Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có vấn đề gì không anh?

Phiên bản Dịch · 2371 chữ

"Tập đoàn Thiên Phong tuy chỉ mới thành lập được vài năm nhưng đã phát triển vượt bậc. Tốc độ và tỷ lệ thành công của tất cả các kênh tiêu thụ đều đáng kinh ngạc. Hiện tại, nếu ước tính dè chừng thì giá trị thị trường của tập đoàn Thiên Phong đã vượt quá hàng chục tỷ tệ, hiển nhiên là đứng số một ở Lư Thành, không ai địch nổi!".  

"Mục tiêu so sánh của tập đoàn Lư Thành không còn nằm trong phạm vi Lư Thành, mà là toàn bộ tỉnh Xuyên!".  

Sở Thần Quang vừa nói xong, ánh mắt Tiếu Lâm hiện lên vẻ tán thành, đồng thời gật đầu mạnh.  

"Nói hay lắm!".  

Ông ta vỗ vai Sở Thần Quang nói một cách chân thành: "Thần Quang, những gì cháu nói hoàn toàn giống với ý kiến của chú".  

"Cháu có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong ván cờ lớn Lư Thành này, biết phân biệt rõ ràng giữa kẻ mạnh và kẻ yếu, tầm nhìn này thực sự hiếm có ở thế hệ trẻ!".  

"Chú dám khẳng định, cho cháu thêm thời gian mười năm nữa, tương lai người giàu nhất Lư Thành rất có thể sẽ bị cháu soán ngôi, thậm chí Top mười người giàu nhất tỉnh Xuyên, cháu cũng có cơ hội tiến vào!".  

Sở Thần Quang trong lòng đắc ý, nhưng vẫn xua tay: "Chú Tiếu khen cháu quá lời rồi, cháu còn phải cố gắng rất nhiều, mong chú Tiếu có thể kịp thời nhắc nhở cháu những điểm thiếu sót!".  

Nghe Tiếu Lâm và Sở Thần Quang phân tích tình hình ở Lư Thành, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ trong lòng đều ngưỡng mộ không thôi.  

Hai người họ là học sinh xuất sắc của trường Tam Trung ở Lư Thành, kết quả học tập của họ luôn đứng hàng đầu, chuyện thi được vào top mười trường cao đẳng và đại học ở Hoa Hạ là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay.  

Nhưng so với Sở Thần Quang, bọn họ chắc chắn còn kém xa, ngay cả Âu Hạo Thần thân là một người đàn ông, cũng không thể nào sánh được với Sở Thần Quang.  

Sở Thần Quang chỉ hơn bọn họ một tuổi, lúc này đã có thể cùng một chủ tịch tập đoàn bàn về kinh tế, phân tích tình hình, trong khi bọn họ đa số đều nói chuyện về vấn đề mua sắm, ăn uống, quả thực là kém quá xa.  

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Diệp Thiên, chợt phát hiện ra cậu vẫn đang cắm đầu vào ăn, dường như không có hứng thú với cuộc trò chuyện giữa Sở Thần Quang và Tiếu Lâm. Thấy vậy, trong lòng cô ta khẽ thở dài, cô ta cảm thấy việc lúc trước có thiện cảm và áy náy với Diệp Thiên đúng là nực cười.  

Hai người họ chắc chắn không phải là người trong cùng một thế giới!  

Sau bữa tối, Diệp Thiên và Cố Giai Lệ ở lại nhà họ Tiếu một lúc, rồi cùng đứng dậy xin phép ra về.  

"Chú Tiếu, cô Hà, cháu cảm ơn cô chú vì đã tiếp đãi ạ, buổi tối cháu có việc nên đành về trước, có dịp cháu sẽ lại đến thăm cô chú!".  

Vẻ mặt của Tiếu Lâm hơi miễn cưỡng, trong khi Hà Tuệ Mẫn lại hết lời muốn giữ bọn họ, nhưng Diệp Thiên và Cố Giai Lệ nhất quyết ra về.  

