Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cát Khắc Tú Uyển

Phiên bản Dịch · 2062 chữ

Diệp Thiên khẽ quay đầu lại, mỉm cười với cô gái dân tộc Di có dung mạo xuất chúng kia.

“Cũng bình thường, không sớm lắm!”

Cô gái tên là Cát Khắc Tú Uyển, cậu vốn dĩ không quen, nhưng vì khu vườn có căn nhà gỗ này là của nhà Cát Khắc Tú Uyển, sau khi Ngô Quảng Phú cho người mua lại, Diệp Thiên liền sống ở đây, còn nhà Cát Khắc Tú Uyển ở khu vườn ngay cạnh, thỉnh thoảng tiếp xúc nên Diệp Thiên và cô ta cũng dần quen nhau.

Nghe giọng nói có vẻ như trả lời qua loa của Diệp Thiên, Cát Khắc Tú Uyển bĩu môi, cảm thấy hơi không vui.

Cô ta vốn là người đẹp đứng top đầu trong thôn của người dân tộc Di, ai ai cũng biết đến, gần như bất kỳ nam thanh niên nào ở ba thôn trong thung lũng hoa đều muốn lấy cô ta làm vợ, người đến cầu hôn không đếm xuể, bậc cửa trước nhà đều gần như bị dẫm nát hết.

Nhưng cô ta không thích ai cả, lại vô cùng có hứng thú với người từ bên ngoài đến như Diệp Thiên, nhưng đã quen hơn một tuần rồi, thái độ của Diệp Thiên đối với cô ta từ đầu đến cuối rất dửng dưng, gần như coi cô ta như không khí.

Cô ta có thể cảm nhận được, nếu không phải vì cô ta là chủ nhà cũ của căn nhà này, thì Diệp Thiên thậm chí sẽ không cả thèm nói chuyện với cô ta, điều này khiến cô ta vô cùng chán nản, lại dấy lên lòng không phục, càng chú ý đến Diệp Thiên hơn.

Cô ta bước nhanh vài bước, đứng chặn trước mặt Diệp Thiên, đôi mắt chớp long lanh.

“Diệp Thiên, hôm nay đến nhà tôi ăn cơm đi, mẹ tôi đang nấu cháo hạt sen đó!”

Đối mặt với sự nhiệt tình của Cát Khắc Tú Uyển, Diệp Thiên chỉ chậm rãi lắc đầu.

“Tôi chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, không cần đâu!”

Đối với Diệp Thiên mà nói, Cát Khắc Tú Uyển chẳng qua chỉ là một ‘chủ nhà’ cũ mà cậu mới quen không lâu, cậu căn bản không muốn quá thân thiết với bất kỳ ai.

Nhìn bộ dạng lạnh lùng như vậy của Diệp Thiên, Cát Khắc Tú Uyển bĩu môi, định nói gì đó nhưng phía đằng xa lại đột nhiên vọng đến tiếng động kỳ lạ.

Mấy cô gái dân tộc Di ngoảnh đầu ra nhìn, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

Cát Khắc Tú Uyển cũng quay đầu qua, khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng phía đằng xa, lập tức mặt mũi tái mét.

“Là Cát Khắc Thiết Lực? Sao anh ta lại tới đây?”

Mấy cô gái dân tộc Di đều đồng thời quay sang nhìn Cát Khắc Tú Uyển, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Thiên, đều lộ ra ánh mắt vô cùng lo lắng.

Sát tinh này đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bọn họ đều biết rất rõ, tên sát tinh này luôn độc chiếm Cát Khắc Tú Uyển thành của riêng mình, bây giờ Diệp Thiên lại đang cùng Cát Khắc Tú Uyển cô nam quả nữ ở trong vườn như vậy, Diệp Thiên chẳng phải sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?

“Là Cát Khắc Thiết Lực? Sao anh ta lại tới nhỉ?”

Biểu cảm của Cát Khắc Tú Uyển gần như ngay lập tức trở nên u ám, trong mắt lộ vẻ lo lắng và sợ hãi rõ rệt.

Còn các cô gái dân tộc Di đứng xem phía ngoài khu vườn kia lại càng tỏ vẻ hốt hoảng, như thể nhìn thấy mãnh thú hoang dã vậy.

Phía đằng xa, một người đàn ông trẻ mặt mũi thô kệch, cơ bắp cuồn cuộn, khắp người toát vẻ hoang dã và tràn đầy sức mạnh đang sải bước đi tới.

