Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xóa bỏ hôn ước

Phiên bản Dịch · 2045 chữ

Tại phòng khách của biệt thự, Kỷ Nhược Yên nói thẳng luôn: “Chú Hàn, lần này đến nhà họ Hàn thực sự là tôi có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ”.

Hàn Phong thầm nhíu mày, nhà họ Hàn của ông ấy tuy có địa vị đứng đầu tỉnh Xuyên, nhưng trong giới võ thuật lại không có tiếng tăm mấy, nói là có mối quan hệ với Tam Tuyệt Môn, thực ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, Tam Tuyệt Môn căn bản chưa từng coi trọng nhà họ Hàn, nếu không ông ấy cũng không phải tốn nhiều công sức để lấy lòng Diệp Thiên đến vậy.

Nhưng hôm nay đệ tử xuất sắc nhất của Tam Tuyệt Môn là Liêu Như Thành và một trong Tứ Mỹ là Kỷ Nhược Yên đến đây ghé thăm, khiến ông ấy cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Tuy kỳ lạ nhưng ông ấy vẫn mỉm cười gật đầu: “Cô Kỷ cứ nói, chỉ cần nhà họ Hàn tôi làm được thì nhất định sẽ giúp”.

Kỷ Nhược Yên cũng không vòng vo, lấy luôn tấm ảnh ra đặt lên bàn.

“Chú Hàn, tôi muốn nhà họ Hàn giúp tôi tìm người này ở tỉnh Xuyên!”

Hàn Phong cúi đầu nhìn, ánh mắt đột nhiên nheo lại, tấm ảnh này tuy hơi mờ, không thể nhìn rõ mặt, nhưng ông ấy vẫn có thể nhận ra từ một số thần thái hiếm hoi trong bức ảnh, người trong ảnh chính là Diệp Thiên.

Vì cúi đầu nên Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của ông ấy, Hàn Phong thu lại biểu cảm trên mặt, rồi mới ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Cô Kỷ, tìm người ở tỉnh Xuyên đối với nhà họ Hàn chúng tôi mà nói không phải chuyện khó, nhưng tôi có thể hỏi một chút là mọi người tìm cậu thiếu niên này có chuyện gì không?”

Liêu Như Thành đột nhiên hắng giọng, nói với vẻ bất mãn: “Bảo chú tìm người thì cứ tìm, còn về cậu ta, không liên quan gì tới chú, hỏi nhiều làm gì?”

Câu nói của cậu ta vừa dứt, sắc mặt Hàn Phong đột nhiên cứng lại.

Trong lòng Hàn Phong tức giận, nhưng lại không dám thể hiện, Tam Tuyệt Môn quá mạnh, ở đó lại có chí tôn võ thuật trấn giữ, cậu Liêu Như Thành này lại là đệ tử ưu tú của Tam Tuyệt Môn, tu vi tuy không bằng Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Tuyệt, nhưng trong những người cùng độ tuổi thì chắc chắn là người nổi trội hẳn, nếu thực sự khiến cậu ta tức giận, toàn bộ nhà họ Hàn từ già đến trẻ không ai có thể ngăn cản được.

Kỷ Nhược Yên thấy bầu không khí có hơi gượng gạo, liền nháy mắt với Liêu Như Thành, rồi mỉm cười nói với Hàn Phong: “Chú Hàn ạ, không giấu gì chú, là nhà tôi có chút chuyện cần tìm được cậu thiếu niên này để nói rõ ràng!”

“Thì ra là vậy!” Hàn Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

“Vậy thì mời hai vị ở lại nhà họ Hàn chúng tôi, tôi sẽ cho người đi tìm, khi nào có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo hai vị được không?”

Kỷ Nhược Yên hài lòng gật đầu, rồi lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo từ trong áo ra.

“Cảm ơn chú Hàn giúp đỡ, đây là Dưỡng Khí Đan do sư bác của tôi luyện chế, tuy không phải là thần dược hiếm có gì, nhưng có tác dụng bồi bổ, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, đây là chút thành ý của tôi!”

Hàn Phong liền nhận lấy, sau đó dặn dò người dưới vài câu, rồi sắp xếp chỗ ở cho Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành.