Không lâu sau khi hai người đi ra ngoài, Sở Thần Quang cũng lấy cớ để xin phép về, Tiếu Văn Nguyệt tiễn Sở Thần Quang ra ngoài, vừa về đến nhà, giọng của Tiếu Lâm đã vang lên.  

 “Con là lá ngọc cành vàng nhà họ Tiếu, hạng người vô dụng như vậy không cần phải thân thiết nhiều làm gì!”.  

Thấy Tiếu Văn Nguyệt bước vào, Tiếu Lâm bỏ tờ báo ra rồi nói với cô ta.  

Tiếu Văn Nguyệt thấy vậy, hơi sững sờ, Hà Tuệ Mẫn ở bên cạnh thì nhăn mặt, nói với giọng bất mãn: “Anh nói gì thế, Tiểu Thiên không tốt chỗ nào mà anh bảo Nguyệt Nguyệt phải tránh xa cậu ấy?”.  

Tiếu Lâm hắng giọng, coi thường nói: “Anh biết thằng bé đấy từng giúp em, nhưng anh nói thật, biểu hiện của nó trong buổi gặp mặt tối nay hoàn toàn không vừa mắt anh”.  

“Vừa rồi anh cũng có nói chuyện với cậu ta vài câu, trước đây chưa từng đi học, bây giờ cố xin vào một chỗ trong trường Tam Trung, sau này thử hỏi có làm nên cơm cháo gì không?”.  

Tiếu Lâm nghiêm nghị nói: “Đúng là nhiều người thành công gần như đều không có thành tựu gì trong học tập, nhưng người thành công ít nhất biết thế nào là tài nguyên, biết thế nào là tạo mối quan hệ!”.  

“Thằng bé đó nhìn từ đầu đến chân không thấy được cái điểm gì, thậm chí còn không biết khiêm tốn mà học hỏi, vừa rồi Thần Quang hạ thấp mình để bắt tay với cậu ta, cậu ta nhìn thấy nhưng lại giả vờ như không thấy, rõ ràng không biết thế nào là quan hệ xã hội!”.  

“Biểu hiện của cậu ta, nói hay thì là độc lập tự đi một mình, có cá tính, nói thẳng ra thì là không biết trời cao đất dày, trong mắt chỉ biết mỗi bản thân, không biết tự lượng sức mình!”.  

“Tính cách của cậu ta không hòa đồng với những người xung quanh, học thức hiểu biết không đủ, khi anh nói chuyện với Thần Quang trong lúc ăn cơm, cậu ta thậm chí còn chưa từng nghiêm túc lắng nghe lấy một câu!”.  

“Người như vậy sau này chỉ có sống dưới tầng đáy của xã hội, không thể cùng đẳng cấp với nhà chúng ta được!”.  

Tiếu Lâm nhìn thấy sắc mặt của Hà Tuệ Mẫn khó coi, nhẹ nhàng kéo tay của vợ đến rồi an ủi: “Anh biết em tốt bụng, vì cậu ta từng giúp đỡ em, cho nên muốn giúp cậu ta, để cậu ta dần dần hòa nhập vào môi trường của chúng ta!”.  

“Nhưng Diệp Thiên chắc chắn không có duyên với môi trường này của chúng ta đâu, em cố đưa cậu ta vào, không những không được ích gì mà có khi còn phản tác dụng, khiến cậu ta cảm thấy vô cùng áp lực khi ở trong môi trường này”.  

Hà Tuệ Mẫn thở dài một tiếng, nhưng cũng không thể không thừa nhận Tiếu Lâm nói không sai, nên bà ấy cũng không phản bác.  

“Nguyệt Nguyệt, bố nói với con những điều này chỉ là nhắc nhở con, đương nhiên bố tin vào con mắt và sự phán đoán của bản thân con, những người bạn xung quanh con ai nên chơi thân ai nên tránh xa thì chắc con rõ hơn bố!”.  

Tiếu Lâm nhìn Tiếu Văn Nguyệt, nói với con gái mình bằng giọng rất tự tin.  

