Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Thứ Sáu (2):

Tiểu thuyết gốc · 2896 chữ

Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh

Chương 85: Ngày Thứ Sáu (2):

Nhật Thiên tinh thần phấn chấn bước ra ngoài tiệm rèn vũ khí, tức khắc nhận thấy hiện tại bên ngoài đã là buổi tối, nói cách khác, hắn đã ở tiệm rèn cả một ngày trời.

“Vị tiên sinh này, có thể chiếm dụng ngươi một chút thời gian sao? Ta muốn vì ngươi giới thiệu chúng ta vĩ đại chủ, Đức Tín Chi Thần.”

Kỳ quái dù trời đã rất tối, bên ngoài vẫn còn một vị thân ăn mặc giống như tu nữ phục sức nữ nhân, trong tay nàng còn cầm tuyên truyền đơn, nhiệt tình dào dạt hướng về phía người qua đường giới thiệu [ Đức Tín Giáo Hội ] cùng giáo hội tín ngưỡng thần.

Nhật Thiên không khỏi có phần kỳ quái nhìn vị tu nữ kia, song rất nhanh sau đó hắn liền có chút hứng thú với cái trong miệng nàng giáo hội, cùng lúc hắn nhận thấy thời gian cũng còn sớm, chưa tới thời gian giới nghiêm.

‘Đằng nào cũng tiện đường, vậy tới nhìn một lần thử xem.’

Nghĩ vậy hắn liền thay đổi hướng đi, nhằm thẳng về hướng mà trong tay hắn tờ giấy truyền đơn chỉ dẫn vị trí giáo hội, mà vừa hay theo nữ tu sĩ đó giới thiệu, thì vào tối hôm nay là ngày hàng tuần một lần giáo đường sẽ tiến hành giảng đạo cầu nguyện, nhằm để viên mãn cho các trung thực tín đồ chưa giác ngộ giáo hội chân lý.

Cái giáo hội này Nhật Thiên không phải là chưa từng nghe nói qua, ngược lại còn biết rất rõ là đằng khác, vì nó chính là cái giáo hội duy nhất có ở Thương Viễn Thành, chỉ là nguyên do hắn đối với tôn giáo không có quá nhiều hứng thú nên hắn chưa một lần nào đi qua xem thử.

Nhưng lần này hắn quyết định đi xem một lần thử xem, coi như mở rộng tầm mắt cũng được.

“Tới rồi.”

Đi được một đoạn dài lộ trình sau, đập vào mắt hắn là một tòa dễ thấy được tòa màu trắng tinh, có nửa hình bầu dục mái nhà giáo đường, mặt trên đại môn còn có treo một cái hai bên có hình dạng giống như một đôi cánh dơi giá chữ thập.

Trên đường cái đều là trải khắp cả trong thành tới đây nghe giảng thành kính tín đồ hoặc là những người có mục đích giống hắn ôm tò mò mới mẻ tới xem tâm thái, nhưng kỳ quái là tại dòng người đông đúc như thế, trước mặt tòa cổ xưa giáo đường lại dị thường yên lặng, làm người sinh ra không hiểu được an tâm cảm giác.

Trước đại môn thì có vài vị thân xuyên hắc y giáo sĩ, trên cổ họ còn mang bạc chế giá chữ thập hình thú giống với cái treo ở trên trước cửa lớn, giáo sĩ bọn họ ở cửa đứng thẳng nghênh đón các tín đồ.

Nơi này tín đồ xác thật rất nhiều, ít nhất so với Nhật Thiên dự đoán còn phải nhiều hơn không ít.

Giáo đường có hai bộ phận, một bên là một tòa to lớn nhà thờ, bên ngoài có thô to cây thạch trụ, còn có một loạt hoa lệ hoa văn màu pha lê, mặt trên có cách bức họa các loại thần thoại chuyện xưa, bên trong hẳn là một tòa cử hành long trọng nghi thức đại sảnh.

Mà bên cạnh là một tòa tương đối nhỏ hơn nhiều nhà thờ, hiện tại những cái đó giáo sĩ liền ở đem các tín đồ dẫn đường hướng vào trong cái nhà thờ nhỏ này, còn nhà thờ lớn còn lại thì đang trong tình trạng là đóng cửa.

Nhật Thiên suy đoán hẳn có lẽ là cần thiết có một quan trọng nghi thức nào đó mới có thể mở cửa đi?

Chỉ là…

Mọi thứ đều rất ổn từ trang trí, màu sắc, cho tới không khí của nhà thờ cái gì Nhật Thiên đều cũng thấy rất tốt, nhưng chỉ có duy nhất một thứ làm cho hắn phiền lòng, đó chính là cả nhà thờ biểu tượng cây thập tự.