Hai bọn họ vừa rời khỏi, Hàn Phong lập tức gọi điện thoại cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên lúc này đang bàn chuyện công ty giải trí với Ngô Quảng Phú ở Tập đoàn Thiên Phong, nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến, cậu ấn vào nút nghe.

“Xin hỏi có phải là cậu Diệp không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Hàn Phong.

“Đúng vậy chú Hàn, tìm tôi có việc gì không?” Diệp Thiên hỏi đại một câu.

Hàn Phong trầm tư một lúc mới trả lời: “Cậu Diệp, là thế này, hôm nay Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành của Tam Tuyệt Môn đột nhiên đến nhà họ Hàn và đưa cho tôi một bức ảnh, bảo tôi huy động lực lượng của nhà họ Hàn để tìm người trong ảnh, nếu tôi không nhầm thì người trong bức ảnh đó chính là cậu Diệp! Cậu xem chuyện này tôi nên làm thế nào?”

Từ sau khi Diệp Thiên cứu Hàn Uyển và ông cụ Hàn, hơn nữa lại bộc lộ thực lực siêu mạnh của chí tôn võ thuật ra, Hàn Phong đã coi Diệp Thiên như ân nhân của nhà họ Hàn, một lòng muốn gần gũi với Diệp Thiên, giữ mối quan hệ tốt, nên sau khi Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã đi khỏi đó, ông ấy liền lập tức liên hệ với Diệp Thiên.

“Kỷ Nhược Yên của Tam Tuyệt Môn?”

Diệp Thiên thấy vậy tỏ vẻ hơi thắc mắc, cậu và Tam Tuyệt Môn xưa nay chưa từng qua lại, mấy năm nay tập luyện, tuy cũng thỉnh thoảng có nghe đến cái tên Tam Tuyệt Môn, nhưng chưa bao giờ qua lại với Tam Tuyệt Môn, cậu không biết vì sao người của Tam Tuyệt Môn lại muốn tìm cậu.

Cậu nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được câu trả lời, một lúc sau cậu mới nói: “Nếu bọn họ muốn tìm tôi, vậy thì bảo bọn họ đến đi, tôi cũng rất muốn biết bọn họ tìm tôi để làm gì! Nói cho bọn họ về hành tung của tôi đi!”

Hàn Phong đáp lời rồi cúp máy, quay sang báo tin cho Kỷ Nhược Yên rằng Diệp Thiên đang ở Lư Thành.

Kỷ Nhược Yên nhận được tin vô cùng vui mừng, sau khi cảm ơn Hàn Phong, lập tức khởi hành đến Lư Thành, ba tiếng sau Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đã có mặt tại phía ngoài căn nhà thuê giá rẻ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên mở cửa ra, giả vờ như không biết chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hai người là ai?”

Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành cùng nhìn Diệp Thiên từ đầu đến chân, sau đó Liêu Như Thành hừ lên một tiếng rồi quay đi, như thể Diệp Thiên không đủ tư cách để cậu ta nhìn vậy.

Kỷ Nhược Yên lại bước vào trong phòng, đôi mắt hơi lóe lên, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi tự giới thiệu, tôi là Kỷ Nhược Yên, là chị gái của Nhược Tuyết, lần này là đến để tìm cậu!”

Cô ta vừa nói vừa quan sát Diệp Thiên, thì cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Với dung mạo của cô ta, gần như không ai có thể chống lại được sức hút của cô ta, một võ giả thiên tài trong giới võ thuật Hoa Hạ như Liêu Như Thành cũng điên đảo vì cô ta, không thoát ra nổi, nhưng khi Diệp Thiên nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng, không có gì xáo động, như thể cô ta chỉ như một người bình thường không có sức hút vậy.

Diệp Thiên thấy vậy, lại hơi cau mày, cảm thấy hơi bất ngờ.

“Thì ra cô là chị gái của Kỷ Nhược Tuyết!”

Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Không biết cô đến tìm tôi có việc gì?”

Đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhược Yên nhìn lướt về phía Diệp Thiên, trong lòng thoáng hiện vẻ coi thường, theo phán đoán của cô ta Diệp Thiên sống tùy tiện, xuề xòa hơn nữa còn không phải xuất thân từ gia đình giàu có, kiểu thiếu niên phổ thông này, tuy từng cứu mạng, chữa khỏi mắt cho em gái cô ta, nhưng rõ ràng là không đủ tư cách trở thành chồng của em gái cô ta.

