Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Thứ Tám (3): Đối Sách

Tiểu thuyết gốc · 3282 chữ

Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 102: Ngày Thứ Tám (3): Đối Sách

Tinh ~ !

Một tiếng tinh êm tai vang lên, cánh cửa thang máy tự mở ra Lâm Như Vân liền từ bên trong đó bước ra ngoài, mà ở bên ngoài thang máy đứng ở tại hai bên cánh cửa là một tá binh lính thần nghiêm trang vác súng canh giữ ở đó, ở phía đối diện nàng là từ sớm đứng đó chờ đợi nàng từ dưới lòng đất nhà lao quay lại người trung niên quan viên, cận thần thân tính nhất của nàng Ngư Thái Thản.

“Ngài có tra khỏa được gì từ tiểu tử họ Hạ kia không Thành Chủ? ”

Thấy Lâm Như Vân đã trở ra, Ngư Thái Thản thần sắc lo âu vội vàng tiến lên hỏi.

“… hmmm … tra thì không tra ra được cái gì, nhưng cũng không hẳn là không có thu hoạch.”

Nàng trầm tư một hồi rồi nói, hồi tưởng lại vào thời điểm lúc đó, tuy tên nhãi này khá tinh quái, làm mấy những thứ khiến người không sờ được đến rốt cuộc trong đầu hắn là đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng nàng ít nhất biết được tiểu tử này là có cùng mục tiêu với các nàng, bởi vậy, tại trong tình huống này, hai bên không có xung đột, thỏa thỏa có thể hợp tác trở thành đồng minh của nhau, đồng thời, nàng cũng biết đối phương sở hữu sức chiến đấu không hề yếu, hắn có lẽ sẽ tại trong thế cục này trở thành không nhỏ chiến lực cho bên các nàng cũng nên.

Chỉ là, làm Thành Chủ đồng thời vì an nguy của cả người dân trong thành nàng cần thiết phải hành sự cẩn thận không được phép lỗ mãng.

Bởi vậy, xuất phát từ một vài vấn đề, tỷ như là đề phòng tiểu tử đó rốt cuộc là có thật sự là đồng minh không, hay là quân cờ được bọn chúng cử đến ở thời khắc thiết yếu cho các nàng một đao sau lưng, nên chờ đến khi nàng làm rõ ràng việc này, thì nàng sẽ không vội vàng đưa ra lời đề nghị hợp tác.

“Ý của đại nhân là..?”

Ngư Thái Thản nghe thành chủ của hắn trở lời hắn bằng một câu úp úp mở mở mang tính mơ hồ như vậy, không khỏi khó hiểu nhăn mày, kể cả khi hắn đã theo Lâm Như Vận đã nhiều năm, hắn cũng không thể từ lời vừa rồi đoán được đến tột cùng nàng ta ý muốn nói là gì?

“Không cần để ý, ngươi có thể xem như là tiểu tử đó không phải chúng ta uy hiếp.”

Nói xong, nàng phất tay áo mang theo Ngư Thái Thản tới một căn phòng nhỏ, sau đó đối phương đứng ở bên cửa canh phòng binh lính hỏi một câu.

“Bọn họ có ở trong không?”

“Bẩm Thành Chủ! tất cả đều trình có mặt đầy đủ, không một ai rời khỏi trong thời gian ngài không có mặt!! hết!”

Vị binh lính lập tức làm ra tư thế đứng nghiêm trang cúi chào, hai ngón tay đưa lên đặt tại gần vùng trán, ngực ưỡn lên, khuôn mặt nghiêm túc đáp lại câu hỏi của Lâm Như Vận, đây là động tác chào tiêu chuẩn của quân đội Đại Ngôn, mỗi một binh lính khi nhập ngũ đều sẽ phải học cùng với nắm rõ động tác này.

“Ừm.”

Nghe vậy Lâm Như Vận gật đầu, sau đó nàng đẩy cửa bước vào.

Rầm!!

Đại môn được mở ra, đập vào mắt chính là đang chờ đợi nàng quay lại đồng thời cũng đang nghỉ ngơi dưỡng sức đám người Khu Ma Nhân.

Một lũ ô hợp..

