Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Âm Quỷ - Ông ta sắp trở lại rồi!

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

Đôi mắt của cô gái rất lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, không có vẻ gì thân thiện.

Cô ta mặc một bộ sườn xám màu nhã, ánh mắt nhìn Diệp Thiên hờ hững và lạnh lẽo.

Cô ta cũng xuất thân từ Âm Khôi Tông như Cát Khắc Thiết Lực, hơn nữa địa vị cấp bậc trong phái cao hơn Cát Khắc Thiết Lực nhiều, thực lực cũng không phải Cát Khắc Thiết Lực có thể so sánh.

Trước đó Cát Khắc Thiết Lực bị Diệp Thiên đánh bại dễ dàng, hắn lập tức trở về môn phái báo cáo chuyện này.

Cô ta là đệ tử cao cấp nhất của môn phái đương nhiên phải lấy lại mặt mũi cho môn phái. Hơn nữa, trong phạm vi quản lý của Âm Khôi Tông mà ra tay với đệ tử Âm Khôi Tông, đây vốn là sự sỉ nhục đối với bọn họ.

Diệp Thiên ngước mắt nhìn cô ta, chỉ tạm dừng một thoáng ngắn ngủi, sau đó chuẩn bị trở vào nhà, dường như không nghe cô ta nói gì.

Cô gái kia thấy vậy, sự lạnh lẽo trên mặt lại dâng lên, trong giọng nói mang theo sát ý mờ nhạt.

“Tôi mặc kệ anh là ai, đến thung lũng hoa làm gì, anh dám làm đệ tử của Âm Khôi Tông chúng tôi bị thương, bây giờ mau chóng theo tôi về, chịu sự phán xét của các trưởng lão phái chúng tôi!”

Cô ta nhìn Diệp Thiên giống như nhìn một con kiến. Diệp Thiên dám ra tay với đệ tử của Âm Khôi Tông, cô ta nhất định phải bắt Diệp Thiên về. Mặc dù Diệp Thiên có thể đánh thắng Cát Khắc Thiết Lực, nhưng theo cô ta thấy, Diệp Thiên chắc chắn không thể là đối thủ của cô ta.

Cô ta là đệ tử cấp cao của Âm Khôi Tông, thực lực của mười Cát Khắc Thiết Lực cũng không thể bì được với cô ta, năng lực của hai người hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.

“Hắn đến vườn nhà tôi khiêu khích tôi, bị tôi đánh là tự hắn chuốc lấy! Cô muốn trả thù cho hắn thì có thể thử xem!” Diệp Thiên xoay lưng về phía cô ta, giọng nói bình thản.

“Hừ!” Cô ta hừ mũi, chuẩn bị ra tay.

Ngay lúc đó, ở xa xa đột nhiên truyền tới tiếng gọi gấp gáp.

“Chị!”

Một thiếu nữ chạy nhanh đến, chính là Cát Khắc Tú Uyển đã tới cửa gây rắc rối cho cậu. Cô ta liếc nhìn Diệp Thiên, trong mắt thoáng qua vẻ tức giận, sau đó vội vàng kéo cô gái trẻ tuổi kia lại.

“Chị, các trưởng lão bảo Lư sư huynh đến thông báo chị mau chóng quay về môn phái, chuyện bên này tạm thời để đấy. Trong phái có chuyện gấp phải bàn bạc, bây giờ Lư sư huynh đang ở trước cửa đợi chị!"

Cô gái trẻ tuổi nhíu mày, hết sức kinh ngạc.

“Môn phái có chuyện gấp ư?”

Cát Khắc Bác Nhã kinh ngạc, trừ khi trong Âm Khôi Tông xảy ra chuyện gì cực kì khó giải quyết, nếu không chắc chắn sẽ không phái “Lư sư huynh” đến gọi cô ta về vào lúc này.

Cô ta im lặng trong chốc lát, sức mạnh trên người biến mất, lạnh lùng nói với Diệp Thiên: “Tôi biết anh cũng là một võ giả nội gia, Cát Khắc Thiết Lực bị anh đánh là vì hắn khiêu khích anh trước, hắn có một phần trách nhiệm. Nhưng suy cho cùng anh cũng đã làm bị thương đệ tử của Âm Khôi Tông chúng tôi, nếu qua tối nay anh vẫn chưa rời khỏi thung lũng hoa, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!”

“Tối nay là cơ hội cuối cùng của anh!”

Cô ta nói câu này đồng nghĩa sẽ đánh chết Diệp Thiên ngay, không cho cơ hội để thương lượng.

