Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ bây giờ anh đã bị đuổi việc!

Phiên bản Dịch · 2033 chữ

“Diệp Thiên, người ta mời rượu, cậu không đáp lại thì thôi, bây giờ còn nói như vậy, cậu có ý gì thế hả?”

“Người ta chủ động mời rượu là vì lịch sự với khách, chứ nếu không với thân phận của anh họ tôi, cậu là gì mà anh ấy phải nâng ly mời cậu? Còn nói anh ấy không đủ tư cách sao, người không đủ tư cách chính là cậu!”

Âu Hạo Thần không khách sáo nữa, thái độ của Diệp Thiên khiến cậu ta bực mình từ lâu rồi, hôm nay Tiết Lâm đã lên tiếng trước, Diệp Thiên còn dùng thái độ hống hách không biết trời cao đất dày, cậu ta không ngại cho Diệp Thiên mất hết mặt mũi trước tất cả mọi người. 

Ánh mắt Đỗ Giai Giai hơi phức tạp, nhìn Âu Hạo Thần một cái với vẻ khó hiểu, cô ta cảm thấy mọi người đều là bạn cùng lớp, đâu nhất thiết phải khiến câu chuyện trở nên phức tạp như vậy, nhưng Âu Hạo Thần lại không hề quan tâm, cứ thế hằm hè nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên. 

Các bạn cùng lớp còn lại đều thầm cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Thiên lúc nào cũng tự cho mình là nhất, luôn hành xử khác người, thái độ luôn cao ngạo, bọn họ rất muốn nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên bị người ta giẫm đạp lên. 

Tiết Lâm là giám đốc, là người phụ trách chính của khách sạn Lăng Thiên, muốn đối phó với hạng học sinh cấp ba như Diệp Thiên thực sự quá đỗi dễ dàng. 

“Vì anh ta chủ động hỏi nên tôi đành trả lời anh ta thôi!”

Diệp Thiên vẫn chú tâm vào ăn uống, và đáp lại một cách dửng dưng.

 “Nếu không với thân phận của anh ta, đến tư cách nói chuyện với tôi cũng không có, nói gì đến uống rượu?”

Mọi người đều im bặt, đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là điên rồi, đến Bành Lượng luôn nháy mắt ra hiệu cho cậu nãy giờ cũng phải hít ngược một hơi. 

Nhà cậu ta cũng kinh doanh khách sạn, tuy chỉ là một khách sạn nhỏ, nhưng vì cùng ngành nên bố cậu ta cũng vô cùng hiểu rõ về bối cảnh của khách sạn Lăng Thiên, đó là có một nhân vật vô cùng lớn là “Tập đoàn Lăng Thiên” đứng sau, mới mở ở Lư Thành được tám tháng đã trở thành tấm gương của cả ngành, là một khách sạn dẫn dắt cả ngành khách sạn ở Lư Thành đi lên. 

Nghe nói lãnh đạo cấp cao của khách sạn Lăng Thiên, ai ai cũng đều ngang với chủ tịch, CEO của các doanh nghiệp khác, vô cùng hoành tráng, lực lượng khó mà tưởng tượng nổi, Tiết Lâm lại là giám đốc khách sạn, lực lượng sau lưng anh ta thì không cần nói cũng biết.

Lúc này đắc tội với Tiết Lâm ở trong khách sạn Lăng Thiên, tuyệt đối là một lựa chọn ngu ngốc nhất.

“Được, được!” Tiết Lâm mỉm cười vỗ tay, khuôn mặt lộ nụ cười coi thường. 

“Tôi nghe Hạo Thần nói cậu vô cùng cao ngạo, thích làm theo ý mình, hơn nữa không thích giao du với người khác, hôm nay gặp đúng là danh bất hư truyền!”

“Tiết Lâm tôi chỉ là một giám đốc cỏn con của khách sạn này, không vừa mắt với cậu Diệp Thiên thì cũng là bình thường!”

Nói đến đây, biểu cảm của anh ta đã hoàn toàn sa sầm lại.

“Nếu cậu cảm thấy tôi không đủ tư cách uống rượu với cậu, vậy e rằng cậu cũng cảm thấy khách sạn Lăng Thiên không xứng để cậu đến đây ăn cơm rồi, vậy bây giờ mời cậu đi khỏi đây, khách sạn Lăng Thiên chúng tôi không hoan nghênh loại khách như vậy, nghe rõ chưa?”