Hắn không hiểu sao có chút ngứa mắt với nó, nhất là chi tiết hai cái cánh, hắn mỗi lần nhìn vào luôn cảm thấy khó chịu.

Phải diễn tả sao nhỉ? hẳn là giống như thể tình cờ phát hiện ra một tờ giấy trắng vô cùng đẹp, nó làm ngươi nhìn thôi cũng khiến người không nỡ xuống tay làm bẩn nó và rồi đột nhiên ngươi chợt phát hiện ra ở trên đó có một vết mực đen vậy khó chịu cảm giác, khiến cho người cảm thấy cả một tờ giấy đã bị làm bẩn mất rồi.

Nhất thời tâm trạng đang rất phấn chấn Nhật Thiên liền trở nên có chút bực bội, song, vì đã tốn thời gian tới đây rồi, hắn cảm thấy lúc này mà không vào nhìn xem thử một lần thì có hơi đáng tiếc.

Sau đó tại Nhật Thiên nội tâm không muốn ai nhìn thấy mình, thì trong vô thức hắn vận chuyển trong người hắn [ Trường Sinh Quyết ], nhất thời thân thể hắn liền bắt đầu tản ra một loại ẩn chứa vô cùng nồng đậm sinh cơ năng lượng tràng, nó khiến cho người qua đường vô tình vô ý mà làm lơ đi hắn tồn tại.

Cũng vì vậy, đợi khi hắn bình tĩnh bước vào cùng với đám người đi thẳng vào bên trong giáo đường, thì không có một ai chú ý tới hắn cái này tiểu hài tử.

Tại bên trong cao lớn trống trải giáo đường vô cùng im ắng, hai bên tại trung tâm trải dài một hàng mộc chế ghế dài, trên ngồi đầy tới cầu nguyện nam nữ.

Bọn họ đến từ các ngành các nghề, có đến từ thượng tầng xã hội nhân vật nổi tiếng phu nhân, cũng có bình thường đầy tớ, thương nhân, nông dân, người buôn bán nhỏ vân vân.

Nhưng giai tầng chênh lệch cũng không sẽ sinh ra ngăn cách, bọn họ ở thần phụ dẫn đường hạ yên lặng cầu nguyện, hoàn thành giáo hội thánh ca.

Tại đây tòa tràn ngập nghi thức cảm vật kiến trúc, mỗi người đều có giống nhau thân phận — chủ tín đồ.

Phía trước cầu nguyện đài gỗ đỏ mặt bàn, lấp đầy hàng chục mấy cây chưa tắt lửa ngọn nến sáp, mà treo ở trên vách tường chính nhà thờ là Đức Tín chi Thần bức họa, hắn cầm trong tay mâu cùng kiếm, đỉnh đầu còn mang trí tuệ vương miện, thần thánh mà trang nghiêm.

“Rất mỹ diệu âm thanh.”

Hắn sau đó tìm một góc không người mà đứng quan sát, cẩn thận lắng nghe các tín đồ cùng nhau chậm rãi cất lên tiếng hát ca, du dương giai điệu từ từ dâng lên, mặc dù làm người đứng xem cũng có thể cảm nhận được tâm linh yên lặng.

Mặc dù là Nhật Thiên người vô tín ngưỡng như hắn, khi tận mắt nhìn thấy trường hợp như vậy cũng bất tri bất giác vì nó động dung.

“Đó là cái gì?”

Lúc này, một bộ bích hoạ khiến cho Nhật Thiên chú ý, trong bức họa đó, cảnh tượng đen nghìn nghịt một mảnh, lôi điện đan xen nhau như thể một cảnh tượng diệt thế vậy.

Chỉ có từ trên trời giáng xuống Đức Tín Chi Thần bị quang mang chiếu rọi, toàn thân bị áo giáp bao vây, hắn cầm trong tay trường mâu cùng bao phủ bởi hoàng kim chi hỏa kiếm đâm thủng, giết chết từng con đáng sợ cự thú.

Dưới Thần lòng bàn chân là đen nghìn nghịt người, bọn họ quơ chân múa tay, như là vì cảnh tượng này mà chúc mừng.

Trong lòng có chút tò mò với bức họa này, thánh ca cũng không nghe nữa, Nhật Thiên hắn liền đi tìm thử bức này nội dung đang nói cái gì, rất nhanh sau đó, hắn liền biết được, đây là thần đang chém giết gây nguy hại cho nhân gian hung thú, bảo hộ tín ngưỡng hắn con dân cảnh tượng.

Hm? Cái cảm giác này!

Bất chợt đang thưởng thức bức họa Nhật Thiên hắn trực cảm lúc này cảm thấy được một luồng vô cùng ô trọc cùng tà ác khí tức, nhưng vì luồng khí tức này quá mức mỏng manh tới mức như thể nó bất cứ lúc sẽ tan biến đi mất vậy.