Nhất thời khi thấy được tình cảnh bên trong, Lâm Như Vận trong đầu không khỏi nhảy ra một lời này.

Người thì kiệt ngạo bất tuân không chút nào để ý cách ngồi nhìn vô cùng thô lỗ của mình, mông ngồi trên ghế thoải mái tựa lưng ra sau, hai chân thì rất là tự nhiên đem gác lên bàn gỗ làm từ gỗ đàn hương vừa quý vừa đắt, miệng thỉnh thoảng còn hừ hừ ngâm nga một bài ca nào đó mà nàng chưa từng nghe qua Ja'kal.

Người thì cách xa đám người, tìm một góc không người lưng dựa vào góc tưởng nhắm dưỡng thần, mọi thứ sẽ rất là bình thường nếu như hắn không đem cái giày bốt dơ bẩm bám bầy bùn đất của hắn đạp lên trên cái bức tường trắng tinh, làm hư lớp sơn dầu vô cùng đắt tiền kia Komori.

Người thì không để ý đây là một căn phòng kín có rất là nhiều người đi qua lại, rất chi là thoải mái đem một đống phải nói là vô cùng nguy hiểm vũ khí, trang bị có ẩn chất lượng lớn thuốc nổ, thuốc súng mạnh từ trong người móc ra tùy ý ném chúng ở dưới mặt đất, như thể đang mời gọi người khác tiến lên đạp lên chúng ấy Lục Huyền.

Còn hai cái nữ tình trong nhóm đằng kia, bọn lúc này đang vô cùng thân thiết như thể thân mật tỷ muội vậy, thân thiết kéo tay nhau tránh xa đám nam nhân thúi, thì thầm nói nhỏ với nhau cái gì đó, Lâm Như Vận không biết họ đang nói gì, nhưng từ bộ dạng thỉnh thoảng ngượng ngùng đỏ mặt cười cười với nhau, hẳn là không phải cái gì có thể tùy ý để người khác nghe được, cái này coi như tạm ổn.

Nhưng người làm nàng khó chịu nhất ở đây, không ai khác chính là hẳn phải là có phải có lễ nghi nhất, phong thái luôn lộ ra vẻ nho nhã khiến người khác cảm thấy an tâm từ lúc xuất hiện Hiên Phong!!

Hắn ta là đang lúc này vô cùng ngon lành hút một điếu xì gà, này!! ngươi nên biết đây là một căn phòng khép kín đấy! ngươi hút xì gà trong này thì khói thuốc không có chỗ nào để thoát ra hoàn toàn tích tụ ở tại trong phòng,

Mà thời gian nang rời đi cũng không ngắn, cho nên số lượng cây xì gà hắn đã hút cũng không ít đi vì nàng có thể từ việc nhìn trên gạt tàn thuốc thủy tinh của hắn đặt trên bàn, đã chất thành núi tàn thuốc hoàn toàn không để chứa được nữa, thì cũng đủ hiểu hắn đã hút không ít.

Bởi vậy, hiện tại thời điểm nàng mở cửa một lượng nồng đậm khói thuốc theo hô hấp của nàng bay thẳng vào trong mũi, khiến cho nàng không khỏi có vì hô hấp khó chịu, mà ho khục khục bởi vì khói thuốc.

Khục ~ Khục ~ Khục ~

“Thành chủ, ngươi đã quay lại!!”

Thấy người họ chờ đã quay lại, để xuống trong tay hắn đang hút dang dở điều xì gà lên gạt tàn thuốc, Hiên Phong từ tốn đứng lên.

Hiên Phong hắn lúc này đây đã tháo xuống áo choàng của mình lộ bản thân vốn có diện mạo, không thể không nói diện mạo của hắn thật quá trẻ trung, làm người khó mà tưởng tượng nổi, đây đã là một vị đã gần 200 năm tuổi lão nhân.

Một đầu tóc ngắn màu nâu được kéo vuốt về phía sau, đôi mắt màu xanh mỹ lệ tựa như ngọc lục bảo, khuôn mặt tuấn mỹ mày kiếm tinh mâu, phong thần tuấn lãng thần thái uy nghiêm khí chất xuất trần, đồng thời trên mặt con mang một cái mắt kính gọng tròn cổ điển mạ vàng với một sợi chỉ vàng treo bên cạnh làm hắn sinh ra một loại văn nhã, bình tĩnh thâm trầm, không giận tự uy cảm giác.

