, sở hữu tiềm năng chưa được khai thác. Sau này, ông ta chắc chắn có thể thăng cấp cao hơn!"

"Sau đó, đúng là ông ta một bước lên mây, vang danh trong giới võ thuật, được đám ngồi lê đôi mách xếp vào một trong Tứ Tuyệt, hình như còn được phong danh hiệu đã được phong là Ngọc Hoàng Đại Đế! Khi tôi nhìn thấy cậu, cứ như là tôi nhìn thấy ông ta vậy, nhưng ông ta không mất lịch sự như cậu!"

Nói tới câu cuối cùng, đôi mắt của Tiếu Phật Tây Lĩnh loé lên sát khí.

Vẻ mặt của Gia Cát Trường Hận và những người khác có chút thay đổi, bọn họ không ngờ rằng Ngọc Hoàng Đại Đế nửa đời bất khả chiến bại thời còn trẻ đã từng thách thức Tiếu Phật Tây Lĩnh.

Còn một nhân vật đẳng cấp như Tiêu Ngọc Hoàng, trong miệng Tiếu Phật Tây Lĩnh chỉ là một hậu bối có chút thành tích, hiển nhiên là bản lĩnh của ông ta vô cùng cao thâm, thực lực cường hãn!

"Hoá ra là ông đang nói về Tiêu Ngọc Hoàng!" Diệp Thiên bật cười, giọng điệu khinh thường.

"Tuy Tiêu Ngọc Hoàng cũng có có chút bản lĩnh, nhưng ông ta vẫn không đủ tư cách để so sánh với tôi đâu. Mấy ngày trước, trên đỉnh núi Phi Vũ, ông ta và Watanabe Heizo của Đảo Quốc đã bị tôi đánh bại!"

"Bại dưới tay cậu sao?" Vẻ mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh sững sờ, rất kinh ngạc. 

Tiêu Ngọc Hoàng tuy rằng bị ông ta đánh bại, nhưng đó là chuyện của ba mươi năm trước. Sau đó Tiêu Ngọc Hoàng đã đạt đến đỉnh cao giới võ thuật Hoa Hạ. Tuy rằng không tái đấu với Tiêu Ngọc Hoàng, nhưng ông ta cũng nắm được đại khái cảnh giới của Tiêu Ngọc Hoàng.

Tuy không bằng ông ta, nhưng cũng không sai biệt lắm. Thế mà Diệp Thiên thật sự có thể đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng sao? 

Tiếu Phật Tây Lĩnh vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhưng Gia Cát Trường Hận, Lí Tẩm Vân và những người khác thì sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

 Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết khẽ che đôi môi đỏ mọng của mình, ánh mắt tràn đầy vẻ không tin. 

"Đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo trên đỉnh núi Phi Vũ. Lẽ nào cậu ta là..."

Vẻ mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh không còn thoải mái như trước, trầm giọng hỏi: "Cậu là ai?"

Diệp Thiên cười gằn, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Diệp Lăng Thiên của tỉnh Xuyên!"

"Diệp Lăng Thiên của tỉnh Xuyên!"

Giọng nói của Diệp Thiên rất bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người ở Ngọc Nguyệt Cư đều nghe thấy rõ mồm một. 

Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân nhìn nhau cười khổ. 

"Chưa đến hai mươi tuổi mà có thể đẩy lùi Tiếu Phật Tây Lĩnh bằng một chưởng. Ngoài Diệp Lăng Thiên - Người đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ hiện nay, còn có người thứ hai sao? Chúng ta nên nghĩ đến cậu ta từ lâu rồi!"

Tiêu Thiến Tuyết chết lặng, trong lòng rối bời.

Cô ấy không bao giờ ngờ rằng người mình luôn tỏ ra không hài lòng, thậm chí thỉnh thoảng còn chế nhạo, hoá ra lại là Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên - Người được vô số võ giả Hoa Hạ coi là một huyền thoại!

Việc Diệp Thiên không biết cô ấy và Lí Thanh Du, cũng như việc nằm trên thuyền nhàn nhã, tự nhiên, khiến cô ấy cảm thấy Diệp Thiên không có phép lịch sự. Sau khi Tiếu Phật Tây Lĩnh đàn áp mọi người, mà Diệp Thiên vẫn thản nhiên ăn uống, cô ấy còn cảm thấy Diệp Thiên thật ngu ngốc, nhưng lúc này cô ấy mới hiểu được đó là bởi vì Diệp Thiên không hề sợ hãi.

