Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thư khiêu chiến

Phiên bản Dịch · 2045 chữ

Trong lúc cậu suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, Đỗ Giai Giai biết điều quay người rời đi, cậu lập tức nhận cuộc gọi.

Người gọi đến là Ngô Quảng Phú, Diệp Thiên nghe vài câu đã lộ ra biểu cảm đầy hứng thú.

“Ồ, thế sao? Anh chụp nội dung cho tôi xem xem!”

Sau khi cúp điện thoại, chẳng mấy chốc Ngô Quảng Phú đã gửi một bức ảnh đến.

Xem nội dung trên bức ảnh, Diệp Thiên nhếch khóe môi.

“Cuối cùng cũng đến rồi!”

Trùng hợp lúc đó, Bành Lượng vừa trở về từ sân vận động, nhìn thấy Diệp Thiên đang cầm một bức ảnh trên điện thoại thần người ra, cậu ta tò mò hỏi: “Diệp Thiên, cậu xem cái gì mà say mê thế?”

Diệp Thiên nghe hỏi thì tắt điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi và háo hức.

“Đây là thư khiêu chiến!”

“Cậu Thiên!”

Trên tầng cao nhất cao ốc của Tập đoàn Thiên Phong, Diệp Thiên đang ngồi trên sofa thong thả thưởng thức trà ngon, còn Ngô Quảng Phú ngồi bên cạnh lại như kiến bò trong chảo, đứng ngồi không yên.

Trên chiếc bàn trà phía trước có một bì thư màu đen và đỏ, trên bì thư có viết năm chữ bằng bút lông “Gửi đến Diệp Lăng Thiên”, và nội dung bức thư thì Diệp Thiên và Ngô Quảng Phú đều đã xem qua.

“Cậu định làm thế nào?” Ngô Quảng Phú nhíu mày, chờ quyết định của Diệp Thiên.

“Làm thế nào?” Diệp Thiên lại uống một ngụm trà nữa, rồi mới chậm rãi trả lời.

“Người ta đã gửi thư khiêu chiến với tôi rồi, lẽ nào tôi còn có thể không ứng chiến sao?”

Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, càng cau mày hơn, vô cùng lo lắng.

“Cậu Thiên, hay là cậu suy nghĩ thêm về chuyện này đi? Đó là Đường Môn đấy!”

Ngô Quảng Phú tuy không phải người trong giới võ thuật, nhưng đối với võ cổ truyền thì anh ta cũng có chút hiểu biết, và Đường Môn ở tỉnh Xuyên này vốn là bá chủ trong nhiều đời rồi, bên trong đều là những cao thủ võ cổ truyền, có thể nói vô cùng nhiều kẻ mạnh.

Một Đường Tu Văn thôi đã đủ để có thể hàng phục các anh hùng Xuyên Bắc, còn bây giờ người đứng thứ hai của Đường Môn là Đường Đôn Nho lại đích thân gửi thư khiêu chiến, vậy đối phương chắc chắn đã nắm chắc phần thắng nên khí thê rất mạnh mẽ.

Tuy anh ta không rõ rốt cuộc Đường Đôn Nho mạnh đến mức nào, nhưng địa vị của Đường Đôn Nho ở Đường Môn rõ ràng cao hơn Đường Tu Văn, điều này cho thấy Đường Đôn Nho còn khủng khiếp hơn cả Đường Tu Văn nhiều.

Ngô Quảng Phú biết Diệp Thiên đủ mạnh, nhưng thật sự so với Đường Môn thì anh ta thực sự khó mà đánh giá cao Diệp Thiên, dù sao Đường Môn không phải là một ai đó, mà là một gia tộc lớn mạnh bám rễ sâu hàng trăm năm ở tỉnh Xuyên này.

“Anh đang lo tôi sẽ thua à?” Diệp Thiên thấy vậy, mỉm cười nhẹ.

“Nếu đến Đường Môn mà tôi cũng không giải quyết được thì sau này làm sao có thể chinh phục thiên hạ đây? Anh không phải lo, một Đường Môn cỏn con này tôi không coi trọng đâu!”

Diệp Thiên đứng dậy, vươn vai một cái.

“Chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, ba

ngày sau tôi sẽ đến Lư Sơn một chuyến.

Ngô Quảng Phú thấy Diệp Thiên đã quyết định như vậy nên không nói gì nữa, chỉ gật đầu lia lịa.

Ba ngày sau, trên đường cao tốc ở Xuyên Nam, một chiếc xe BMW series 5 màu xanh nước biển phóng qua, Diệp Thiên ngồi ở ghế lái, một tay chống cằm, một tay xoay vô lăng một cách tẻ nhạt, lái về phía Lư Sơn ở Xuyên Nam.

