Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ tôn thiếu niên - Diệp Lăng Thiên

Phiên bản Dịch · 2119 chữ

Diệp Thiên lạnh lùng gật đầu, sau đó quay người sang phía những người còn lại của Đường Môn.

“Còn có ai muốn ra tay với tôi không?”

Những cao thủ của Đường Môn này nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên nhìn đến, ai nấy đều lùi về phía sau, không ai dám hé răng nửa lời.

Đùa à, đến Đường Đôn Nho còn bị chết bởi một chưởng của Diệp Thiên, bọn họ mà lên có khác nào tự tìm đến cái chết? Bọn họ lùi lại, chứng tỏ cả Đường Môn đã bị Diệp Thiên đạp dưới chân.

Diệp Thiên nhìn một lượt những người của Đường Môn, sau đó quay người đi ra phía ngoài của võ đài Lư Sơn, khi đi qua Ngô Duyệt Huyên, cậu không có bất kỳ ý định dừng lại, thậm chí đến nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, khiến trong lòng Ngô Duyệt Huyên vô cùng buồn bã.

Ở phía ngoài võ đài Lư Sơn, các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hoan hô rầm rộ, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, trước đó bọn họ đã bị khí thế của Diệp Thiên trấn áp, còn lần này, bọn họ thực sự bái phục bởi sức mạnh cuồn cuộn ngất trời của Diệp Thiên.

Diệp Thiên là một thống lĩnh mà bọn họ chưa bao giờ gặp, cho dù là khí phách, sự can đảm, sức mạnh đều là bậc anh hùng trong các anh hùng, người như vậy mới có thể có nguồn lực thống lĩnh Xuyên Bắc, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện dốc sức.

Trái ngược với các ông lớn ở Xuyên Bắc đang hân hoan vui mừng, người đứng đầu thế giới ngầm Xuyên Nam là Lâm Thiên Nam lại sợ đến mức tái mặt tái mày, khoảnh khắc Đường Đôn Nho bị Diệp Thiên giết chết, hắn đã âm thầm bỏ chạy.

Hắn vừa mới thoát khỏi đám đông, thì có một bóng người đột nhiên xuất hiện chặn ngay trước mặt hắn.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức hồn vía lên mây, người đang đứng trước mặt hắn lúc này chính là Diệp Thiên.

“Lâm Thiên Nam, còn nhớ những lời mà tôi đã nói với anh ở Lư Thành chứ?”

Hai chân Lâm Thiên Nam mềm nhũn, sợ đến mức quỳ sụp xuống.

“Diệp tiên sinh, Lâm Thiên Nam biết tội rồi, từ nay về sau Lâm Thiên Nam nguyện đi theo Diệp tiên sinh, cho dù là Xuyên Nam hay Xuyên Bắc, đều thuộc về Diệp tiên sinh!”

Hắn đã hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, đến ông hai của Đường Môn là một người mạnh như vậy cũng phải chết dưới tay Diệp Thiên, hắn chẳng qua chỉ là người đứng đầu thế giới ngầm, nói thẳng ra cũng chỉ là một người bình thường, làm sao để đối đầu với Diệp Thiên đây?

Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên nhìn lướt qua Lâm Thiên Nam, khắp người Lâm Thiên Nam cứng đơ như khối băng, chỉ cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây trôi đi khốn khổ như bị róc xương lóc thịt vậy.

Đúng lúc hắn cảm thấy mọi thứ như sụp đổ, thì Diệp Thiên lên tiếng: “Nhớ kỹ, tính mạng của anh từ nay về sau đã không còn thuộc về bản thân anh nữa!”

Lâm Thiên Nam như được xá tội, dập đầu ba cái liên tiếp trước mặt Diệp Thiên.

“Cảm ơn Diệp tiên sinh tha mạng, từ nay về sau Lâm Thiên Nam tôi sẽ chỉ trung thành với Diệp tiên sinh, quyết không hai lòng!”

Ngô Quảng Phú đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc dâng trào, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên.

Tỉnh Xuyên trước đây chia thành Xuyên Nam và Xuyên Bắc, ngay lúc này đều đã thuộc về Diệp Thiên. Từ nay về sau, toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên chỉ có một chủ, đó chính là Diệp Thiên.

Trận đấu võ đài Lư Sơn khép lại với kết quả Diệp Thiên hoàn toàn trấn áp Đường Đôn Nho, giới võ thuật tỉnh Xuyên lại có thêm một cao thủ thần thoại nữa, đó chính là Diệp Lăng Thiên.