Nếu không phải nhờ vào trực cảm không nói đạo lý của hắn, thì hắn cũng có khả năng cho là đó chỉ là ảo giác rồi, Nhật Thiên nhíu mày lại tập trung tinh thần cảm nhận, liền lập tức cảm thấy được nơi phát ra luồng khí tức tà ác đó không quá xa nơi này.

Quay đầu nhìn lại khắp nơi nhưng hắn không thấy được có nơi nào phù hợp cho con quái vật đó có thể ẩn núp cả, nhưng chợt khi hắn ánh mắt xuyên qua to lớn cửa sổ, thông qua tấm kính nhìn thấy được trước đó hắn nhìn thấy đã đóng cửa to lớn nhà thờ.

Là chỗ đó sao…?

Cảm thấy nơi đó nơi duy nhất phù hợp, Nhật Thiên lẩm bẩm một câu sau đó hắn thân hình chợt lóe biến mất tại chỗ.

…….

Tại mội nơi so với phía trước đó Nhật Thiên gặp qua còn phải lớn hơn rất nhiều lần giáo đường, mặc che kín toàn thân áo choàng đen, ở một nơi khá cao không có người trong một trong các thành viên Khu Ma Nhân - Mộng nhẹ nhàng cuối thấp người xuống cẩn thận mà trốn ở trong một góc tối, không để ai phát hiện ra được sự tồn tại của nàng.

‘Quả nhiên, đúng như Lâm thành chủ dự cảm, Giáo Hội này đúng là có vấn đề’.

Lén lút nhưng không thiếu cẩn thận nhô ra cái đầu nhỏ hai mắt nhìn xuống phía dưới, nàng tức khắc thấy được rất nhiều thoạt nhìn rất không bình thường áo đỏ tà giáo môn đồ, nhìn đám người có hành động kỳ quái nàng lẩm bẩm nói nhỏ một câu.

Mặc dày đặc áo choàng đỏ tín đồ, bọn họ cúi đầu lặng im thành kính tiến hành cầu nguyện, ở phía trước trung ương thạch tế đàn, có một cái ngoại hình quỷ dị, chỉ có mơ hồ hình dáng pho tượng khó mà phân biệt nó rốt cuộc là cái gì, chỉ là, cái tiêu chí tính, thứ tỏa ra trông như một đôi cánh dơi màu đỏ năng lượng tràng.

Mộng làm Khu Ma Nhân cũng đã được vài năm, thì với nàng mà nói cái thứ đó với liền biết đã biểu lộ ra nó thân phận rồi.

‘Không thể nào nhầm được, đó đúng là tượng của Huyết Thần Veiln'Zhastur.’

Mộng chỉ vội vàng nhìn cái bức tượng đó một lần, liền không dám nhìn nó thêm lần thứ hai.

Vì khi nhìn vào nó, nàng bên tai đột nhiên xuất hiện một tiếng nỉ non, nó như giống như ác ma thì thầm, mơ hồ không rõ quanh quẩn ở bên tai, ảo mờ mịt nỉ non, như thể có nào đó ma lực, làm người nhịn không được muốn cẩn thận nghe rõ âm thanh nỉ non rốt cuộc đang nói cái gì, nó không ngừng dụ hoặc Mộng, muốn cho nàng đầu óc rơi vào trong hỗn loạn.

Song, tiếng thì thầm này cũng không ảnh hưởng quá lớn tới Mộng, chỉ thấy nàng đánh lên tinh thần, đem hết toàn lực ức chế chính mình, nỗ lực đem dao động tâm trí bình tĩnh lại.

Rất nhanh sau đó đầu óc nàng một chút bình phục trở lại, bên tai nỉ non thì thầm âm thanh cũng theo đó mà biến mất.

Mộng trong lòng âm thầm hô may mắn, nếu không phải nàng chỉ nhìn sơ qua nó một chút cũng không quan sát quá nhiều bằng không thì, nàng có lẽ đã phát điên lên rồi cùng nhập hội với đám tà giáo dưới kia, cùng nhau tôn thờ Huyết Thần Veiln'Zhastur bức tượng rồi.

‘Ngoại Tổ Phụ mọi người hẳn cũng đã tới nơi, giờ nên báo tin cho họ.’

Nhớ tới còn đang yểm hộ ở bên ngoài Khu Ma Nhân đang chờ đợi tín hiệu của nàng để xông vào trong khi thời cơ thích hợp, Mộng liền vội vàng từ trong người lấy ra một cái nhìn giống như một tấm phù chú.

“Nếu tiểu sinh là cô nương, thì tiểu sinh sẽ không làm vậy đâu.”

