Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn gì không em?

Phiên bản Dịch · 2120 chữ

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt hơi dịch chuyển, lén nhìn sang phía Diệp Thiên đang mải ăn đồ ăn, trong lòng không khỏi dấy lên suy nghĩ.

Diệp Thiên cũng chưa đến 20 tuổi, mà theo như Từ Tôn nói, Diệp tiên sinh bí mật kia cũng chưa đến 20 tuổi, nếu Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh, vậy cô ta liệu có giữ vẻ cao ngạo thanh cao này khi đứng trước mặt Diệp Thiên nữa hay không? Hay là sẽ ngã vào lòng Diệp Thiên luôn?

“Được rồi chị Hà, những tin này đều là thông tin mới đây thôi, một thời gian nữa chị cũng sẽ biết hết, nên em không nói nữa!"

"Mọi người ăn đi nhé, tôi có chút việc phải làm, lát nữa gặp mọi người sau!”

Từ Tôn vẫy tay chào Lí Thu Hà, sau đó nhìn Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ một cái bằng ánh mắt thèm thuồng, rồi định rời đi.

Đúng lúc này, Diệp Thiên cũng đứng lên để lấy đồ ăn, cậu ta đúng lúc nhìn thấy rõ mặt của Diệp Thiên.

“Ơ?” Cậu ta dừng bước, hai mắt hơi nheo lại.

Cái tên ăn mặc xuềnh xoàng này sao trông giống Diệp tiên sinh giậm chân làm vỡ võ đài, giết người từ xa trong video thế nhỉ?

Từ Tôn dừng chân lại, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Diệp Thiên.

Anh cả của cậu ta từng đích thân đến Lư Sơn, chứng kiến trận đấu quyết định vận mệnh thế giới ngầm của tỉnh Xuyên, còn quay cả video.

Từ Tôn cũng từng xem video này, hơn nữa còn xem đi xem lại nhiều lần, nhưng vì địa điểm quay cách võ đài Lư Sơn quá xa nên không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn mấy đường nét đại khái.

Trong video, đường nét khuôn mặt của Diệp tiên sinh dùng một cú đấm giết chết Đường Đôn Nho, thực sự rất giống với Diệp Thiên.

Diệp Thiên thì không thèm nhìn cậu ta, cứ thế đi đến chỗ xa kia để lấy đồ ăn, Từ Tôn sững sờ một lúc mới hoàn hồn lại.

“Không thể nào, Diệp tiên sinh là nhân vật thuộc đẳng cấp rồng thần trên trời, sao có thể đi cùng với mấy người là con của những doanh nhân không mấy nổi bật này được?”

Từ Tôn lắc đầu, cậu ta cảm thấy ông trùm trấn áp cả một tỉnh, được Xuyên Nam Xuyên Bắc tôn vinh như Diệp tiên sinh bình thường bận trăm công nghìn việc, đâu có dễ gặp, sao có thể xuất hiện ở Thủy Thượng Nhân Gian chứ?

Nhưng để đảm bảo an toàn thì cậu ta vẫn hỏi Lí Thu Hà một câu: “Chị Hà, người kia là ai vậy?”

Vừa rồi tuy Lí Thu Hà có giới thiệu qua về Diệp Thiên, nhưng cậu ta gần như không để ý.

“Người kia à?” Lí Thu Hà nhìn sang phía Diệp Thiên một cái, lập tức nở nụ cười khẩy.

“Một kẻ nhà quê thôi, không có thân phận địa vị gì cả, cậu Từ hỏi cậu ta làm gì?”

Từ Tôn thấy vậy, trong lòng thở phào, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên mang theo vẻ khinh thường.

“Không có gì, chỉ là em hỏi đại một câu thôi!”

Cậu ta xua tay nói: “Em còn có việc phải làm nên em đi trước nhé, mọi người cần gì thì cứ nói với giám đốc, anh ấy sẽ sắp xếp hết!”

Nói xong, Từ Tôn rời khỏi nhà hàng, chỉ còn lại đám người ở Lư Thành.

Diệp Thiên vẫn lấy đồ ăn ở đằng xa, Lí Thu Hà đột nhiên quay đầu sang nhìn Cố Giai Lệ.

“Giai Lệ này, Tinh Tinh có nói với chị rồi, chị biết em và cậu Diệp Thiên kia là bạn chơi với nhau từ nhỏ! Nhưng có một điểm em cần phải biết, giữa người với người có khoảng cách rất lớn về đẳng cấp đấy!”