“Rời khỏi thung lũng hoa sao?”

Diệp Thiên cười nhạt, đầy vẻ khinh thường.

“Xưa nay Diệp Thiên tôi làm gì đều theo ý muốn bản thân, không có bất cứ ai đủ tư cách dạy tôi làm việc. Tôi sẽ không rời khỏi thung lũng hoa, nếu người của Âm Khôi Tông các cô có gì bất mãn cứ việc đến tìm tôi, tôi sẽ tiếp tới cùng!”

Tuy giọng nói của cậu bình tĩnh thản nhiên, nhưng nội lực lại mạnh mẽ vô cùng, khiến Cát Khắc Tú Uyển và cô gái trẻ tuổi đều sững sờ.

Tuy nhiên chỉ chốc lát sau, cô gái kia đã hoàn hồn, lạnh lùng cười thành tiếng.

“Nếu anh đã không biết tốt xấu như vậy, hậu quả anh tự gánh chịu! Nếu ngày mai anh còn ở lại thung lũng hoa, anh sẽ biết bản lĩnh của Âm Khôi Tông!”

Nói xong, cô ta không quan tâm đến Diệp Thiên nữa, kéo Cát Khắc Tú Uyển rời khỏi khu vườn.

Vẻ mặt Diệp Thiên chẳng hề thay đổi, chậm rãi đi vào nhà.

Âm Khôi Tông gì chứ, ở tỉnh Xuyên này, không có bất cứ môn phái nào mạnh bằng Đường Môn. Ngay cả ông hai Đường Môn mà cậu còn nói giết là giết, chỉ một Âm Khôi Tông cỏn con lý nào cậu lại để vào mắt?

“Chị, nếu ngày mai tên đó vẫn còn ở lại trong thung lũng thì phải làm sao?”

Trên đường đi, Cát Khắc Tú Uyển nghiêng đầu nhìn cô gái, có chút oán hận hỏi.

Cô gái đó tên là Cát Khắc Bác Nhã, là chị ruột của cô ta, lúc mười tuổi đã được trưởng lão Âm Khôi Tông tìm ra đưa vào môn phái, thiên phú hơn người, bây giờ đã trở thành đệ tử cấp cao của Âm Khôi Tông. Ngoại trừ đại trưởng lão và vài trưởng lão có thực lực đứng hàng đầu, Cát Khắc Bác Nhã được xem là người mạnh nhất trong phái.

Cát Khắc Bác Nhã bước đi chậm rãi, nói một cách sâu xa: “Tiểu Uyển, chị đã nói quy tắc của Âm Khôi Tông cho em nghe lâu rồi, ai làm người của Âm Khôi Tông bị thương đều sẽ bị xem là kẻ địch."

Ánh mắt cô ta chợt lóe lên, mang theo sát khí.

“Nếu ngày mai anh ta không đi khỏi thung lũng hoa, chị có thể bảo đảm các trưởng lão sẽ đích thân ra tay, đến lúc đó, cho dù anh ta có sợ hãi nhận thua thì cũng không thể cứu vãn."

Cát Khắc Tú Uyển nghe vậy thầm mừng trong lòng. Cô ta biết rõ sự đáng sợ của các trưởng lão trong Âm Khôi Tông. Trong mắt bọn họ, tính mạng của người bình thường chỉ như cỏ rác, huống hồ là kẻ địch của bọn họ?

Tuy Diệp Thiên có thể đánh bại Cát Khắc Thiết Lực, nhưng theo cô ta thấy, khi so với các trưởng lão của Âm Khôi Tông rõ ràng cậu còn thua kém rất nhiều. Nếu các trưởng lão ra tay, làm sao Diệp Thiên chống lại được?

Cô ta chỉ mong được nhìn thấy gương mặt tuấn tú kiêu ngạo của Diệp Thiên bị người khác giẫm dưới chân!

Hai cô gái vừa mới về trước cửa nhà thì nhìn thấy một thanh niên đang ngồi đó.

Người thanh niên trông khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ hiên ngang, giữa đầu mày toát lên sự kiêu ngạo.

Thấy Cát Khắc Bác Nhã xuất hiện, trong mắt cậu ta lóe lên sự kinh ngạc, nhanh chóng bước tới đón.

“Bác Nhã, hôm nay vốn là ngày em về nhà, nhưng ở môn phái vừa nhận được tin khẩn, các trưởng lão bảo anh lập tức đi thông báo cho em!”