Đang lúc Mộng muốn kích hoạt tấm phù chú để tiến hành liên lạc với bên ngoài thì chợt một âm thanh ôn hòa nhưng lại không thiếu tự tin ở ngay bên tai nàng phát ra, ngăn lại hành động của nàng.

Từ lúc nào!!?

Vô cùng kinh dị nhận ra rằng đang có một người đứng ngay đằng sau mình mà bản thân nàng không hề phát, Mộng toàn thân sởn gai ốc không thiếu phần kinh hãi cấp tốc xoay người, đồng thời trên tay khởi động phù chú cũng không dừng lại.

Nàng cảm thấy có thể tại thần không biết quỷ không hay tiếp cận phía sau nàng, thì người này thực lực vô cùng cường đại, ít nhất so với nàng còn cường đại hơn, nên phát sinh chiến đấu nàng thua là cái chắc, một phần khác nữa là nàng đã bại lộ rồi.

Vậy nên, tại đánh cũng không được mà chạy cũng không lại tình huống, nàng toàn bộ liều mạng đánh cược vào trong tay liên lạc phù chú, nhằm để bên ngoài Khu Ma Nhân mọi người xông vào phá vây cứu nàng.

‘Cái quái gì thế!? Từ lúc nào hắn trói mình lại rồi!?’

Song, đợi khi nàng xoay người thời điểm thì nàng liền phát hiện ra, mọi ý đồ của nàng đều đã phá sản hết rối, vì không biết vào thời điểm nào mà người phía sau đã sớm dùng dây thừng khống chế lại nàng, bó nàng lại như một cái bánh chưng khiến cho nàng hành động đều bị hạn chế ở mức cực hạn chỉ có thể di chuyển được đầy ngón tay.

“Ừm, hoàn hảo.”

Mộng đưa mắt nhìn lại kẻ đã trói mình lại, chỉ khoát lên trên mình một áo gió trắng bạch như trên trời bạch vân vút bay trong gió, ẩn giấu trong chiếc mũ trùm mái tóc hoàng kim bồng bềnh lộng lậy hơn cả lụa tựa như ánh mặt trời chói sáng ấm áp lấn áp cả màn đêm u tối, thân hình không lớn nhưng cũng không nhỏ, làm người khó phân biệt được tuổi tác, xuyên thấu bị mũ trùm che giấu đi mắt đôi mắt quan sát vị áo đen đáng khả nghi bị hắn chói lại, với chất giọng ôn hòa vừa lòng gật đầu.

“Còn cả cái này nữa, tuy không biết là cái gì, nhưng tiểu sinh sẽ tạm thời giữ nó.”

Sau nó người áo trắng đem một tờ giấy mà Mộng nhìn rất quen mắt nhét vào trong túi áo của hắn.

‘Khoan đã, đó không phải là phù chú liên lạc của ta sao? hắn lấy nó từ lúc nào?’

Một giây sau, Mộng cũng chợt nhận ra thứ mà hắn vừa rồi cầm chính là một giây trước còn ở trên tay nàng phù chú, mà Mộng thì lúc này mới phát hiện ra tờ phú chú của mình cũng đã không có.

Tức khắc ẩn giấu đăng sau chiến nón lụa mắt phượng không khỏi banh ra trừng to mắt mà nhìn lại người áo trắng trước mắt.

‘Nhanh quá, tên này thực sự quá nhanh.’

“Hhm ~ hmm ~ Hmmm.”

Không chỉ cơ thể mà cả miệng nhỏ của nàng cũng bị một sợi vải trói lại, cho nên khi nàng định nói cái gì đó thì âm thanh không thể phát ra được thành lời.

“Xin lỗi, tiểu sinh không biết cô nương đang muốn nói cái gì, nhưng cô nương có thể giữ im lặng một chút không, vì phía dưới màn chính sắp diễn ra rồi.”

Nhật Thiên nói xong, hắn liền mặc kệ người áo choàng đen đang kịch liệt giãy dụa, hắn tiến tới không chút nào ngượng ngùng chiếm lấy vị trí trước đó của nàng ta.

Vì khi hắn tiến vào đây, liền phát hiện ra nơi này có tầm nhìn vô cùng tốt, góc nhìn có thể bao quát hết cả toàn bộ giáo đường rất tiện lợi cho việc giám sát, vậy nên đây chính là nguyên nhân hắn không nói hai lời bắt trói vị nữ tính này lại, một phần là để chiếm vị trí một phần khác là để tránh xảy ra xung đột không cần thiết dẫn tới bại lộ vị trí.

Bạn đang đọc Cao Võ Thế Giới: Trời Xanh Trường Sinh Mặt Trời sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.