Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ giả Đảo Quốc

Phiên bản Dịch · 2075 chữ

“Nhược Yên, hội võ Xuyên Kiềm lần này anh nhất định sẽ dẹp hết mọi trở ngại cho em, giúp em ngồi vào chiếc ghế thiên tài đệ nhất võ thuật hai tỉnh Xuyên Kiềm”.

Liêu Như Thành đối xử với những người bình thường thì vô cùng lạnh nhạt, nhưng đối với Kỷ Nhược Yên lại hết lòng, lúc nào cũng dịu dàng ấm áp.

“Anh Liêu, không cần đâu!”

Kỷ Nhược Yên lại không mấy dịu dàng, cô ta luôn giữ khoảng cách với Liêu Như Thành, chỉ lạnh lùng nói: “Hội võ lần này tôi sẽ dùng thực lực của bản thân để chứng minh bản thân là thiên tài võ thuật đệ nhất hai tỉnh Xuyên Kiềm, cho dù là Đường Vũ Vy của Đường Môn, tôi cũng phải đích thân đánh bại cô ta”.

Đôi mắt cô ta hơi chớp, mang theo vẻ mong chờ. Chín người trong Song Tử Thủ Đô, Tam Anh, Tứ Mỹ, đàn ông có Diệp Tinh mạnh nhất, phụ nữ thì gần như ai cũng sẽ nhắc đến Lí Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh đầu tiên, còn những người khác đều thuộc cùng một cấp.

Sáu người còn lại tuy đều biết nhau, nhưng lại chưa từng giao đấu chính diện, không biết cao thấp thắng thua như thế nào, hội võ Xuyên Kiềm lần này cô ta cuối cùng cũng có cơ hội được giao đấu với Đường Vũ Vy của Thục Trung Đường Môn, đây là một cơ hội chứng minh bản thân cô ta với giới võ thuật Hoa Hạ.

Nếu chiến thắng Đường Vũ Vy, danh tiếng của cô ta trong 9 vị thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ sẽ nâng lên tầm cao mới,

sánh ngang với Diệp Tinh, Lí Thanh Du và Hoa Lộng Ảnh.

Liêu Như Thành khẽ gật đầu, cậu ta thích nhất bộ dạng quật cường mạnh mẽ này của Kỷ Nhược Yên, Kỷ Nhược Yên ngay lúc này, khắp người tỏa ra một sức hút khó diễn tả bằng lời.

“Phải rồi!” Kỷ Nhược Yên đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Anh Liêu, một tuần trước khi hội võ Xuyên Kiềm diễn ra, đã bắt đầu xuất hiện đệ tử của các môn phái tại Xuyên Kiềm bị người ta giết chết, cho đến hôm nay số người chết đã không dưới 20 người, và đến giờ cũng chưa tìm ra hung thủ là ai, chỉ biết đối phương là một cao thủ dùng kiếm, hơn nữa là một nam thanh niên áo đen chưa đến 25 tuổi, anh nghĩ sao về chuyện này?”

Liêu Như Thành nghe thấy, sắc mặt sa sầm lại, chuyện này coi như một chuyện lớn trong giới võ thuật hai tỉnh Xuyên Kiềm, đến nay đã có hơn 20 cao thủ thiên tài của các môn phái lớn bị mất tích, đệ tử thiên tài của HỢp Nhất Môn có tu vi mạnh nhất đã đạt đến cuối cấp tông tượng võ thuật, nhưng vẫn bị giết hại dã man, đã gây chấn động giới võ thuật tỉnh Xuyên, đến cả Tam Tuyệt Môn của bọn họ cũng vô cùng coi trọng chuyện này.

“Đến giờ anh cũng chưa có bất kỳ manh mối nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định, đối phương ít nhất cũng là một vị đã đạt đến cuối cấp tông tượng trong võ thuật, thậm chí là cao thủ đỉnh cao tông tượng, nếu không tuyệt đối không thể giết được Khưu Đạo Hiên của HỢp Nhất Môn.

“Bây giờ cho dù là dùng kiếm, người đàn ông trong độ tuổi chưa đến 30 lại tung hành giới võ thuật Hoa Hạ, người có được thực lực như vậy cũng chỉ có Vương Vũ Dương, đệ tử xuất sắc của Kiếm Kình Giáo thôi, nhưng những cao thủ thiên tài bị giết kia đều là chết bởi một nhát chí mạng đâm xuyên tim, không giống với đặc điểm kỹ năng dùng kiếm của Kiếm Kình Giáo, rõ ràng cũng không phải Vương Vũ Dương làm, anh thực sự không nghĩ ra được rốt cuộc hung thủ là ai, và mục đích là gì!”