Nhiều bạn cùng lớp nhìn Diệp Thiên với vẻ thông cảm, câu nói của Tiết Lâm đã quá rõ ràng, chính là muốn đuổi Diệp Thiên ra khỏi khách sạn Lăng Thiên. 

Âu Hạo Thần cười khẩy, cậu ta cho rằng cuộc “đọ sức” giữa cậu ta và Diệp Thiên, cậu ta sớm đã trở thành người thắng cuộc, và hôm nay, Diệp Thiên sắp bị đuổi ra khỏi khách sạn trước mặt tất cả bạn bè, như vậy những hình tượng tốt đẹp mà Diệp Thiên từng có trong trường đã hoàn toàn tan biến, không còn mặt mũi nào nữa. 

Cậu ta cũng vô cùng muốn xem khuôn mặt cao ngạo kia của Diệp Thiên sẽ bất lực như thế nào khi phải đối diện với sự thất bại này. 

“Ý của anh là muốn đuổi tôi ra khỏi đây?”

Diệp Thiên tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ, biểu cảm căn bản chưa từng thay đổi. 

“Cậu có thể nghĩ như vậy đấy, khách sạn Lăng Thiên chúng tôi không hoan nghênh kiểu khách như cậu!”

Tiết Lâm khoanh hai tay trước ngực gật đầu nói. 

“Tôi đến khách sạn ăn cơm, thì cũng là khách của khách sạn, anh là giám đốc khách sạn, cũng chính là một thành viên phục vụ ở đây, anh đuổi khách đi như vậy, lẽ nào khách sạn của anh có quy định như thế sao?”

“Hay là đây là ý của mình anh?”

Diệp Thiên đưa mắt nhìn tới, đây là lần đầu tiên cậu nhìn về phía Tiết Lâm. 

Tiết Lâm nhếch miệng cười, vẻ mặt đầy tự tin. 

“Rất trùng hợp, ý của tôi cũng đại diện cho ý muốn của khách sạn. Bây giờ mời cậu ra ngoài, hoặc tôi sẽ cho bảo vệ đến mời cậu ra ngoài, nếu bọn họ đến thì sẽ không khách sáo được như tôi nữa đâu!”

Biểu cảm trên mặt Bành Lượng thay đổi rõ rệt, cậu ta nhíu mày, chạm nhẹ vào người Diệp Thiên. 

“Diệp Thiên, nhịn chút đi, chúng ta đi thôi!”

Bây giờ cậu ta cũng vô cùng tức giận, nhưng vẫn luôn giữ được lí trí, bây giờ không đi, nếu Tiết Lâm gọi bảo vệ đến thật thì lần này bọn họ đúng là không còn mặt mũi để đi đâu nữa. 

Cậu ta thì cảm thấy sao cũng được, nhưng Diệp Thiên xưa nay luôn cứng đầu, nếu nhiều người nhìn thấy cậu bị bảo vệ khênh ra khỏi khách sạn, cậu ta lo sẽ là cú sốc lớn cho lòng tự trọng của Diệp Thiên. 

Ngụy Thi Thi cầm lấy túi xách, đang định đứng lên Diệp Thiên lại phật tay xuống, ra hiệu cho bọn họ cứ ngồi lại. 

Hai người không hiểu vì sao, nhưng Diệp Thiên lại tiếp tục lên tiếng. 

“Anh nói ý của anh cũng đại diện cho ý muốn của khách sạn, đúng là thú vị. Anh chẳng qua chỉ là một giám đốc cỏn con, lại giống như có thể một tay che cả bầu trời ở khách sạn Lăng Thiên này, còn dám đuổi khách đi, khách sạn Lăng Thiên dùng loại người như anh đúng là một sai lầm!”

Diệp Thiên giơ tay lên, chỉ về phía Tiết Lâm. 

“Tôi tuyên bố, từ bây giờ anh đã bị đuổi việc!”

Tiết Lâm nghe thấy vậy, ban đầu hơi sững sờ, sau đó là cười phá lên, Âu Hạo Thần ở phía bên kia cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo nói: “Diệp Thiên, cậu bị làm cho tức đến mức ngu người đi rồi à? Muốn đuổi việc anh họ tôi, chỉ có người phụ trách chính của khách sạn này mới có tư cách, chứ cậu tuyên bố đuổi việc, cậu là cái thá gì chứ?”

Diệp Thiên cười nhẹ không trả lời, chỉ bấm vào số của Ngô Quảng Phú. 