Hai tiếng sau, cuối cũng cậu cũng tới đỉnh ngoài của Lư Sơn.

Lư Thành Xuyên Nam có tổng cộng chín đỉnh núi, chia thành năm đỉnh ngoài lớn, ba đỉnh trong lớn, một đỉnh chính, còn dinh thự của Đường Môn tọa lạc trên đỉnh chính.

Diệp Thiên đỗ xe ở bãi đất trống, từ từ đi lên núi, cả quãng đường có không dưới mười người cùng đi lên núi với cậu, như thể đều đi vế đỉnh chính vậy.

Những người này đều là võ giả nội gia, theo như cảm nhận của Diệp Thiên, người có tu vi kém nhất cũng ít nhất ở đỉnh cao võ giả.

Cậu cảm thấy hơi lạ, sao lại có nhiều võ giả đến Lư Sơn như vậy.

“Đúng là thú vị thật, Đường Môn ẩn thê 5 năm không lộ diện, lần này xuất hiện lại là người đứng thứ hai Đường Môn là Đường Đôn Nho đích thân ra tay, xem ra hôm nay có kịch hay rồi!”

“Đương nhiên rồi, Đường Đôn Nho 5 năm trước đã là đỉnh cao tông tượng, bây giờ cho dù chưa đạt đến chí tôn võ thuật, những nhất định cũng sắp đạt được, trận đấu lần này chỉ mong có thể tái hiện được tuyệt kỹ của Đường Môn, như vậy mới không uổng công chúng ta vạn dặm xa xôi để đến đây xem!”

Hai võ sư đi ngang qua Diệp Thiên, cùng nhau bàn luận.

“Đường Đôn Nho đích thân ra tay, điều này là rất hiếm thấy, mà tôi cũng rất tò mò, người tên là Diệp Lăng Thiên kia, trước đây tôi chưa từng nghe thấy danh tiếng hắn, sao hắn lại đắc tội với cả Đường Môn nhỉ?”

“Haiz, kệ hắn chứ, chắc là võ giả cỏn con nào đó có chút thực lực mới nổi của một vùng thôi, cho dù hắn có lai lịch thế nào, nhưng lần này đắc tội với Đường Môn, còn khiến cho Đường Đôn Nho đích thân ra tay, sau trận đấu ở Lư Sơn lần này, chắc sẽ chẳng bao giờ còn nghe thấy cái tên Diệp Lăng Thiên nữa đâu!”

Những võ giả nội gia đi ngang qua ai cũng đều bàn luận, Diệp Thiên hơi nhíu mày, có hơi cảm thấy kỳ lạ, những người này thế mà lại biết thông tin cậu và Đường Đôn Nho đấu với nhau ở võ đài Lư Sơn.

Trầm tư một lúc sau, Diệp Thiên cuối cũng cũng hiểu ra.

Những võ giả nội gia này chắc chắn đều là do Đường Môn cố tình đưa thông tin ra ngoài để dụ bọn họ đến, hành động đó của Đường Môn chính là muốn nhân trận đấu ở Lư Sơn này, đánh bại cậu trước mặt những người luyện võ cổ truyền ở tỉnh Xuyên, vừa có tác dụng dằn mặt, lại vừa chỉ dùng một trận đấu đã có thể trấn áp tất cả, ổn định địa vị bá chủ của Đường Môn tại Xuyên Thục.

“Đúng là tính kế rất hay!” Diệp Thiên nhếch miệng cười, mang theo chút vẻ coi thường.

Những võ giả đến xem trận đấu gần như đều cho rằng cậu chắc chắn sẽ thất bại, nhưng bọn họ đâu thể biết được thực lực thật sự của Diệp Lăng Thiên cậu chứ?

Đi đến lưng chừng núi, Diệp Thiên đột nhiên dừng bước, quay sang khu rừng phía bên tay trái, một âm thanh vang từ trong đó ra.

“Bụp!”

Phía đó hơi rung động nhẹ, tiếng lá rơi xào xạc, như thể có người đang đánh nhau ở đó.

Cậu đi về phía trước, đi được hơn 10 bước, cuối cùng nhìn thấy một ông lão mặc áo màu xanh lam.

Ông lão khoảng 60 tuổi, nhưng hình thái lại không già lắm, ngược lại bước đi nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn, năm ngón tay cong lên thành hình móng vuốt chim Ưng.