Thân thì đang mặc bộ y phục vô cùng đơn giản thân mặc một bộ sơ mi trắng bó sát người quần đen, có phần thô sơ không giàu không nghèo, nhưng chúng không những không làm giảm hắn đi một thân vẻ ngoài, mà còn làm hắn một chút gì đó phong thái cao nhân, không để ý vật ngoại thân.

Hít ~ hồ ~

Chậm rãi làm bản thân bình tĩnh tại nhất có thể để nàng không phát hỏa với đám người Khu Ma Nhân, tiếp đến nàng mỉm cười làm như không có việc gì bước vào trong căn phòng.

“Tiểu tử đó thế nào?”

Hiên Phong nhìn lại đang chờ đợi ngóng nhìn về phía bên này Komori một chút, sau đó hắn quay lại nhìn Lâm Như Vân hỏi thăm.

“Như Hiên Phong ngài đã nói, tiểu tử đó ‘sạch’, Long Mạch để cho ta biết nó không có tại trên người hắn cảm nhận được một chút khí tức tà ác gì của Dị Thần.”

Nghe xong đám người kia không có phản ứng gì, riêng chỉ Komori hơi chút nhẹ nhõm, Hiên Phong thì có chút ngoại lệ, vì hắn sớm từ trước đó dùng Ý Niệm Dò Quét của mình dùng lên người Nhật Thiên nên hắn biết rõ tiểu tử đó vốn không hề có Dị Thần khí tức bởi vậy không có kỳ quái khi nghe Lâm Như Vận nói vậy.

“Được rồi, hiện tại không nói chuyện của tiểu tử đó, chúng quay lại vấn đề chính ngày hôm nay.”

Tắc!

Lâm Như Vận vừa nói nàng búng tay một tiếng ngay lập tức, một lớp phát ra hoàng kim ngũ trảo thần long quấn quanh hình mái vòm kết giới từ phía dưới đại địa hiện lên, bao phủ lấy toàn bộ cả tòa Thành Chủ Phủ này, làm cả tòa thành này Long Mạch người điều khiển, việc nàng có thể vận dụng Long Mạch năng lượng để tạo ra một lớp kết giới bảo vệ thật sự là một việc vô cùng đơn giản.

“Với cái này, bọn Dị Vật kinh tởm đó hay kể cả là bọn chúng cử tới gián điệp, cũng không thể nào xâm nhập được vào trong và đây nghe lén cuộc hội thoại này.”

Nói xong, Lâm Như Vân phất tay, tiếp đến một tia hoàng kim ánh sáng hiện lên, lập tức một tấm bản đồ hình chiếu ba chiều của toàn bộ cả tòa Thương Viễn Thành này hiện lên tại trước mắt đám người.

“Trước mắt chúng ta hiện tại đã biết rõ, mục đích của chúng nhắm tới chính là Càn Nguyên Huyết Đan, cái vật này, là cần hiến tế một lượng lớn thân cận huyết mạch mới có thể luyện chế được.”

Vừa nói bản đồ hình chiếu ba chiều phóng đại, không ngừng phóng đại rồi khi nó phóng to tới một tòa thủ phủ có độ rộng lớn không thua kém, thậm chí là còn lớn hơn cả Thành Chủ Phủ này.

“Theo ta biết được, hiện tại bên trong hạ gia có tới tận sáu bảy ngàn người chi dòng thứ gia và có 1000 người là dòng chính tông gia, còn lại đâu đó tới một vạn người hoặc là hạ nhân, người làm thuê mướn phục vụ cho Hạ gia.”

Một dãy con số cụ thể hiện lên thể hiện từng chi tiết của các thành viên trong Hạ gia, cấp bậc địa vị của họ, đặc biệt là có quyền lực tối cao nhất trong Hạ gia, chính là tộc trưởng Hạ Chính Quân và tất nhiên còn có cả huyết mạch chi nữ của hắn Hạ Nguyệt Như, cũng được hiện rõ lên cho bọn họ thấy.

