Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 51

Phiên bản Dịch · 801 chữ

Chương 51: Tha thứ

What the lợn? Ả định giết tôi thiệt á?

Ả yêu quá hóa mù rồi. Thôi thì tôi tặng ả bài thơ (ngắn) trước khi ra đi vậy :

“Yêu điên dại rồi cũng về tay không.

Thôi thì cứ long nhong, đôi khi lại thành công trong cuộc sống.” – Tôi ngâm vang.

- Dẹp mày đi ! – Thùy Anh tức giận, nói với tôi.

Tôi đang dùng hết sức lực để mở sợi dây quái quỷ này. Cũng cảm ơn Thùy Anh, vì ả cột không chắc và chặt lắm nên tôi mới có thể mở.

Tôi buông lỏng hai tay.

Thùy Anh gằn giọng :

- Mày giỏi nói móc người khác lắm mà. Sao không nói nữa?

Thùy Anh vừa nói, vừa đi lại phía tôi. Chốc lát, tôi cảm nhận được cái rát trên má. Máu nhẹ rơi trên khuôn mặt tôi. Tôi cầm tay ả lại và hất mạnh ra. Ả nhanh nhạy, khứa đầu dao thật sâu vào má tôi. Máu rơi rỉ rỉ, theo đó thấm xuống áo. Tôi cố gắng dùng chân, và dùng hết sức lực còn lại của chân đạp thẳng vào người Thùy Anh. Ả văng ra xa. Cùng lúc đó thì …

Bọn hắn chạy đến. Hắn thở gấp gáp, hỏi tôi :

- Cậu có sao không?

- Không sao ! – Tôi cười nhẹ.

- Con khốn ! – Nhỏ cắn răng, căm phẫn nói với Thùy Anh.

Thùy Anh cười vang khắp thư viện. Tay cầm dao, ả nói :

- Tôi thích cậu. Nhưng tại sao cậu không chấp nhận tình cảm của tôi? Nếu con Ngân có thể đi khỏi đây mãi mãi, cậu sẽ thích tôi mà, đúng không?

- Điên rồ ! – Hắn quát.

Hắn đá văng con dao trên tay Thùy Anh ra xa. Chạy tới đỡ lấy tôi. Hắn ôm tôi vào lòng, thì thào :”Xin lỗi. Đáng lẽ ra tôi phải tới sớm hơn”. Tôi mỉm cười.

Thùy Anh nghiến răng ken két. Căm phẫn nói :

- Lũ khốn. Tụi bây biến hết đi !

- Mày nói ai là lũ khốn? – Ngọc nhếch môi.

Nhỏ tức giận, cầm lấy con dao và tiến gần lại phía Thùy Anh. Thùy Anh tím mặt, môi nhỏ khẽ run bật lên. Ngọc giữ tay Thùy Anh lại và … nhỏ khứa dao thật sâu vào mặt Thùy Anh. Thùy Anh giãy giụa, dao khứa nhiều phía, phút chốc .. mặt Thùy Anh chỉ toàn một màu đỏ tươi của máu.

- Dừng lại đi ! – Tôi nói.

- Mày sao vậy? Nó xém hại chết mày đó ! – Ngọc gắt gỏng.

- Tao vẫn còn nguyên mà. Tụi bây tha nó đi. Dù sao cũng không có thương tích gì nhiều. Làm vậy thì nhẫn tâm quá !

Gương mặt Thùy Anh giờ có nhiều vết xước, tôi nhìn mà trong lòng hơi sợ. Nếu đổi ngược lại đó là tôi thì thật là quá kinh khủng !

- Coi như mày trả nợ xong ! – Nhỏ nói, quăng con dao ra xa.

Thùy Anh khóc, tiếng khóc nhỏ nhưng đầy sự hối hận. Thật là xót xa cho Thùy Anh. Ả chỉ vì một phút không suy nghĩ mà lại ra nông nỗi này. Có phải là cái giá phải trả quá đắt?

- Tôi .. xin .. lỗi .. – Thùy Anh gục đầu xuống, nói nhỏ.

- Không sao. Bạn biết lỗi là được rồi ! – Tôi cười nhẹ nhõm.

Người ta nói : đánh kẻ chạy đi chứ ai lại đánh người chạy lại, đúng không?

Chúng ta nên bỏ qua những lỗi lầm và tập tha thứ cho họ. Thù hận để rồi được gì? Chỉ đem lại nhiều vết thương và trong thâm tâm không bao giờ được bình yên. Vậy nên .. hãy tha thứ cho những người biết lỗi và đã sửa lỗi. Như vậy cuộc sống có lẽ sẽ đẹp và sinh động hơn rất nhiều, phải không?

Thùy Anh lau dòng nước mắt, nói với chúng tôi :

- Tôi xin lỗi các bạn. Các bạn tha thứ cho tôi được không?

Chúng tôi nhìn nhau rồi phá lên cười. Nhỏ nói :

- Được rồi. Biết lỗi là tốt !

- Đừng sai rồi lại sai nữa là được ! – Hắn nói.

- Cảm .. ơn mọi người. – Thùy Anh cười nhẹ.

Chúng tôi dìu nhau ra ngoài. Nụ cười vui vẻ lại hiện trên môi mỗi người. Và .. quan trọng hơn là .. chúng tôi .. sẽ làm bạn tốt của nhau. Hôm nay, ngày mai và cả sau này nữa.

Thùy Anh .. từ giờ sẽ là bạn tốt của chúng tôi …

Đọc tiếp Cặp đôi siêu quậy – Chương 52

Bạn đang đọc Cặp đôi siêu quậy của Yuuki Nguyễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.