Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao lại tới cứu tôi?

Phiên bản Dịch · 2015 chữ

Những người còn lại đều đắm chìm trong sự chấn động tột cùng, Phùng Thụy Hân lại nhướng đôi mắt đẹp tò mò nói: "Ông Lí, ông được xếp vào danh sách cường giả Hoa Hạ, vậy có phải cậu ta cũng nằm trong danh sách bảng xếp hạng không?”

Người mà cô ta đang nói tới đương nhiên là Diệp Thiên. 

"Ông cũng còn được liệt vào danh sách đó, cậu ta đương nhiên cũng trong đó rồi!" Lí Tam Tư gật đầu.

"Vậy ..." Phùng Thụy Hân mở to đôi mắt đẹp, lại tiếp tục hỏi: "Cậu ta xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng cao thủ ở Hoa Hạ ạ?” 

Lí Tam Tư dừng lại, vẻ mặt đanh lại đầy nghiêm trọng, còn mang bảy phần kính sợ, ba phần tự giễu. 

"Cậu ta đứng đầu danh sách cường giả, xếp hạng số một!"

Lí Tam Tư dứt lời thì toàn bộ đại sảnh đều rơi vào im lặng! 

Mặc dù nhiều người không biết danh sách xếp hạng cao thủ Hoa Hạ thể hiện điều gì, nhưng họ cũng có thể mơ hồ phán đoán được sức nặng vô song của nó. 

Một nhân vật tầm cỡ như Lí Tam Tư ở vị trí được tôn sùng trong gia tộc họ Phùng, ngay cả Phùng Viễn Chinh là chủ gia tộc họ Phùng cũng phải khách khí với ông ta, coi như thượng khách. Toàn bộ người nhà họ Phùng đều cúi đầu nghe theo ông ta, có thể thấy Lí Tam Tư đáng sợ đến như thế nào. 

Còn Lí Tam Tư chỉ đứng thứ mười bốn trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng Diệp Thiên lại đứng đầu danh sách, xếp hạng nhất, sức nặng giữa họ như thế nào đâu phải người bình thường có thể tưởng tượng được.

Phùng Viễn Chinh sắc mặt xám xịt như người chết, ông ta vốn dĩ còn một tia hy vọng trả thù nay đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Ông ta thực sự không thể ngờ rằng, cậu Diệp ở tỉnh Xuyên lại là một tồn tại đỉnh cao với võ công siêu phàm, thậm chí Tiêu Ngọc Hoàng, ác mộng của nhà họ Phùng lại chết dưới tay Diệp Thiên. Vậy thì cho dù nhà họ Phùng có cố gắng hết sức, cũng làm sao đủ để động được vào Diệp Thiên đây?

Phùng Vĩ rất tức giận vì con trai mình bị Diệp Thiên giết chết, nhưng lúc này, ông ta như bị dội một chậu nước lạnh, đứng ngẩn ra tại chỗ, hồi lâu cũng không động đậy.

Phùng Viễn Chinh im lặng một lúc lâu rồi mới thở dài thườn thượt.

"Thôi bỏ đi, với tính cách của Vinh Nhi, tôi biết sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi!”

"Lần này, nó lại đi dây vào một nhân vật mà nhà họ Phùng ta căn bản không xứng để làm địch thủ với người ta. Trên dưới nhà họ Phùng chúng ta đều không có cách nào đối kháng được với cậu ta!” 

Ông ta vỗ vỗ vai Phùng Vĩ, Phùng Vĩ lúc này mới hoàn hồn, chỉ nghe thấy Phùng Viễn Chinh nói tiếp: "Phùng Vĩ, ngày mai con hãy đi tới Lư Thành ở tỉnh Xuyên một chuyến, làm theo lời cậu Diệp nói, làm tốt từng chuyện một rồi tự mình đến nhà xin lỗi cậu Diệp!”

Phùng Vĩ khẽ mở môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, phong thái vinh quang ngày nào đã hoàn toàn biến mất. 

Phùng Thụy Hân, cô tiểu thư nhà họ Phùng với khuôn mặt xinh đẹp mê hồn lại có sức hút mãnh liệt, cô ta thực sự rất muốn biết Diệp Thiên rốt cuộc có sức mạnh đáng sợ gì mà đứng đầu danh sách bảng xếp hạng cao thủ của Hoa Hạ.

Cô ta vô cùng muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người vô địch xếp hạng số một tự mình ra tay giao chiến với người khác.