Mỗi bước chân hắn giẫm xuống đều giống như chân Gấu hoang nặng trịch, cát bụi bay tứ tung, in hằn vết sâu lên mặt đất, nhìn đã biết là một người cộc cằn khó dây.

Tuy bộ dạng của hắn thô kệch, nhưng khắp người đều toát lên hơi thở nhanh nhạy sắc bén, chỉ bước vài bước đã đến bên ngoài khu vườn.

Mấy cô gái dân tộc Di đều tránh như tránh tà, sợ hết hồn.

Người đàn ông tên Cát Khắc Thiết Lực là một đệ tử của Âm Khôi Tông, một nơi linh thiêng được ba thôn lớn của dân tộc Di ở thung lũng hoa công nhận.

Trong thung lũng hoa, Âm Khôi Tông tồn tại như một thần thánh đặc biệt, từ khi có thung lũng hoa đến nay, Âm Khôi Tông được người dân tộc Di ở đây tôn lên làm thần linh.

Gần như mỗi một người dân ở thung lũng hoa đều cảm thấy vinh dự khi được gia nhập Âm Khôi Tông, còn Cát Khắc Thiết Lực là một trong hai người dân tộc Di bước vào Âm Khôi Tông được mọi người trong Âm Khôi Tông vô cùng coi trọng trong mười năm gần đây.

Hơn nữa bản thân Cát Khắc Thiết Lực có khả năng võ thuật bẩm sinh, thần lực kinh người, khi còn chưa gia nhập Âm Khôi Tông đã có thể một tay đánh chết Gấu hoang, giết chết chim Ưng trên núi, từ nhỏ đã thích đánh đấm, được mệnh danh là dũng sĩ đứng đầu dân tộc Di.

Sau khi gia nhập Âm Khôi Tông, học võ nghệ, sức chiến đấu mạnh hơn trước đây gấp nhiều lần, cả ba thôn người dân tộc Di trong thung lũng hoa có ai mà không sợ hắn đâu?

Trước khi Cát Khắc Thiết Lực vào bên trong khu vườn, hắn nhìn khắp một lượt, sau đó dừng lại ở chỗ Cát Khắc Tú Uyển, lộ một nụ cười hết sức khó coi.

“Tiểu Uyển, mấy hôm nay anh đều bận tu luyện kỹ năng võ thuật mới ở trong môn phái, lâu lắm rồi chưa đến thăm em, em có giận anh không?”

Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, ánh mắt nhìn Cát Khắc Tú Uyển như thể đang nhìn vợ hắn vậy.

Hắn nói xong đột nhiên giọng nói gằn xuống.

“Tiểu Uyển, anh biết đã lâu như vậy chưa đến thăm em, em sẽ không vui, nhưng cho dù không vui thì em cũng không thể giấu anh lén lút đến đây gặp người đàn ông khác chứ?”

Hắn vừa nói dứt, đột nhiên nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt sắc lạnh lóe lên, tiềm ẩn đầy sát khí.

Mấy hôm nay hắn đều tu luyện kỹ năng võ thuật mà sư phụ mới truyền lại, cuối cùng cũng có chút thành quả, định về vun đắp tình cảm với Cát Khắc Tú Uyển, ai ngờ vừa về đến thôn liền có mấy người quen nói cho hắn biết khu vườn nhà Cát Khắc Tú Uyển có một người đàn ông ở nơi khác đến, Cát Khắc Tú Uyển còn thường xuyên chạy đến đó chơi, làm sao mà khiến hắn không tức giận cho được?

Đối với hắn mà nói, Cát Khắc Tú Uyển từ lâu đã là người phụ nữ của hắn, hành động của Cát Khắc Tú Uyển lúc này như thể đang cắm sừng hắn vậy!

Hắn là một người tu luyện võ cổ truyền, sớm đã không coi thường sự sống chết của người bình thường, hắn đến đây chính là muốn xem xem là ai lại to gan như vậy, dám “dụ dỗ” người phụ nữ trong lòng hắn.

“Cát Khắc Thiết Lực!”

Cát Khắc Tú Uyển nhíu màu, trầm giọng nói: “Cái gì mà tôi giấu anh lén lút đi gặp người đàn ông khác?”

“Cát Khắc Tú Uyển tôi muốn gặp ai, ở bên cạnh ai đó là việc của tôi, anh và tôi chẳng có quan hệ gì cả, dựa vào đâu mà chất vấn tôi như vậy?”