Liêu Như Thành tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng cậu ta thực sự cũng có chút tư cách ngạo mạn, phân tích vô cùng rõ ràng hợp lý.

Kỷ Nhược Yên trầm tư, cũng không tìm ra đáp án.

Hai người lúc này vừa đi đến ven hồ ở Lư Thành, và đúng lúc này tim Kỷ Nhược Yên đập thịch một cái, chân cũng dừng bước lại. Liêu Như Thành cũng nhanh chóng nhận ra, cùng Kỷ Nhược Yên nhìn chằm chằm về phía trước.

Trong lùm cây tối tăm phía trước, một bóng đen đang bước ra, cuối cùng cũng đứng hẳn dưới ánh trăng.

Người thanh niên mặc đồ đen kia trông khoảng 25, 26 tuổi, phía sau lưng có đeo một thanh kiếm dài hơi cong.

“Không hổ danh là người của Tam Tuyệt Môn, nghe nói giới võ thuật Hoa Hạ, Tam Tuyệt Môn đứng vị trí top 10 trong các môn phái, hôm nay tôi lại muốn mở mang tầm mắt, hai vị thiên tài mạnh nhất của Tam Tuyệt Môn rốt cuộc có gì khác với những tên ngu ngốc đã bị tôi giết hay không!"

Người thanh niên vừa nói dứt, tuy nói tiếng hoa nhưng phát âm khó hiểu, giọng nói rất lạ, trong lúc anh ta nói đã rút ra thanh kiếm dài đeo sau lưng, ngay lập tức, Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành mới nhìn rõ, đó không hề là một thanh kiếm dài, mà đó là một thanh đao Katana Đảo Quốc.

“Người Đảo Quốc?” Kỷ Nhược Yên nheo mắt, đã bắt đầu cảnh giác.

“Anh rốt cuộc là ai, vì sao lại đến Hoa Hạ chúng tôi giết hại các võ giả Hoa Hạ?”

Liêu Như Thành quát lên, cậu ta có thể khẳng định chắc chắn rằng người đàn ông Đảo Quốc mặc áo đen đứng trước mặt đây chính là kẻ

cầm đầu vụ giết hơn 20 thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.

“Tôi là ai thì các người không đủ tư cách để hỏi, lần này tôi đến chẳng qua là thăm dò, thay thầy giáo xem xem 20 năm qua thiên tài giới võ thuật Hoa Hạ rốt cuộc trưởng thành đến trình độ nào!”

“Chờ sau khi tôi quay về Đảo Quốc, thầy giáo sẽ đích thân đến Hoa Hạ, lúc đó sẽ để cho các võ giả Hoa Hạ một lần nữa lĩnh giáo sức mạnh của võ giả Đảo Quốc chúng tôi! Bây giờ tôi phải giết các người để chứng minh kiếm đạo của tôi!”

Người đàn ông Đảo Quốc vừa nói dứt, chỉ thấy ánh sáng lạnh lóe lên, hắn đã vượt qua khoảng cách hơn 30 mét và đến ngay trước mặt Liêu Như Thành và Kỷ Nhược Yên, một nhát đao chém xuống.

Nhát đao này của hắn đến với tốc độ cực nhanh, mạnh như vũ bão, trong không gian vọng đến một âm thanh nứt toác.

Sắc mặt của Kỷ Nhược Yên và Liêu Như Thành đều thay đổi rõ rệt, lùi về phía sau để tránh nhát đao này. Hai người lùi vài mét, và ba cái cây to bằng miệng bát phía trước mặt đã bị chặt đứt lìa.

“Nhát đao thật đáng sợ!”

Hai người cảm thấy kinh hoàng, một nhát đao có thể chém đứt lừa cả ba cây lớn, cho dù bọn họ có dốc hết sức, cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được, nhưng người đàn ông Đảo Quốc này lại chỉ cần tung ra một nhát đã chém một cách đơn giản, quá thể lợi hại.

“Hừ!”

Nhưng lúc này không phải lúc để bọn họ phân tán tư tưởng, hai người biết bọn họ đã gặp phải kẻ địch hung dữ nguy hiểm nhất trong những kẻ địch họ từng gặp.

Đầu óc Kỷ Nhược Yên linh hoạt, hai bàn tay xếp lên nhau, nội lực đã hội tụ giữa hai bàn tay. Cô ta là một trong chín thiên tài đỉnh cao của Hoa Hạ, sao có thể sợ một võ giả trẻ tuổi đến từ Đảo Quốc chứ?