Võ tôn thiếu niên – Diệp Lăng Thiên!

Cái tên Diệp Lăng Thiên không chỉ ở tỉnh Xuyên, mà còn bắt đầu được đồn rộng ra ngoài tỉnh, truyền đến giới võ thuật của Hoa Hạ. Từ đó, giới võ thuật của Hoa Hạ lại thêm một võ công chí tôn mà ai cũng biết đến.

Ở Xuyên Nam, trong căn biệt thự trên nước của Lâm Thiên Nam, Diệp Thiên đang ngồi tựa vào sofa, khẽ nhâm nhi trà Long Tỉnh, ở bên cạnh có rất nhiều cô giúp việc trẻ đẹp chốc chốc lại liếc nhìn anh, má hơi ửng hồng, tim đập loạn nhịp.

Bọn họ làm việc trong nhà Lâm Thiên Nam lâu như vậy rồi, nào đã từng nhìn thấy Lâm Thiên Nam hết mực kính cẩn, nơm nớp lo sợ như một con cún khi đứng trước mặt một người trẻ tuổi?

Không chỉ như vậy, ngoài Lâm Thiên Nam ra, rất nhiều các ông trùm của Xuyên Nam cũng có mặt, cả những ông trùm thành phố lớn như Ngô Quảng Phú, Từ Uyên Đình của Xuyên Bắc cũng lần lượt tụ họp, mười mấy con người đứng trong phòng khách của biệt thự, giống như các đại thần thời xưa đang thượng triều vậy, thật là hoành tráng.

Mà cả phòng người duy nhất ngồi chỉ có cậu thiếu niên Diệp Thiên vô cùng anh tuấn.

“Diệp tiên sinh, những người đứng đầu Xuyên Nam chúng tôi đã đến cả rồi, mời cậu căn dặn!”

Lâm Thiên Nam khẽ cúi đầu, đằng sau, các ông trùm ở Xuyên Nam đã từng nghe lệnh của hắn cũng cúi đầu theo, chờ Diệp Thiên đưa ra chỉ đạo, lời của Diệp Thiên chính là lời vàng ý ngọc, không ai dám không phục tùng.

“Được, nếu đã đến cả rồi, thì hãy nghe cho rõ đây! Lần này gọi các anh đến đây, là muốn bàn với các anh một vụ làm ăn lợi nhuận cao mà các anh không thể nào tưởng tượng nổi!”

Diệp Thiên nói xong, liền giơ một ngón tay lên trước đám đông.

“Chỉ cần các vị ở Xuyên Nam Xuyên Bắc bằng lòng hợp tác, tôi có thể bảo đảm, mỗi năm lãi ròng các anh thu được có thể đạt tới con số này, hơn nữa là tính toán cẩn thận đấy!”

Mọi người kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.

Từ Uyên Đình hỏi đầu tiên: “Diệp tiên sinh, ý cậu là, có thể giúp chúng tôi mỗi năm kiếm một triệu?”

Những tên trùm khác mặc dù không lên tiếng, nhưng trong lòng cũng có chung một câu hỏi.

Bọn họ có ai không phải là con nhà giàu có, lãi một tháng đã đến vài triệu, lợi nhuận một năm một triệu này đối với bọn họ chẳng có chút sức hấp dẫn nào.

“Không phải một triệu, mà là một tỷ!” Diệp Thiên lắc đầu, bình thản đáp.

“Cái gì?”

Trong chớp mắt, bất luận là các ông trùm Xuyên Nam hay Xuyên Bắc đều lần lượt biến sắc, ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ 0, đến cả Ngô Quảng Phú thân cận với Diệp Thiên nhất cũng kinh ngạc.

Anh ta biết Diệp Thiên định muốn có một động thái lớn, xây dựng một đế quốc thương mại vươn ra thế giới, nhưng anh ta không ngờ rằng Diệp Thiên lại tự tin đến mức này, còn bảo đảm mỗi người ngồi đây mỗi năm kiếm được một tỷ.

Nếu như không phải Diệp Thiên trước nay luôn nói là làm, thì anh ta còn tưởng Diệp Thiên bị điên rồi.

“Diệp tiên sinh, cậu… muốn nói hợp tác gì vậy, sao lãi cao thế?” Lâm Thiên Nam toát mồ hôi, giọng run run.

Những người ngồi đó tuy là không thiếu tiền, nhưng tính tổng thu nhập của bọn họ cộng lại, một năm cũng chỉ được trên dưới một, hai trăm triệu, thế mà Diệp Thiên lại nói có thể một năm kiếm một tỷ, còn là lãi ròng, chuyện này là sao chứ? E rằng chỉ có top 10 cường quốc trên thế giới mới có vốn và bản lĩnh này?