Nghĩ đến đây, cô ta lấy một tấm thẻ ngân từ trong túi áo ra đặt lên bàn.

“Đây là 10 triệu tệ, cảm ơn trước đây cậu đã đưa Nhược Tuyết về, cảm ơn cậu đã chữa khỏi mắt cho Nhược Tuyết, đây là thù lao mà nhà họ Kỷ chúng tôi muốn gửi cho cậu! Còn về hôn ước giữa cậu và Nhược Tuyết, từ bây giờ trở đi coi như đã xóa bỏ!”

Ánh mắt của Kỷ Nhược Yên lạnh như băng, giọng nói càng lạnh lùng như thần tiên trên cung trăng vậy.

Cách nói của cô ta không có chút cơ hội để thương lượng, gần như cô ta nói như vậy thì Diệp Thiên buộc phải làm theo.

“Ý của cô là, xóa bỏ hôn ước của tôi và Kỷ Nhược Tuyết?” Diệp Thiên nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Yên, lông mày hơi nhíu lên.

Thấy vậy, Kỷ Nhược Yên vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, cô ta cho rằng Diệp Thiên nhíu mày như vậy là vì không muốn xóa bỏ hôn ước, không cam tâm.

“Tôi biết cậu muốn kết hôn với Nhược Tuyết, khi đó bố tôi cũng đích thân hứa như vậy, nhưng tôi nói lại cho cậu biết, tôi là chị của Nhược Tuyết, tôi không chấp nhận nó lấy một người chồng như cậu!”

Kỷ Nhược Yên nói rõ ràng từng câu từng chữ, không chút nể tình.

“Nhược Tuyết bây giờ đang là người nổi tiếng ở Hoa Hạ, ai ai cũng biết, sức ảnh hưởng đã lan rộng đến cả quốc tế, là nữ thần quốc dân, vị trí nó đang đứng không phải là nơi mà cậu có thể chạm vào được!”

“Chồng tương lai của nó ít nhất cũng phải là con của một nhà giàu nhất tỉnh, hoặc con cái nhà quan cao chức trọng, hoặc ít nhất cũng phải là nhân vật công chúng đứng hàng đầu như nó, còn cậu, thực sự là kém quá xa!”

“Căn nhà cậu đang ở còn chưa đến 90 mét vuông, trên bàn toàn sách với cặp sách, chứng tỏ bây giờ cậu vẫn đang học cấp ba, những đồ cậu mặc trên người tổng cộng lại chưa đến 500 tệ, cậu nghĩ với mức sống này của cậu lại xứng với Nhược Tuyết sao?”

“Cho dù Nhược Tuyết biết ơn, đồng ý gả cho cậu, đừng nói là tôi không đồng ý, ngay cả những anh chàng giàu có, con nhà quyền quý theo đuổi nó cũng đều sẽ không đồng ý, cậu và nó miễn cưỡng ở với nhau sẽ chỉ mang đến những đau khổ cho nhau, và những gì cậu nhận được sau này sẽ là những ánh mắt coi thường, giễu cợt vô tình mà thôi!”

Kỷ Nhược Yên từ năm 8 tuổi đã có duyên được chưởng môn của Tam Tuyệt Môn lựa chọn, gia nhập môn phái võ cổ truyền, tâm khí của người luyện võ cổ truyền đương nhiên còn cao hơn trời, chưa từng coi trọng người bình thường.

Cho dù là quan chức cấp cao, người giàu có nhất tỉnh, ngôi sao nổi tiếng, những người này đối với cô ta mà nói đều không có chút trọng lượng nào, cô ta chưa bao giờ coi trọng, càng không đến lượt một học sinh cấp ba bình thường như Diệp Thiên.

Những người được cô ta coi trọng chỉ có cao thủ mạnh nhất trong giới võ thuật mà thôi.

Cô ta không hề để tâm việc Diệp Thiên nghe thấy những lời này xong liệu có chấp nhận hay không, những gì cô ta cần làm chỉ là đưa hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt Diệp Thiên, để cậu tự biết lượng sức mình, chủ động xóa bỏ hôn ước với Kỷ Nhược Tuyết, chứ không phải cứ bám mãi không thôi.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.