“Soạt!”.

Cô ta dậm chân một cái, nhảy vọt lên bay thẳng về phía trước, dáng người thanh mảnh thướt tha, trông vô cùng lôi cuốn, khoảnh khắc này đã tránh được hai nhát đao của người đàn ông Đảo Quốc, sau đó tay đẩy ra, đánh vào ngực người đàn ông Đảo Quốc.

Cô ta bây giờ là đỉnh cao tông tượng trong võ thuật, còn chưa đến bậc chí tôn võ thuật, không thể dùng nội lực xuất ngoại, nhưng chưởng hội tụ nội lực của cô ta, nếu tấn công vào một vật thể, thì có thể làm bẹp cả đầu xe ô tô con, chưởng này nếu đánh trúng người đàn ông Đảo Quốc, cô ta tin rằng hắn sẽ bị thương nặng.

Liêu Như Thành cũng không hề kém cạnh, khi Kỷ Nhược Yên ra tay, cậu ta cũng mượn sự khuất lấp của lùm cây, vòng ra phía sau đó, một chưởng đánh về phía lưng gần tim của người đàn ông Đảo Quốc.

Hai người một người phía trước một người phía sau, cùng nhau tấn công, lần tấn công này bọn họ đều quyết chí bắt được tên hung thủ giết người đến từ Đảo Quốc này, cho giới võ thuật của hai tỉnh Xuyên Kiềm một câu trả lời xác đáng.

“Hừ!”

Bọn họ vốn tưởng lần hợp sức tấn công này sắp thành công, người đàn ông Đảo Quốc lại đột nhiên hừ lên một tiếng lạnh lùng. Chỉ thấy tay trái hắn hơi nâng lên, đón lấy bàn tay của Kỷ Nhược Yên, sau đó tay phải cầm đao hơi dang ra, đao Katana chuyển hướng đâm ngược về phía sau.

“Bụp!”

Bàn tay của Kỷ Nhược Yên và tay hắn va vào nhau phát ra một tiếng bụp mạnh, cơ thể Kỷ Nhược Yên run một cái rồi lùi mạnh về phía sau, lùi khoảng hơn 10 bước mới dừng lại được, khóe miệng cô ta đã có một dòng máu chảy ra.

Chưởng đối đầu này thế mà lại khiến cô ta bị thương đến mức ộc máu, khoảnh khắc vừa rồi cô ta chỉ cảm thấy một lực cực khủng trên cánh tay đối phương truyền tới, nội lực hùng hậu, mạnh hơn cô ta rất nhiều, chỉ một chưởng thôi, cô ta lập tức đã bị chấn thương nội tạng.

Còn Liêu Như Thành lại bị người đàn ông Đảo Quốc đâm một nhát kiếm về phía sau và trúng bụng dưới của cậu ta, nếu không phải trong lúc cấp bách cậu ta dịch chuyển vị trí, thì nhát đao vừa rồi không còn là bụng dưới nữa, mà là trúng tim. Nhưng cho dù là vậy, cậu ta cũng coi như đã bị thương nặng.

“Bụp!”

Người đàn ông Đảo Quốc đá sang ngang một phát, đá cho Liêu Như Thành bay xa vài mét, rồi ngã xuống bên cạnh Kỷ Nhược Yên, hai cao thủ thiên tài mạnh nhất của Tam Tuyệt Môn thế mà lại không chịu nổi ba chiêu đã gục ngã.

“Anh là chí tôn võ thuật?”

Kỷ Nhược Yên đỡ lấy Liêu Như Thành, trong lòng nặng trĩu, một chưởng đối kháng vừa rồi cô ta đã bị đối phương đánh cho ộc máu bay ra xa, người có thể dùng một chưởng đánh chấn thương một người ở đỉnh cao tông tượng như cô ta, ngoài chí tôn võ thuật ra cô ta không nghĩ ra võ giả cấp nào lại có được bản lĩnh như vậy.

Cô ta cũng không thể ngờ một vị chí tôn võ thuật đến từ Đảo Quốc lại ra tay với các thiên tài võ thuật ở hai tỉnh Xuyên Kiềm.

“Chí tôn võ thuật ư? Tôi vẫn chưa phải đâu!”

Người đàn ông Đảo Quốc một tay cầm đao, lắc đầu nói.

“Tôi còn khoảng cách khá xa mới đạt đến chí tôn võ thuật, nhưng đối phó với những thiên tài võ thuật cỏn con của Hoa Hạ thì dư sức, vì bây giờ tôi đã là chí tôn bán bộ rồi!”

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.