Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai cho anh cái dũng khí đó?

Phiên bản Dịch · 2135 chữ

“Ồ? Là hắn sao, Thi Thi cậu yên tâm, cứ giao cho tớ giải quyết!” Lưu Hằng nhìn Thi Thi bằng ánh mắt động viên, rồi đứng lên.

Cậu ta phong thái nghênh ngang, đã tưởng tượng ra cảnh dùng vài câu dọa nạt cho đối phương đi khỏi, sau đó được tất cả mọi người ngưỡng mộ. Nhất là bên cạnh còn có Cố Giai Lệ xinh đẹp như vậy, được thể hiện về mạng lưới quan hệ của bản thân trước mặt người đẹp, trong lòng cậu ta càng thêm hưng phấn.

Lưu Hằng bá đạo đứng lên, giả vờ hỏi với giọng giang hồ: “Người anh em, xưng hô thế nào nhỉ?”

“Mày là ai? Mày mà cũng đòi gọi tao là người anh em?”

Lâm Vũ nhìn Lưu Hằng một cái, khuôn mặt tỏ rõ sự coi thường.

Lưu Hằng cảm thấy tức giận, Lâm Vũ rõ ràng hoàn toàn không coi cậu ta ra gì. Cậu ta tức tối nói luôn.

“Tôi là Lưu Hằng, nhà hàng này là của nhà tôi, Lí Bác Lượng ở khu Đông Thành là anh họ tôi, không biết tôi đã đủ tư cách chưa?”

Giọng nói của Lưu Hằng trở nên lạnh lùng, nói luôn con át chủ bài của bản thân ra.

“Lí Bác Lượng?” Lâm Vũ nghe thấy, hơi nhíu mày.

Nhìn thấy biểu cảm Lâm Vũ thay đổi, trong lòng Lưu Hằng đắc ý, thầm khen danh tiếng của anh họ Lí Bác Lượng của cậu ta, chỉ mới nói ra cái tên thôi mà mặt đối phương đã biến sắc rồi. Cậu ta chỉ chờ lát nữa nói ra vài câu để giải quyết chuyện cho Ngụy Thi Thi, như vậy sẽ không lo Ngụy Thi Thi không chịu khuất phục trước cậu ta, ngày lên giường mây mưa sẽ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Ngụy Thi Thi nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vũ, cũng tưởng Lâm Vũ sợ Lí Bác Lượng, trong lòng lập tức dấy lên tia hi vọng. Chỉ cần chuyện này được giải quyết, cô ta sẽ tình nguyện làm bạn gái của Lưu Hằng ngay.

Những thành viên trong lớp 12A4 nhìn thấy Lưu Hằng vừa nhắc đến cái tên Lí Bác Lượng, người thanh niên cầm đầu này liền không còn thái độ hống hách vừa rồi nữa, ai nấy đều thầm ngưỡng mộ, đây chính là uy lực của danh tiếng. Đây mới là nhân vật có máu mặt thực sự, chỉ riêng nói ra cái tên thôi đã có thể hoàn toàn khiến đối phương khuất phục.

Lâm Vũ sững sờ một lúc mới quay ra, gương mặt nở nụ cười quái dị.

“Tao còn tưởng mày có lai lịch thế nào lại dám nói chuyện với tao, thì ra là em trai của Lí Bác Lượng”.

Mọi người đều cảm thấy hơi kỳ lạ, nghe cách nói của Lâm Vũ sao không thấy giống như hắn đang sợ gì cả?

Trong lúc mọi người đang suy nghĩ, Lâm Vũ đột nhiên đi lên phía trước, tóm lấy cổ áo Lưu Hằng rồi nhổ một miếng nước bọt.

“Thằng khốn, cho dù là anh họ mày Lí Bác Lượng nói chuyện với tao cũng phải khách sáo, tao đến khu Đông Thành hắn cũng phải nhường gái cho tao ngủ, mày nghĩ mày lấy hắn ra dọa được tao à?”

Lưu Hằng lập tức ngẩn người ra, những người khác cũng bàng hoàng, đến ngay cả con trai tập đoàn như Âu Hạo Thần cũng cảm thấy không thể tin được.

Mắt Cố Giai Lệ hơi cụp xuống, cảm thấy kinh ngạc, Lí Bác Lượng là nhân vật có cùng cấp bậc với Viên Phong, người mà Diệp Thiên mới đắc tội gần đây, một người quản Bắc Thành, một người quản Đông Thành.

Người thanh niên hống hách này lại không coi Lí Bác Lượng ra gì, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào?

Lưu Hằng cảm thấy có hơi khó tin, cậu ta run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho anh họ Lí Bác Lượng của cậu ta.