Nói đến đây, giọng nói của Lí Thu Hà trở nên nghiêm túc hơn: “Tuy em xuất thân bình thường, nhưng từ trong con người em đều toát lên vẻ cao quý, với học thức và thành tích của em, sau này chắc chắn có thể học lên thạc sỹ, tiến sỹ, trở thành một sinh viên của trường đại học nổi tiếng. Nhưng cái cậu Diệp Thiên kia, cho dù là tính cách, tài năng, thậm chí là mối quan hệ, có thể nói là vô cùng kém!”

Diệp Thiên vẫn ở phía đằng xa, Lí Thu Hà nói mà không cần để ý, cô ta nói tiếp: “Lần đầu tiên cậu ta gặp chị mà đến một tiếng chào ‘chị Hà’ cũng không có, đây chính là không lịch sự đó!”

“Trên đường chúng ta đến đây, mọi người đều nói chuyện rôm rả với nhau, nhưng chỉ có mình cậu ta là từ đầu đến cuối không nói câu nào, tách biệt với mọi người, đây chính là không hiểu về giao tiếp!”

“Cậu Từ ở đây nói chuyện với chúng ta, còn cậu ta lại phớt lờ, một mình ngồi ở đó cắm đầu vào ăn, cái tính cách thích làm theo ý mình này chắc chắn sau này không thể đạt tới đẳng cấp như chúng ta được!”

Lí Thu Hà không quan tâm phản ứng của Cố Giai Lệ, vẫn cứ thế nói với giọng sắc sảo: “Nếu là nhân vật lớn đứng đầu một tỉnh như Diệp tiên sinh, nếu có hành sự theo ý mình, không coi ai ra gì, thì cũng không có bất kỳ ai dám tỏ vẻ bất mãn! Nhưng một người mà chẳng có gì cả, chỉ biết làm việc theo ý mình, theo tính cách của mình, đó không phải là cá tính, mà là ngu xuẩn!”

Cố Giai Lệ ngây người ra, lông mày nhíu lại, muốn nói đỡ cho Diệp Thiên vài câu, nhưng lại không biết nói những gì, các đặc điểm mà Lí Thu Hà nói ra khiến cô không thể phản bác nổi.

Lí Thu Hà vỗ nhẹ vào vai Cố Giai Lệ, dặn dò tiếp: “Giai Lệ à, không phải chị Hà coi thường bạn chơi cùng em từ nhỏ, chỉ là thế giới này nó thực tế như vậy đấy, không phải người cùng đẳng cấp với nhau thì không hòa nhập được đâu!”

“Em và Diệp Thiên ngay từ bản chất đã có sự khác biệt, em cứ ép cậu ta gia nhập vào nhóm chúng ta, nhưng cậu ta cũng không thể nào biến thành người cùng đẳng cấp với chúng ta được!”

“Hơn nữa chị nghe nói em đã ký thành công hợp đồng với Công ty giải trí Thiên Phú, trở thành nghệ sỹ của công ty, sau này chắc chắn sẽ thành ngôi sao, trở thành minh tinh nổi tiếng, đến lúc đó khoảng cách giữa em và Diệp Thiên sẽ càng lớn hơn."

“Cậu ta ở bên cạnh em sẽ chỉ trở thành gánh nặng của em, trở thành trò cười của người khác, cho nên chị khuyên em một câu, sau này em nên giữ khoảng cách với Diệp Thiên, càng xa càng tốt, làm cho mối quan hệ từ từ nhạt đi, điều này cho dù là đối với em hay với cậu ta cũng đều là chuyện tốt!”

Lí Thu Hà nói xong đứng dậy, đi ngắm cảnh đẹp trong Thủy Thượng Nhân Gian, để lại Cố Giai Lệ ngồi đó ngẩn ngơ.

Tiếu Văn Nguyệt ở bên cạnh choàng tay qua vai Cố Giai Lệ, nhẹ nhàng an ủi, trong lòng lại cảm thấy những lời Lí Thu Hà nói rất đúng.

Cô ta cũng từng nói với Diệp Thiên như vậy, bây giờ những lời của Lí Thu Hà càng chứng tỏ suy nghĩ của cô ta là đúng.

Diệp Thiên tuy cũng có điểm đặc biệt, nhưng cô ta và Diệp Thiên dù sao cũng có khác biệt quá lớn về thân phận, không phải người cùng thế giới với nhau.

Sở Thần Quang cúi đầu cười khẩy, những lời nói kia của Lí Thu Hà chính là nhắm thẳng vào Diệp Thiên, hoàn toàn tách biệt Diệp Thiên ra khỏi nhóm bọn họ.

Một lúc sau Cố Giai Lệ mới trở về trạng thái bình thường, lúc này Diệp Thiên đã đặt đĩa thức ăn lên bàn của cô.