Tiếu Văn Nguyệt phản ứng lại sau sự suy tư, cuối cùng gật đầu nói “Bố yên tâm, con hiểu ý của bố, sau này con sẽ cố gắng tránh xa anh ta!”.  

Quay về phòng, Tiếu Văn Nguyệt nhớ lại những biểu hiện của Diệp Thiên trước đó, lại thêm những lời nói vừa rồi của bố cô ta, cô ta càng thêm chắc chắn về phán đoán của bản thân.  

Diệp Thiên chắc chắn là người không cùng thế giới với cô ta, sau này Diệp Thiên chỉ có thể đứng ở dưới đáy xã hội mà ngước nhìn cô ta thôi!  

Nhớ lại dáng vẻ anh hùng của Diệp Thiên một mình đánh bại bốn tên côn đồ ở quán cà phê, rồi một mình đánh bại cả đội Karate của trường Nhất Trung ở Thành Môn, cô ta lắc đầu, gạt hết những điều này ra khỏi đầu.  

“Anh Diệp Thiên, anh có muốn về chung cư của chúng ta trước không? Tối nay em phải đến quán bar làm thêm và về muộn lắm, không ở bên cạnh anh được nữa rồi!”.  

Trên đường, Cố Giai Lệ hỏi Diệp Thiên.  

“Không cần, anh cũng như em, cũng phải đi làm, chắc thời gian tan làm cũng cùng lúc với em, đến lúc đó chúng ta cùng về, như vậy cũng an toàn hơn!”.  

Diệp Thiên mỉm cười nói.  

“Hả? Anh Diệp Thiên cũng phải đi làm thêm à? Anh làm ở đâu thế?”.  

Cố Giai Lệ vô cùng ngạc nhiên.  

“Bí mật, lát nữa em sẽ biết ngay thôi, đi nào, anh đưa em đến chỗ em làm trước!”.  

Diệp Thiên không trả lời, chỉ cười với vẻ bí mật.  

Cố Giai Lệ được Diệp Thiên đưa đến thẳng quán bar Dạ Yến ở khu phố thương mại ở trung tâm.  

Quán bar này được trang trí rất tinh xảo, trông rất tao nhã và có cảm giác thoải mái, là một trong mười quán bar đông khách nhất, được nhiều người yêu thích nhất ở khu thương mại tại trung tâm, đây cũng là nơi Cố Giai Lệ làm thêm.  

Chủ quán bar là một thanh niên trẻ khoảng 24, 25 tuổi, thấy Cố Giai Lệ đến liền mỉm cười chào.  

“Giai Lệ đến rồi đấy à?”.  

“Chào sếp ạ!”, Cố Giai Lệ lịch sự gật đầu chào người thanh niên.  

Thấy Cố Giai Lệ trẻ trung mơn mởn, từ sâu trong mắt người thanh niên dấy lên dục vọng và sự thèm thuồng, khi nhìn thấy Diệp Thiên đi bên cạnh Cố Giai Lệ, hai mắt anh ta hơi nheo lại, trong lòng thầm cảm thấy khó chịu.  

Nhưng anh ta kìm nén lại suy nghĩ của mình, lịch sự nói với Cố Giai Lệ: “Sắp đến giờ làm rồi, đi thay đồ trước đi!”.  

Cố Giai Lệ ‘vâng’ một tiếng rồi chào Diệp Thiên, quay người đi thay đồ.  

Người thanh niên liếc nhìn Diệp Thiên một cái, đang định rời đi thì Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng.  

“Sếp, xin hỏi phòng thay đồ ở đâu, và tôi đến đâu để nhận quần áo đồng phục vậy?”.  

Người thanh niên quay đầu lại thắc mắc.  

“Cậu là?”.  

Diệp Thiên nhẹ nhàng trả lời: “Dạ chiều hôm kia tôi có đến xin làm nhân viên phục vụ, giám đốc Hoàng bảo tôi hôm nay đến làm việc!”.  