“Ta đề nghị chúng ta hiện tại nên cho người di tản họ rời đi khỏi Hạ gia, mang bọn họ đi tới một nơi an toàn hơn.”

Thật ra tại trước đó, trước khi Lâm Như Vận quay trở lại thì Hiên Phong sáu người bọn họ đã sớm bàn bạc với nhau cùng nhau đưa ra phương án giải quyết, cuối cùng bọn họ thống nhất là lựa chọn di tản cả Hạ gia khỏi nơi đó.

“Cách đó cũng được, nhưng số lượng của họ là quá nhiều rồi gần tới một vạn người, việc di tản nhiều người như vậy sẽ tốn rất nhiều thời gian, chưa kể tới tại trong Thương Viễn Thành này, không có nơi nào có thể chứa chấp được một lượng lớn người như vậy.”

Lâm Như Vận không có lập tức phủ định cái ý tưởng đó, nàng đầu tiên tiến hành phân tích và chỉ ra các điểm nhỏ cùng với các khả năng có thể xảy ra.

“Đồng thời, ta không cho rằng bọn Dị Vật đó sẽ chịu ngoan ngoãn ngồi yên để chúng ta mang người đi.”

“Thật ra chúng ta không cần thiết phải di tản nhiều người như vậy, ai cũng biết rõ, Càn Nguyên Huyết Đàn là cần hiến tế một lượng lớn thân cận huyết mạch người luyện mới có thể luyện chế và sử dụng nó, mà huyết mạch càng thân cận càng thuần khiết thì hiệu quả phẩm chất của viên đan sẽ càng tốt, bởi vậy, ta thấy chúng ta chỉ cần mang một ngàn người dòng chính đi là được.”

“Mất đi 1000 ngàn người chi dòng chính kia, dù chúng có muốn tiếp tục luyện chế, thì hẳn phẩm chất của viên đan dược sẽ rất thấp kém, thậm chí là làm hư hại luôn cả toàn bộ viên đan, bởi vậy kế hoạch của chúng hẳn không thể không ngừng lại.”

“Mà với một ngàn người, Thành Chủ Phủ hẳn là có thể chứa chấp được bọn họ đi? còn có cả đạo kết giới ở bên ngoài kia, nếu hiệu quả của nó thực sự đúng như Lâm Thành Chủ đã nói, vậy thì với nó đám Dị Vật đó cũng không có biện pháp nào để trà trộn và ẩn giấu được ở trong đám người để bước vào trong Thành Chủ Phủ.”

Komori ngón tay chỉ về hướng phía bên ngoài Thành Chủ Phủ đang hoạt động hoàng kim kết giới, hắn nhìn Lâm Như Vận đưa ra suy nghĩ của mình.

“Cài này…”

Nghe được Komori đưa ra phương án, Lâm Như Vạn cảm thấy cách này có thể, chỉ là không hiểu sao nàng trong lòng nổi lên một cảm giác bất an, nhất thời do dự có nên làm hay không.

Thấy Lâm Như Vận vẫn còn có điều lo lắng, Hiên Phong biết hắn lúc này nên đứng ra.

“Còn nếu Lâm Thành Chủ còn lo lắng Dị Thường sẽ tập kích, vậy thì hãy để ta đi cùng, Lâm Thành Chủ quân đoàn sắt thép đó cùng với thực lực của ta, cho dù là Cảm Tri tầng 3 tầng 4 có tới, hẳn cũng phải dè chừng, suy nghĩ cẩn thận cái lợi cái hại nên muốn hạ thủ với chúng ta.”

“….được rồi, cứ làm như vậy đi.”

Nghĩ mãi cuối cùng không rõ cảm giác bất an này rốt cuộc là tới từ đâu do cái gì, khi nàng nghe xong lời Hiên Phong nói, Lâm Như Vận cảm thấy cũng có chút đạo lý, nàng gật đầu đồng ý.

“Đã vậy thì chúng ta đi chuẩn bị.”

Komori nghe vậy liền quay đầu ra hiệu cho đồng bọn chuẩn bị xuất phát, nào ngờ Lâm Như Vân đưa tay ngăn hắn lại.