“Là tôi, tôi vừa trở về Lư Thành, có việc muốn hỏi anh, ai là người phụ trách của khách sạn Lăng Thiên ở khu Bắc Thành?”

“À, vậy sao? Anh bảo anh ta bây giờ đến phòng ăn số 618 của khách sạn Lăng Thiên ngay, vậy nhé, tôi cúp máy đây!”

Diệp Thiên cất điện thoại vào túi, Tiết Lâm lại căn bản không quan tâm, ngược lại còn lên tiếng mỉa mai. 

“Diệp Thiên, không cần phải làm bộ làm tịch ở đâu, muốn đuổi việc tôi thì cho cậu 20 năm nữa cậu cũng không đủ cái tư cách đấy. Biết điều thì mau cút đi cho tôi, tôi cho cậu 10 giây, còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ!”

Tiết Lâm đã mất đi sự nhẫn nại, những lời mà Diệp Thiên nói trong điện thoại thì anh ta căn bản không cho vào đầu, những người còn lại đều có suy nghĩ như anh ta, đều cho rằng Diệp Thiên chẳng qua chỉ vì sĩ diện nên cố tình làm ra vẻ mà thôi.

Âu Hạo Thần cười lên không ngớt, muốn đuổi việc Tiết Lâm, trừ khi Diệp Thiên có thể chỉ huy được người phụ trách chính của khách sạn này, người đó phải là lãnh đạo cấp cao thực sự của Tập đoàn Lăng Thiên mới có thể làm được, Diệp Thiên tuy khá có tiếng trong trường, nhưng nếu so sánh Diệp Thiên với những doanh nhân, những ông lớn trong nghành thương mại thì đúng là một trời một vực. 

Diệp Thiên từ đầu đến cuối không làm gì cả, chỉ bình thản uống rượu, Tiết Lâm nhìn thấy 10 giây đã trôi qua, mắt anh ta nheo lại, đang định báo cho bảo vệ thì phía sau lưng anh ta đột nhiên vọng tới tiếng bước chân. 

Anh ta quay đầu lại, chỉ thấy người phụ trách của khách sạn này đang sải bước lớn đi tới, bộ dạng vô cùng tức giận, khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ. 

Từ sau khi khách sạn Lăng Thiên đi vào ổn định đến nay, bình thường vị phụ trách chính này đều không đến khách sạn, chỉ điều khiển và nắm công việc từ xa, khi nào cần thiết thì anh ta mới đến khách sạn một chuyến, nhưng hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây. 

“Anh Lâm, sao anh lại đến đây thế?”

Anh ta nở nụ cười nịnh bợ ra chào hỏi, đối phương không cả thèm nhìn anh ta lấy một cái, coi như anh ta không tồn tại vậy, rồi đi thẳng vào bên trong. 

Người vừa đến nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở phía Diệp Thiên. Anh ta đi nhanh về phía trước, cúi gập người lại, thái độ vô cùng cung kính rồi nói với vẻ tôn sùng. 

“Chủ tịch!”

Tiết Lâm đứng phía sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, mặt mày biến sắc, đờ người ra tại trận. 

“Chuyện... này là thế quái nào vậy?”

“Chủ tịch!” 

Người phụ trách chính của khách sạn mới đến kính cẩn khom mình với Diệp Thiên, trong giọng điệu tràn ngập sự sùng bái và kính sợ. 

“A Hổ, lâu rồi không gặp!”

Diệp Thiên hờ hững gật đầu, người vừa vào phòng chính là Lâm Hổ - Đàn em giỏi giang hàng đầu của Ngô Quảng Phú. 

Trong giai đoạn mới đầu của khách sạn Lăng Thiên, Ngô Quảng Phú đã cử anh ta đến, phụ trách toàn bộ việc lập kế hoạch và phát triển của khách sạn Lăng Thiên, là người phụ trách chính của Tập đoàn Lăng Thiên. 

Hôm nay anh ta còn mây mưa với người tình của mình trên chiếc giường nước của khách sạn, Ngô Quảng Phú gọi điện nói Diệp Thiên đến khách sạn Lăng Thiên, lúc đó anh ta vô cùng lo lắng vội vàng từ trên lầu xuống, không dám chậm trễ chút nào. 

Trong trận chiến ở núi Phi Vũ, sức mạnh, tính cách của Diệp Thiên đều được thể hiện hết trước mặt anh ta, đây là một bá chủ trời sinh, việc anh ta phải làm là theo sát Diệp Thiên, làm tốt mọi việc Diệp Thiên giao phó.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.