“Các anh thấy lời tôi nói là hão huyền à?” Diệp Thiên lãnh đạm đảo mắt nhìn một lượt.

“Diệp Lăng Thiên tôi đã nói là làm, nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hứa với các anh thì nhất định sẽ để các anh đạt được!”

Cậu nói tiếp, trong lời nói của cậu còn có vài phần đanh thép: “Đương nhiên, tôi sẽ không ép buộc ai, bằng lòng hợp tác thì ở lại, không thì lập tức rời khỏi đây!”

Nói xong, cậu nhắm mắt lại, cứ thế tựa vào sofa chờ mọi người ra quyết định.

Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng, không khí như vậy kéo dài mười mấy phút, cuối cùng cũng có người lên tiếng.

“Tất cả xin nghe theo sự chỉ đạo của Diệp tiên sinh!”

Người lên tiếng là Lâm Thiên Nam, mặc dù hắn là bị Diệp Thiên dùng võ lực để khuất phục, nhưng con số lãi ròng một tỷ mà Diệp Thiên vừa nói đến quả thực là rất hấp dẫn.

Hắn là ông trùm của Xuyên Nam, đã bày tỏ thái độ, các tên trùm kia của Xuyên Nam đương nhiên cũng lần lượt đồng ý.

"Sự hợp tác của Diệp tiên sinh, tôi bằng lòng nhận!"

"Đúng thế, tôi cũng đồng ý, phối hợp vô điều kiện, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Diệp tiên sinh!"

Trong phút chốc, cả phòng khách như đồng thanh.

Những người ở Xuyên Bắc vốn là trợ thủ làm việc cho Diệp Thiên, đương nhiên cũng có phản ứng tích cực, Xuyên Nam và Xuyên Bắc chính thức hợp tác với nhau.

Xong việc ở Lư Sơn, Diệp Thiên ở Xuyên Nam hai ngày rồi mới trở về Lư Thành.

“Anh Diệp Thiên, hai ngày nay anh chạy đi đâu thế?” Vừa đến trường, Cố Giai Lệ đã “oán trách” Diệp Thiên một trận.

“Tối nay là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, một mình em lên sân khấu hát hơi căng thẳng, muốn anh lên sân khấu với em, anh đứng bên cạnh em, có được không?" Cố Giai Lệ ôm cánh tay của Diệp Thiên, khẽ năn nỉ nói.

“Tối nay là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”

Diệp Thiên nghe thế khẽ cau mày, sau đó lắc đầu, biểu cảm bỗng trở nên nghiêm túc.

“Giai Lệ, anh không lên sân khấu với em được! Em phải biết, ước mơ của em là trở thành ca sĩ, ngộ nhỡ ước mơ của em thành hiện thực, sau này lên sân khấu đều chỉ có một mình, anh không thể kè kè bên em từng giây từng phút được. Cho nên từ hôm nay trở đi, em phải học cách một mình đối mặt với ánh đèn sân khấu, em hiểu chưa?”

Nghe thấy lời nói bỗng nhiên nghiêm túc của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ bất ngờ, nhất thời rơi vào trầm tư.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau chấn chỉnh lại tâm lý, tối nay em là giỏi nhất!”

Diệp Thiên vỗ vai cô, đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, Cố Giai Lệ lúc này mới như tỉnh lại từ trong cơn mơ.

Lúc chập tối, ban tổ chức đoàn trường Tam Trung ở Lư Thành đã bắt đầu tổ chức sắp xếp các công việc cho buổi lễ, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh và Tiếu Văn Nguyệt cùng tìm chỗ trang điểm, còn Diệp Thiên một mình ngồi tựa vào hàng rào của sân thể dục, gọi điện cho Ngô Quảng Phú.

“Chuyện tôi dặn dò anh cách đây không lâu có thể làm rồi, tối nay là Lễ kỷ niệm 10 năm thành lập trường Tam Trung ở Lư Thành, sau khi buổi lễ kết thúc, lập tức bố trí người đến đây!”

Cúp điện thoại xong, Diệp Thiên quay đầu sang, nhìn bầu trời đã bắt đầu nhuộm tím, hai mắt khẽ nhắm lại.

“Cô Tiêu, sau buổi tối hôm nay, Giai Lệ sẽ đi trên con đường theo đuổi ước mơ của cô ấy, cô yên tâm, tương lai cô ấy nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình!”

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.