Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về nhà ngủ sao?

Phiên bản Dịch · 2072 chữ

Tiếu Văn Nguyệt ngơ ngẩn cả người, Hà Tuệ Mẫn kéo tay cô ta, dịu dàng nói: “Nguyệt Nguyệt, đương nhiên mẹ không phản đối con có người con thích, nhưng nói thật, mẹ cảm thấy con và Tiểu Thiên sẽ chẳng đi đến đâu cả."

"Sau này con sẽ có vô số thanh niên xuất sắc theo đuổi, giống như anh Thần Quang của con vậy. Mà trong số những thanh niên xuất sắc này, Tiểu Thiên quả thật rất nhỏ bé. Cho dù con thật sự cố chấp muốn ở bên cậu ấy, sau này cũng chỉ mang lại đau khổ vô tận cho người kia mà thôi."

Xưa nay Tiếu Văn Nguyệt chưa từng cho rằng Hà Tuệ Mẫn sẽ nói những chuyện này với cô ta. Trước đây, cô ta chỉ xem Hà Tuệ Mẫn là một người mẹ dịu dàng dễ tính, có thể giúp đỡ bố trong sự nghiệp, nhưng không ngờ Hà Tuệ Mẫn lại đầy trí tuệ, có thể nhìn thấu mọi chuyện như vậy. Bây giờ cô ta mới hiểu, vì sao bố Tiếu Lâm tung hoành thương trường nhưng vẫn kính nể Hà Tuệ Mẫn, địa vị trong gia đình thậm chí còn thấp hơn Hà Tuệ Mẫn.

“Nguyệt Nguyệt, mẹ không có ý nói Tiểu Thiên không tốt, chỉ là cậu ấy không hợp với con. Sau này cậu ấy không thể đưa con đứng dưới ánh đèn rực rỡ, càng không đủ năng lực để chắn gió che mưa cho con."

“Người con cần là thanh niên xuất sắc như Thần Quang!”

Hà Tuệ Mẫn thầm thở dài. Bà ấy đã sớm nhìn ra đặc điểm trên người Diệp Thiên, tính cách của Diệp Thiên hoàn toàn không hòa hợp với xã hội này, như vậy Diệp Thiên sẽ khó mà có chỗ đứng trong giới kinh doanh.

Thành tích của Diệp Thiên ở trường học cũng không có gì nổi bật, thậm chí còn hay vắng mặt trong tiết học, kì thi tháng trước cũng không tham gia, như vậy thì cơ hội Diệp Thiên theo chính trị gần như bằng không.

Nếu thật sự tính đâu ra đấy thì Diệp Thiên cũng chỉ có con đường nhập ngũ làm lính mà thôi. Nhưng với tính cách kiêu ngạo, không biết hòa hợp của Diệp Thiên, cho dù nhập ngũ cũng không thể xây dựng quan hệ tốt với người xung quanh, càng không biết giao thiệp với cấp trên, e rằng làm nửa đời người cũng chỉ đến binh nhất, làm sao có thể bảo đảm hạnh phúc cho Tiếu Văn Nguyệt?

Giới kinh doanh, giới chính trị hay quân đội, Diệp Thiên đều không có tài năng nào có thể sử dụng được, đồng nghĩa đã cắt đứt tiền đồ. Đứa con rể như vậy đừng nói là Tiếu Lâm không xem trọng, ngay cả bà ấy cũng sẽ không đồng ý. Cậu làm sao xứng đôi với cô chủ nhà họ Tiếu - Tiếu Văn Nguyệt được chứ?

Bà ấy không muốn nhìn thấy con gái mình sau này phải chịu khổ cùng với Diệp Thiên, lại còn bị người ta khinh thường.

“Phù!”

Tiếu Văn Nguyệt thở ra một hơi. Cho đến bây giờ, trừ bản lĩnh của Diệp Thiên ra, điều khiến cô ta rung động nhất là tài đàn piano của Diệp Thiên. Trình độ của cậu đủ để xếp vào hàng đỉnh cao quốc tế, nhưng cho dù Diệp Thiên lấy đó làm phương hướng phát triển thì cuối cùng cũng chỉ trở thành nhà soạn nhạc lừng danh quốc tế mà thôi, vẫn còn thua kém tiêu chuẩn chồng sắp cưới của cô ta nhiều lắm.

Cô ta ngây ra trong chốc lát, vết nước mắt trên mặt khô lại, tâm trạng của cô ta cũng hoàn toàn bình phục trở lại.