Khi Ngô Quảng Phú đưa tài liệu về Cố Giai Lệ cho cậu thì cậu đã đến quán bar này xin việc rồi, mục đích chính là có thể cùng Cố Giai Lệ đi làm, để cô không phải chịu bất kỳ tổn thương và ấm ức nào. 

“Ồ? Là do Hoàng Lỗi tuyển vào đúng không? Tôi biết rồi, cậu cứ đi đến bên kia, sẽ có người đưa cậu đến nhận đồ đồng phục, thay đồ xong là có thể bắt đầu làm việc được rồi, thời gian tan làm là một giờ sáng, chắc cậu cũng biết chứ?”.  

Người thanh niên nghe thấy Diệp Thiên lại là nhân viên mới vào làm dưới chướng anh ta, sự khó chịu trong lòng đột nhiên vơi đi nhiều, ánh mắt trở nên sắc hơn, còn mang theo chút coi thường.  

Ngày đầu tiên Cố Giai Lệ làm việc ở đây là anh ta đã thích Cố Giai Lệ rồi, chỉ là Cố Giai Lệ lúc nào cũng giữ khoảng cách, tác phong đàng hoàng, lần nào tan làm cũng lập tức về nhà luôn, khiến anh ta chưa có cơ hội ra tay.  

Hôm nay nhìn thấy Diệp Thiên cùng Cố Giai Lệ đến, anh ta còn tưởng Diệp Thiên và Cố Giai Lệ là người yêu của nhau, nên trong lòng bực tức.  

Nhưng bây giờ anh ta biết Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một thằng ranh đến xin làm thêm, mỗi tháng trả lương bao nhiêu còn phải xem tâm trạng của anh ta thế nào, cho dù là bạn trai của Cố Giai Lệ thật, thì có tư cách gì mà đấu với anh ta, lấy gì để so sánh với anh ta?  

“Tôi biết rồi!”.  

Diệp Thiên gật đầu, đi về phía phòng thay đồ nam của quán bar.  

Một nhân viên trông khá lớn tuổi đưa đồng phục cho Diệp Thiên, Diệp Thiên thay đồ xong liền đến đại sảnh quán bar.  

“Anh Diệp Thiên, anh...”.  

Cố Giai Lệ cũng thay đồ đồng phục xong xuôi, nhìn thấy bộ dạng của Diệp Thiên, cô vô cùng ngạc nhiên.  

“Ngạc nhiên không?”, Diệp Thiên mỉm cười nói: “Anh biết em làm thêm ở đây nên cũng đến đây xin việc luôn, như vậy chúng ta cùng đi làm với nhau, cũng có thể quan tâm em luôn!”.  

Cố Giai Lệ biết Diệp Thiên đang làm vì cô, trong lòng cảm thấy ấm áp, mỉm cười dịu dàng với Diệp Thiên rồi bắt đầu làm việc.  

Diệp Thiên lắc cổ, đang định diễn vai nhân viên phục vụ một cách tốt nhất, thì anh nhân viên lớn tuổi kia đột nhiên đi tới.  

“Này, người anh em, cậu quen với Cố Giai Lệ à? Trông hai người có vẻ rất thân thiết nhỉ?”.  

Diệp Thiên gật đầu nhẹ nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì không anh?”.  

Anh nhân viên phục vụ lớn tuổi nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên nói thầm vào tai Diệp Thiên.  

“Người anh em, tôi nhắc nhở cậu một câu, ở đây tốt nhất cậu tránh xa Cố Giai Lệ một chút!”.  

“Sếp của chúng ta thích cô ấy lâu rồi, luôn quan tâm tới cô ấy!”.  

“Nếu để sếp phát hiện cậu và Cố Giai Lệ có mối quan hệ thân thiết, thì công việc của cậu khó mà giữ được lắm!”.  

Anh nhân viên lớn tuổi nháy mắt với Diệp Thiên rồi chỉ vào người thanh niên đang đứng ở quầy bar chăm chú nhìn Cố Giai Lệ.  

“Ồ?”.  

Diệp Thiên thấy vậy không hề có phản ứng gì nhiều, trong mắt cậu lại lóe lên một tia sáng.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 133

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.