Đúng là nực cười, Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên có võ công siêu phàm, không thua gì các cao thủ, trên đỉnh núi Phi Vũ còn giết một lúc hai cao thủ đỉnh cao là Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo, được Thiên Cơ Lâu xếp hạng nhất trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này. Cho dù đối mặt với Tiếu Phật Tây Lĩnh, cậu cũng không hề sợ hãi, đâu giống bọn họ run cầm cập chứ? 

Đôi mắt xinh đẹp của Lí Thanh Du trở nên mơ hồ, cuối cùng cô ta cũng hiểu tại sao khi ở trên Hồ Ngọc Nguyệt, kiếm tâm của cô ta lại dao động dữ dội vì Diệp Thiên. Đúng là trò đùa mà, đây là cao thủ số một giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay, là Đế Vương Bất Bại đứng số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nên kiếm tâm của cô ta rung động, không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao? 

Nghĩ đến việc khi ở trên thuyền, từng đối diện với Diệp Thiên, bày tỏ sự kính trọng và ngưỡng mộ của mình trước mặt cậu, cô ta lại đỏ mặt. 

Song Kiếm Tung Hoành đã về lui từ lâu, bọn họ không bao giờ nghĩ rằng tại đại hội Hồ Ngọc Nguyệt dành cho cao thủ thiếu niên lần này, hai nhân vật lớn là Diệp Thiên và Tiếu Phật Tây Lĩnh sẽ cùng xuất hiện. 

Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước, trong khi Diệp Thiên đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này. Bất kể ai trong hai người này cũng không phải là nhân vật bọn họ có thể đấu lại được.

"Diệp Lăng Thiên?"

Tiếu Phật Tây Lĩnh thầm nói, ghi nhớ cái tên này, ngay cả việc ban nãy Diệp Thiên đánh ông ta lùi ra sau bằng một chưởng, khiến ông ta vẫn nhớ như in. 

Diệp Thiên xoay cổ, khoé miệng nhếch lên lộ rõ ý trêu đùa. 

"Ông là cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước. Trùng hợp thật đấy. Hình như tôi là là cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này. Nếu hôm nay đã gặp được nhau, không phiền thì cùng giao đấu ngay tại Ngọc Nguyệt Cư này!"

Ánh mắt Diệp Thiên hiện rõ tinh thần chiến đấu, cố ý khiêu khích. Thực lực của Tiếu Phật Tây Lĩnh rất mạnh, so với Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo, ông ta còn mạnh hơn một bậc. Nếu Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo là siêu phàm bán bộ, thì Tiếu Phật Tây Lĩnh tại thời điểm đó có thể gọi là cảnh giới ngụy siêu phàm, là cảnh giới mạnh nhất mà cậu gặp phải cho đến nay, rất đáng để cậu giao đấu.

Sắc mặt của đám người Ngọc Nguyệt Cư biến đổi không ngừng, không ít người còn cảm thấy nhiệt huyết trào dâng.

Tiếu Phật Tây Lĩnh - Cao thủ hàng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, dùng nắm đấm làm vũ khí, bất khả chiến bại một thời, chưa bao giờ nếm mùi thất bại. Ngay cả mấy người Tiêu Ngọc Hoàng và Mộ Dung Vô Địch cũng chỉ có thể khuất phục trước ông ta.

Diệp Thiên thì càng không cần phải nói. Vừa gia nhập giới võ thuật, cậu đã giết vô số cường giả, đầu tiên là Đường Đôn Nho, sau đó là Phan Hoài Uyên, rồi đến giết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizo trên đỉnh núi Phi Vũ ở tỉnh Xuyên. Đúng là lên như diều gặp gió, cậu được Thiên Cơ Lâu đánh giá là người có thiên phú mạnh nhất trong giới võ thuật trong một trăm năm qua, thậm chí còn đặt cho cậu biệt danh "Đế Vương Bất Bại".

Hai người này chuyên dùng nắm đấm đánh vô số trận, vang danh mọi miền. Hơn nữa, họ còn là cao thủ hàng đầu thế giới, nếu cả hai đấu với nhau sẽ tạo nên một cảnh tượng thế nào chứ?

Vẻ mặt của Tiếu Phật Tây Lĩnh hơi thay đổi, ông ta có thể cảm nhận được khát vọng mãnh liệt muốn chiến đấu với cường giả của Diệp Thiên. Ông ta còn tưởng rằng lần này có thể mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi, ai ngờ giữa đường lại có sự thay đổi lớn đến vậy, xuất hiện một cao thủ hạng một bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.

Diệp Thiên có thể giành vị trí hạng nhất trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ này, chắc chắn cũng phải có bản lĩnh nhất định. Điều quan trọng nhất là Diệp Thiên đã từng dễ dàng đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng, điều này cho thấy thực lực của cậu vượt xa Tiêu Ngọc Hoàng.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.