“Mẹ, lời mẹ nói, con đều đã nhớ rõ! Mẹ yên tâm, con biết sau này con nên làm gì rồi."

Trong mắt cô ta ánh lên vẻ kiên định. Diệp Thiên vốn rất thờ ơ với cô ta, chưa từng để tâm đến cô ta, cô ta cần gì phải nhớ mãi không quên cậu?

Sở Thần Quang mới nên là bến đò của cô ta, có lẽ thử hẹn hò với Sở Thần Quang, cô ta sẽ quên được Diệp Thiên.

“Con hiểu được thì tốt, mẹ tin con gái của mẹ là người thông minh nhất!”

Hà Tuệ Mẫn cười dịu dàng, trên mặt đầy vẻ cưng chiều. Đây là đứa con gái duy nhất của bà ấy, là niềm kiêu hãnh cả đời bà.

“Được rồi, mau đi rửa mặt đi, bạn bè con vẫn đang đợi con ở Seville đấy!”

Hà Tuệ Mẫn vỗ vai Tiếu Văn Nguyệt, bấy giờ Tiếu Văn Nguyệt mới vội vàng đến nhà vệ sinh rửa mặt. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hai người cùng nhau quay lại phòng VIP ở Seville.

Bọn họ mượn cớ đi mua chút đồ dùng cá nhân, không nhắc tới chuyện Diệp Thiên. Trên bàn tiệc, Tiếu Văn Nguyệt cố gắng không nghĩ tới Diệp Thiên, cố gắng trở nên tự nhiên hơn. Sau mấy ly rượu, cô ta cũng tạm thời quên đi phiền muộn.

Sau bữa tiệc, Sở Thần Quang chủ động nói: “Mọi người, hôm nay là sinh nhật của Nguyệt Nguyệt, tôi có chuẩn bị một bữa tiệc riêng tại biệt thự số 7 ở “Thiên Đường Vạn Giang”, chúng ta cùng nhau đến đó chúc mừng sinh nhật Nguyệt Nguyệt, mọi người thấy thế nào?”

“Biệt thự số 7 ở Thiên Đường Vạn Giang?"

Trong giây lát, ngay cả Tiếu Lâm cũng bị dao động bởi câu nói đó.

Âu Hạo Thần ở bên cạnh có vẻ đăm chiêu, không nhịn được hỏi: “Anh Sở, anh đang nói đến “Thiên Đường Vạn Giang” xa hoa nhất thành phố đấy sao? Khu biệt thự giá cao ngất đó á?”

Sở Thần Quang gật đầu, mọi người lại kinh ngạc. 

Biệt thự ở Thiên Đường Vạn Giang cho dù là căn biệt thự số 36 cuối cùng cũng là căn nhà cực kì cao cấp, có thể ở căn số 7 thì mức độ xa hoa chắc chắn phải đạt đến trình độ khó tưởng tượng.

Lí Tinh Tinh lập tức giơ tay hưởng ứng: “Anh Thần Quang đã mời thì đương nhiên phải đi rồi!”

Mấy người Đỗ Giai Giai, Vương Hiên, Âu Hạo Thần cũng rất kích động, ai cũng muốn đến mở mang tầm mắt, chỉ có Lí Thu Hà là có vẻ bình tĩnh.

Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn vốn cũng muốn đến xem căn biệt thự cao cấp này, nhưng nghĩ tới mấy đứa trẻ đến đó để tổ chức tiệc thì đành xua tan ý nghĩ.

Đám người Sở Thần Quang ngồi trên ba chiếc xe tiến về Thiên Đường Vạn Giang.  

Đến biệt thự số 7, trừ Lí Thu Hà và Tiếu Văn Nguyệt có thể giữ bình tĩnh ra, những người khác đều giống như nhìn thấy thứ gì lạ lẫm mới mẻ. Bọn họ chỉ muốn khắc cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào sâu trong đầu, mơ mộng sau này mình cũng có thể có một căn biệt thự rộng lớn, khí thế như vậy.  

Biệt thự số 7, dù là từ phong cách, diện tích, bài trí, hay bố cục đều có thể gọi là căn nhà cao cấp trên cả hạng nhất ở Lư Thành. Bọn họ ngắm nghía không đã mắt, chỉ mong ngày nào cũng có thể ở đây.  

Tiếp đó, trong biệt thự số 7 vang lên tiếng nhạc, mọi người ca múa vui vẻ, chơi đùa thỏa thích. Sở Thần Quang đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước. 