Chí tôn võ thuật Lí Tam Tư nhìn vẻ mặt thất thần của đám người nhà họ Phùng mà chỉ có thể cười bất lực, nếu họ Phùng không làm theo lời Diệp Thiên thì thứ chờ đợi nhà họ Phùng chắc chắn sẽ là sự diệt vong.

Vì dù sao người đó là Đế Vương Bất Bại – Diệp Lăng Thiên!

"Thiên à, cháu…thực sự là cậu Diệp sao?”

Trong khoang hạng thương gia của chuyến bay đến Lư Thành, Hà Tuệ Mẫn vẫn không ngăn được vẻ kinh ngạc trên mặt, bà ấy hỏi Diệp Thiên, Tiếu Lâm ở bên cạnh cũng mang theo vẻ mặt do dự, trông vô cùng ngoạn mục.

Tiếu Văn Nguyệt ngồi bên cạnh Diệp Thiên, giống như một cô con dâu nhỏ ngoan ngoãn, hình tượng của nữ thần cao ngạo lạnh lùng lập tức tan rã, đôi mắt đẹp của cô ta lóe lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, cảm xúc trong lòng lẫn lộn.

Nghe thấy Hà Tuệ Mẫn hỏi như vậy, Diệp Thiên ngồi dậy, mỉm cười gật đầu.

"Cô Hà, cháu xin lỗi vì đã giấu cô lâu như vậy, cậu Diệp đích thực là cháu."

Tiếu Lâm nuốt nước miếng ừng ực, trong lòng dấy lên sự hối hận vô cùng, hận một nỗi không có lỗ hổng nào trên máy bay để chui vào.

Ngay từ đầu, ông ta đã coi thường Diệp Thiên, không bao giờ coi Diệp Thiên ra gì. Theo ông ta thấy, mấy người như Sở Thần Quang, hay thậm chí là Âu Hạo Thần, Vương Hiên đều xuất sắc hơn Diệp Thiên và càng có tiền đồ hơn Diệp Thiên.

Ông ta thậm chí đã từng yêu cầu Tiếu Văn Nguyệt tránh xa Diệp Thiên, giữ khoảng cách với Diệp Thiên. Nhưng bây giờ, khi cả gia đình ba người đang đối mặt với tình cảnh tuyệt vọng thì Diệp Thiên lại xuất hiện, một thân một mình đã giẫm đạp lên nhà họ Phùng là một thế lực lớn mạnh mà họ căn bản không có cách nào động vào được.

Hơn nữa, Diệp Thiên còn là cậu Diệp của tỉnh Xuyên trong lời đồn, là chủ tịch đứng phía sau bí mật nhất của Tập đoàn Lăng Thiên. 

Có lần ông ta cũng tìm đủ mọi cách tìm người tiến cử để gặp mặt cậu Diệp một lần. Nhưng đến cuối cùng, cậu Diệp mà ông ta vô cùng tôn kính, muốn kết giao với lại là cậu thiếu niên Diệp Thiên từng ăn cơm ở nhà mình mấy lần.

Cho dù là chỉ huy các anh tài của tỉnh Xuyên, hay điều khiển Tập đoàn Lăng Thiên, hoặc trấn áp nhà họ Phùng, bất cứ việc gì trong những điều trên cũng đủ khiến người khác phải vất vả phấn đấu cả đời, nhưng Diệp Thiên lại có tất cả những điều này. Người như vậy nhìn khắp cả Hoa Hạ, có lẽ xứng đáng đứng số một trong lớp trẻ của Hoa Hạ. Các nhân vật muốn sánh ngang cùng Diệp Thiên chẳng qua cũng chỉ có mấy chục người, hơn nữa còn đều mấy chục tuổi rồi.

Nhân vật như vậy mà ông ta lại từng yêu cầu con gái không được lựa chọn mà phải tránh xa, bây giờ nghĩ lại, ông ta cảm thấy mình ngu ngốc đến cực độ.

Còn Hà Tuệ Mẫn cũng đâu phải không có suy nghĩ như vậy? 

Khi bà ấy biết Tiếu Văn Nguyệt thích Diệp Thiên, bà đã luôn giữ thái độ phản đối, còn lấy ví dụ cả sự tàn khốc thực tế cho Tiếu Văn Nguyệt, để cô ta lựa chọn Sở Thần Quang. Nhưng bây giờ, thân phận Diệp Thiên đã lộ ra, khiến bà ấy cảm thấy nóng cả mặt. 