Ánh mắt cậu ta nhìn Cát Khắc Bác Nhã ngập tràn tình yêu và sự mến mộ.

Lúc Cát Khắc Bác Nhã vừa vào môn phái, cậu ta đã có quan hệ rất tốt với cô, sau này Cát Khắc Bác Nhã lớn lên thành một cô gái cực kì xinh đẹp, cậu ta đã âm thầm lập lời thề sau này nhất định sẽ cưới cô ấy.

Cát Khắc Bác Nhã tự động lẩn tránh ánh mắt của người thanh niên, hờ hững nói: “Lư sư huynh, anh mau nói xem đã xảy ra chuyện gì đi!”

Thanh niên tên là Lư Tam Tỉnh, tuổi còn trẻ đã đạt đến cấp trung tông tượng, thiên phú cực cao, ngoại trừ hơi thua kém chín thiên tài đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ thì gần như không thua ai.

Cậu ta nghe Cát Khắc Bác Nhã nói, ánh mắt nghiêm lại, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.

“Là Âm Quỷ, ông ta sắp trở lại rồi!”

“Âm Quỷ?”

Cát Khắc Bác Nhã nghe thấy thế, nét mặt trở nên cứng đờ.

“Cái gì?”

Cô ta như nghe thấy tên của thú dữ, rắn độc gì đó vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Vậy… các trưởng lão đã nghĩ được cách đối phó chưa?”

Cát Khắc Bác Nhã khiếp sợ một lúc lâu mới lên tiếng hỏi.

Lư Tam Tỉnh hơi trầm mặc, lắc đầu.

“Các trưởng lão vì chuyện này mà bây giờ đã lệnh cho toàn bộ môn phái ở vào trạng thái cảnh giác cao nhất”.

“Mấy chục năm trước, Âm Quỷ đã có thể đứng đầu môn phái không có đối thủ, địa vị ngang với đại trướng lão. Sau đó ông ta tu luyện tà cổ, thực lực tất nhiên càng thêm đáng sợ, ngay cả đại trưởng lão cũng thẳng thắn nói rằng có lẽ ông ấy đã không còn là đối thủ của Âm Quỷ."

“Lần này Âm Quỷ trở về thung lũng hoa có thể nói là kiếp nạn lớn của Âm Khôi Tông chúng ta và ba thôn lớn của dân tộc Di!”

Đệ tử cấp cao của Âm Khôi Tông – Cát Khắc Bác Nhã không còn vẻ kiêu ngạo như trước, thay

vào đó là nỗi sợ hãi tột độ.

“Ngay cả đại trưởng lão cũng đã nói bản thân không còn là đối thủ của Âm Quỷ, vậy… chúng ta nên làm thế nào?”

Lư Tam Tỉnh xoa xoa cánh tay, trầm giọng nói: “Lúc anh tới có nghe đại trưởng lão bàn bạc với bốn vị trướng lão khác mấy câu, bọn họ định mời người cứu viện."

Cát Khắc Bác Nhã nghi hoặc, với thực lực của Âm Quỷ bây giờ, những người ở dưới cấp bậc chí tôn võ thuật gần như đều không phải đối thủ của ông ta, muốn thắng được Ầm Quỷ chí ít cũng cần một vị chí tôn võ thuật ra tay.

Nhưng nhân vật cấp bậc chí tôn có ai không phải từ trên cao nhìn xuống một vùng, trấn áp một phương, dễ gì lộ mặt?

Muốn mời một vị chí tôn võ thuật giúp đỡ khó khăn đến thế nào?

Mặc dù cảm thấy hi vọng mong manh, nhưng Cát Khắc Bác Nhã vẫn không nhịn được tò mò: “Mấy người đại trưởng lão muốn mời ai?”

Lư Tam Tỉnh chậm rãi giơ hai ngón tay lên.

“Khắp tỉnh Xuyên chỉ có hai người có thể chống lại Âm Quỷ."

“Một trong số đó là môn chủ Đường Môn – Đường Thiên Phong. Mười năm trước ông ta đã là chí tôn bán bộ, hơn nữa dựa vào ám khí độc dược của Đường Môn đủ để đối đầu với chí tôn võ thuật bình thường mà không rơi vào thế yếu."

“Giờ đây đã qua mười năm, ông ta cũng đã bế quan mười năm, tu vi đương nhiên cũng tiến bộ, đối kháng với “Âm Quỷ” hẳn là không khó”.

Cát Khắc Bác Nhã sáng mắt lên, uy danh của Đường Môn đương nhiên như sấm đánh bên tai.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 98

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.