Mười một giờ tối, mọi người mới tan tiệc, cùng nhau ra ngoài cổng lớn biệt thự số 7. Những người khác đang định lên xe, Sở Thần Quang đi ở cuối cùng đột nhiên nhảy vọt lên, lấy một bó hoa từ vách tường cao của biệt thự xuống.

Sau đó, cậu ta quỳ một chân xuống, trong tay cầm một hộp quà tinh xảo.  

“Nguyệt Nguyệt, anh muốn em làm bạn gái anh, hẹn hò với anh nhé?”

Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, Tiếu Văn Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ.  

“Nguyệt Nguyệt, chắc em vẫn luôn hiểu rõ tâm tư của anh, anh chỉ hi vọng có thể ở bên em!”

Cậu ta vừa dứt lời, chiếc hộp trong tay bật mở. Bên trong là một sợi dây chuyền kim cương, lấp lánh tỏa sáng, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.  

“Oa, lãng mạn quá!”

Các cô gái Đỗ Giai Giai và Lí Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này, chắp hai tay lại, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.  

Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng âm thầm thở dài, tự thấy mình không so sánh được. Chỉ có Lí Thu Hà bình tĩnh đứng cạnh quan sát.  

Sở Thần Quang quỳ một chân dưới đất, vẻ mặt chân thành. Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, có vẻ lúng túng.  

Mặc dù hôm nay cô ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều sau khi nghe Hà Tuệ Mẫn giảng giải, cũng định bắt đầu một đoạn tình cảm với Sở Thần Quang, nhưng mọi thứ đến quá nhanh khiến cô ta nhất thời không kịp phản ứng.  

“Mình có nên đồng ý không?”

Dây chuyền và hoa đều ở gần ngay trước mắt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại chần chừ không tiến lên. Cô ta vẫn do dự chưa quyết định, cô ta cũng không biết vì sao mình vẫn còn đấu tranh tâm lý như vậy.

Trong lúc cô ta đang rối, sau lưng mọi người bỗng vang lên tiếng bước chân ở không xa.  

Mấy người Đỗ Giai Giai vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đặt một tay trong túi quần, thản nhiên đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến phía bọn họ xảy ra chuyện gì.

“Diệp Thiên?”

Đỗ Giai Giai và Vương Hiên đồng thời kêu lên kinh ngạc. Dù sao Diệp Thiên cũng đã rất lâu không tới lớp, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, bọn họ đều rất kinh ngạc.  

Nghe tới cái tên này, Tiếu Văn Nguyệt và Sở Thần Quang đồng thời quay đầu nhìn lại. Tiếu Văn Nguyệt vô thức lùi về sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với Sở Thần Quang.  

Sở Thần Quang sầm mặt, vẻ mặt thay đổi liên tục.  

Bọn họ không nhìn thấy Lí Thu Hà vốn rất bình tĩnh lại sợ hãi lùi về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch.  

“Là mấy người à?”

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn bọn họ, bước chân không hề dừng lại.  

Tiếu Văn Nguyệt nhớ tới chiếc BMW mà cô ta nhìn thấy vào trưa hôm nay và người có đường nét bên ngoài giống Diệp Thiên kia, lập tức lên tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

“Không làm gì cả, về nhà ngủ." Diệp Thiên thuận miệng trả lời.  

“Về nhà ngủ sao?”

Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Nói vậy chẳng phải nhà Diệp Thiên ở đây sao?  

Đây là Thiên Đường Vạn Giang, khu biệt thự xa hoa nhất Lư Thành đấy. Bất cứ căn biệt thự nào ở đây, dù là biệt thự số 36 ở chót cùng cũng có giá ít nhất là sáu mươi triệu tệ, sao Diệp Thiên có thể ở đây được?  

Lí Tinh Tinh ghét Diệp Thiên nhất, cô ta giả vờ cười nịnh nọt, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Thiên: “Anh Diệp, không biết anh ở căn biệt thự nào nhỉ?”

Mặc dù cô ta tươi cười nói chuyện, nhưng bất cứ ai cũng có thể nghe ra giọng điệu giễu cợt của cô ta. Tiếng “anh Diệp” này cũng là cô ta thuận miệng gọi.  

Diệp Thiên đứng yên, cũng không nổi giận, chỉ đưa tay chỉ về phía trước.  

“À, tôi sống ở đó!"

Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thiên chỉ, lập tức sững sờ. Nơi Diệp Thiên chỉ không phải là biệt thự số 1 xa hoa nhất, được gọi là căn nhà cao cấp nhất Thiên Đường Vạn Giang sao?

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 102

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.