Cách chỗ ông ta không xa có một cô thiếu nữ khoảng 15,16 tuổi, mặc chiếc váy màu xanh ngọc bích, dáng người nhỏ nhắn, trông rất xinh xắn.

Phía trước mặt hai người đó là một con Gấu đen có hình thù kỳ lạ, cơ thể sừng sững trông như một ngon núi nhỏ, khi con Gấu phất tay, một chiếc cây nhỏ lập tức gãy xuống.

Nhưng cho dù Gấu đen có tấn công như thế nào, cắm ngoặm hay tát đánh, ông lão vẫn nhanh như gió, luôn tránh được nó một cách dễ dàng, hai bên đánh nhau, trên cơ thể con Gấu đen đã có những vết xước chảy máu.

Diệp Thiên chỉ nhìn qua một cái, đang định đi tiếp về phía trước, cô gái mặc áo xanh đột nhiên dang tay ngăn cậu lại.

“Tên kia, anh làm cái gì thế, không thấy ông nội tôi đang đánh Gấu à? Giờ anh lao đến chẳng nhẽ không muốn sống nữa sao?”

Cô thiếu nữ trầm giọng nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ ta đây, nghe là biết chắc chắn là con gái của một gia tộc lớn hay được nuông chiều.

“Tên kia?” Diệp Thiên nghe thấy liền hơi buồn cười, cô bé này cũng ít tuổi, nhưng khẩu khí già dặn, như thể người lớn vậy, còn gọi cậu là “tên kia”.

Cậu không hề trả lời, định đi ngang qua cô thiếu nữ, cô thiếu nữ lại không buông tha, kéo luôn tay áo cậu với vẻ mặt bực bội.

“Đã bảo anh đừng có qua đó, anh không hiểu à?”

Cô ta gần như chưa nhìn thẳng Diệp Thiên lấy một cái, trên núi Lư Sơn này bây giờ có đến 90% là các võ giả nội gia, Diệp Thiên chỉ là một người bình thường đến nội lực còn chưa tu luyện được, lại dám xông lên như thế, hơn nữa còn không có con mắt nhìn nhận, thấy ông nội cô ta đang giao đấu với quái thú còn không biết đường tránh đi, đúng là ngu xi đến tột độ.

Ánh mắt Diệp Thiên lướt đến, trong mắt đã xuất hiện sự lạnh lùng, cậu đang định lên tiếng, ông lão đột nhiên hự lên, cơ thể nhanh như gió, một bước nhảy sang phía bên trái của con Gấu đen, móng tay cắm chặt xuống, bóp chặt đầu của con Gấu đen.

“Bụp!”

Một âm thanh vang lên, năm ngón tay ông ta dồn sức, sau đó bàn tay hình vuốt Ưng thu lại, hộp sọ cứng chắc của con Gấu đen bị nứt toác ra như quả trứng gà bị vỡ, phát ra tiếng “răng rắc” giòn tan, cả cơ thể khổng lồ ngã bịch xuống đất.

“Hay, hay lắm!” Cô thiếu nữ thấy vậy liền nhảy lên hoan hô vui mừng.

“Ông nội, Đại Lực Ưng Trảo của ông đã mạnh đến mức bóp méo bi sắt, đánh người cũng phải thịt nát xương tan rồi, khi nào có thể dạy tuyệt kỹ này cho cháu đây?”

Ông lão hất đầu con Gấu đen sang một bên nhẹ nhàng như ném túi rác vậy, sau đó quay sang cười nói với cô thiếu nữ: “Huyên Huyên, Đại Lực ưng Trảo này của ông không dễ luyện đâu, ngày trước anh trai cháu luyện môn này vất vả như thế nào chẳng nhẽ cháu quên rồi sao?”

Cô thiếu nữ tên “Huyên Huyên” nghe thấy vậy liền hít vào một hơi, cứ thế lắc đầu, Đại Lực Ưng Trảo tuy lợi hại, nhưng nghĩ đến những nỗi khổ sở mà anh trai phải chịu, cô ta liền cảm thấy hoảng sợ.

Diệp Thiên đưa mắt nhìn hai ông cháu một cái, thấy không có gì xem nữa, cậu liền quay người định đi, ai ngờ cô thiếu nữ lại đột nhiên nhảy lên một bước, đứng chặn ngay trước mặt cậu.

“Tên kia, chờ đã! Anh cũng đến xem trận đấu của tiền bối Đường Đôn Nho và Diệp Lăng Thiên sao?”

Đôi mắt to long lanh của cô thiếu nữ tên “Huyên Huyên” nhìn thẳng vào Diệp Thiên.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.