"Thiên à, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp cô chú!”

Ngàn vạn lời nói cuối cùng hội tụ thành một lời cảm ơn, Hà Tuệ Mẫn đứng dậy định cúi người về phía Diệp Thiên.

Chính vào lúc Hà Tuệ Mẫn muốn cúi người, một lực lượng vô hình đột nhiên đỡ lấy cơ thể bà, khiến bà ấy không thể cúi đầu được. 

Đang lúc hoảng sợ thì thấy ngón tay Diệp Thiên ấn nhẹ, hai vai bà ấy dường như có lòng bàn tay vô hình đè xuống, đẩy bà trở lại chỗ ngồi.

"Cô Hà, cô như thế này là muốn làm gì vậy?”

Diệp Thiên khẽ xua tay: "Cô là cô Hà của cháu, vào lúc cháu khó khăn nhất, cô đã cho cháu một khoản tiền.Tuy rằng số tiền không nhiều, nhưng nó chính là cọng cỏ cứu mạng đã giúp cháu đi qua thời kỳ mấy tháng khó khăn."

"Ân tình của cô đối với cháu không phải là điều mà bất cứ thứ gì có thể đong đếm được, trong nhà cô xảy ra biến cố, làm sao cháu có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?”

"Cháu đã mua lại biệt thự của nhà họ Tiếu, mọi người trở về có thể vào ở được rồi. Nhà họ Phùng cũng sẽ trả lại Tập đoàn Thiên Lâm cho cô chú, sau này sự phát triển của Tập đoàn Thiên Lâm sẽ thuận buồm xuôi gió!”

"Nếu lại xảy ra chuyện như thế này, cô chú có thể trực tiếp liên hệ với cháu. Nếu như cháu không có ở đó, cô chú có thể tìm Ngô Quảng Phú. Chỉ cần là người thuộc Tập đoàn Lăng Thiên, bất kể là ai cũng đều dốc hết sức lực giúp đỡ cô chú!” 

Tiếu Lâm cảm thấy xấu hổ, Hà Tuệ Mẫn cũng cảm thấy khó xử. Giờ bà ấy đối với Diệp Thiên, ngoài việc coi Diệp Thiên như con trai ruột của mình ra thì thêm vào đó còn là sự kính nể.

Khi chuyến bay đáp Lư Thành, Diệp Thiên chào tạm biệt gia đình Tiếu Văn Nguyệt ở cổng sân bay, cậu vừa đi được vài bước thì Tiếu Văn Nguyệt đã đi theo sau. 

"Còn có chuyện gì à?” Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn.

Tiếu Văn Nguyệt vừa cởi bỏ váy cưới, cô ta mặc một bộ đồ ngắn gọn theo phong cách châu Âu, trông thanh thoát nhẹ nhàng và xinh đẹp.

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp lánh và giọng nói thẽ thọt. 

"Tại sao lại tới cứu tôi?”

Diệp Thiên nhìn cô ta chằm chằm với vẻ mặt kỳ quái.

"Nếu không cứu cô, lẽ nào cô thật sự muốn gả cho cái tên Phùng Kim Vinh đó hay sao?”

Cậu lắc lắc ngón tay với Tiếu Văn Nguyệt: "Cô phải nhớ là có một số chuyện cô mà làm thì rất khó, hoặc là căn bản không thể làm được. Nhưng đối với tôi mà nói, đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”

"Sau này đừng làm chuyện ngu ngốc tương tự như vậy nữa!”

Diệp Thiên nói xong liền rời đi, để lại Tiếu Văn Nguyệt một mình đứng trong gió.

Thật lâu sau đó, khóe miệng Tiếu Văn Nguyệt mới nhếch lên một nụ cười, nhẹ nhàng và thanh tú.

"Anh ấy...là đang quan tâm đến mình sao?" 

Chín tháng trôi qua, Diệp Thiên đã mất tích chín tháng đột nhiên xuất hiện ở Quý Thành của tỉnh Kiềm. Tuy rằng tin tức này chỉ như giọt nước rơi giữa đại dương bao la, nhưng nó vẫn được lan truyền ra ngoài, và rất nhiều người đã nhận được tin tức.

Trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời ở Bắc Mỹ, một người đàn ông trung niên tóc vàng mặc vest và đi giày da đang xem tin tức từ máy tính, những ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng nguy hiểm.

"Diệp Lăng Thiên, cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện. Viện trọng tài của chúng tôi tìm cậu đã lâu lắm rồi!"

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.