Cát Khắc Thiết Lực tuy có tình cảm sâu nặng với Cát Khắc Tú Uyển, nhưng Cát Khắc Tú Uyển lại không có chút cảm tình với hắn, thậm chí vì Cát Khắc Thiết Lực thích đánh đấm, hành sự dã man, trong lòng cô ta đã phản cảm từ lâu.

Cát Khắc Thiết Lực không hề quan tâm, chỉ nhếch miệng cười.

“Tiểu Uyển, anh biết em có hiểu nhầm anh, cho nên luôn không bằng lòng về anh, nhưng cho dù em có thừa nhận hay không, thì em luôn là người phụ nữ trong lòng Cát Khắc Thiết Lực anh!”

“Anh đã từng mang sính lễ đến nhà em, hơn nữa sư tỷ Bác Nhã cũng không hề phản đối chuyện của chúng ta!”

Hắn sờ lên nắm đấm, tiếng răng rắc kêu lên từ các khớp xương, sau đó lại nhìn sang Diệp Thiên.

“Thằng ranh kia, tao không cần biết mày là ai, từ đâu đến, tao cũng không cần biết mày đến thung lũng hoa làm những việc gì, nhưng mày dám tiếp cận Tiểu Uyển, vậy thì chính là không coi tao ra gì!”

“Với tư cách là ‘chồng sắp cưới’ của Tiểu Uyển, tao nghĩ tao nên dạy cho mày biết làm sao để giữ khoảng cách với người phụ nữ khác!”

Hắn nói xong, bàn chân nhấc lên, đang định đi về phía Diệp Thiên.

Biểu cảm trên khuôn mặt của mấy cô gái dân tộc Di thay đổi rõ rệt, bọn họ đều biết rất rõ, Cát Khắc Thiết Lực xưa nay cứ không vừa ý là hắn ra tay ngay, một khi hắn ra tay thật thì cơ thể bé nhỏ kia của Diệp Thiên làm sao mà đỡ nổi đây?

Tim Cát Khắc Tú Uyển đập loạn xạ, nhìn thấy Cát Khắc Thiết Lực chuẩn bị bước vào trong vườn, cô ta đang định đi lên chặn lại thì một giọng nói lạnh lùng đến vô tình đột nhiên vang lên phía sau lưng cô ta.

“Đứng lại!”

Mọi người đều sững sờ, Cát Khắc Thiết Lực đang nhấc chân lên lại đặt xuống, tất cả mọi người đều nhìn vào trong vườn.

Người vừa lên tiếng chính là Diệp Thiên, tuy cậu lên tiếng nhưng còn không cả cần nhìn tới, vẫn chăm chú tưới cây, nhưng giọng nói của cậu lại vô cùng rõ ràng ai cũng nghe thấy.

“Đây là vườn của tôi, không hoan nghênh người ngoài bước vào!”

“Nếu anh dám bước vào đây một bước, tốt nhất hãy nghĩ đến hậu quả!”

Câu nói của Diệp Thiên không hề che giấu sự uy hiếp, cả đám người đều sững sờ, bao gồm cả Cát Khắc Thiết Lực, hắn cũng đứng im tại chỗ, biểu cảm hơi cứng lại.

Hắn không phải sợ hãi, mà là cảm thấy bất ngờ.

Hắn đường đường là dũng sĩ hàng đầu của thung lũng hoa, đệ tử của Âm Khôi Tông, không chỉ có thần lực bẩm sinh, bây giờ còn tinh thông thêm một tuyệt chiêu của Âm Khôi Tông nữa, cho dù là những người luyện võ cổ truyền nổi tiếng ở tỉnh Xuyên, hắn cũng có dũng khí xông lên chiến đấu, còn Diệp Thiên, chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, lại dám nói ra những lời uy hiếp hắn?

Cát Khắc Tú Uyển và mấy cô gái dân tộc Di cũng đứng hình ngay lúc đó, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Bọn họ khó mà tưởng tượng nổi, đối mặt với một người hung ác như Cát Khắc Thiết Lực, Diệp Thiên lại không chút sợ hãi, thậm chí dám đưa ra lời uy hiếp?

Phải biết là trong cả thung lũng hoa này, ngoài trưởng lão của Âm Khôi Tông và mấy đệ tử giỏi nhất ra, không có ai dám đối đầu với Cát Khắc Thiết Lực, nhìn thấy hắn xuất hiện gần như mọi người đều phải mỉm cười chào hỏi.

Nhưng Diệp Thiên trông bộ dạng nho nhã thư sinh lại dám uy hiếp Cát Khắc Thiết Lực, cách nói vô cùng bá đạo, mấy người còn đều tưởng bản thân đã nghe nhầm.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.