“Là Tiểu Hằng à? Tìm anh có việc gì thế?” Phía đầu dây bên kia vọng đến một giọng nói thẳng thắn.

“Anh họ, em gặp chút chuyện ở nhà hàng của em, em nói em là em họ của anh, nhưng đối phương hình như không hề coi anh ra gì."

Lưu Hằng mạnh dạn kể lại hết chuyện vừa rồi trước mặt tất cả mọi người, dù sao Lí Bác Lượng ở cả Lư thành này cũng là một nhân vật khá có tiếng, phía sau có ông lớn Ngô Quảng Phú chống lưng, cậu ta khó mà tưởng tượng được là người nào lại dám không coi Lí Bác Lượng ra gì, cậu ta cảm thấy Lâm Vũ rất có thể đang phô trương thanh thế.

“Cậu đưa điện thoại cho đối phương, anh muốn xem xem là ai lại dám không nể mặt Lí Bác Lượng này!” Giọng nói đó vô cùng nặng nề, rõ ràng là đã tức giận.

“Anh họ tôi bảo anh nghe điện thoại!”

Lưu Hằng đưa điện thoại cho Lâm Vũ, nghe thấy cách nói của Lí Bác Lượng, trong lòng cậu ta lại có thêm hi vọng.

Lâm Vũ dửng dưng nghe điện thoại, sau đó hùng hổ nói: “Là cậu Lượng à? Tôi Lâm Vũ đây, giờ tôi đang có việc mà em họ cậu chạy đến trước mặt tôi ngáng đường, cậu nói xem nên làm thế nào?”

“Ồ, vậy sao? Được, vậy anh nói với nó, nếu nó còn đứng đấy không chịu đi, ăn nói linh tinh thì đừng trách tôi không nể tình”.

Thái độ của Lâm Vũ khiến mọi người đều cảm thấy không bình thường, hắn trả lại điện thoại cho Lưu Hằng, Lưu Hằng chỉ nghe hai câu, mặt biến sắc rõ rệt.

Cậu ta cúp điện thoại, rồi cúi người xuống trước mặt Lâm Vũ dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người: “Anh Vũ, tôi xin lỗi, tôi không biết là anh, mong anh đừng trách tôi, những lời tôi nói trước đó anh cứ coi như gió thoảng qua tai đi ạ!”

Khuôn mặt cậu ta lúc này tràn đầy sợ hãi, đâu còn chút khí phách lúc trước nữa?

Lâm Vũ nói với vẻ giễu cợt: “Giờ mày còn nhúng tay vào chuyện của tao và Ngụy Thi Thi nữa không?”

Lưu Hằng quay đầu lại nhìn Ngụy Thi Thi một cái, đối mặt với ánh mắt cầu xin và không tin của Ngụy Thi Thi, cậu ta chỉ cảm thấy mặt nóng rát. Những lời chém gió, hống hách vừa rồi bây giờ đều đã tan theo mây khói.

Cậu ta lắc đầu, cười khổ nói: “Anh Vũ, tôi và Ngụy Thi Thi chỉ là bạn bè bình thường, anh tìm cô ấy có việc gì thì làm sao tôi dám can thiệp?”

Lâm Vũ cười lên như điên dại: “Biết không dám rồi thì cút sang một bên, mày là em họ của Lí Bác Lượng, tao cũng không làm khó mày”.

Lưu Hằng ngoan ngoãn đứng sang một bên, cậu ta không dám đối mặt với tất cả ánh mắt của mọi người, sau đó đi nhanh ra khỏi phòng ăn.

Ngụy Thi Thi tràn đầy tuyệt vọng, vốn tưởng Lưu Hằng là em họ của Lí Bác Lượng, có thể giải quyết được chuyện của nhà cô ta và Lâm Vũ, nhưng không ngờ năng lực của Lâm Vũ lại mạnh đến mức độ này, đến Lí Bác Lượng cũng không dám đắc tội với hắn. Nhà cô ta đã đắc tội với một nhân vật như vậy thì còn đường sống nữa không?

“Thi Thi, cô đã suy nghĩ ba, bốn ngày rồi, hôm nay nếu cô đã chủ động đến đây, thì tôi đâu thể thả cô về được?”

Lâm Vũ cười hí hí, Ngụy Thi Thi đã như cá nằm trên thớt, không chạy thoát được nữa.

Một người là con trai tập đoàn lớn như Âu Hạo Thần lúc này cũng im hơi lặng tiếng, Lí Bác Lượng là nhân vật gì chứ, đó là đại ca thế lực ngầm mà đến bố cậu ta cũng phải hai tay chúc rượu, gọi một tiếng “cậu Lượng”, còn người thanh niên này, đến Lí Bác Lượng cũng phải nể mặt thì cậu ta làm gì có gan đứng ra mà nói?