“Không, lần này chỉ có ta với Hiên Phong đại nhân là đi tới Hạ gia, các ngươi sẽ ở lại bảo vệ nơi này.”

“Cái gì!? ngươi điên rồi sao!”

Ja'kal nghe được bà nương này để cho bọn hắn ở lại tòa thủ phủ, nhất thời không thể tin nổi nói, vì phải biết Hạ gia thực hư rốt cuộc ra sao, nó như thế nào thì bọn hắn tới bây giờ vẫn còn chưa biết rõ.

Ai mà biết được, liệu rằng nơi đó có phải là một sào huyệt của Hấp Huyết Quỷ hay không? thậm chí nó sớm đã chứa đầy một ổ bọn Ghoul kinh tởm và đang chờ đợi bọn hắn tới đó nộp mạng, mà hiện tại cái cô nàng Lâm Thành Chủ này lại để toàn bộ Khu Ma Nhân thành viên ở lại, vốn là một trong chiến lực hàng đầu mà nàng ta có bây giờ.

“Ta không điên! Ta rất tỉnh táo là đằng khác, chỉ là trong lòng ta có một cảm giác không lành, như thể sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra, nên vì đề phòng ta cần có người ở lại Thành Chủ Phủ canh chừng và các ngươi là nhân tuyển phù hợp nhất ta có tại lúc này.”

Lâm Như Vận lắc đầu đáp lại, nói xong không để bọn họ có cơ hội nói tiếp nàng phất ta quay người rời đi.

“Ngư Thái Thản, một lúc nữa ngươi sẽ cũng ta dẫn theo quân đoàn thép đi tới Hạ gia, nhớ dặn dò bọn chúng, tại thời điểm đó nếu mà ta có gặp cái gì trắc trở hoặc không có biện pháp để chỉ huy, ngươi sẽ thay ta điều khiển chúng.”

Bước chân ra căn phòng, Lâm Như Vận giống như vẫn còn chưa yên tâm, nàng quay đầu nhìn lại đứng bên cạnh nàng từ nãy giờ mà không nói một lời nào giờ Ngư Thái Thản nói.

Quân Đoàn Thép, đây là đạo quân mà chính Đại Ngôn triều đình phái tới và giao nó cho Lâm Như Vân sử dụng, khi mà nàng được thăng chức lên làm Thương Viễn Thành thành chủ.

Đội quân này được tạo ra và đã được lập trình chỉ để duy nhất nghe theo mệnh lệnh của nàng, đặc biệt là những cổ to lớn người máy sắt thép, trừ khi là có sự cho phép của nàng, bằng không thì sẽ không có một cá nhân hay tổ chức nào có thể ra lệnh được cho bọn chúng.

“Thần đã rõ.”

Ngư Thái Thản nói xong bèn cúi người cáo từ, sau đó hắn vội vàng rời đi nơi khác chuẩn bị cho Lâm Như Vận sắp tới tiến tới Hạ gia.

………………………

Cùng lúc đó, lão nhân, không, bây giờ hẳn là phải nên gọi hắn là Triêu Dương Đế Vũ, hắn chính là lão tổ và cũng là người sáng lập ra Hạ gia, giờ phút này hắn đang đọc lấy trên tay một bức thư tín từ thuộc hạ dưới trướng của hắn gửi tới.

“Rốt cuộc đã bắt đầu..”

Đọc xong bên trong thư tín nội dung, liền vận dụng Ý Niệm của mình đem trong tay tờ giấy hóa thành tro mảnh, Triêu Dương Đế Vũ chắp tay sau lưng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo cùng với sự khát máu, làm người nhìn thôi cũng không khỏi sinh ra sự ớn lạnh sợ hãi chấn động không rét mà run lên.

“Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi.”

Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Triêu Dương Đế Vũ ngước đầu nhìn lên trên đỉnh đầu đang dần thành hình Càn Nguyên Huyết Đan, hai mắt của hắn không thể nào che giấu được cổ nóng rực lộ ra vẻ khát vọng, tham lam, trên thân hắn thuộc về Nhân Niệm Tầng 10 cảnh giới khí tức tức khắc theo hắn mong đợi tâm tình mà không ngừng tuôn trào ra ngoài.

Bạn đang đọc Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.