“Ăn gì không em?” Diệp Thiên mỉm cười hỏi.

Cố Giai Lệ nhìn thẳng vào Diệp Thiên, đột nhiên lắc đầu.

“Không cần đâu, em tự đi lấy là được!”

Cô lịch sự gật đầu với Diệp Thiên, sau đó đứng dậy đi về phía cửa.

Biểu cảm của Diệp Thiên không thay đổi gì, chỉ là lắc đầu rồi ngồi xuống ăn tiếp. Vừa rồi từng câu nói của Lí Thu Hà, tuy cậu đứng cách xa, nhưng làm sao có thể giấu được đôi tai của một vị chí tôn võ thuật như cậu? Chỉ là cậu không ngờ Cố Giai Lệ lại hình như bị Lí Thu Hà làm cho lay động, bắt đầu xa cách với cậu, cố tình giữ khoảng cách.

Nhưng cậu không quan tâm nhiều, Cố Giai Lệ là người mà Tiêu Hà quan tâm nhất trước khi mất, những gì cậu làm chỉ là muốn cả đời Cố Giai Lệ được vui vẻ, thậm chí thái độ của Cố Giai Lệ đối với cậu như thế nào, cậu cũng không quan tâm nhiều.

Hơn nữa sau khi du lịch về, Cố Giai Lệ sẽ bước chân vào con đường trở thành ngôi sao, còn cậu cũng phải rời xa Lư Thành, đi đến thung lũng hoa, để Cố Giai Lệ lạnh nhạt với cậu chút cũng là chuyện tốt, ít nhất để cô có thể quen với việc một mình đối mặt với tương lai.

Bên ngoài nhà hàng, trước một căn biệt thự trên nước, Lí Thu Hà đang thư thái dựa vào lan can, ngay cạnh đó, Từ Tôn tay cầm điếu thuốc, nhìn về phía cảnh đẹp đằng xa.

“Chị Hà, Tiếu Văn Nguyệt là con gái của chủ một công ty ở Lư Thành thật sao?”

Trong đầu Từ Tôn lúc này toàn là hình ảnh trang điểm chín chắn như đàn chị của Tiếu Văn Nguyệt, trong lòng cậu ta cảm thấy ngứa ngáy.

“Đúng thế, bố con bé là Tiếu Lâm, chủ tịch Tập đoàn Phi Ngư, sao thế, cậu Từ có hứng thú với con bé ấy à?”

Lí Thu Hà làm sao mà không hiểu được tâm tư của Từ Tôn, cô ta nhếch miệng cười rồi hỏi.

“Hừ, Tập đoàn Phi Ngư?”

Từ Tôn không trả lời, chỉ lạnh lùng hừ lên một tiếng, rõ ràng rất coi thường Tập đoàn Phi Ngư này.

Bố cậu ta đứng đầu thành phố Phán, gia thế hàng chục tỷ, nắm giữ nguồn lực vô cùng lớn, những doanh nghiệp có giá trị chỉ vài tỷ thì cậu ta căn bản không coi trọng.

Cho dù Tiếu Lâm là chủ tịch công ty, nhưng nếu gặp cậu ta cũng phải dè dặt, không có chút thể diện.

Cậu ta đã có ý đồ với Tiếu Văn Nguyệt lâu rồi, giờ thăm dò được thông tin Tiếu Văn Nguyệt chỉ là con gái của một chủ tịch tập đoàn kia, cậu ta càng không có gì phải lo lắng nữa.

“Chị Hà, tối nay hẹn cô ta đến quán bar uống rượu, mọi việc xong xuôi, em sẽ cho chị ba triệu tệ!”

Lí Thu Hà nghe thấy, mắt sáng lên, gật đầu luôn.

Những người như Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh, tuy gọi cô ta một tiếng chị Hà rất ngọt, cô ta dường như cũng coi bọn họ như em gái, nhưng thực tế cô ta căn bản không hề coi trọng một ai trong số ba người đó, thậm chí là Sở Thần Quang, cô ta cũng chỉ coi như một người có cũng được không có cũng xong.

Trong mắt cô ta, chỉ có quyền thế và lợi ích, ai có thể mang đến cho cô ta quyền thế và lợi ích, cô ta sẽ làm việc cho người đó.

Dùng Tiếu Văn Nguyệt để kết giao với con trai của nhân vật đứng đầu thành phố Phán như Từ Tôn, thì đúng là rất đáng.

“Yên tâm đi cậu Từ, tối nay chị sẽ hẹn con bé đến, đến lúc đó phải xem cậu ‘biểu diễn’ như thế nào rồi!”

Cô ta nhếch miệng lên, nở một nụ cười nham hiểm.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.