Bọn Cố Giai Lệ và Đỗ Giai Giai cũng im như thóc, nhìn khí thế hùng hồn của người thanh niên, bây giờ ai cũng không giúp nổi Ngụy Thi Thi, và ai lại dám đứng ra giúp Ngụy Thi Thi đây?

Đúng lúc này, Bành Lượng ngồi bên cạnh Ngụy Thi Thi im lặng nãy giờ đột nhiên đứng lên.

“Anh trai, Thi Thi có gì đắc tội với anh thì tôi thay cô ấy xin lỗi anh, anh còn cần gì cứ việc nói ra, chỉ cần tôi làm được nhất định sẽ làm cho anh, mong anh bỏ qua cho cô ấy được không?”

Bành Lượng hơi cúi người về phía Lâm Vũ, vì Ngụy Thi Thi, cậu ta lần đầu tiên cúi đầu trước người khác.

Ngụy Thi Thi nhìn Bành Lượng với ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng không ngờ Bành Lượng lại đứng ra giúp cô ta vào đúng lúc này, trong lòng vô cùng cảm động.

Lâm Vũ lại vô cùng lạnh lùng, căn bản không hề coi Bành Lượng ra gì.

“Mày là cái thá gì mà đòi thay cô ta? Không có việc của mày, cút sang một bên cho tao!”

Hắn đã nghe chán rồi, thế là khoát tay, định bảo bọn đàn em đến bắt Ngụy Thi Thi lại.

Bành Lượng cắn răng, đứng trước Ngụy Thi Thi bảo vệ, những người còn lại đều lùi ra xa, chỉ sợ liên lụy đến bản thân, đâu dám lại gần?

Bành Lượng nhìn thấy tên đô con đến gần, cuối cùng cắn răng, lên chắn trước người Ngụy Thi Thi, cậu ta hạ quyết tâm cho dù bị đánh cho tơi tả thì cậu ta cũng không thể để cho Ngụy Thi Thi bị đối phương bắt đi đơn giản như vậy được.

Trong mắt tên đô con lóe lên tia sắc lạnh, đối với người chuyên đánh đấm như bọn chúng nếu muốn đánh một học sinh cấp ba như Bành Lượng, thì một người đánh mười người cũng vô cùng đơn giản.

Đúng lúc Bành Lượng chuẩn bị ra tay với tên đô con, một giọng nói vang khắp căn phòng.

“Bắt người trước mặt tôi, ai cho anh cái dũng khí đó?”

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.

Lâm Vũ đang trong tình thế áp đảo, đến Lí Bác Lượng mà hắn cũng coi thường, khí thế hừng hực, lai lịch vô cùng đáng sợ, lúc này lại có người dám đứng ra lên tiếng, hơn nữa cách nói còn hống hách như vậy?

Mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy Diệp Thiên ngồi trong một góc, một tay cầm đũa, còn đang gắp thức ăn vào bát.

Nhưng mọi người đều có thể khẳng định, câu nói này chắc chắn là do Diệp Thiên nói.

“Anh Diệp Thiên?”

Cố Giai Lệ cảm thấy hơi khó hiểu, buổi tối hôm đó ở phố bar, Diệp Thiên đã vì cô mà đắc tội với Viên Phong, bị dạy cho một “bài học” rồi, đáng ra Diệp Thiên nên có ám ảnh mới đúng. Nhưng bây giờ Diệp Thiên lại hình như “không biết hối cải” vậy, dám chủ động vơ chuyện vào mình?

“Cái tên này lại đang muốn chết hay sao?”

Đỗ Giai Giai nhìn thấy Diệp Thiên lên tiếng, ban đầu đứng hình, sau đó là hồ hởi trong lòng, Âu Hạo Thần cũng cười khẩy, lắc đầu với vẻ coi thường. Lúc này rồi cậu ta còn chỉ có thể đứng một bên để xem, tránh bị liên lụy, Diệp Thiên lại chủ động gây chuyện, rõ ràng không biết tự lượng sức mình.

Cậu ta biết Diệp Thiên giỏi võ, nhưng đói phó với đội Karate còn được, chứ nếu dùng nắm đấm với Lâm Vũ, một người có lai lịch còn khủng hơn cả Lí Bác Lượng thì chỉ có là đồ ngu.

Hạng người khủng khiếp hơn cả Lí Bác Lượng thì làm gì có chuyện lương thiện? Biết đâu đối phương chỉ cần nói một câu, hơn mười họng súng sẽ cùng lúc chĩa đến, đến lúc đó có giỏi võ đến đâu, tốc độ nhanh đến mấy, liệu có địch nổi tốc độ của đạn không?

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.